Đại Hiệp Hồn

Chương 67: Lưu luyến không rời tình xa cách (3)

Nguồn:

Nhóm: Thanh Lạc Sắc Uyên

Biên dịch: Lúa

Hai người trở mình nằm nghiêng lại, hai gương mặt đói diện với nhau, bốn mắt thâm tình nhìn nhau, hai cặp môi tiếp xúc với nhau, hai đầu lưỡi quấn quít lấy nhau, bốn cánh tay vươn ra ôm chặt lấy cơ thể của đối phương, bốn chân giao thoa kẹp chặt lấy nhau, bảo kiếm tra vào vỏ, nhìn nhau, trêu chọc nhau, lại hạnh phúc cười tươi.

"Muội muội tốt, ca ca thực sự muốn cả đời đều được ngâm mình trong ôn nhu hương của ngươi mà say ngủ."

"Ngươi nằm mơ đi a, ngươi có thể ở yên bên trong được sao?"

Hoa Mỹ Linh giận giận nói, mắt đẹp của nàng chuyển một cái, lại nảy ra chủ ý xấu nào đó nữa rồi: "Hơn nữa, coi như là ngươi có thể ở trong này, vậy ngươi có ra ngoài hay không a? Nếu như ngươi muốn đi ra từ bên dưới của ta, vậy ngươi xem ngươi đã thành cái gì của ta a? Ngươi thử nói xem rốt cuộc là gì của ta nha?"

Nói xong, chính nàng cũng cảm thấy buồn cười mà "khanh khách khanh khách" cười rộn cả lên.

"Thật tốt a, ngươi dám đùa giỡn thân ca ca của ngươi, lại dám bảo ta là hài tử của ngươi, thật sự là càng ngày càng phóng đãng rồi, tốt a, xem ta làm sao dạy dỗ ngươi đây. Ngươi nói xem, ta nên gọi ngươi là gì nha? Không phải ngươi muốn để cho ta gọi ngươi là mẫu thân sao? Vậy thì bây giờ ta liền gọi a, mẫu thân, nhi tử đói, nhi tử muốn sữa rồi."

Vừa nói xong, Hoa Vân Long đã cúi đầu, há miệng ngậm lấy đầu v* của nàng, thỏa thích mà chơi đùa, đánh dấu chủ quyền trên cặρ √υ' của nàng, bên dưới cũng ra oai thị uy mà bắt đầu rút ra cắm vào.

Một chiêu này khiến cho nàng kinh hãi chết đi được, không ngớt lời cầu xin tha thứ: "Ca ca, ca ca tốt của ta a, muội muội không dám nữa, ngươi tha lỗi cho muội tử đi. Muội muội sai rồi, muội muội nhận sai rồi a, vậy còn không được sao?"

"Ngươi không phải mẫu thân của ta hay sao? Làm thế nào lại xưng là muội muội rồi?"

Hoa Vân Long quyết tâm không chịu bỏ qua dễ dàng như vậy, hắn tiếp tục chơi đùa kí©ɧ ŧɧí©ɧ nàng.

"Ta không phải là mẫu thân của ngươi, ta là nữ nhi của ngươi có được không a? Ta là nữ nhi của ca ca ngươi đấy, có tốt hay không a? Ta là thân nữ nhi của ngươi, là thân nữ nhi bị đại bảo bối của thân ca ca ngươi chơi đùa đến tiết a, có được chưa a? Ngươi tạm tha cho "tiểu nữ nhi" ta đi a."

Hoa Mỹ Linh thực đúng là "mị tận xương tủy", vô cùng vô tận âm thanh phóng đãng và lời lẽ dâʍ ɖu͙© phát ra từ miệng nàng, kí©ɧ ŧɧí©ɧ cho dục hỏa trong người Hoa Vân Long bùng cháy hừng hực, dù không muốn làm khô nàng nhưng hắn cũng không thể dừng lại được rồi: "Ngươi thực sự phóng đãng nha, tiểu muội, ca thực sự phải xin lỗi ngươi rồi, ca bị ngươi kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến nỗi không thể khống chế được nữa rồi, ngươi hãy để cho ca làm thêm một lần nữa a, đây chính là do ngươi tự tìm phiền phức, cũng đừng có trách ca không thương tiếc gì a."

