Lý Xuân Xuân rời đi, nét cười trên mặt Đăng Dương cũng biến mất, hắn quay đầu lại, nhìn kẻ duy nhất còn lại trong đấu trường.
Nào đâu thần thái tự cao hống hách, cũng chẳng còn bộ dáng uy mãnh vô song, Lý Khánh giờ đây tựa như một con chó chết, đang bị vô số dây leo và xích sắt mọc ra từ sàn nhà, trói chặt như cái đòn bánh tét.
Thì ra, ngay tại thời điểm bá đạo ôm hôn Lý Xuân Xuân, Đăng Dương đã âm thần thi triển hai loại hồn thuật bậc 2 là Qủy Đằng Trói Buộc và Hoàng Kim Xích, bất ngờ khống chế mọi hành động cũng như hoàn toàn trói chặt Lý Khánh, bao gồm cả bịt luôn cái mồm lắm lời của hắn lại.
Chính vì thế, khi Đăng Dương cưỡng hôn Lý Xuân Xuân, khi mà Lý Xuân Xuân nức nở bỏ chạy, Lý Khánh chỉ có thể nằm im ở đó, trơ đôi mắt chứa đầy thống hận xen lẫn bất lực ra, nhìn chằm chằm người con gái mình yêu thương bị kẻ khác hung hăng chà đạp mà chẳng thể làm gì, thử hỏi trên thế gian, làm gì có nỗi nhục nào lớn hơn nỗi nhục này, nó khủng khϊếp đến mức… dù là một đội trưởng Chấp Pháp Đoàn như hắn cũng không tài nào chịu nỗi, cuối cùng dẫn đến tức khí công tâm, học máu ngất xỉu.
Mà thôi, có thể bất tĩnh được là tốt cho hắn, nếu không, Đăng Dương trước sau gì cũng sẽ tìm ra cách để hành hạ hắn sống không bằng chết.
“Ngất tốt đấy, hôm nay tạm tha cho ngươi” Đăng Dương cười nhạt, phất nhẹ tay giải trừ hai hồn thuật đang trói buộc Lý Khánh rồi thong dong đi thẳng về phái quầy giao dịch cẩm thạch.
Đội Hồng Lâu Vệ thấy thế cũng không có ý định cản đường Đăng Dương, lập tức dạt sang hai bên, lịch sự chừa một lối đi tương đối rộng rãi cho hắn.
Không chỉ Hồng Lâu Vệ mà đám đông Võ giả đang quang chiến bên ngoài, không kể là Võ Sư, Võ Tướng hay là Kình Quân thì cũng đều tự động tách ra, để cho hắn tự do đi tới.
Qua trận chiến kinh tâm động phách vừa rồi, dù cho đến tận lúc này, vẫn chưa có bất kỳ một ai tại đây có thể nhìn thấu cảnh giới võ đạo thật sự của Đăng Dương nhưng từ những gì hắn thể hiện trong lúc quyết đấu, tốc độ siêu việt, thân pháp ảo diệu, dễ dàng đùa bỡn một Võ Tướng sơ cấp và một Võ Sư tu luyện thành công võ kỹ Địa giai như đang chọc ghẹo hai đứa con nít, đặc biệt nhất là sau khi đã trực diện hứng trọn hai đại sát chiêu mang tính cộng hưởng thuộc tính phong hỏa cực mạnh mà vẫn không dính lấy một hạt bụi nào trên người, điều mà đến cả cường giải cấp bậc Kình Quân cũng chưa chắc làm được, ấy là còn chưa kể đến hai hồn thuật bậc 2 được hắn thi triển chớp nhoáng sau cùng.
Bấy nhiêu đó là đã quá đủ để tất cả mọi người dành sự tôn trọng nhất định cho Đăng Dương, đồng thời cũng liệt luôn hắn vào danh sách đen những kẻ không nên đυ.ng vào.
Khi Đăng Dương đến trước quầy giao dịch thì nữ tiếp viên xinh đẹp đã trở lại tự lúc nào. Nàng nhìn người thanh niên cao ngất đứng đối diện, tâm hồn thiếu nữ không khỏi đập mạnh một cái, đừng có mà hiểu lầm, tâm hồn nàng đập ở đây không phải là vì yêu thích hay hâm mộ cái gì đâu, tâm hồn nàng đập là vì sợ hãi.
Đúng vậy, chính là sợ hãi, những hành động điên cuồng và quá phận mà Đăng Dương đã làm với Lý Xuân Xuân, cho dù là bất kỳ người con gái nào nhìn vào thì cũng đều sẽ rùng mình sợ hãi mà thôi. Từ góc độ quan sát của nàng, Lý Xuân Xuân chửi hắn là da^ʍ tặc biếи ŧɦái quả thực không sai chút nào.
