Đại Hiệp Hồn

Chương 7: Tâm nguyện nhiều năm thành trong một ngày (1) Đại Hiệp Hồn (Dịch)

Nhóm: Thanh Lạc Sắc Uyên.

Dịch: Tệ Bạc.

Biên: Lạc.Bạch Quân Nghi lấy chăn nhung vàng óng ánh che lại cơ thể của mình cùng Hoa Vân Long, đôi mắt xinh đẹp chứa đựng vô hạn nhu tình ngước lên nhìn Hoa Vân Long nói: "Long nhi, thoải mái không?"

Hoa Vân Long say mê mà nói: "Mẫu thân, thật tốt, thật sảng khoái, không thể tưởng được giao hoan tuyệt vời như thế."

Bạch Quân Nghi nói: "Long nhi, mẫu thân hỏi ngươi một sự kiện, ngươi phải trả lời thật cẩn thận."

Hoa Vân Long tay nắn bóp lấy song phong mềm nhẵn của Bạch Quân Nghi, nói: "Chuyện gì, ngươi hỏi đi."

Bạch Quân Nghi bị hắn bóp đến núʍ ѵú ngứa ngáy, nàng vặn vẹo thân thể mềm mại, dịu dàng nói: "Long nhi, không được chơi, khiến cho mẫu thân ngứa ngứa, lúc nãy đã chơi lâu như vậy mà còn không có đủ a?"

Hoa Vân Long cười hì hì nói: "Ngực mẫu thân đã như vậy, ta có chơi đến vĩnh viễn cũng không ngại." Nói xong, hắn vẫn còn yêu thích không buông tay mà đùa bỡn.

Bạch Quân Nghi thấy hắn ca ngợi vυ' của mình, tâm hồn thiếu nữ ngọt ngào, nàng dùng êm ngôn ái ngữ nói: "Vậy ngươi chờ mẫu thân hỏi xong mấy sự tình rồi lại chơi nữa, được không bảo bối?"

Hoa Vân Long dừng lại nói: "Ngươi hỏi đi."

Bạch Quân Nghi khuôn mặt nghiêm chỉnh, nghiêm túc hỏi: "Long nhi, ngươi có yêu mẫu thân không?"

Hoa Vân Long nghe thấy vấn đề này, hắn không có cười cợt nữa, trịnh trọng mà nói: "Đương nhiên yêu, trong suy nghĩ của ta, mẫu thân ngươi là nữ nhân mà ta cực kỳ yêu thích. Còn mẫu thân, ngươi có yêu ta không?"

Trong lòng Bạch Quân Nghi tràn ngập nhu tình, xuân thủy tựa như trong suốt sóng sánh lăn tăn trong mắt hạnh, ẩn chứa tình ý nồng đậm, nhìn qua hắn nói: "Long nhi, ngươi biết không? Mười năm nay có một nam nhân một mực chiếm giữ nội tâm mẫu thân, mẫu thân thương hắn còn hơn tính mạng của mình."

Hoa Vân Long hỏi: "Là nam nhân nào?"

Mắt phượng Bạch Quân Nghi thâm sâu trong trẻo, để lộ ra tình mật ý đậm đặc so với hồ sâu còn muốn sâu hơn, ngước mắt nhìn Hoa Vân Long, ôn nhu đối với hắn cười nói: "Long nhi, người mẫu thân nói kia chính là ngươi a, bằng không mẫu thân vừa rồi làm sao có thể đem thân thể của mình kính dâng cho ngươi."

Hoa Vân Long nghe vậy mừng rỡ như điên, hắn cuồng loạn đưa môi về phía Bạch Quân Nghi, mà Bạch Quân Nghi cũng nhiệt tình đáp lại nụ hôn của hắn, cuối cùng bờ môi đầu lưỡi hai mẹ con lại dây dưa lại với nhau, tình ý hoà thuận vui vẻ mà liếʍ mυ'ŧ lấy đầu lưỡi đối phương, say sưa mà nhả nuốt lấy nước miếng trên lưỡi cùng trong miệng đối phương. Trong nội tâm Hoa Vân Long dục hỏa tái khởi, bảo bối bành trướng trở nên vừa thô lại vừa cường tráng, vừa dài lại vừa nóng, run run lên mà chống đỡ đặt ở trên mu âm đ*o mập mạp nhiều thịt của Bạch Quân Nghi, khiến cho xuân tâm Bạch Quân Nghi nhộn nhạo, da^ʍ hứng lại thăng, mông to tại hạ thân khó nhịn mà chuyển động.

