< Nhiệm vụ thức tỉnh kỹ năng thiên phú của lớp nhân vật Hiệp Sĩ >
< Nhiệm vụ Hào Quang Hiệp Sĩ >
---o-o---
Nhiệm vụ: Hào Quang Hiệp Sĩ
Yêu cầu: Hạ gục hai mươi võ giả có cùng cấp độ với bản thân (Võ Tướng sơ cấp) hoặc cao hơn trong một trận chiến sòng phẳng (chỉ được sử dụng tu vi đấu khí), đối thủ nhận thua hoặc bị gϊếŧ đều được.
Độ khó: C
Phần thưởng: Thức tỉnh kỹ năng thiên phú của lớp nhân vật Hiệp Sĩ – Hào Quang Hiệp Sĩ
Giới hạn thời gian: Không
Trừng phạt: Nếu không hoàn thành nhiệm vụ này sẽ không thể thăng cấp 30, lưu ý, số lượng điểm Sinh Mạng dư thừa sẽ không được tích lũy mà trực tiếp bị loại bỏ
---o-o---
Cẩn thận nghiên cứu quá một lượt thông tin nhiệm vụ vừa hiện lên trong đầu, Đăng Dương liền vui vẻ cười thầm một tiếng, xem ra, hắn lại sắp có thêm một con át chủ bài ẩn giấu nữa rồi.
Nên biết, thủ đoạn hiện nay của hắn được chia làm hai loại, thứ nhất là Võ Kỹ và Hồn Thuật, thứ hai chính là các Kỹ Năng đặc biệt như: Giám Định sơ cấp, Thuần Thú Thuật, Triệu Hồi Tinh Linh, Đồ Tể và Ngự Thủy Thuật.
Uy lực của Võ Kỹ và Hồn Thuật mạnh hay yếu, hoàn toàn phụ thuộc vào cấp bậc của nó và sẽ mãi mãi như vậy. Ngoại trừ Hồn Thuật không cấp độ - Áo Choàng Lông Ngỗng
Trong khi đó, các Kỹ Năng không hề được phân chia cấp bậc cụ thể, bọn chúng mạnh hay yếu, tất cả đều phải dựa vào cách thức sử dụng cũng như cấp độ hiện có của hắn.
Nếu hắn biết sử dụng Kỹ Năng một cách khôn ngoan, cộng với đạt được cấp độ cao, uy lực của các Kỹ Năng sẽ là cực mạnh và ngược lại.
Do đó, cái kỹ năng Hào Quang Hiệp Sĩ này, mặc dù hiện nay hắn vẫn không biết sức mạnh cụ thể của nó là gì, thế nhưng chỉ cần được xếp vào hàng Kỹ Năng, vậy thì chắc chắn là một thủ đoạn có không gian phát triển cực kỳ lớn, và như một điều hiển nhiên, nó sẽ không bao giờ bị mai một hay đi vào quên lãng.
Còn về phần hạ gục hai mươi tên Võ Tướng sơ cấp trong một trận chiến sòng phẳng, đối với lực chiến của hắn hiện nay, đây tính ra lại là một việc vô cùng đơn giản. Đến cả Võ Tướng trung cấp có sức chiến đấu không hề thua kém Võ Tướng cao cấp bình thường như Ngọc Vũ Quang, hắn còn có thể thanh toán dễ dàng thì mấy tên Võ Tướng sơ cấp kia đã là cái thá gì chứ?
Nói như thế, không phải là hắn chảnh hay kiêu căn ngạo mạng gì mà sự thật đúng là như vậy!
Đăng Dương hiện nay đã đạt đến cấp độ 20, tương đương với một tên Võ Tướng sơ cấp, mà hắn vốn dĩ từ trước đến nay đã là vô địch trong cùng cấp độ, do đó, sẽ không bao giờ có chuyện hắn thất bại dưới tay bất kỳ một tên Võ Tướng sơ cấp nào, đó chính là lòng tin tuyệt đối vào bản thân.