Nói xong, Hoa Vân Long đã bắt đầu chuyện động cơ thể mà tấn công rồi.

Hoa Mỹ Linh cũng bị một trận trêu chọc này làm cho ngứa ngáy, lại thêm Hoa Vân Long vẫn luôn chơi đùa kí©ɧ ŧɧí©ɧ cơ thể nàng, bây giờ thì nàng cũng dục hỏa khó chịu rồi: "Ca, ngươi cứ tùy ý, thỏa thích mà chơi đùa a, tiểu muội cũng muốn nữa, hạ thân của tiểu muội cũng bắt đầu ngứa ngáy rồi."

Nói xong, nàng ôm Hoa Vân Long mà trở mình, để cho Hoa Vân Long đè sát lên co thể mình, hạ thân tận lực mà cố gắng ưỡn cao lên, nghênh hợp với từng cú nhấp chạy nước rút của Hoa Vân Long.

Lại một trận thủy triều cao điểm trôi qua, hai người khôi phục bình tĩnh, hai người thay nhau vuốt ve cơ thể nhễ nhại mồ hôi, ướŧ áŧ d*m thủy, âm tinh và dương tinh của đối phương lại lau sạch tinh trong âm đ*o, xong xuôi rồi mới ôm nhau kề vai nằm trên giường, hưởng thụ dư vị đinh điểm thủy triều còn lưu lại, những kɧoáı ©ảʍ triền miên vẫn còn đọng lại trong cả hai cơ thể.

"Trong đêm hôm nay, tiểu muội thật sự là quá sung sướиɠ rồi ca, mỗi lần ngươi làm đều khiến cho tiểu muội muốn thăng thiên."

Hoa Mỹ Linh ôn nhu hôn lên tai Hoa Vân Long, nhỏ giọng mà thủ thỉ bên tai Hoa Vân Long.

"Ca cũng rất sung sướиɠ nha, tiểu muội, ngươi thật sự là quá tốt với ca, hầu hạ cho ca ca thật sự là sướиɠ như tiên rồi, ca thật cao hứng khi có được một "tình muội" khéo hiểu lòng người như ngươi, có thể để cho ca nhận được hưởng thụ sung sướиɠ như thế. Ca thật muốn đa tạ ngươi nữa a, tiểu tình nhân của ta."

Hoa Vân Long cũng hôn lên gương mặt xinh đẹp của Hoa Mỹ Linh, ghé lên tai bên tai nàng mà nhẹ giọng nói.

"Muội muội cũng đa tạ ngươi nha ca ca, muội muội không phải cũng đã nhận được kɧoáı ©ảʍ chí cao vô thượng rồi đấy sao?"

"Mỹ Linh đúng là muội muội tốt, có điều đêm hôm nay hai chúng ta đã sung sướиɠ lắm rồi, nhưng Đại tỷ, Nhị tỷ các nàng có lẽ còn chưa có "ăn no", thực là có lỗi với các nàng rồi... Hợp lý a, tiểu muội, chờ sau khi ta làm xong sự tình rồi quay trở về, bốn người chúng ta tụ họp lại cùng một chỗ, để cho ta "bình quân tưới tiêu" cho ba người các ngươi, "cùng thỏa mãn" như thế này mỗi người các ngươi hẳn là cảm thấy tốt sao?"

"Ngươi nói "bình quân tưới tiêu" cho chúng ta là có ý gì nha? "Cùng thỏa mãn" chúng ta lại là làm sao nha? Ca ca tốt của ta a?"

Hoa Mỹ Linh lại bắt đầu nổi tính nghịch ngợm nữa rồi.