Hoa Vân Long thở gấp phì phò, mắt tinh trừng thẳng mắt Bạch Quân Nghi nói: "Mẫu thân... Ta... Ta muốn..."

Bạch Quân Nghi mị nhãn đầy xuân sắc, má ngọc ửng đỏ, quyến rũ nói: "Bảo bối, ngươi muốn liền tiến đến a, bất quá, cần phải nhẹ nhàng, mạnh bạo sẽ làm mẫu thân bị tổn thương." Kỳ thật nàng không nói, Hoa Vân Long cũng biết là phải nhẹ nhàng, bởi vì hình dáng Bạch Quân Nghi bị đau lần trước hắn vẫn còn ghi nhớ trong lòng.

Hoa Vân Long đưa qυყ đầυ bảo bối đang hùng hổ cương cứng hướng tới động đào nguyên của Bạch Quân Nghi mà chậm rãi cắm vào, hắn vừa đi vào cửa động đã gấp gáp hỏi thăm: "Mẫu thân, như vậy có đau không?"

Đôi mắt Bạch Quân Nghi tràn ngập tình ý mà nhìn qua Hoa Vân Long, ôn nhu nói: " Ân! Bảo bối biết nghe lời, chính là như vậy, chậm rãi."

Hoa Vân Long cảm giác tiểu huyệt của mẫu thân thật ẩm ướt trơn bóng, một đường chọc vào đến nơi rất là trôi chảy, thêm cả đây đã là lần thứ hai hắn tiến vào, lần này Bạch Quân Nghi so với hồi nãy thì vừa mới bắt đầu đã thích ứng với bảo bối tráng kiện của Hoa Vân Long. Trong chốc lát, Hoa Vân Long mượn thời điểm Bạch Quân Nghi không còn cảm thấy đau đớn mà đem toàn bộ bảo bối đưa tới. Hoa Vân Long cũng không có lập tức bắt đầu đút vào, mà chỉ ép thân xuống, vuốt ve an ủi hỏi thăm: "Mẫu thân, không có làm đau ngươi đi?"

Bạch Quân Nghi thấy hắn nhu thuận nghe lời như thế, trong nội tâm rất là cao hứng, cặp môi thơm hồng tươi của nàng thân mật hôn vào bờ môi Hoa Vân Long, mỉm cười nói: "Mẫu thân tuyệt không đau, ngươi làm rất tốt, bảo bối."

"Ta triển khai đây."

Bạch Quân Nghi lông mày sinh xuân, lúm đồng tiền đẹp ửng đỏ gật gật đầu.

Hoa Vân Long dường như sợ làm đau Bạch Quân Nghi, hắn đưa bảo bối lên, không dám dùng nhiều sức mà đút vào tiểu huyệt tiêu hồn của Bạch Quân Nghi, đầu hơi hơi dùng sức mà nhẹ nhàng chậm rãi đâm vào. Kỳ thật hắn như vậy sao có thể thỏa mãn nàng trong giờ phút này dục hỏa quấn thân, khiến Bạch Quân Nghi ngứa ngáy khắp cả người. Bạch Quân Nghi cảm giác trong lỗ thịt càng lúc càng ngứa, bảo bối trong nhục huyệt hiện tại không thể mang đến cho nàng từng đợt kɧoáı ©ảʍ như lúc ban đầu, trái lại càng làm toàn thân nàng ngứa ngáy hơn nữa. Nàng hiện tại có nhu cầu cấp bách là muốn Hoa Vân Long dùng sức mà đút vào thật mạnh, hóa giải ngứa ngáy cho nàng.