“Hửm, hàng của ta đâu?” Nhìn mặt quầy cẩm thạch trống trơn trước mặt nữ tiếp viên, Đăng Dương lấy làm lạ hỏi.
Chỉ một câu hỏi đơn giản với thái độ bình thường đến không thể bình thường hơn từ Đăng Dương nhưng không ngờ lại khiến cho nữ tiếp viên giật thót.
Cả người rung lên, toàn thân nổi hết cả da gà, nữ tiếp viên với sắc mặt kinh hãi, vội vội vàng vàng, lắp ba lắp bắp hồi đáp với giọng nói rung rung
“Vì… vì là giao dịch có giá trị lớn cho nên… cho nên sẽ thanh toán tại… tại phòng riêng, cảm… cảm phiền tiên sinh đi theo ta”
Nói rồi, nữ tiếp viễn cũng không đợi Đăng Dương biểu lộ thái độ liền quay người đi thẳng, tốc độ bước chân di động cực nhanh, bộ dạng không khác gì một con thỏ con đang chạy trốn khỏi sói già.
Đăng Dương nhìn nữ tiếp viên đi còn nhanh hơn chạy cùng biểu cảm kinh sợ của nàng, trong lòng liền cảm thấy có chút buồn cười, tuy nhiên hắn cũng không nói gì mà nhàn nhãn theo sau, tốc độ không nhanh không chậm, luôn luôn giữ khoảng cách hai mét với nàng ta.
Rời khỏi đại sảnh, lại đi qua một hành lang đỏ hồng, Đăng Dương được nữ tiếp viên dẫn vào một căn phòng kín, nơi đã có một trung niên đeo kính tóc hoa râm chờ đợi từ trước.
Thấy Đăng Dương xuất hiện tại cửa, trung niên đeo kính tóc hoa râm lập tức làm động tác mời vô cùng lịch sự
“Xin chào tiên sinh, ta tên Triệu Hoài, là Giao Dịch Viên của Hồng Lâu Kim Xá Thương Hội, mời tiên sinh ngồi”
Đăng Dương gật nhẹ đầu, sau khi hai người ngồi xuống, còn chưa đợi Đăng Dương mở lời, Triệu Hoài lại cười hỏi “Ở đây chúng ta có trà, rượu và cà phê, không biết tiên sinh muốn dùng gì?”
Đối với sự nhiệt tình của Triệu Hoài, Đăng Dương không lấy gì làm lạ, phàm là phường con buôn, uống ba tấc lưỡi đã là tiêu chuẩn nghề nghiệp rồi, huống chi kẻ trước mặt còn là một Giao Dịch Viên chuyên nghiệp, cho nên vô cùng tự nhiên gọi một tách cà phê, đã lâu rồi hắn không uống thứ này, đúng là có chút nhớ.
Hiệu suất làm việc của Hồng Lâu Kim Xá Thương Hội đúng là không tồi, chỉ nửa phút sau, một tách cà phê nóng hổi được đựng trong ly sứ cao cấp đã yên vị trước mặt Đăng Dương, lúc này, hai người cũng đã giới thiệu xong và đi vào công việc chính.
“Mười lọ Tổ Mực, 5000 tấm Bùa Trắng và một cây Địa Nguyên Bút cao giai – Ngọc Liễu Tinh Vân Bút mà tiên sinh yêu cầu đều ở đây, mời tiên sinh kiểm tra hàng” Triệu Hoài cẩn thận lấy ra một chiếc khay bạc chứa đầy vật phẩm rồi đặt lên bàn, cười nói
Đăng Dương không kiểm tra nhiều, chỉ đơn giản là dùng kỹ năng Giám Định quét nhẹ qua một lượt rồi gật đầu hài lòng, tất cả vật phẩm đều đúng như những gì hắn muốn và chất lượng cũng rất tốt.
“Hàng tốt, cảm phiền Triệu tiên sinh thanh toán giúp ta” Đăng Dương rút từ trong người ra một tấm thẻ bài bảy sắc lung linh mỹ lệ đặt lên bàn. Đây chính là tấm thẻ khách V.I.P mà chi nhanh Hồng Lâu Kim Xá Thương Hội thành Lang Sa cấp cho hắn sau khi hắn đã bán một núi Năng Lượng Thạch ở đó với giá 600.000 vina.
