“Đã lên cấp 19, còn một cấp nữa thôi là mình sẽ đạt cảnh giới tương đương với Võ Tướng sơ cấp, không tệ!”
Đăng Dương hài lòng nói thầm, cất viên Tinh Hoa Thạch trong tay vào kho đồ hệ thống rồi phóng ánh mắt nhìn đến hai trận chiến còn lại.
Hoàn toàn không ngoài dự đoán của hắn, cả hai trận chiến kia, lúc này đều đã đi đến hồi kết. Sa quái mà không có khả năng hồi phục, cho dù có là bậc 9 đi chăng nữa thì cũng như một cái bao cát mà thôi, đứng trước sự vây công hung hãn của hai đại thế lực, Sư Tử hai đầu cũng tốt mà Địa Long cứng rắn cũng vậy, thật sự không chịu nổi một kích.
Mà dưới sự quan sát của Đăng Dương, không lâu sau, thân thể khổng lồ của hai con Sa Quái cuối cùng cũng đổ ầm xuống đất, nhất lên một trận khói bụi mịt mù.
“Lão Tiên Sinh, Phiêu Miễu Động đã xong việc, đòn kết liễu dành cho ngài!” Lý Tiểu Kiêu huy động đôi vũ dực tuyết trắng bay lượn trên không trung, cao giọng nói lớn
“Được!” Đăng Dương cười khẽ đáp, một lần nữa lấy ra lá bùa hoàng kim rồi bóp mạnh
“Kim thuật bậc 3 – Hoàng Kim Thiên Xích!”
Leng keng… leng keng…!
Thanh âm những sợi xích vàng bay vυ't trong không gian với tốc độ cực nhanh, chưa đến vài giây sau, lại thêm một viên Tinh Hoa Thạch bậc 9, lấp lánh tinh quang rơi vào tay Đăng Dương, kèm theo với đó là âm thanh thông báo của AI
< Ngài đã thành công vượt cấp gϊếŧ chết một con Sa Quái bậc 9, nhận được 6500 điểm Sinh Mạng, nhận được 65 điểm tích lũy >
(Do vừa mới lên thêm một cấp nên phần thưởng chiến đấu vượt cấp bị giảm xuống)
Ngay sau đó, còn không đợi Đăng Dương có thời gian cất viên Tinh Hoa Thạch đi, một giọng nam hùng hậu đã dội thẳng vào tai hắn, đó là tiếng nói của Ngô Thừa Dực
“Lão tiên sinh, con Thổ Long này, Tam Sơn Môn chúng ta dâng cho ngài!”
“Rất rốt!” Đăng Dương vui vẻ cười lớn với giọng già nua, lá bùa hoàng kim lại xuất hiên trên tay
“Kim thuật bậc 3 – Hoàng Kim Thiên Xích!”
< Ngài đã thành công vượt cấp gϊếŧ chết một con Sa Quái bậc 9, nhận được 6500 điểm Sinh Mạng, nhận được 65 điểm tích lũy >
Ba con Sa Quái bậc 9, ba con quái vật mà bất kỳ võ giả nào nghe đến tên cũng cảm thấy sợ hãi, cứ thế, bị Đăng Dương gϊếŧ nhanh diệt ngọn chỉ trong tích tắt, đem về cho hắn một cơ số điểm Sinh Mạng không hề nhỏ.
Thoáng chuyển động tâm thần, thu hai viên Tinh Hoa Thạch màu vàng đất vào trong túi đồ hệ thống, Đăng Dương nhìn đến hai người Nguyệt Yên Lan và Thủy Linh Lung vừa quay trở lại, cười nói
“Bảo người của các nàng tập hợp lại đi, chúng ta tạm thời nghỉ thêm mười lăm phút nữa rồi lên đường!”