Tuy nói trong nội tâm cùng nhục huyệt của Bạch Quân Nghi là bức thiết cần hắn chơi, thế nhưng xuất phát từ bản chất e lệ của nữ nhi, thêm với nàng lại không muốn lưu lại ấn tượng dâʍ đãиɠ của chính mình trong đầu nhi tử, cho nên xấu hổ không mở miệng hướng Hoa Vân Long nói ra. Nàng lay động mông ngọc tuyết trắng đẫy đà, mượn nhờ chuyển động mà khiến bảo bối có thể ma sát gãi ngứa trong nhục huyệt. Ai ngờ bởi vì Hoa Vân Long không dùng lực, nàng lay động mông ngọc như thế, bảo bối chẳng qua là tựa như chuồn chuồn điểm nước, trong nhục huyệt tả hữu thoáng chà nhẹ một cái, chẳng những không bớt mà lại còn ngứa ngáy hơn trước nữa.

Tâm hồn thiếu nữ của nàng thoáng như bị thiên trùng vạn nghĩ(1) cắn xé, xem ra vô cùng khó chịu, lúm đồng tiền xinh đẹp trắng nõn cũng bởi vì chịu không được mà thống khổ co quắp, răng ngọc cắn chặt, nhẹ vang lên tiếng khanh khách, tay ngọc thon thả tại trên giường đơn gấp đến độ đầu nắm bắt loạn vò loạn, chân trắng thon dài bóng loáng chăm chú mà dây dưa cùng một chỗ, kịch liệt giúp nhau ma sát. Hoa Vân Long thấy vậy còn cho là mình lại làm đau mẫu thân. Hắn lập tức đình chỉ cử động, săn sóc mà nói: "Mẫu thân, ngươi làm sao vậy, có phải ta làm đau ngươi hay không?"

Bạch Quân Nghi khuôn mặt co quắp nói: "Không... Không phải..."

Hoa Vân Long nói: "Vậy đây là thế nào?"

Gò má như bạch ngọc của Bạch Quân Nghi đỏ tươi mê người, mắt hạnh giống như hồ sâu thanh tịnh sáng ngời nhìn nhìn Hoa Vân Long nói: "Là... Là..."

Hoa Vân Long thúc giục nói: "Là cái gì? Mẫu thân ngươi nói mau a."

Nội tâm lẫn nhục huyệt đang cùng bức xúc, lại để cho Bạch Quân Nghi bất chấp hết thảy, cố lấy dũng khí, mạnh mẽ kềm chế ý xấu hổ trong nội tâm, mị nhãn trở nên thâm sâu trong trẻo, xấu hổ mang e sợ mà khẽ mở ra nhìn qua Hoa Vân Long, tiếng như muỗi ngâm nói khẽ: "Mẫu thân không phải đau, mà là trong nhục huyệt quá ngứa, ngươi phải dùng sức đút vào mới được." Vừa xong lời ấy, khuôn mặt xinh đẹp như trứng ngỗng trong suốt của nàng đỏ bừng, kiều diễm ướŧ áŧ, mị nhãn đóng chặt.

Hoa Vân Long cũng là bảo bối tê dại ngứa ngáy vô cùng, đã sớm muốn dùng lực đút vào, chẳng qua là cố kỵ Bạch Quân Nghi mà cố nén. Bây giờ vừa nghe Bạch Quân Nghi nói như vậy, hắn lập tức mạnh dạn mà đẩy bảo bối lên, tại bên trong mỹ huyệt ấm áp non mềm trơn ướt nhỏ hẹp của Bạch Quân Nghi mạnh mẽ đâm tới, tả xung hữu đột mà ra sức đút vào nhô lên. Bạch Quân Nghi chỉ cảm thấy cái bảo bối nóng hổi kia cuồng loạn cắm tới nơi đang ngứa ngáy, mang tới từng cỗ kɧoáı ©ảʍ phiêu phiêu dục tiên. Nhất là cái phần thịt nhô lên xung quanh qυყ đầυ kia, lúc ra vào lỗ thịt cạo mài lên bốn vách tường da thịt mềm mại của âm đ*o, làm cho nàng dục tiên dục tử, tâm thần đều say, một loại kɧoáı ©ảʍ mà trước đó chưa từng có như sóng biển bài sơn đảo hải dũng mãnh đánh vào trái tim, xông lêи đỉиɦ đầu, lan khắp toàn thân.