Trong lúc lôi đài chuẩn bị tiếp tục đi lên, AI chợt hỏi
< Chủ nhân, ngài vừa được hệ thống trao tặng 1 Hộp Quà Thần Bí, có muốn mở ngay lập tức hay không? >
Đăng Dương thoáng suy nghĩ một chút thì gật đầu “Mở đi”
< Đã mở thành công Hộp Quà Thần Bí, ngài nhận được Hồn Thuật Hắc Ám Cổ Đại bậc 4 – Triệu Hồi Âm Binh và một Mặt Nạ Ngạ Qủy >
“Hồn Thuật Hắc Ám Cổ Đại… Mặt Nạ Ngạ Qủy? AI, mau giải thích chi tiết cho ta về hai thứ này” Đăng Dương ép xuống sự phấn khích trào dâng trong lòng khi nghe đến hai chữ ‘bậc 4’, bình tĩnh nói
< Hồn Thuật Hắc Ám Cổ Đại bậc 4 – Triệu Hồi Âm Binh có tác dụng khiến cho xác chết sống dậy và hoạt động dưới sự chỉ huy của ngài >
< Giới hạn thi thuật chỉ bao gồm những xác chết có cảnh giới từ Võ Giả đến Kình Quân, tất nhiên bao gồm cả người thường. Bán kính triệu hồi là 1km tính từ vị tri đứng của ngài >
< Các xác chết sau khi sống dậy sẽ tồn tại dưới dạng Âm Binh và chỉ tồn tại trong vòng 1 tiếng >
< Âm Binh sẽ có sức chiến đấu bằng 70% so với lúc còn sống, tuy nhiên, bọn chúng sẽ không biết mệt mỏi, không biết sợ hãi, và tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của ngài, dù cho ngài có bảo bọn chúng chui xuống lỗ một lần nữa, bọn chúng chắc chắn sẽ ngay lập tức thi hành với không một lời nghi kị nào >
< Bất quá, còn có một vấn đề… >
“Vấn đề gì?” Đăng Dương vội hỏi, sự kích động đã không thể kìm nén mà hiện rõ trên mặt.
Dù sao cũng không trách hắn được, có thể triệu hồi Âm Binh từ cả xác chết của cường giả cảnh giới Kình Quân để mình tự do sai khiến, sự hấp dẫn này, ai mà chịu được cơ chứ?
< Vấn đề ở đây là, với cường độ linh hồn lực chỉ 66 viên Hồn Tinh hiện nay của ngài, muốn thi triển được Hồn Thuật bậc 4 là một chuyện hoàn toàn bất khả thi >
Đúng như những gì AI nói, với tu vi linh hồn lực của hắn hiện nay, nhiều lắm chỉ có thể thi triển ra Hồn Thuật bậc 3 mà thôi. Hơn nữa, dù là Hồn Thuật bậc 3, hắn cũng không thể tùy tiện sử dụng lung tung như Hồn Thuật bậc 2 được, bởi vì bọn chúng tiêu tốn rất nhiều linh hồn lực và nếu như bắt buộc phải liên tiếp thi triển Hồn Thuật bậc 3, giới hạn tối đa của hắn sẽ là sáu lần.
Do đó, để thi triển được Hồn Thuật bậc 4 chính là cả một vấn đề đối với hắn, bất quá, chỉ cần là vấn đề thì đều có cách giải quyết, một Hồn Thuật bá đạo như vậy, hắn chắc chắn không thể để vào tủ kính trưng cho đẹp được.
“Thế, số lượng Hồn Tinh của ta phải đạt đến bao nhiêu thì mới đủ?” Đăng Dương không chút nôn nao, cẩn thận hỏi
< Ít nhất, ngài phải có 100 Hồn Tinh thì mới đủ linh hồn lực để thi triển một lần Triệu Hồi Âm Binh >
“100 Hồn Tinh sao?” Đăng Dương vuốt cằm trầm ngâm, ánh mắt sâu thăm thẳm không ngường lóe lên quang mang chớp tắt.
Một lát sau, không biết là đã tìm ra phương pháp hay chưa nhưng đôi môi mỏng manh của hắn lại nở một nụ cười vô cùng khó hiểu, chỉ là, nếu để ý kỹ thì có thể nhận thấy, bên cạnh nét khó hiểu đó còn vấn vương một chút dáng vẻ bất đắc dĩ.
Tựa như hiểu rõ Đăng Dương đang nghĩ cái gì trong đầu, AI liền hỏi
“Chủ nhân, có nhất thiết phải dùng phương thức cực đoan đó hay không?”
“Ừm!” Đăng Dương gật nhẹ đầu, cười khẽ nói “Nhưng mà ngươi cũng không cần lo, đấy là nếu như ta bị rơi vào tình thế bắt buộc mà thôi, dù sao, ta cũng đâu muốn trả cái giá mắc như quỷ kia!”