“Tranh thủ khi còn ánh sáng mặt trời, đến được khu vực Võ Chiến Đài”
“Rõ, thưa lão tiên sinh!” Thủy Linh Lung cùng Nguyệt Yên Lan không chút do dự, ngay lập tức đồng thanh đáp lời
---------*-*---------
Khoảng một giờ sau, bên trong một căn mật thất rộng lớn dưới lòng đất, được soi sáng bởi vô số đèn năng lượng gắn đầy trên tường, ngay tại chiến bàn tròn đá to lớn đặt ở giữa phòng, có năm bóng người lẳng lặng ngồi
Năm người này, tuy rằng khoát trên mình những bộ võ phục với hoa văn và màu sắc khác nhau, thế nhưng đều có một điểm chung duy nhất là huy hiệu một cây búa đánh vỡ thương khung.
Và từ cái huy hiệu đặc trưng đó, chúng ta liền biết, tất cả bọn họ đều là người của Phá Thiên Tông, mà kẻ ngồi tại ngôi vị cao nhất, không ai khác chính là thiên chi kiêu tử của Phá Thiên Tông - Ngọc Cổ Thanh.
Ngồi bên phải Ngọc Cổ Thanh là mỹ nữ vũ mị Hoàng Kỳ.
Ngồi Bên trái Ngọc Cổ Thanh là một thanh niên có nước da ngâm đen, trên dưới hai mươi lăm tuổi.
Kẻ này, toàn thân hiện rõ những khối cơ bắp rắn chắc như sắc thép, tuy không to lớn như lực sĩ nhưng nhìn vào liền biết chứa đựng lực lượng kinh người. Hắn tên là Ngọc Vũ Quang, em họ của Ngọc Cổ Thanh, đồng thời cũng là phó thủ lĩnh của Phá Thiên Tông trong đợt thám hiểm phế khu Cổ Loa lần này.
Tại phía dưới hai người Hoàng Kỳ và Ngọc Vũ Quang là hai võ giả có vẻ bình thường hơn một chút.
Huỳnh Phong mặc trên người một bộ võ phục kẻ sọc lạ mắt, khuôn mặt hơi dài với những đường nét hài hòa và có phần nhu nhược, môi hắn lúc nào cũng có vẻ hơi cong lên một chút, tựa như một nụ cười không bao giờ tắt, chỉ nhìn ngoại hình, quả thật khiến cho người ta cảm thấy hắn là một người hiền lành đáng mến, rất dễ nói chuyện.
Tên võ giả còn lại thì cũng không hề xa lạ gì, nếu như Đăng Dương có mặt ở đây thì nhất định sẽ ta ngay lập tức nhận ra thân phận của hắn ta, kẻ có mối thù không đội trời chung với Đăng Dương, Chu Lam.
Chỉ là, so với mười tám ngày trước, Chu Lam lúc này đã thay đổi hoàn toàn, ánh mắt hắn đen tối như chỗ sâu nhất của hắc động, gương mặt tuấn lãng nay đã bao phủ một tầng sương mù băng giá, lạnh lẽo vô tình. Trên người hắn, không còn khí tức của một tên Võ Sư cao cấp nữa, chỉ có uy thế của bậc Võ Tướng lăng lệ và hung bạo, so với hai người Hoàng Kỳ và Ngọc Vũ Quang cũng không thua kém bao nhiêu.
Trong khoảng thời gian chưa đầy một tháng mà từ cảnh giới Võ Sư cao cấp đột phá thẳng đến Võ Tướng trung cấp, cái tốc độ này, quả thực là quá mức kinh dị. Từ đó xem ra, giống như Đăng Dương, Chu Lam cũng đã tiếp nhận được một loại truyền thừa cường đại nào đó, khiến cho tu vi của hắn nháy mắt tăng vọt.
Năm con người được xem như là mạnh nhất trong đội hình của Phá Thiên Tông, ngồi vây quanh bàn tròn đá như đang tham gia hội nghị, thế nhưng lạ một điều là không một ai nói ra lời nào, tựa như tất cả đang trầm tĩnh chờ đợi một điều gì đó.
Và rồi…
Cốc… cốc… cốc…
Từ sau cánh cửa đá dẫn vào mật thất, một giọng nói kính cẩn vang lên
“Thiếu tông chủ, thuộc hạ đã trở về!”
