Edit + Beta: Vịt
Sau khi nói ra như vậy, Phương Tuấn Kỳ lại vẫn cảm thấy rất thoải mái, ánh mắt y không chớp mà nhìn tiểu ngốc trước mắt, nghĩ là nhìn một cái ít đi một cái, có lẽ cũng chỉ có thể hoài niệm cả đời như vậy.
"Hiểu rồi thì cách tao xa chút." Âm thanh Phương Tuấn Kỳ gọi lại linh hồn Hứa Tiểu Minh.
Hứa Tiểu Minh lắp bắp nói: "Mày, mày thích đàn ông à......"
Phương Tuấn Kỳ: "Ừ......"
Hứa Tiểu Minh đầy mặt không được tự nhiên: "Thật, thật không nhìn ra."
Phương Tuấn Kỳ thấy hắn như vậy, trái tim trầm xuống, đã triệt để bóp chết một ít kỳ vọng vụn vặt. Thằng nhãi này không chút phát giác gì, hơn nữa đã bắt đầu lúng túng không nói chuyện nổi nữa. Cũng không có gì ngoài ý muốn, đều là chuyện đã sớm nghĩ đến.
Phương Tuấn Kỳ thu hồi tầm mắt nói: "Được rồi, mày về đi, sau này đừng đến tìm tao nữa, cũng đừng liên lạc với tao."
Dứt lời hắn lui về sau một bước, đóng cửa lại. Nhân sinh lần đầu mạo hiểm, lấy được là kết cục thê lương như đã đoán trước.
Cho nên nói lý trí à cẩn thận à, bất quá là lừa mình dối người, thật sự có thể cẩn thận như vậy, cũng đừng có đi yêu một người không thể nào.
Phương Tuấn Kỳ tựa trên cửa, cảm giác mình còn khó chịu hơn trong tưởng tượng, vô luận thiết tưởng qua bao lần, một khi biết nhân sinh sau này không còn tiểu ngốc kia nữa, vẫn cảm thấy hôn thiên ám địa.
Từ từ sẽ đến đi...... Phương Tuấn Kỳ nói với chính mình: Như vậy cũng tốt, rốt cục cũng không cần miễn cưỡng bản thân cười vui tham gia hôn lễ sau này của hắn nữa, càng không cần đối mặt với vợ con hắn.
Cắt đứt như vậy, bắt đầu nhân sinh mới đi.
Đáng tiếc nhân sinh mới của tiến sĩ Phương bắt đầu chưa được 3 phút đã bị quấy nhiễu.
Cạch một tiếng, cửa phòng mở ra, Phương Tuấn Kỳ tựa bên cửa suýt nữa ngã xuống.
Y lảo đảo đứng dậy, nhìn thấy tiểu ngốc thò đầu vào.
Hứa Tiểu Minh chớp chớp mắt, hiển nhiên không nghĩ tới y lại vẫn đứng cạnh cửa.
Phương Tuấn Kỳ: "......"
Con ngươi Hứa Tiểu Minh xoay vòng, nhỏ giọng nói: "Bên ngoài lạnh quá, tao có thể vào không?"
Phương Tuấn Kỳ một đống lửa vọt lên...... Mặc dù rất giận, nhưng nhìn hắn một thân quần áo mỏng manh, lại không nhịn được để hắn vào.
Hứa Tiểu Minh sau khi đi vào run rẩy, nói: "Vẫn là trong nhà đủ khí ấm."
Phương Tuấn Kỳ lạnh lùng nói: "Mày cảm thấy tao đang giỡn với mày?"
Tầm mắt Hứa Tiểu Minh né tránh, âm thanh cũng nói không thuận lắm: "Mày...... hiểu lầm cái gì?"
Phương Tuấn Kỳ: "......"
Hứa Tiểu Minh cúi thấp đầu, càng thêm không được tự nhiên.
Phương Tuấn Kỳ nhắm mắt lại, gọn gàng dứt khoát nói: "Hiểu lầm mày thích tao." Như vậy có thể rồi đi, có thể dọa chạy hắn đi.
Ai ngờ Hứa Tiểu Minh lại ngẩng đầu, trên mặt một mảnh hồng nhạt, cánh môi còn run nhẹ: "Tao...... tao nếu thật sự thích mày thì làm sao?"
