< Tiếp tục chuỗi nhiệm vụ Con Đường Sát Thủ >
< Nhiệm vụ thứ hai: Danh Tiếng Sát Thủ >
---o-o---
Nhiệm vụ: Danh Tiếng Sát Thủ
Yêu cầu: Liên tiếp hoàn thành mười hợp đồng của Liên Minh Sát Thủ. Chú ý, chỉ tính những hợp đồng có giá trị từ 200.000 vina trở lên
Độ khó: C
Phần thưởng: 10.000 điểm Sinh Mạng và một viên đan dược cấp 3 ngẫu nhiên
Giới hạn thời gian: Không giới hạn
Trừng phạt: Nếu thất bại bất kỳ một hợp đồng nào, ngay lập tức chấm dứt chuỗi nhiệm vụ Con Đường Sát Thủ
---o-o---
Nghe rõ nhiệm vụ Danh Tiếng Sát Thủ vừa được hệ thống ban bố, Đăng Dương không khỏi có chút bất ngờ, tuy nhiên dáng vẻ bên ngoài của hắn vẫn cực kỳ bình tĩnh, nhanh chóng đem lệnh bài sát thủ cùng bọc tiền dày cộm của mình cất vào trong người, sau đó lại cười nói với băng sơn mỹ nhân
“Đa tạ bà chủ! Làm ơn cho ta một ly Bách Hợp kèm theo đá lạnh với hai lát chanh tươi!”
Mỹ phụ nghe vậy, nét mặt vẫn không chút biểu tình nhưng đôi tay mảnh khảnh lại chuyển động cực nhanh, huyền huyền ảo ảo mà biểu diễn tuyệt kỹ pha rượu không khác gì vũ điệu mê hoặc lòng người của một vũ công thứ thiệt.
Chưa đến mười mấy giây sau, cảnh tượng kinh diễm dừng lại và trước mặt Đăng Dương đã có thêm một ly rượu thơm nồng sắc vị.
“300 vina!” Mỹ phụ vẫn nói với giọng băng lãnh
“Cảm ơn!” Đêm vài tờ tiền 100 vina để lên quầy, Đăng Dương cầm lấy rượu lạnh, nhấm một ngụm nhỏ hương vị ‘ngọt chát’ rồi đi đến một chiếc bàn trống không xa ngồi xuống, cẩn trọng suy tính về cái nhiệm vụ ‘Danh Tiếng Sát Thủ’ mà hệ thống vừa mới ban hành
‘Phải liên tiếp ám sát thành công mười người sao? Hơn nữa chỉ tính hợp đồng có giá trị từ 200.000 vina trở lên!’
‘Nên biết, giá trị cái đầu của Trinh Lục cũng chỉ mới có 60.000 vina thôi a. Từ đó có thể thấy, mục tiêu của những bản hợp đồng trị giá trên 200.000 vina sẽ khó nhằn đến mức nào’
‘Tuy nhiên cũng may mắn, cái nhiệm vụ Danh Tiếng Sát Thủ này lại không có giới hạn thời gian và chỉ thực sự trừng phạt khi mình ám sát thất bại mà thôi’
Lại nhấp một ngụm rượu lành lạnh sản khoái, Đăng Dương thầm nói tiếp
‘Với thực lực hiện nay của mình, đánh ngang tay với một tên Võ Tướng sơ cấp thì có thể nhưng để gϊếŧ được hắn thì không thể nào, tốt nhất là tạm thời không nên nhận nhiệm vụ vội vàng, đợi đến khi nào mình tăng đến cấp 20 rồi làm cũng không muộn’
‘Mà trước mắt đây, nơi để mình có thể thăng cấp một cách nhanh nhất chính là cái phế khu Cổ Loa kia. Nếu như đám võ giả kia nói không sai, phế khu Cổ Loa sẽ khai mở trong năm ngày nữa, trong khoảng thời gian này, mình sẽ tranh thủ triệu hồi Đại Địa Tinh Linh và vẽ thêm một số bùa chú nữa mới được’
‘Phế khu Cổ Loa là nơi mà tất cả võ giả tại sa mạc Quan Tài đều hướng đến, trong đó, chắc chắn sẽ có không ít những thế lực mà mình đã từng trêu chọc, mặc dù chưa chắc bọn hắn cho thể nhận diện ra mình, tuy nhiên chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ luôn là tốt nhất’
‘À mà nói chuẩn bị mới nhớ, sau khi càn quét toàn bộ tài sản của Hắc Long Trại, mình cũng đã kiếm được kha khá điểm Tích Lũy rồi, có lẽ nên mua rồi học tập trước một môn Địa giai công pháp cho chắc ăn, những thứ võ kỹ còn lại, đợi sau khi đi qua sự kiện phế khu Cổ Loa rồi học cũng không muộn!’