"Ngươi muốn hỏi "bình quân tưới tiêu" cho các ngươi là cái gì phải không? Đương nhiên là cho các ngươi tất cả tình yêu, tất cả sự quan tâm, cùng với sự thỏa mãn nɧu͙© ɖu͙© lớn nhất từ nam nhân cường tráng nhất là ta, còn có cả dương tinh nồng đậm của ta nữa. Làm sao "cùng thỏa mãn" các ngươi? Đương nhiên là dùng nhục thể của ta, tâm hồn của ta, cùng với tϊиɧ ɖϊ©h͙ của ta, tất cả đều để cho nhục động hư hỏng dưới háng các ngươi ăn tới no căng bụng a. Nếu như cửa miệng hư hỏng nhớp nháp dưới hạ thân các ngươi mà ăn no bụng rồi, cửa miệng phía trên mặt này sẽ không ngừng há rộng, sẽ không ngừng kêu khóc rêи ɾỉ những lời dâʍ ɖu͙© phóng đãng. Cái cô nàng phóng đãng như ngươi, quả thật là không được ca mắng cho một trận thì sẽ không chịu trung thực dù chỉ một chút mà. Ca hỏi ngươi, rốt cuộc ngươi có nguyện ý hay không?"

"Tốt a, ta nguyện ý, nhưng mà thực sự vẫn có chút xấu hổ a." Không ngờ Hoa Mỹ Linh lại thẹn thùng đáng yêu đến như thế.

"A, tiểu muội tử dâʍ đãиɠ của ta đây thế mà biết thẹn thùng? Thực sự khiến cho người giật mình." Hoa Vân Long bắt đầu trêu đùa nàng.

"Không muốn a, ca, ngươi ta dù sao cũng là tiểu nữ hài a, ngươi lại đi bắt nạt muội muội, thế thì làm sao có thể xem như một ca ca tốt a?"

Hoa Mỹ Linh nũng nịu yêu kiều than trách.

Hai người thâm tình ôm ấp lấy nhau, trêu chọc nhau, nỉ non suốt một hồi, mãi cho đến đêm khuya, Hoa Mỹ Linh lại để cho Hoa Vân Long cắm đại bảo bối vào sâu trong tiểu huyệt của nàng, như thế sẽ khiến cho nàng có thể cảm giác được hoàn toàn có được hắn, lúc này mới cùng hắn ôm nhau ngủ thϊếp đi.

Hai ngày này, Hoa Vân Long đều dành thời gian quanh quẩn trên người mấy nữ nhân trong sơn trang: Bạch Quân Nghi, Tần Uyển Phượng, Văn Tuệ Vân, Tiểu Oanh, Tiểu Hà, Tiểu Phù, Tiểu Liên, dù là ai hắn cũng không bỏ qua, thậm chí ngay cả Tư Mã Quỳnh, Tiểu Mai, Tiểu Ngọc mới vừa phá thân hắn cũng ghé qua tưới tiêu. Một đêm cuối cùng này, hắn đã sắp xếp bồi tiếp chủ tớ ba người Tư Mã Quỳnh, trong nội tâm Hoa Vân Long thực sự là cảm động muốn phát khóc, hắn biết mấy vị mẫu thân cùng bọn tỷ muội của mình thực sự quá yêu chính mình rồi, đều không đành lòng để cho chủ tớ Tư Mã Quỳnh chỉ vẻn vẹn có một kỷ niệm lần đầu, cho nên đồng lòng nhường ra cơ hội quý giá trong đêm nay. Trong nội tâm ba người chủ tớ Tư Mã Quỳnh tự nhiên cũng là cảm động hết sức, đều tận tâm tận lực mà hầu hạ Hoa Vân Long thật tốt.

Cầu chư vị đậu hũ phóng tay tiếp sức, like chương, bình luận tương tác, donate và đẩy KP chính là energy, là viagra cho DG ra chương, bạo chương!