“Được rồi, tạm dẹp Hồn Thuật Triệu Hồi Âm Binh qua một bên, chúng ta nói tiếp đến cái Mặt Nạ Ngạ Qủy kia đi, AI, công dụng của nó là gì vậy?”
AI thành thật đáp
< Mặt Nạ Ngạ Qủy thì tất nhiên là dùng để che mặt rồi >
“Chỉ như vậy?” Đăng Dương có chút ngớ người vì câu trả lời không thể bình thường hơn của AI
< Đúng thế, công dụng của nó chỉ như vậy mà thôi, không hơn, không kém >
< À mà, cái mặt nạ này cũng có một chỗ vô cùng đặc biệt đấy! >
“Cái gì đặc biệt? Là khả năng che giấu khí tức đúng không?” Đăng Dương hăng hái hỏi.
Loại mặt nạ có thể che giấu khi tức này, hắn đã được nghe kể rất nhiều lần từ những võ giả du mục, trong câu chuyện của bọn họ, nó là một đồ vật trong truyền thuyết mà bất kỳ ai cũng muốn có.
< Không, chả có gì là che giấu khí tức cả, điểm đặc biệt của tấm Mặt Nạ Ngạ Qủy này là nó không thể bị phá hủy trong bất kỳ trường hợp nào >
Nghe rõ từng chữ kinh người được AI nói ra, Đăng Dương liền ngạc nhiên không dứt mà thốt lên
“Không thể bị phá hủy? Chẳng lẽ tấm mặt nạ này, nó là một kiện Thiên Nguyên Binh?”
“Nhưng mà khoang, nếu thật sự là Thiên Nguyên Binh thì ít ra cũng phải có một sức mạnh đặc biệt gì đó chứ?”
< Chủ nhân, ngài không cần suy đoán lung tung, tấm mặt nạ này chẳng phải là Thiên Binh hay Thần Binh gì cả, chẳng qua chỉ là một đồ vật được chủ nhân trước đây của ta tạo ra trong lúc rảnh rỗi mà thôi. Bất quá, vì ngài ấy đã sử dụng một vài loại vật liệu phi thường cứng rắn và hiếm có để luyện chế cho nên tấm mặt nạ này mới không thể bị phá hủy, ít nhất là đối với cường giả cảnh giới Độn Thiên >
“Chủ nhân trước…..”
Ầm… một tiếng chấn động bất ngờ vang lên, nhất thời cắt đứt lời nói của Đăng Dương
Thì ra, lôi đài của hắn đã lên đến bậc thang thứ 7 của kim tự tháp khổng lồ, và như thường lệ, nó lập tức kết hợp với một lôi đài khác, tạo thành một lôi đài to lớn khủng khϊếp, rộng đến 2560m, tương đương 2.5km, thật là quá sức tưởng tượng.
Vòng quyết chiến thứ bảy bắt đầu, số lượng võ giả còn sống sót là 4 người.
Nhìn bức tường ánh sáng đang nhanh chóng hạ xuống, Đăng Dương chợt hỏi
“AI, tổng cộng thời gian ta ở trong Võ Chiến Đài đã là bao lâu?”
< Tính đến thời điểm hiện tại là 11 phút 03 giây thưa chủ nhân! >
“Đã 11 phút rồi sao?” Đăng Dương khẽ nhíu mày “Là tên Ngọc Vũ Quang kia đã khiến cho ta mất quá nhiều thời gian, hai trận còn lại, ta sẽ đánh hết tốc lực!”
“Mong là đám người Nguyệt Yên Lan và Thủy Linh Lung cầm cự được đến khi ta ra ngoài, 2… không… chỉ cần 1 phút nữa là được!”
--------*-*--------
Cùng lúc đó, tại đại quảng trường dưới chân kim tự tháp khổng lồ, tiếng chém gϊếŧ điên cuồng vẫn còn vang vọng trong không gian, thây chất đầy đất, máu chảy thành sông, tình cảnh vô cùng huyết tinh và chết chóc.
Đúng như những gì Ngọc Vũ Quang từng nói, với sự tham chiến toàn lực và phi thường mãnh liệt của Phá Thiên Tông, liên minh Tam Sơn Môn – Phiêu Miễu Động đã không thể duy trì được hai đại trận phòng ngự quá lâu, cuối cùng sau năm phút giằng co, cả hai đại trận đã nối đuôi nhau mà tan vỡ.