Vừa thư giản nhâm nhi ly rượu nồng, vừa nhàn nhã suy tính hành trình tiếp theo, bất tri bất giác, nửa tiếng thời gian đã trôi qua và ly rượu cũng đã cạn đáy.
“Nghỉ ngơi vậy là đủ rồi, tiếp tục công việc thôi” Thả nhẹ ly rượu chỉ còn một lát chanh mỏng xuống bàn, Đăng Dương thở phù một tiếng rồi đứng dậy rời đi.
Ra khỏi phân bộ của Liên Minh Sát Thủ, Đăng Dương nhanh chóng tìm một nơi kín kẽ vắng bóng người, đem toàn bộ mặt nạ cùng áo choàng đen thu hết vào trong túi đồ hệ thống, sau đó lại một lần nữa đeo lên Hoàng Hôn kiếm to bản sau lưng, khôi phục dáng vẻ của một tên võ giả bình thường.
Tiếp theo, Đăng Dương sau khi hỏi thăm một chút người qua đường thì liền tìm được vị trí của chi nhánh Hồng Lâu Kim Xá Thương Hội ở thành Lang Sa.
Khi đến nơi, Đăng Dương không khỏi kinh ngạc bởi một tấm áp phích to đùng được treo lủng lẳng trước đại môn của thương hội, bên trên nghi chín chữ rồng bay phượng múa
‘Hội đấu giá cổ vật phế khu Cổ Loa’
“Ha ha, cái thương hội này đúng là biết cách làm ăn a, bảo sao mà không giầu nứt tường đổ vách cho được!” Động não một tí, Đăng Dương liền biết ngay ý đồ của tấm áp phích này.
Lắc đầu cười khẽ một tiếng, Đăng Dương xuôi theo dòng người tấp nập, tiến vào bên trong đại sảnh rộng lớn sa hoa, có điều, hắn cũng không giống như đám võ giả hối hả kia, chen lấn đi vào phòng đấu giá mà lại tìm một nữ tiếp viên xin đẹp, yêu cầu nàng dẫn hắn đến phòng giao dịch.
Đúng vậy, Đăng Dương đến đây là để giao dịch, đem tất cả những thứ hắn không cần dùng đến, toàn bộ bán đi.
------*-*------
“Ha ha, xin chào huynh đệ, lão phu gọi Kiều Nham, là giám định sư kiêm giao dịch sư của Hồng Lâu Kim Xá Thương Hội”
Trong một căn phòng rộng rãi và thoáng đãng, một vị lão giả khoảng sáu bảy chục tuổi ngồi đối diện với Đăng Dương trên một chiếc sô pha mềm mại, nhẹ nhàn rót cho mỗi người một tách trà nóng hổi, cười hỏi
“Không biết huynh đệ có những thứ gì cần bán? Cứ yên tâm mà mang hết ra đây, Hồng Lâu Kim Xá Thương Hội chúng ta chắc chắn sẽ thu mua với giá cực tốt mà không nơi nào có thể đưa ra!”
Đăng Dương không chút khách sáo, một ngụm uống hết tách trà rồi cười nói
“Không biết, Hồng Lâu Kim Xá Thương Hội có thu mua năng lượng thạch hay không?”
“Năng lượng thạch!” Vừa nghe Đăng Dương nói, Kiêu Nhâm có chút giật mình.
Lão giật mình là bời vì, với mặt hàng năng lượng thạch này, không ai lại giao dịch chỉ một vài viên cả, ít nhất thì cũng là một bao to hay thậm chí là cả một xe năng lượng thạch. Thế nhưng hôm nay, Đăng Dương lại hai tay trống không đi đến, trên lưng cũng chỉ mang một cái ba lô nhỏ, có thể chứa được bao nhiêu năng lượng thạch cớ chứ?