Đầu Phương Tuấn Kỳ oành một tiếng, y một cái cầm lấy vai Hứa Tiểu Minh, trong con ngươi toàn là thâm sâu: "Hứa Tiểu Minh, mày đừng mang cái này ra nói giỡn!"
Hứa Tiểu Minh có chút sợ anh Mập như vậy, nhưng vui vẻ nhiều hơn: "Ai nói giỡn với mày."
Phương Tuấn Kỳ hoàn toàn không biết mình đang nói gì: "Mày thích tao?"
Hứa Tiểu Minh không dám nhìn y, nhưng đỏ ửng trên mặt lại để lộ khẩn trương của hắn: "Vậy còn mày?"
Cổ họng Phương Tuấn Kỳ siết chặt, y sợ mình vừa mở miệng, trái tim sẽ nhảy ra, bày trước mặt Hứa Tiểu Minh, thừa nhận y đắn đo.
Bất quá rất nhanh y đã rõ ràng, cho dù trái tim vẫn trong l*иg ngực, cũng đã sớm bị hắn đùa giỡn trong lòng bàn tay.
"Tao thích mày." Phương Tuấn Kỳ vô lực nói, "Hứa Tiểu Minh, mày đừng mang loại chuyện này ra để tao vui vẻ."
Hứa Tiểu Minh mở to mắt, không thể tin nói: "Mày thật sự thích tao? Không phải ruồng bỏ tao, ghét tao, không nhìn lọt tao?"
Phương Tuấn Kỳ: "......"
Hứa Tiểu Minh hiếm thấy cau mày: "Nhưng tao căn bản không cảm giác được."
Phương Tuấn Kỳ từ trong khϊếp sợ to lớn tỉnh táo lại, y hỏi Hứa Tiểu Minh: "Mày thích tao?"
Hứa Tiểu Minh không thể nghe được mà ừ một tiếng.
Phương Tuấn Kỳ nghi ngờ mình đang nằm mơ: "Bắt đầu từ lúc nào?"
Trên mặt Hứa Tiểu Minh càng đỏ, nhưng thành thực nói: "Thì...... mấy năm nay, có lẽ là sao khi anh Mộ và Doãn Tu Trúc ở bên nhau." Trước kia hắn chưa từng nghĩ tới những thứ này, nhưng kể từ khi biết Tề Mộ và Doãn Tu Trúc ở bên nhau, còn muốn bàn cưới xin, hắn liền phát hiện tình cảm của mình đối với Phương Tuấn Kỳ cũng không quá đơn thuần.
Luôn nhớ y, luôn muốn ở bên y, một ngày không cãi nhau với y liền khó chịu, còn luôn hoài niệm cuộc sống ở cùng nhau trước đây, luôn phạm tiện mà nghĩ nếu không đến showbiz thì tốt rồi, hắn đã ăn vạ thằng mập chết dẫm, giặt quần áo nấu cơm cho y để y nuôi hắn......
Hứa Tiểu Minh thầm mắng mình không có tiền đồ, nhưng từ từ lại hồi vị, hắn không phải thích Phương Tuấn Kỳ sao? Một khi nghĩ như vậy lại càng không thể sửa chữa, đáng tiếc hắn không cảm giác được chút ý tứ Phương Tuấn Kỳ đối với hắn, thằng Mập độc mồm này, ngoại trừ ghét hắn căn bản không có tình cảm khác!
Hắn bên này suy nghĩ lung tung, đầu Phương Tuấn Kỳ càng rối loạn thành keo dán.
Một bên là mừng khôn xiết, một bên là cảnh giác; một bên đang nói với y, chờ cái gì chứ, đây có lẽ là cơ hội duy nhất đời này của y, một bên lại nhắc nhở y, vạn nhất là tiểu ngốc làm chuyện ngu ngốc? Coi lệ thuộc là tình yêu? Hai ngày nữa lại hối hận? Đến lúc đó y thật sự có thể thả hắn đi sao?
Phương Tuấn Kỳ cảm giác mình sẽ triệt để đánh mất lý trí.
Nhưng vứt bỏ hắn như vậy, cam lòng sao?
Phương Tuấn Kỳ nhìn Hứa Tiểu Minh trước mắt, bỗng nhiên nghĩ thông suốt.
Nếu như chỉ là lệ thuộc, hắn làm như vậy, y nhất định sẽ đẩy hắn ra.
Phương Tuấn Kỳ nhung nhớ hơn 10 năm, khắc chế vô số ngày đêm, cơ hồ sắp ép mình điên rồi, rốt cục giữ lấy Hứa Tiểu Minh, hôn lên môi hắn.