Bạch Quân Nghi sảng khoái ngửa đầu lên, miệng anh đào nhỏ nhắn mở ra thỏa mãn mà rên a a thật da^ʍ mị. Hoa Vân Long cũng cảm giác được sự mềm mại ấm áp của nhục huyệt tiêu hồn của mẫu thân, ma sát qυყ đầυ vào trong bảo sò sảng khoái không thôi, cõi lòng đầy sung sướиɠ, hắn thích thú dùng càng nhiều sức mà mãnh liệt co lại rồi chọc vào. Trong lúc Hoa Vân Long đút vào lên xuống, Bạch Quân Nghi rơi vào cảnh đẹp, cao trào thay nhau nổi lên. Eo nhỏ nhắn của nàng như tơ liễu múa nhanh trong gió, mông ngọc nở nang trắng nõn liên tiếp nhếch lên đón nhận Hoa Vân Long đút vào.

Nàng uyển chuyển liên tục lắc lư chân trắng đầy đặn, má lúm đồng tiền kiều diễm như hoa, thiên kiều bá mị, giữa lông mày sóng vỗ ẩn hiện, miệng thơm hé mở, gấp gáp thở hổn hển ra âm thanh phóng đãng mà rêи ɾỉ lấy: "Bảo bối... Ngươi chọc vào thật tốt... Mẫu... Ta... Ta thoải mái chết rồi... A... Ứ... Chính là như vậy... Long nhi... Nhanh..."

Bỗng nhiên Bạch Quân Nghi ngọt ngào mà yêu kiều "A" một tiếng, hai tay nhu nhuận cùng đùi ngọc trắng muốt thon dài như xúc tu của bạch tuộc, chăm chú mà dây dưa với Hoa Vân Long, nhục huyệt một hồi cấp tốc co rút lại, một cỗ chất dịch nóng bỏng lao thẳng ra, Bạch Quân Nghi thoải mái mà tiết thân rồi. Hoa Vân Long qua hai lần bắn dương tinh, lần này đút vào được lâu hơn hẳn, hắn cũng không có cùng theo Bạch Quân Nghi tiết thân, bảo bối vẫn còn cứng rắn như sắt, thập phần hưng phấn mà đút vào.

Bạch Quân Nghi giờ phút này thể xác và tinh thần đều thoải mái, mị nhãn khẽ nhếch, bờ môi cười yếu ớt, khuôn mặt hàm xuân, hạ thể dâʍ ɖị©ɧ giàn giụa, tứ chi vô lực mà tê liệt trên giường, tùy ý Hoa Vân Long kéo ra đút vào. Hoa Vân Long hơi thở dồn dập mà đút không được bao lâu, tâm tình vui vẻ cực độ, rút cuộc khống chế không nổi, một cỗ nhiệt tinh như nham thạch nóng chảy bộc phát, mãnh liệt tràn ra, hoa tâm đã khô cạn lâu ngày của Bạch Quân Nghi trong lúc nhất thời Thiên Địa giao thoa, Âm Dương điều hòa.

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Quân Nghi lộ ra nụ cười thỏa mãn mà quyến rũ, Hoa Vân Long tê liệt nằm ở trên ngọc thể mẫu thân, nàng di chuyển cánh tay ngọc ngà, chăm chú mà ôm Hoa Vân Long, vuốt lưng của hắn, hôn môi của hắn, hiền lành, hòa ái, kiều diễm, vũ mị, phong tình vạn chủng, dáng vẻ ngàn vạn.

(1): Thiên Trùng Vạn Nghĩ: Một ngàn con trùng và mười ngàn con kiến.Cầu like chương!