Bất quá sau vài giây cẩn thận ngẫm nghỉ, Kiều Nhâm đã nhanh chóng nắm bắt được trọng điểm trong này ‘Không lẽ là hắn ta còn có không gian trữ vật, loại đồ vật phi thường quý giá này?’
‘Xem ra thân phận của thiếu niên trước mắt này cũng không phải tầm thường. Mười phần chính là đệ tử ưu tú của một trong thập đại cự đầu ở Hoang Mạc Tây Nguyên rồi!’
Nghĩ vậy, thái độ của lão đối với Đăng Dương bất chợt lại tăng thêm một tầng kính ý, lập tức mỉm cười hòa ái nói
“Tất nhiên Hồng Lâu Kim Sá Thương Hội chúng ta có thu mua năng lượng thạc rồi, không biết huynh đệ muốn bán số lượng bao nhiêu, phầm chất thế nào?”
“Có lẽ, chúng ta cần một nơi lớn hơn một chút!” Đăng Dương gãi mũi cười cười, nhẹ nhàn nói
Vài phút sau, tại một khoảng sân rộng ở hậu viện Hồng Lâu Kim Xá Thương Hội.
Kiều Nhâm lúc này đã có chút không thể tin tưởng vào mắt mình, trợn mắt há mồm nhìn một đống lớn năng lượng thạch chất thành núi nhỏ, kinh ngạc không nhẹ.
Bất quá, nói gì thì nói, lão cũng đường đường là giao dịch sư ở Hồng Lâu Kim Xá Thương Hội hơn hai mươi mấy năm rồi, số tiền lớn nhỏ như thế nào thì cũng đã từng thấy qua, vậy cho nên chỉ cần một khoảng thời gian nho nhỏ thì đã thu liễm sự thất thố khó nhìn của mình, khôi phục lại dáng vẻ bình thường.
Kiềm Nhan rời mắt khỏi núi năng lượng thạch, quay lại nhìn Đăng Dương đứng bên cạnh, từ tốn hỏi
“Đăng huynh đệ, ngươi định bán hết chỗ năng lượng thạch này?”
“Đúng vậy, có vấn đề gì sao?” Đăng Dương khẽ gật đầu nói
“Ha ha, đúng là có chút vấn đề thật” Kiêu Nham thành thật cười nói “Loại giao dịch có giá trị lớn như thế này, một giao dịch sư nho nhỏ như lão phu không thể tự ý làm chủ được, làm phiền huynh đệ đợi một chút, ta đi mời quản lý đến!”
Đăng Dương nghe vậy cũng không cảm thấy phiền gì, tùy ý nói “Không phiền, Kiêu lão xin cứ tự nhiên!”
Thật ra, hắn từ năm mười tuổi thì đã đi làm công nhân khai khoáng, giá trị của đống năng lượng thạch này, tự hắn hiểu rõ hơn ai hết, quả đúng là có chút hơi lớn thật.
Theo như hắn thử kiểm kê sơ qua, toàn bộ đống năng lượng thạch này, ít nhất cũng có giá từ 450.000 đến 500.000 vina chứ chẳng đùa.
Con số này, đối với một tên võ giả bình thường, đích xác là một khoảng tiền kết xù, còn đối với đại đa số dân thường thì căn bản, đây chính là thứ mà cả đời bọn họ cũng không bao giờ dám mơ đến.
Nhưng mà nói ra cũng buồn cười, toàn bộ đống năng lượng thạch này chính là của cải tích góp mấy năm trời của toàn bộ Hắc Long Trại a, không lớn một chút cũng hơi phí.
Kiếm tiền, đôi khi lại đơn giản như vậy đấy, chỉ cần đi ăn cướp rồi cứ đem bán thôi!
Kiều Nham rời đi không bao lâu, chưa đến mười phút sau thì đã trở lại, đi bên cạnh còn có một vị trung niên nam tử khoảng ba bốn chục tuổi, tướng mạo đường hoàng, cẩm bào hoa lệ, khí độ hiên ngang, vừa nhìn qua thì liền biết chính là người ở vị trí cao lâu ngày.