Nhẹ nhàng mà chạm, y lập tức cảm giác được Hứa Tiểu Minh khẩn trương, Phương Tuấn Kỳ tự ngược mà nghĩ: Đẩy tao ra, nếu như mày đẩy ra, chúng ta......
Hứa Tiểu Minh vậy mà run rẩy nhắm mắt lại.
Dây cung lý trí yêu ớt không chịu nổi trong đầu triệt để đứt, Phương Tuấn Kỳ xâm nhập khoang miệng hắn, hôn tới hận không thể ăn hắn.
Lúc chia ra, hô hấp 2 người đều rối loạn, Hứa Tiểu Minh nhỏ giọng lầm bầm: "Mày không phải đang chọc tao chơi chứ."
Phương Tuấn Kỳ huyết khí dâng trào, đè hắn trên cửa, lại hôn lên.
— Hắn không ghét, không kháng cự, hắn thật sự thích y......
Phương Tuấn Kỳ đầu váng mắt hoa, thưởng thức thời khắc vui sướиɠ nhất cũng điên cuồng nhất từ lúc chào đời tới nay.
Chờ lúc y lấy lại tinh thần, Hứa Tiểu Minh tội nghiệp mà nhìn y: "Bọn mình...... bọn mình không phải nhanh quá chứ?" Quần áo hắn bị vén lên, bộ dáng dục cự còn nghênh.
Phương Tuấn Kỳ thầm mắng một tiếng.
Hứa Tiểu Minh không ngờ lại làm câu: "Bất quá cũng không tính là nhanh, tao đã thích mày rất nhiều năm rồi...... Ưʍ......"
Thằng ngốc, tao thích mày 15 năm rồi!
Phương Tuấn Kỳ ôm ngang lấy hắn, ném tới trên giường trong phòng ngủ.
Hứa Tiểu Minh mở to mắt, có chút khẩn trương, nhưng lại tìm đường chết làm câu: "Khí lực mày lớn thật......"
Phương Tuấn Kỳ kéo quần áo, cắn lên cánh môi líu ríu lại đáng yêu tới khiến y mê luyến vô cùng của hắn.
Cho đến trời sáng, Phương Tuấn Kỳ vẫn có loại cảm giác không chân thật mãnh liệt. Y ôm lấy Hứa Tiểu Minh, đầy trong đầu đều là hình ảnh tối hôm qua, một chút điên cuồng và vui sướиɠ mà y nghĩ cũng không thể tưởng tượng được.
Không chân thật, thật sự quá không chân thật. Y được đền bù tâm nguyện sao? Hay là đang nằm mơ?
Đến lúc Hứa Tiểu Minh rầm rì một tiếng, sau khi tỉnh lại lườm y: "Mày có phải muốn cᏂị©Ꮒ chết tao không hả?"
Phương Tuấn Kỳ: "......"
Cả người Hứa Tiểu Minh đều rã rời, hắn trăm triệu không nghĩ tới, tiến sĩ Phương hàng ngày lạnh mặt, độc miệng lãnh đạm vậy mà là cầm thú!
Cổ họng Phương Tuấn Kỳ cử động: "Đừng cọ lung tung."
Hứa Tiểu Minh không hiểu ra sao nhìn về phía y: "Mày vẫn muốn?" Vừa nói cái tay kia còn không đàng hoàng......
Phương Tuấn Kỳ thật sự muốn cᏂị©Ꮒ chết hắn.
Lần này, Hứa gà con triệt để biến thành Hứa chim cút, ngoan ngoãn chỉ dám chớp mắt.
Phương Tuấn Kỳ hôn mí mắt hắn.
Mắt Hứa Tiểu Minh cũng không dám chớp.
Khóe miệng Phương Tuấn Kỳ giương lên: "Ngốc nghếch."
Hứa Tiểu Minh thấy y dậy mặc quần áo, rốt cục dám lên tiếng: "Mày thích tao thật à......"
Hắn quấn chăn, chỉ lộ đầu, khuôn mặt nhỏ gầy gò dường như chỉ lớn cỡ bàn tay.
Phương Tuấn Kỳ tâm ngứa, trên mặt lại muốn chống đỡ, y nói: "Sao, tối qua chưa nói rõ?"
