Edit + Beta: Vịt
Doãn Tu Trúc thích cậu? Là thích như vậy sao?
Sao có thể? Đầu óc Tề Mộ một mảnh hỗn loạn, thế nào cũng không tìm ra được một đầu mối hợp tình hợp lý.
Trước mắt cũng không có thời gian cho cậu để ý nữa, cậu lo lắng đỡ lấy Doãn Tu Trúc, hỏi anh: "Cậu sao thế? Đầu đau lắm sao?"
Doãn Tu Trúc nhưng không cách nào trả lời cậu, sắc mặt anh tái nhợt tới cực điểm, cánh môi kịch liệt run rẩy, giống như đang lẩm bẩm cái gì lại giống như chỉ là bởi vì quá đau đớn, thần kinh run rẩy co giật.
Tề Mộ nóng nảy, sau khi gọi anh mấy tiếng cũng không được đáp lại, cậu đứng dậy muốn đi lấy điện thoại.
Doãn Tu Trúc cầm lấy tay cậu, âm thanh khô khốc: "Đừng đi."
Tề Mộ đau lòng muốn chết, dỗ anh nói: "Tớ không đi, tớ đâu cũng không đi, Doãn Tu Trúc cậu chờ tớ chút, tớ đi gọi người......" Tình hình này phải đi bệnh viện, chính cậu cũng không có cách gì, chỉ có thể đi tìm người hỗ trợ.
Lục phủ ngũ tạng Tề Mộ đều trộn vào với nhau, nhưng cũng không dám để lỡ, dù gì cũng phải duỗi dài một tay khác đi mò điện thoại.
Cậu gọi cho Phương Tuấn Kỳ, nhanh chóng nói tình huống.
Phương Tuấn Kỳ biến sắc, nói: "Chờ tớ, tớ lập tức qua đó."
Tề Mộ rất nóng lòng: "Tớ gọi điện thoại cấp cứu nhé, tình huống Doãn Tu Trúc......"
"Đừng," Phương Tuấn Kỳ lập tức chặn lại, "Cậu ấy đây là bệnh cũ, tốt nhất đừng để ai biết."
Tề Mộ cũng cố kỵ cái này, Doãn Tu Trúc đã sớm không phải là đứa trẻ choai choai, anh có vấn đề, cả Doãn thị đều sẽ chấn động.
Cho nên Tề Mộ mới sẽ gọi cho Phương Tuấn Kỳ, cậu vốn định gọi cho Tề Đại Sơn, để ông hỗ trợ tìm bác sĩ tư nhân, nhưng nghĩ đến câu nói kia của Doãn Tu Trúc, lại không dám gọi Tề Đại Sơn tới. Hứa Tiểu Minh đoán chừng vẫn ở quán bar, lúc này cũng chỉ có tìm Phương Tuấn Kỳ.
Tề Mộ muốn hỏi Doãn Tu Trúc đây là làm sao, lại không dám chậm trễ thời gian, chỉ có thể hỏi Phương Tuấn Kỳ: "Tớ cúp máy trước, cậu trực tiếp liên lạc bác sĩ nhé."
Phương Tuấn Kỳ đã lên xe, dặn dò cậu nói: "Cậu đừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ cậu ấy, nói nhiều lời hay với cậu ấy."
Tề Mộ gật đầu lia lịa, sau khi cúp điện thoại liền ôm lấy Doãn Tu Trúc: "Được rồi được rồi, tớ ở đây, tớ đâu cũng không đi, tớ làm sao sẽ không để ý tới cậu?" Cậu nói như vậy, trong âm thanh toàn là bối rối.
Thần kỳ chính là, lời của cậu nổi lên tác dụng, Doãn Tu Trúc dường như khá hơn chút, mặc dù mi tâm vẫn như cũ nhíu chặt, sắc mặt đã trắng cơ hồ trong suốt, nhưng hiển nhiên đầu không đau như vậy nữa.
Tề Mộ tiếp tục lặp lại, cố gắng trấn an anh.
Phương Tuấn Kỳ tới rất nhanh, lúc vào nhà cũng mang theo bác sĩ tư nhân.
Bác sĩ chào hỏi bọn họ để Doãn Tu Trúc nằm ngang trên giường, tiêm cho anh, không bao lâu Doãn Tu Trúc đã ngủ say. Nhưng đến lúc anh ngủ, tay nắm lấy Tề Mộ cũng không buông ra.