Cả hai đi đến trước mặt Đăng Dương, Kiêu Nham liền nhanh chóng giới thiệu
“Đăng huynh đệ, vị này chính là Dương Can, Dương quản lý của Hồng Lâu Kim Xá Thương Hội tại thành Lang Sa, cuộc giao dịch ngày hôm nay, ngài ấy sẽ chủ trì”
Kiều Nham vừa nói xong, còn không đợi Đăng Dương đáp lời, Dương Can chỉ cần liếc nhẹ qua đống năng lượng thạch chất cao như núi, không cần tính toán quá nhiều thì đã lập tức giơ lên sáu ngón tay trước mặt Đăng Dương, dứt khoát nói lớn
“Huynh đệ, hiện tại Hồng Lâu Kim Xá Thương Hội chúng ta sắp khai mở đấu giá hội, thứ cho ta không có nhiều thời gian mặc cả với ngươi. Nói thẳng nhé, tất cả số năng lượng thạch này, ta mua với giá 600.000 vina”
“Đây đã là giá tốt nhất rồi, bán hay là không, huynh đệ chỉ cần nói một tiếng là được!”
600.000 vina, cái giá này thật sự đã nằm ngoài sự kỳ vọng của Đăng Dương rồi, vậy cho nên hắn cũng chẳng cần kỳ kèo mặc cả làm gì, ngay lập tức gật đầu đồng ý, bộ dạng dứt khoát không kém gì Dương Can
“Thành giao!”
“Ha ha, tốt. Kiều Nhâm, ngươi mau dẫn vị huynh đệ này đi thanh toán đi” Dương Can cười lớn một tiếng sảng khoái rồi lập tức ra lệnh cho Kiều Nhâm.
Sau đó, hắn nhìn Đăng Dương, tỏ vẻ hối lỗi nói “Xin lỗi Đăng huynh đệ, ta còn có việc phải gấp cần phải đi trước. Nếu như có hứng thú, huynh đệ có thể đến xem đấu giá hội của chúng ta một chút, có lẽ sẽ tìm được vật tốt cũng không chừng đấy”
“Vậy thôi nhé, tạm biệt!”
Dứt lời, Dương Can liền quay người rời đi, cước bộ tuy rằng vẫn rất là tự nhiên tiêu sái nhưng tốc độ di chuyển lại cực nhanh, mới nháy mắt một cái thì đã đi xa cả chục mét rồi biến mất sau bức tường to lớn
Toàn bộ quá trình giao dịch, chỉ diễn ra trong thời gian chưa đầy một phút, cái tốc độ này, sợ rằng tên lửa cũng không bằng.
Thấy Dương Can đến cũng nhanh mà đi lại càn vội vã, Đăng Dương liền nổi lên tính tò mò, hỏi nhỏ Kiềm Nhâm bên cạnh
“Kiều Lão, mặc dù cuộc đấu giá hội này là đấu giá cổ vật được tìm thấy trong phế khu Cổ Loa, thế nhưng về bản chất cũng không khác quá nhiều với những đấu giá hội bình thường, Dương quản lý làm sao lại có vẻ vội vàng quá vậy? Thậm chí đến cả cuộc giao dịch trị giá 600.000 vina mà cũng làm vô cùng hời hợt?”
Kiều Nhâm nghe vậy thù cũng cảm khái một tiếng, thành thật giải thích, nói
“Hội đấu giá lần này, về bản chất đúng là không có khác biệt quá lớn với hội đấu giá bình thường, giá trị những vật phẩm đấu giá cũng không phải quá cao. Nhưng mà có điều Đăng huynh đệ còn chưa biết, việc làm hội đấu giá lần này trở nên đặc biệt quan trọng, đó chính là có sự tham dự của cao tầng ba đại cự đầu ở vùng Đông Hoang này”
“Mà huynh đệ cũng biết rồi đó, Tam Sơn Môn, Phiêu Miễu Động và Phá Thiên Tông đều là kình địch của nhau, vài lời không hợp chính là rút đao xuất kiếm, Dương quản lý mà không nhanh chóng đi làm trung gian ở giữa thì sợ rằng, cái chi nhánh này của chúng ta banh chành luôn cũng nên!”