Hứa Tiểu Minh sợ tới khép chăn nhỏ lại, gật đầu nói: "Rõ rồi!" Quá rõ, hắn bị Phương Tuấn Kỳ hỏi vô số lần, Phương Tuấn Kỳ cũng nói với hắn vô số lần, quả thực giống bệnh thần kinh.
Phương Tuấn Kỳ mặc quần áo tử tế ra khỏi phòng ngủ, Hứa Tiểu Minh lại quấn chăn đi theo ra ngoài: "Có phải tao mấy năm nay không ngừng cố gắng, lay động trái tim đá đóng băng 3 thước này của mày không?"
Tiến sĩ Phương ngoan cố, không muốn nói chuyện.
Hứa Tiểu Minh nghĩ thế nào cũng cảm thấy mình nói đúng, hắn thổn thức nói: "Cũng là ông đây thông minh tài trí, có thể cạy mở hòn đá ngu ngốc mày!"
Thật thông minh, con gà thông minh nhất thiên hạ.
Phương Tuấn Kỳ nấu ít cháo, định lát đút cho con gà ăn, Hứa Tiểu Minh vẫn xoay quanh y: "Tao luôn cảm thấy rất không thật, mày thật sự thích tao sao? Mày thích tao cái gì chứ, tao sao cảm thấy mày vẫn ghét tao? Còn xem thường tao?" Vừa nói liền có chút tủi thân, "Tên mập chết dẫm mày, không phải chỉ là coi trong thân thể tao chứ!" Vẫn không quên chạy xe lửa đầy miệng!
Phương Tuấn Kỳ: "......"
Hứa Tiểu Minh thấy y không lên tiếng, cho rằng mình đã đoán đúng, không khỏi bi phẫn nói: "Mày không được như vậy, hai bọn mình dù gì cũng từ nhỏ lớn lên cùng nhau, mày không thể gạt trái tim tao lại gạt thân thể tao!"
Phương Tuấn Kỳ đậy vung nồi, quay đầu nhìn hắn.
Hứa Tiểu Minh bị y nhìn chòng chọc trong lòng sợ hãi.
Phương Tuấn Kỳ chậm rãi nói: "Bắt đầu từ tiểu học, mày chính là hạng nhất lớp từ dưới lên, lên cấp 2 thì càng nghiêm trọng, thi toàn bộ xếp thứ nhất trường từ dưới lên."
Hứa Tiểu Minh: "......"
Phương Tuấn Kỳ tiếp tục nói: "Học không giỏi, thể dục cũng không được, chạy 100m đã mệt kêu cha gọi mẹ; sợ tối sợ ma sợ một mình, còn kén ăn không thích vận động, ngay cả chơi game cũng chỉ dựa vào tiêu tiền......"
Hứa Tiểu Minh xù lông: "Mày quả nhiên......"
Phương Tuấn Kỳ lại không để ý đến hắn, vẫn nói: "...... Một đống tật xấu, đếm cũng không đếm hết, nhưng thì sao chứ? Tao còn không phải thích mày mười mấy năm."
Nói xong y ở trên trán Hứa Tiểu Minh hôn một cái, rất nhẹ nhưng cực kỳ trân trọng.
Hứa Tiểu Minh một đống tật xấu, nhưng y một chút cũng không muốn hắn thay đổi. Tốt của hắn, xấu của hắn, tất cả đều bị y tâm tâm niệm niệm yêu mười mấy năm.
Tên Hứa Tiểu Minh này lại thật sự thông minh chút, hắn ngây ngốc, ngẩng đầu nhìn về phía Phương Tuấn Kỳ: "Mày thích tao mười mấy năm?"
Phương Tuấn Kỳ nghiêm túc nhìn về phía hắn, triệt để mở rộng nội tâm: "Đúng vậy, yêu mày mười mấy năm."
Nhân sinh có mấy cái mười mấy năm, mười mấy năm đầu tiên y giao cho hắn, cũng muốn giao toàn bộ mười mấy năm sau cho hắn.
Đáng tiếc, tiểu ngốc của y nghiêm túc không quá 3 giây.
Chỉ nghe câu tiếp theo của hắn chính là: "Mười mấy năm...... Vậy mà mười mấy năm...... Thằng mập chết dẫm! Bố mày coi mày là anh em, tiên sư mày vậy mà muốn cᏂị©Ꮒ tao!"
Phương Tuấn Kỳ: "......"
Ăn bữa sáng cái quái gì, trước ăn "gà"!
~ END ~