Nghe thấy tiếng nói quen thuộc này, Ngọc Cổ Thanh đang tựa người nghỉ ngơi trên ghế đá liền mở bừng đôi mắt diều mâu sắc lẹm, sâu trong đáy mắt, một tia hàn quang lạnh lẽo lóe lên rồi tan biến, hắn nhàn nhạt nói
“Vào đi!”
“Dạ!”
Cửa đá mở ra, một thanh niên, không… kẻ này không thể gọi là thanh niên được nữa, nhìn tuổi tác của hắn, chắc có lẽ đã ngoài ba mấy gần bốn mươi rồi.
Bất quá, điều này là lẽ đương nhiên, bởi vì hắn ta cũng đâu phải đệ tử của Phá Thiên Tông. Thân phận thật sự của hắn ta là một trong những tên thuộc hạ đắc lực nhất, làm việc dưới trướng Ngọc Cổ Thanh.
Tuy nói là thuộc hạ đắc lực nhưng thực ra, tu vi của hắn cũng không cao lắm, chỉ đạt đến cảnh giới Võ Sư cao cấp mà thôi, nhưng bù lại, hắn ta lại có một võ kỹ Độn Thổ phi thường lợi hại, nhờ khả năng này, hắn có thể thoải mái chạy đến khắp nơi, dễ dàng trinh sát, thám thính và thu thập thông tin tại bất kỳ đâu, bất kỳ lúc nào mà hoàn toàn không sợ bị kẻ địch phát hiện.
Với khả năng trinh sát được xếp vào hàng tuyệt mỹ như vậy, cho dù không phải là đệ tử của Phá Thiên Tông, Ngọc Cổ Thanh vẫn cố tình mang theo hắn ta, tiến vào Phế Khu cổ loa, trở thành một tai mắt cực kỳ quan trọng.
Tên võ giả trung niên cẩn thận bước vào trong mật thất, đến ngay trước chiếc bàn đá to lớn, nghiêm chỉnh quỳ một chân xuống đất, cuối thấp đầu, trịnh trọng nói
“Kiến Văn tham kiến thiếu tông chủ và mấy vị đại nhân”
“Không cần đa lễ, mau nói vào trọng tâm đi!” Ngọc Cổ Thanh khoát tay, lời nói tuy rằng có chút tùy ý và hơi hợt nhưng vẫn tràn ngập uy nghiêm.
“Dạ vâng!” Tên võ giả gọi là Kiến Văn cẩn thận đáp lời rồi đứng thẳng người dậy, bình tĩnh nói
“Tiểu đội sát thủ được Thiếu tông chủ cài vào Vườn Thiên Dược đã triệt để thất bại, không những không tiêu diệt được bất kỳ người nào của Tam Sơn Môn hay Phiêu Miễu Động mà còn toàn quân bị diệt, đồng thời, trở thành một chất xúc tác cực mạnh, khiến cho hai đại thế lực trên kết thành một khối”
“Hiện nay, liên minh của Tam Sơn Môn và Phiêu Miễu Động đang thẳng tiến đến khu vực Võ Chiến Đài, chỉ còn cách mười mấy cây số nữa là sẽ tới nơi!”
Vừa nghe Kiến Văn nói vậy, nụ cười nhàn nhạt trên môi Huỳnh Phong liền tắt ngấm, khó tin thốt lên
“Làm sao có thể thế được, có Khống Trùng Ngọc Vũ Sáo phiên bản đặc chế trong tay, bọn Hồng Hà, Thụy Du làm sao có thể thất bại?”
Ngọc Vũ Quang cũng gật đầu đồng tình, nói
“Đến cả Ngọc Cổ Thanh sư huynh còn không có khả năng chống lại hàng triệu con độc trùng kia, thế quái nào mà Nguyệt Yên Lan và Thủy Linh Lung có thể sống sót được?”
“Vô lý!”