Mắt Tề Mộ không chớp mà nhìn chăm chú anh, gấp đến độ hốc mắt đỏ bừng.
Bác sĩ sau khi làm một vài kiểm tra căn bản trên thân thể, nói: "Tận lực đừng kích cậu ấy, để cậu ấy nghỉ ngơi thật tốt."
Tề Mộ gấp giọng hỏi: "Cậu ấy sao thế?"
Bác sĩ nói: "Tạm thời khó nói, còn cần kiểm tra hệ thống hơn, hẳn là vấn đề phương diện tinh thần."
Bác sĩ này là Phương Tuấn Kỳ mang đến, không rõ nguyên nhân sinh bệnh lúc trước của Doãn Tu Trúc, cũng không tiện kết luận.
Tề Mộ mơ hồ đoán được một chút, xác thực nghe thấy đầu vẫn nổ ầm một tiếng. Bác sĩ nói: "Ngày mai dẫn cậu ấy đi kiểm tra, cậu ấy hẳn có bác sĩ của riêng mình."
Tề Mộ gật đầu nói cám ơn, Phương Tuấn Kỳ tiễn bác sĩ ra cửa.
Lúc Phương Tuấn Kỳ quay lại, nhìn thấy tay Tề Mộ đều bị Doãn Tu Trúc cầm đến đầu ngón tay đỏ bừng, y khẽ thở dài: "Trước tiên rút tay ra đi."
Tề Mộ lắc lắc đầu nói: "Không sao đâu."
Đã thiếu máu rồi, còn không sao? Phương Tuấn Kỳ nói: "Như vậy cậu ấy cũng không cách nào triệt để thả lỏng."
Tề Mộ ngừng chút, thử rút tay ra, Doãn Tu Trúc vốn đang ngủ ngon, lập tức sợ hãi, cầm thật chặt lấy.
Phương Tuấn Kỳ vội vàng nói: "Nói chuyện với cậu ấy, giúp cậu ấy thả lỏng."
Tề Mộ đè xuống chua xót ở chóp mũi, miễn cưỡng nói: "Doãn Tu Trúc...... Tớ sẽ không đi đâu, cậu buông ra được không?" Chỉ nói câu như vậy, Tề Mộ đã nghẹn ngào nói không ra lời.
Tại sao có thể như vậy? Doãn Tu Trúc sao có thể biến thành như vậy.
Trong lòng Phương Tuấn Kỳ cũng không có mùi vị, y đứng dậy: "Tớ ở ngay bên ngoài, cậu có việc thì gọi tớ."
Tề Mộ gật gật đầu, nói tiếng: "Cám ơn."
Phương Tuấn Kỳ lắc đầu: "Không có gì." Đứng dậy đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại cậu và Doãn Tu Trúc, còn có hương hoa cỏ an thần thường xuyên bay trong không khí.
Trong lòng Tề Mộ giống như bị người đâm mấy dao, đau đến có chút tê cứng, cậu nhìn Doãn Tu Trúc, nhẹ giọng dỗ anh: "Tớ ở đây, tớ sẽ không không quan tâm cậu, mặc kệ xảy ra cái gì, tớ cũng sẽ không không quan tâm cậu."
Những lời này hiển nhiên xúc động đến Doãn Tu Trúc ngủ mê man, Tề Mộ cảm giác được tay anh nắm lấy cậu nới lỏng chút.
Tề Mộ đột nhiên hiểu được Doãn Tu Trúc không tiếng động nói mớ cái gì — Đừng không để ý đến tớ.
Tề Mộ, đừng không để ý đến tớ.
Ngốc nghếch. Tề Mộ nhẫn nhịn nước mắt, nức nở nói: "Tớ làm sao sẽ không để ý đến cậu, tớ đã nói phải che chở cậu cả đời......" Lại biến cậu thành như vậy.
Sau khi Tề Mộ nói không biết bao nhiêu lần "Sẽ không không quan tâm cậu", Doãn Tu Trúc rốt cục thả lỏng tay nắm lấy cậu ra, triệt để ngủ mất.
Tay Tề Mộ bị nắm tới tê cứng, sau khi đột nhiên thông máu một trận tê dại ập tới, rất khó chịu. Nhưng dù khó chịu thế nào cũng chống đỡ không được đau nhói trong lòng.
Tề Mộ lại đợi một lát, sau khi phát hiện mặt mày Doãn Tu Trúc giãn ra, cậu rón rén đắp kín chăn cho anh, ra ngoài.