Nhìn tấm thẻ bài lấp lánh quen thuộc trên mặt bàn, nụ cười trên môi Triệu Hoài lại càng đậm
‘Thì ra thanh niên trước mặt lại là khách quen của thương hội, bằng mọi giá, mình phải tạo mối quan hệ thật tốt để giữ chặt mối làm ăn này mới được, nếu mà thành công, tiền hoa hồng sau này cứ phải nói là nước nôi lai láng, hắc hắc’
Nghĩ thầm trong lòng như vậy, thái độ Triệu Hoài đối với Đăng Dương lại càng nhiệt tình thêm mấy lần, hắn vui vẻ nhận lấy tấm thẻ rồi cắm vào khe cắm chuyên dụng ẩn dưới mặt bàn, sau khi thoáng kiểm tra số liệu một chút, hắn niềm nở cười nói
“Cấp bậc thẻ hiện tại của tiên sinh là khách V.I.P phổ thông, có đãi ngộ giảm 5% tổng tiền thanh toán. Mà tổng giá trị đơn hàng hiện tại của tiên sinh là 669.000 vina, trừ đi 5% là 33.450 thì sẽ còn 635.550 vina”
“Đây!” Đăng Dương gật nhẹ đầu, móc ra bảy viên Nguyên Thạch đặt lên mặt bàn
Triệu Hoài nhận lấy bảy viên Nguyên Thạch, nhanh chóng tính toán, trừ đi số dư rồi trả lại 64.450 vina tiền thối cho Đăng Dương, đồng thời cũng rút thẻ khách V.I.P ra khỏi khe cắm, hai tay đưa đến trước mặt Đăng Dương.
“Với tổng giá trị các đơn hàng đã giao dịch vượt qua mốc 1.000.000 vina, cấp bậc thẻ hiện tại của tiên sinh đã là khách V.I.P một sao với đãi ngộ cơ bản là giảm 8% tổng tiền thanh toán, không có hạn chế giá trị giao dịch tối thiểu để áp dụng”
Đăng Dương vung tay thu hết toàn bộ Bùa Trắng, Nguyên Mực, Ngọc Liễu Tinh Vân Bút và cả tiền thừa trên bàn vào Túi Đồ hệ thống, tiếp đó nhận lấy thẻ bài bảy sắc từ tay Triệu Hoài, lật qua lật lại nhìn xem thử có gì khác không, hứng thú hỏi
“Khách V.I.P một sao à? Triệu tiên sinh nói như thế có nghĩa là vẫn còn nhiều cấp sao khách V.I.P cao hơn nữa phải không?”
Nghe Đăng Dương thắc mặc, Triệu Hoài tất nhiên liền nhiệt tình giải thích
“Đúng vậy, hệ tống cấp bậc khách V.I.P của Hồng Lâu Kim Xá Thương Hội chúng ta có tổng cộng sáu mốc, bao gồm một mốc cơ bản với năm mốc tăng cường tương ứng với năm sao, một sao là nhỏ nhất, năm sao là lớn nhất, theo sự lớn dần của số sao, những đãi ngộ khách quý nhận được cũng theo đó mà tăng dần đều”
“Có thể nói rõ một chút không?” Đăng Dương nhấp nhẹ một ngụm cà phê, tựa lưng vào ghế sô pha êm ái, khoang thai hỏi
“Tất nhiên!”
Triệu Hoài gật mạnh đầu, từ trong hộc bàn lấy ra một tấm kính đen mỏng, sau đó hắn điều chỉnh vài nút bấm để tấm kính hiện ra một hàng dài chữ trắng chi chít rồi đưa đến trước mặt Đăng Dương, cười nói
“Đây là chi tiết đãi ngộ khách quý theo từng cấp sao, tiên sinh có thể thoải mái tham khảo”
Đăng Dương nhận lấy tấm kính, đôi mắt linh hoạt đảo nhẹ vài lượt liền thu nạp tất cả thông tin thiết yếu vào đầu
Lượt bỏ những thứ không cần thiết và cũng không quan trọng lắm, chi tiết đãi ngộ tóm tắt đơn giản lại thế này…
Tổng giá trị giao dịch trên 500.000 vina - Khách V.I.P phổ thông: giảm giá 5%
Tổng giá trị giao dịch trên 1.000.000 vina – Khách V.I.P một sao: giảm giá 8%
Tổng giá trị giao dịch trên 5.000.000 vina – Khách V.I.P hai sao: giảm giá 11%, có thể ghi nợ với mức nợ tối đa là 2.000.000 vina
Tổng giá trị giao dịch trên 10.000.000 vina – Khách V.I.P ba sao: giảm giá 15%, có thể ghi nợ với mức nợ tối đa là 5.000.000 vina, giảm một phần hai tiền đặt cọc mua hàng.
Tổng giá trị giao dịch trên 30.000.000 vina – Khách V.I.P bốn sao: giảm giá 20% đối với những giao dịch có giá trị từ 10.000.000 vina trở lên, có thể ghi nợ với mức nợ tối đa là 15.000.000 vina, miễn tiền đặt cọc mua hàng.
Tổng giá trị giao dịch trên 100.000.000 vina – Khách V.I.P năm sao: giảm giá 30% đối với những giao có giá trị từ 30.000.000 vina trở lên, có thể ghi nợ với mức nợ tối đa là 50.000.000 vina, miễn tiền đặt cọc mua hàng, miễn hoàn toàn hoa hồng gửi bán.
- ---------*-*----------