“Không cần suy đoán lung tung, đầu tiên cứ nghe Kiến Văn nói hết cái đã!” Ngọc Cổ Thanh bất động thanh sắc, điềm tĩnh nói ra như không có chuyện gì, tuy nhiên, tất cả mọi người có mặt tại căn mật thất này đều nhận ra, trong đôi mắt diều hâu đó đã lóe lên khí tức nguy hiểm.
Ngọc Cổ Thanh cười nói “Kiến Văn, ngươi nói tiếp đi, ta cũng đang rất chi là tò mò đây”
Kiến Văn thầm nuốt một ngụm nước miếng sợ hãi, làm việc dưới trướng Ngọc Cổ Thanh đã hơn năm năm ròng cho nên hắn vô cùng hiểu rõ, Ngọc Cổ Thanh càng bình tĩnh thì lại càng đáng sợ, hắn có thể chắc chắn trăm phầm trăm rằng, lúc này đây, Ngọc Cổ Thanh chính là đang cực kỳ tức giận trong lòng.
Chỉ là, Kiếm Văn cũng biết, cơn tức giận này của Ngọc Cổ Thanh sẽ không trúc lên đầu hắn mà là dành cho Tam Sơn Môn và Phiêu Miễu Động, bởi vậy, hắn liền nhanh chóng nuốt nổi sợ hãi vào lòng, bình tĩnh nói
“Nguyên nhân Phá Thiên Tông và Phiêu Miễu Động có thể sống sót trước kế hoạch ám sát chu đáo của Thiếu tông chủ, tất cả chính là vì một lão già thần bí mặc áo choàng lông vũ màu đen”
“Một lão già mặc áo choàng lông vũ màu đen?” Hoàng Kỳ hơi động dung, lẫm nhẩm lặp lại
Ngọc Vũ Quang trầm giọng hỏi “Hình dáng của lão ta như thế nào, chi tiết ra sao?”
Kiến Văn biết gì nói nấy, cẩn trọng đáp
“Bời vì lão ta luôn luôn khoát trên người tấm choàng trùm kín đầu cho nên thuộc hạ không thể nhìn ra hình dáng thật sự của lão ta là như thế nào, tuy nhiên, lão già đó thật sự vô cùng tà môn và quỷ dị”
“Lão là một Hồn Sư cảnh giới Thập Tinh, đồng thời còn thấu hiểu phi thường rõ ràng thủ đoạn khống chế độc trùng của Phá Thiên Tông chúng ta, nhờ vào hai thứ này, lão đã dễ dàng phá hủy tận gốc kết hoạch ám toán của ngài”
“Thêm vào đó, nếu như những gì thuộc hạ nghe được là sự thật, vậy thì lão ta còn là một tên thần y vô cùng lợi hại. Không ai khác, chính lão ra đã ra tay giải trừ toàn bộ độc tố trong người Nguyệt Yên Lan và Thủy Linh Lung, sau khi hai người đó gặp phải lần tập kích đầu tiên của tiểu đội sát thủ vào mười hai ngày trước!”
Chu Lam từ đầu đến giờ vẫn lặng thinh không nói lời nào, thế nhưng ngay khi nghe đến danh tự Hồn Sư, hắn cũng phải giật mình mà nghi ngờ hỏi
“Vừa là Thập Tinh Hồn Sư, vừa là y sư, hơn nữa còn biết rõ thủ đoạn khống chế độc trùng! Còn có người như thế này trên đời sao?”
Kiến Văn gật mạnh đầu xác nhận rồi nói tiếp
“Nhưng mà như thế vẫn chưa hết, lão già này còn có một sức mạnh cực kỳ bá đạo nữa, đó chính là vô hiệu hóa hoàn toàn khả nặng hồi phục đáng sợ của Sa Quái”
“Không nói đâu xa, ngay trước lúc thuộc hạ trở về, Tam Sơn Môn và Phiêu Miễu Động chính là nhờ thứ sức mạnh này của lão, đã cùng lúc chém gϊếŧ thành công cả ba con Sa Quái bậc 9 trong khoảng thời gian không quá mười lăm phút”
“Còn có chuyện này?” Nghe đến đây, Huỳnh Phong không khỏi hít vào một hơi khí lạnh, chửi thề
“Con mẹ nó, cái lão già này rốt cuộc là thần thánh phương nào, không phải là quá bá đạo rồi sao? Sa Quái bậc 9 chứ có phải đồ chơi con nít đâu mà có thể đồng loạt gϊếŧ chết tận ba con chỉ trong vòng mười lăm phút!”