Điều đó cũng đồng nghĩa với việc, hơn trăm võ giả của liên minh hai đại thế lực bắt buộc phải lâm vào khổ chiến với một ngàn võ giả vô hồn đang bao vây tứ phía.
Và rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến, đối đầu trực diện với phong cách chiến đấu liều mạng, không đau đớn, không mệt mỏi của những con rối do Ngọc Cổ Thanh không chế, người của Tam Sơn Môn và Phiêu Miếu Động mặc dù có ưu thế tuyệt đối về sức mạnh và chất lượng võ giả nhưng đến cuối cùng cũng vẫn là bị chiến thuật biển người dồn vào thế yếu, từng bước bại lui.
Tuy nhiên, nhờ có hai siêu cấp cường giả đứng đầu cảnh giới Võ Tướng là Nguyệt Yên Lan và Thủy Linh Lung gắng sức chèo chống, liên minh Tam Sơn Môn – Phiêu Miễu Động mới tạm thời không rơi thẳng vào tình cảnh binh bại như núi đổ, vạn kiếp bất phục.
Mặc dù vậy, thương vong thảm trọng vẫn là điều không thể tránh khỏi.
Nhìn vào trận hỗn chiến lúc này đây là biết, số lượng võ giả của liên minh chỉ còn lại không quá bốn mươi người, tạo thành một vòng tròn nhỏ hẹp giữa hàng trăm võ giả vô hồn, người chém ta một đao, ta trả người một kiếm, đấu khí và võ kỹ nối đuôi nhau ầm ầm nổ vang, chiến đấu vô cùng ác liệt.
Trên đầu bọn họ, cả bầu trời như bị che lấp bởi khói và lửa, nhuộm đỏ một màu huyết sắc phi thường ghê rợn.
Dưới chân bọn họ, xác người chất cao thành đống, có đệ tử của Tam Sơn Môn, có mỹ nữ của Phiêu Miễu Động, có người của Phá Thiên Tông và hàng hà sa số võ giả vô hồn.
Cứ chốc chốc vài giây trôi qua, lại có một tiếng hét thảm thiết vang lên giữa đoàn người hỗn loạn, đó thanh âm từ giã cỏi đời của một số phận bi đát.
“Thủy Linh Lung sư tỷ, cẩn thận phía sau!” Lý Tiểu Kiều sau khi một kiếm chém bay đầu một tên võ giả vô hồn có cảnh giới Võ Sư cao cấp thì liền cao giọng quát to
Các đó không xa, Thủy Linh Lung vừa nghe thấy vậy thì liền không một chút do dự, lập tức thi triển ra một môn Địa giai sơ cấp võ kỹ, thủy kiếm sắc lạnh hóa thành hàn sương lạnh lẽo, mạnh mẽ đánh lui Hoàng Kỳ, tiếp đó, nhìn cũng không cần nhìn, trường kiếm mỏng như cánh ve trên tay nàng đảo chiều một cái rồi phá không đâm mạnh về phía sau, trong chớp mắt đã xuyên thủng đầu lâu của một tên võ giả Phá Thiên Tông đang định âm thầm đánh lén, chưa đến một giây thời gian thì đã kết thúc sinh mệnh của hắn.
Tận mắt chứng kết người của mình chết thảm dưới tay Thủy Linh Lung, Hoàng Kỳ thế nhưng không có vẻ gì là tiếc nuối, ngược lại, ả còn tặc lưỡi mà cười lên khanh khách, hai thanh trủy thủ tẩm đầy thuốc độc bay múa trên tay, ánh mắt như độc xà nhìn đến từng hạt mồ hôi lấm tấm trên gương mặt tuyệt mỹ đối diện, âm điệu sặc mùi châm chọc, cong môi nói ra
“Thiên chi kiêu nữ của Phiêu Miễu Động đúng là có khác, sức chiến đấu quả thật khiến cho người ta lau mắt mà nhìn. Thế nhưng đáng tiếc, một cánh én… à không… ta phải nói là hai cánh én nhỏ mới đúng…”
“À mà, điều này có thật sự quan trọng? Fu fu fu, một hay hai cánh én thì khác quái gì nhau, cũng không thể vỗ nên mùa xuân được!”
“Ra sức giãy giụa chỉ là vô ích, còn không bằng đưa đầu ra đây, để cho chúng ta tiễn các ngươi lên đường một cách bình yên và nhẹ nhỏm nhất”