(Truyện chỉ được đăng tại s1apihd.com humat3 và Sweek humat170893)
Phương Tuấn Kỳ ngơ ngẩn mà ngồi ở sofa bên ngoài, sau khi nghe thấy động tĩnh lập tức ngẩng đầu: "Ngủ rồi?"
Tề Mộ cười hết sức miễn cưỡng: "Ngủ rồi."
Cậu ngồi vào đối diện Phương Tuấn Kỳ, hai người đều không nói chuyện, sa vào trong an tĩnh cực sâu.
Vẫn là Phương Tuấn Kỳ phá vỡ trầm mặc: "Năm ấy thi đại học, các cậu rốt cuộc sao thế?"
Một câu nói đã giống như mở ra chiếc hộp Pandora, lật ra toàn bộ những ký ức không muốn chạm vào nữa kia.
Tề Mộ hướng phía sau tựa vào lưng ghế, nhìn thẳng vào đèn thủy tinh chói mắt: "Tớ không biết."
Cậu thật sự không biết, cậu cho rằng mình tỏ tình lung tung, còn giống như tên biếи ŧɦái nhục nhã Doãn Tu Trúc, cho nên chọc cậu ấy giận, xảy ra mấy chuyện lộn xộn kia. Nhưng bây giờ Doãn Tu Trúc nói với cậu, cậu ấy sẽ cố gắng không thích cậu nữa. Cho nên cậu ấy trước kia thích cậu? Khi đó cậu ấy thích cậu sao?
Vậy tại sao lại phải giống như hận không thể gϊếŧ chết cậu......
Tề Mộ che mắt, lặp lại nói: "Tớ thật sự không biết."
Nếu như Doãn Tu Trúc thích cậu, vậy cậu tỏ tình tại sao lại chọc giận cậu ấy?
Nếu như Doãn Tu Trúc thích cậu, vậy bọn họ ngày đó làm sao sẽ biến thành như vậy?
Cậu không dám nhớ lại ngày đó, nhớ tới chính là Doãn Tu Trúc dùng con ngươi lạnh lẽo, trên cao nhìn xuống bộ dạngcậu. Thân thể rất đau, nhưng khiến cậu càng thêm không cách nào tiếp nhận chính là hận ý lộ ra trong mắt Doãn Tu Trúc.
Cậu ấy nhất định là hận chết cậu, mới sẽ cho cậu nhục nhã như vậy.
Phương Tuấn Kỳ thấy cậu như vậy cũng không cách nào hỏi nữa, y nói: "Các cậu vẫn là nói chuyện cẩn thận đi, tình cảm nhiều năm như vậy......" Y có chút không nói được, rất châm chọc chính là, tình cảm càng lâu năm càng không nói ra được.
Tề Mộ thở khẽ: "Tớ sẽ nói chuyện với cậu ấy, đúng rồi, bệnh của cậu ấy cậu biết sao?"
Phương Tuấn Kỳ nói: "Tớ cũng không rõ lắm, một năm trước tớ gặp cậu ấy, lúc ấy cậu ấy cũng đau đầu muốn nứt như vậy, bất quá sau khi nghỉ ngơi một lát là ổn."
Trong đầu Tề Mộ linh quang chợt lóe: "Một năm trước cậu không phải ở Paris sao." Khi đó bọn họ còn gặp mặt.
Phương Tuấn Kỳ nói: "Doãn Tu Trúc cũng ở Paris."
Tề Mộ ngây ngẩn cả người.
Phương Tuấn Kỳ nói: "Tớ cảm thấy bệnh này của cậu ấy khả năng có liên quan tới cậu......"
Tề Mộ không nói ra nửa câu, cậu có chút không nhớ rõ chuyện 1 năm trước, càng không có ấn tượng nào từng gặp Doãn Tu Trúc.
Phương Tuấn Kỳ nhìn cậu một cái: "Mặc dù chuyện thế này người khác không tiện xen vào, nhưng nếu cậu không đáp lại được tình cảm của cậu ấy, vẫn là dứt khoát cự tuyệt đi."
Tề Mộ chợt quay đầu, nhìn thẳng về phía y: "Phần tình cảm này của cậu ấy?"
Thấy cậu như vậy, Phương Tuấn Kỳ đầy miệng đều là đắng chát: "Cậu thật sự cái gì cũng không biết à...... Cậu ấy thích cậu, nếu như cậu chỉ coi cậu ấy là bạn tốt anh em tốt, vậy thì đừng gặp cậu ấy nữa."