“Đùa nhau à?”
Hoàng Kỳ khẽ nhíu đôi mi xinh đẹp, thần thái có phần ngờ vực, nhìn qua Ngọc Cổ Thanh ngồi ngay bên cạnh, hỏi
“Ngọc sư huynh, huynh cảm thấy thế nào?”
“Còn thế nào nữa?” Ngọc Cổ Thanh cong môi cười nhạt “Nếu như Kiều Văn đã tận mắt trông thấy, vậy thì không thể nào sai được”
“Ha ha, xem ra cuộc chơi này, chúng ta lại có thêm một đối thủ đáng gờm rồi!”
Nghe Ngọc Cổ Thanh nói vậy, Ngọc Vũ Quang liền bóp chặt bàn tay, vang lên vài tiếng xương cốt dịch chuyển rôm rốp, lạnh lùng nói
“Sợ gì chứ, cứ cho là lão già đó đa tài như vậy đi, thì đã sao?”
“Mọi người thử ngẫm lại mà xem, trong những khả năng của lão, có mấy thứ gây được ảnh hưởng đến chúng ta?”
“Thần y, chữa bệnh? Hắc, nếu hai bên đã đánh nhau sống chết, chả nhẽ chúng ta còn để cho lão có thời gian đi trị thương cho lũ tàn phế kia?”
“Vô hiệu khả năng hồi phục? Sức mạnh này coi ra cũng phi thường cường đại, thế nhưng rất tiếc, chúng ta là con người chứ không phải Sa Quái”
“Nếu như mà nói, thứ gì của lão có thể uy hϊếp được chúng ta, vậy thì chỉ có một thân tu vi Thập Tinh Hồn Sư mà thôi”
Khẽ dừng lại một chút, Ngọc Vũ Quang đưa mắt quét một vòng năm khuôn mặt quanh bàn tròn đá, có chút tự cao nói
“Hồn Sư cường đại thì có cường đại đấy, bất quá, mọi người cũng đừng quên, Hồn Sư yếu kém nhất là thứ gì!”
“Đó chính là phòng thủ, tốc độ, sức mạnh, thể lực và tất cả những yếu tố liên quan đến thể chất”
“Hồn Sư có linh hồn lực cường đại nhưng thể chất lại vô cùng yếu kém. Chỉ cần để cho ta có cơ hội bất ngờ áp sát lão, một quyền đánh lão chết tươi là chuyện bình thường”
“Đệ nói thế không sai chứ, Ngọc sư huynh?”
Ngọc Cổ Thanh điềm nhiên cười, trong nụ cười ẩn giấu vô tận sát khí
“Không sai, chỉ là một tên Hồn Sư mà thôi, cũng không gây ra được bao nhiêu sóng gió”
“Huống chi… các ngươi cũng biết đó, mọi chuyện cũng đã được chuẩn bị xong xuôi cả rồi!”
Mấy người còn lại nghe vậy, tức khắc liền hiểu ra ẩn ý trong lời Ngọc Cổ Thanh vừa nói là cái gì, bất chợt, cả đám ha hả cười to đầy kiêu ngạo và tự tin
“Ha… ha… ha… ha… ha… ha…!”
“Đúng vậy, có gì mà phải e ngại chứ, đừng nói chỉ là một tên Hồn Sư, cho dù có là mười tên đi chăng nữa thì cũng không thể thay đổi số phận đã được định sẵn, chờ đợi bọn hắn trước mắt, chỉ có duy nhất một con đường, đó là CÁI CHẾT!”
------*-*------
P/s: Hôm nay 1 chương, ngày mai sẽ cố gắng tiếp tục con đường 2 chương
-----*-*-----