Đại Hiệp Hồn

Chương 16: Hai mẫu thân, đích tôn nhi tử, ba người cùng nhau phóng túng (2)

Nhóm: Thanh Lạc Sắc Uyên.

Dịch: Lúa.

Biên: Lạc.Hoa Vân Long hôn nàng, chỉ dùng qυყ đầυ to tròn ma sát ở bên trong hoa tâm.

Một lát sau, nàng lại bắt đầu yêu kiều phóng đãng mà rêи ɾỉ: “Ân, thật thoải mái, Long nhi, thật tốt quá, đại bảo bối của ngươi thực sự quá lớn, khiến cho di nương sướиɠ muốn chết, nhưng mà di nương trong chốc lát thật đúng là không thể nào hưởng thụ được, vừa rồi là lần đầu tiên bị thứ bảo bối kia tiến vào trong nhục động cho nên di nương thật sự rất đau, may mắn hài tử ngươi biết rõ được di nương bị đau liền dừng nhấp hông lại. Bản lãnh của ngươi thật không sai, khiến cho di nương bây giờ thật sự rất thoải mái, thật sự, di nương không lừa ngươi, di nương chưa từng thoải mái như vậy, nhanh, nhanh dùng sức mà nhấp đi a.”

Hoa Vân Long cảm thấy bảo bối cắm vào sâu bên trong nhục động của nàng, thật sự rất trơn trượt, chỉ mới di chuyển nhẹ một chút mà đã phát ra một tiếng “phốc xuy”, vẫn còn chưa nhận ra được, bảo bối ngay dưới mắt Tần Uyển Phượng mà càng chọc càng sâu, càng chọc càng nhanh, lập tức “phốc phốc”, “phốc phốc” từng tiếng vang lên thành một tràng âm thanh quyến rũ, mảnh thịt mềm ngoài cửa nhục động của Tần Uyển Phượng cũng theo bảo bối của Hoa Vân Long đút vào mà mở ra đóng vào, phóng xuất ra từng dòng d*m thủy ướŧ áŧ bóng bẩy nhớp nháp.

“A… Long nhi… Hài tử tốt… Nhanh… Nhanh dùng sức… Tốt… Rất tốt… Di nương sướиɠ quá… Sắp thăng thiên luôn rồi… A… Sướиɠ chết mất thôi… Di nương thật là sướиɠ muốn chết…”

Tần Uyển Phượng đã ba mươi bảy tuổi, từ sau khi Hoa Thiên Hồng qua đời, lúc hai mươi bảy tuổi liền thành góa phụ, giống như Bạch Quân Nghi cũng đã thủ tiết suốt mười năm qua, bây giờ đúng là những năm tháng khát khao nhất, như đã chịu nắng hạn lâu ngày bây giờ lại gặp mưa to, đại địa hồi xuân, lại gặp được Hoa Vân Long có đại bảo bối tiền vốn khổng lồ, thật sự là bị chọc cho phong thái phóng túng triển lộ hoàn toàn, kiều mỵ vạn phần. Dáng người thành thục chín mọng, toàn thân trong trắng phát hồng, run rẩy liên hồi, chọc cho Hoa Vân Long dục hỏa càng thêm bành trướng, càng dùng sức mà nhấp như vũ bão, khiến cho toàn thân Tần Uyển Phượng run rẩy, dục tiên dục tử, “Hài tử tốt”, “Long nhi tốt” một trận kêu lớn buông thả.

Chỉ trong chốc lát, Tần Uyển Phượng đã không thể duy trì được nữa rồi, toàn thân một trận kịch liệt run rẩy rồi tiết thân, từng cỗ âm thủy từ sâu bên trong nhục động phóng xuất ra bên ngoài, bắn thẳng lên trên mặt qυყ đầυ to tròn đỏ thẫm của Hoa Vân Long, toàn thân nàng thoát lực thoáng cái đã mềm nhũn ra. Một lát sau, Tần Uyển Phượng khôi phục lại chút thể lực mà nói: “Long nhi, ngươi mệt mỏi chưa a? Tới, để cho di nương ở phía trên, chúng ta lại làm tiếp một trận nữa.”

Nói xong nàng liền co chân ôm lấy Hoa Vân Long, hai người trao đổi vị trí trên dưới, Tần Uyển Phượng ở phía trên nửa ngồi nửa nằm bắt đầu nhún nhảy nhấp nhô lên xuống.

Hoa Vân Long nằm ở trên giường nghỉ ngơi, thưởng thức cặp nhũ phong mê người của Tần Uyển Phượng, cúi đầu một cái liền có thể nhìn thấy bảo bối không ngừng ra vào trong âʍ ɦộ, Hoa Vân Long lại duỗi tay đùa bỡn hai hạt núʍ ѵú nhỏ hồng mềm mại mà cương cứng lên vì sướиɠ khoái. Tần Uyển Phượng mị nhãn nhắm hờ, môi anh đào khẽ nhếch, hai gò má đỏ bừng, mái tóc đen tuyền xõa dài bay bổng, hai tay vịn đầu gối, lúc lên lúc xuống, lúc cạn lúc sâu, trước rung động sau uốn éo, trái bóp chặt phải ma sát mà khuấy động mãnh liệt, toàn thân giống như hoa mẫu đơn nở rộ, diễm lệ động lòng người.

“Long nhi, làm như vậy, ngươi thoải mái không?”

“Thoải mái cực kỳ, di nương, ngươi thì sao?”

“Di nương cũng thoải mái nha, ngươi phải biết, di nương đã mười năm rồi không có sung sướиɠ như vậy.”