Nói xong lời này, Phương Tuấn Kỳ đứng lên nói:"Tớ về trước, có việc gọi điện cho tớ."
Tề Mộ ngơ ngác, tới lúc Phương Tuấn Kỳ đi rồi cậu cũng chưa hồi phục tinh thần.
Hôm sau, lúc Doãn Tu Trúc tỉnh lại cảm thấy ấm áp của ánh mặt trời.
Anh rất khó ngủ, ngủ cũng rất nông, phần lớn thời gian đều là trời chưa sáng đã tỉnh. Cho nên cảm giác ánh mặt trời chiếu trên người, anh đã rất lâu không cảm nhận được.
Đầu có chút mê man, nhưng không đau nữa. Anh ngồi dây, ngồi một lát sau đó đột nhiên cả kinh.
Chuyện tối qua giống như thủy triều vọt tới trong đầu.
Tề Mộ quay lại...... Bọn họ cùng nhau ăn cơm, cùng nhau về nhà...... Tề Mộ nói xin lỗi với anh, mà tâm tình anh mất kiểm soát, nói một đống lời chọc người phiền, còn gắt gao kéo lấy cậu không buông......
Trước mắt Doãn Tu Trúc tối sầm, lảo đảo xuống giường.
Anh trước giờ cẩn thận tỉ mỉ, ngay cả ngủ cũng là tư thế hợp quy tắc nhất, cả người đều không có chút liên qua nào tới chật vật. Nhưng giờ phút này sắc mặt anh tái nhợt, mặc bộ quần áo đã đầy nếp gấp ngày hôm qua, chân trần đi ra cửa.
Tề Mộ khẳng định đã đi...... Cậu ấy......
Một cỗ mùi cơm từ phòng bếp truyền đến, Doãn Tu Trúc kinh ngạc nhìn sang.
Tề Mộ vừa lúc đi ra ngoài, cậu mặc đồ ngủ của anh, tóc còn có chút ẩm ướt, trong tay bưng đĩa thức ăn......
Doãn Tu Trúc ngẩn người.
Tề Mộ cười nói với anh: "Tỉnh rồi à? Trước đi tắm rửa đi, bữa sáng lập tức xong rồi."
Doãn Tu Trúc không nhúc nhích, nghi ngờ mình đang nằm mơ.
Tề Mộ sao có thể ở chỗ này? Tề Mộ sao có thể sẽ mặc đồ ngủ của anh? Tề Mộ sao sẽ nấu cơm cho anh...... Không thể nào, anh nằm mơ cũng không dám tham lam như vậy.
Tề Mộ đặt đĩa thức ăn xuống, đi tới hỏi: "Muốn ăn cơm trước không?"
Doãn Tu Trúc ngơ ngác cúi đầu, thấy Tề Mộ kéo tay anh.
"Tớ không biết dùng máy nướng bánh mì của cậu lắm......" Tề Mộ kéo anh vào bếp, "Nướng cháy 3 miếng."
Hầu kết Doãn Tu Trúc lên xuống, theo bản năng nói chuyện: "Tớ làm."
Tề Mộ buông tay anh ra: "Cậu dạy tớ nhé, ngay cả miếng bánh mì cũng không nướng được, tớ vô dụng quá đi!"
Doãn Tu Trúc: "......"Anh không biết nên nói gì, anh sợ nói nhiều, Tề Mộ trong giấc mơ sẽ bị anh dọa chạy.
"Cậu làm gì thế!" Tề Mộ kéo tay anh lại, lườm anh, "Tớ bảo cậu dạy tớ dùng máy nướng bánh mì, không phải bảo cậu đi nướng đầu ngón tay!" Doãn Tu Trúc hồn không kề xác, tay không điều chỉnh nút, đặt thẳng vào trên cửa tăng nhiệt của máy nướng bánh mì.
Tâm Doãn Tu Trúc căng chặt, rũ mi mắt xuống.
Tề Mộ không dám để anh ở phòng bếp, đẩy anh ra ngoài: "Cậu đi tắm trước đi!"
Doãn Tu Trúc không đi, anh đứng cạnh cửa, thấp giọng gọi cậu: "Tề Mộ......"
Tề Mộ vốn muốn ăn cơm xong hẵng nói với anh, nhưng nhìn bộ dáng kia của anh, đoán chừng không nói thì đừng nghĩ ăn cơm.
Cậu than khẽ, có chút khẩn trương lại xấu hổ nói: "Bọn mình...... qua lại đi."