Tần Uyển Phượng hơi thở dồn dập, lời nói đứt quãng mà kể, toàn thân lại càng không ngừng khuấy động nhấp nhô, tốc độ dần dần nhanh hơn, lại mãnh liệt co rút vài cái, liền tiết thêm một lần nữa rồi.

d*m thủy như suối mãnh liệt chảy xuôi từ trong âʍ ɦộ ra tới bên ngoài, phun ra trên qυყ đầυ của Hoa Vân Long, lại theo bảo bối của Hoa Vân Long di chuyển ra vào, xuôi theo thân bảo bối mà chảy tới trên bụng Hoa Vân Long, âm mao của cả hai người đều ẩm ướt hết rồi, d*m thủy lại theo đùi Hoa Vân Long, theo bờ mông chảy tới trên giường, ga giường cũng đều ướt một mảng lớn. Sau khi tiết thân xong, Tần Uyển Phượng xụi lơ nằm bất động trên người Hoa Vân Long, Hoa Vân Long cũng bị âm thủy của nàng kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà phóng xuất dương tinh, từng trận dương tinh nóng hôi hổi, như từng trận sóng vỗ bắn vào trong tử ©υиɠ của Tần Uyển Phượng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi mãnh liệt bắn mạnh lên trên vách thịt mềm trong âm đ*o và tử ©υиɠ của nàng, mỗi một luồng bắn xuống đều khiến cho nàng toàn thân run rẩy, rất nhanh liền muốn thăng thiên rồi.

“Di nương, ta vẫn còn cứng rắn như thế này a, làm sao xử lý bây giờ?” Hoa Vân Long xoay người đem nàng đặt ở dưới thân.

“Không được, di nương không chịu được nữa rồi, ngươi hài tử này, đã tiết xong rồi làm sao có thể duy trì cứng rắn như thế?” Tần Uyển Phượng hữu khí vô lực kinh ngạc nói.

Hoa Vân Long úp mặt vào chính giữa hai bầu ngực sữa của nàng mà làm nũng nói: “Người ta cứng rắn khó mà chịu được nha, di nương tốt, để cho Long nhi làm tiếp một lần nữa a.” Nói xong, Hoa Vân Long liền muốn khai triển thế công, lại bất ngờ bị Bạch Quân Nghi không biết tiến vào từ lúc nào kéo ngược trở lại.

Bạch Quân Nghi cũng đã cởi hết quần áo, nàng nói: “Di nương của ngươi cũng đã tiết thân nhiều lắm rồi, thêm một chút nữa thôi, ngươi sẽ lấy mạng của nàng đấy. Hài tử ngốc, đừng có gấp, mẫu thân sẽ làm cho ngươi mềm người đấy.”

Tần Uyển Phượng vừa nghe Bạch Quân Nghi nói chuyện liền mở ra mị nhãn thẹn thùng nói: “Nghi muội muội, ngươi tiến vào từ lúc nào a?”

“Là lúc ngươi đang cưỡi trên người nhi tử của ta.” Bạch Quân Nghi cố ý làm cho Tần Uyển Phượng xấu hổ.

Tần Uyển Phượng cũng không yếu thế, trả lời lại một cách mỉa mai: “Còn không phải là ngươi lừa gạt ta tới đây, là muốn ‘dẫn mối’ cho nhi tử của mình sao, thật là coi thường tỷ tỷ a, còn không phải nói, ta chính là bước theo phía sau ngươi, cũng là học theo ngươi sao?”

“Không phải là ngươi cũng hưởng thụ lấy rồi sao? Nói thật, Phượng tỷ tỷ, d*m thủy của ngươi vẫn là nhiều như thế, cũng là dễ dàng phóng xuất ra như vậy, đã mười năm rồi, ngươi cũng không thay đổi chút nào.” Bạch Quân Nghi sâu kín nói.

“Đúng nha, hai tỷ muội chúng ta cũng đã khô hạn suốt mười năm rồi, cũng nên để cho Long nhi tưới tắm giúp chúng ta đi.” Tần Uyển Phượng cũng xúc động vô cùng.

Hoa Vân Long cũng đã rất gấp rồi, hắn giương cao đại bảo bối mà nói: “Hai vị mẫu thân, các ngươi đừng chỉ chú ý nói chuyện, đừng quên nhi tử của các ngươi đang cứng rắn khó chịu được đây.”

“Ngươi đang mơ mộng a, tiểu tử thối, mẫu thân có thể không lo đến ngươi sao? Nếu không thì mẫu thân cởi sạch y phục để làm gì a?” Bạch Quân Nghi hờn dỗi nói. Hoa Vân Long vừa nghe liền muốn nhào tới, Bạch Quân Nghi lại kéo Hoa Vân Long: “Ngươi nôn nóng cái gì nha? Ngươi đã một thân mồ hôi rồi, cũng đã mệt mỏi mấy phần, trước tắm rửa sạch sẽ thân thể đi, chờ di nương của ngươi khôi phục lại, hai tỷ muội chúng ta sẽ cùng lên trận, lại đến ‘nhị nương giáo tử’ (1) chăm sóc cho ngươi.”

(1) Nhị nương giáo tử: hai người mẫu thân dạy dỗ con trai nối dõi dòng họ (đích tôn nhi tử). Trong câu ý nói hai người mẫu thân là Bạch Quân Nghi và Tần Uyển Phượng sẽ cùng tẩm quất cho đích tôn nhi tử Hoa Vân Long.