Người Mẹ Trinh Trắng

Chương 49

“Mình ăn đồ nướng được không?” Cường hỏi tôi sau một hồi im lặng thật lâu.

“Được.” Tôi trả lời.

Chúng tôi lại rẽ vào một quán đồ nướng quen thuộc ven đường, đó chính là quán mà chúng tôi thường ăn khi xưa. Cô chủ quán dĩ nhiên chẳng thể nào nhớ ra chúng tôi, cô vẫn cứ niềm nở chào đón khách như thế. Chị con gái hình như mới lấy chồng, cái bụng bầu nhô ra một chút, thế mà vẫn ra giúp mẹ bán hàng. Tôi và Cường chọn một cái bàn, gọi đồ và cùng nhau ngồi nướng. Chủ yếu là Cường nướng cho tôi, vừa ăn anh vừa kể cho tôi nghe quãng thời gian anh phải sống một mình ở Anh, những người bạn mới, những nỗi cô đơn khó tả.

“Em sẽ không thể tưởng tượng nổi cảm giác sống một mình ở một vùng đất xa lạ sẽ cô đơn thế nào đâu, chỉ cần gặp được một người bạn đồng hương cũng sẽ cảm thấy ấm áp biết bao, chẳng cần biết là người đó tốt hay xấu. Biết tại sao không?”

Tôi lắc đầu. Anh cười khẽ, lại nói tiếp: “Bởi vì họ mang đến hương vị của quê nhà. Anh ở chung phòng với hai anh bạn, một là người Việt, một là người Nhật, cũng hợp nhau lắm. Sinh viên Anh thì có cái thú vị riêng của họ, đa số bạn bè anh quen thì họ đều khá cởi mở và nhiệt tình. Chỉ là những lúc cô đơn, đặc biệt là những ngày lễ thấy họ về bên gia đình, anh cảm thấy mình rất cô độc, một cảm giác kinh khủng lắm. Những lúc đó anh chỉ muốn bay về nhà, về bên em. Anh thực sự rất nhớ em.”

Tôi cúi đầu, chỉ lặng thinh. Tôi không thể nói là tôi cũng rất nhớ anh, không thể được. “Em không nghĩ ở bên đó anh lại cô đơn như vậy. Em luôn nghĩ anh là người vui vẻ, dễ gần, lại rất hòa đồng. Em đã nghĩ anh sẽ sớm tìm được một người bạn mới, niềm vui mới cho riêng mình.”

Cường cười buồn, có cái gì đó rất miễn cưỡng: “Người tính tình vui vẻ hay cười không có nghĩa là người đó không bao giờ cảm thấy cô đơn. Họ chỉ đơn giản dùng nụ cười để giấu đi cảm xúc thật, suy nghĩ thật của mình. Em sẽ chẳng bao giờ nhìn ra thực sự họ đang nghĩ cái gì.”

Tôi chạm nhẹ vào mu bàn tay Cường: “Em xin lỗi, xin lỗi anh.”

Anh nắm chặt lấy tay tôi: “Anh không cần em xin lỗi anh, anh không thích nghe hai từ này. Hãy buông xuôi tất cả đi được không? Cứ nhắm mắt mà bước theo anh. Cứ để đứa bé lại cho Hải, còn chúng ta lại như xưa.”

“Không!” Tôi rụt tay lại. “Con trai em cần em, nó cần em mà. Em không thể để nó lại cho Hải, em sẽ chết mất.”

“Anh cũng cần em.”

“Nhưng còn rất nhiều cô gái khác.”

“Chúng ta kết hôn đi.”

Tôi giật mình nhìn anh, anh rất nghiêm túc, thật không nhìn ra một tia bỡn cợt nào trên gương mặt anh. Rõ ràng là anh không hiểu, không hiểu chính mình, cũng không hiểu gì về tôi, anh không nhìn thấy khoảng cách giữa chúng tôi đã lớn đến mức nào. Ngay từ khi tôi thấy anh đứng bên cạnh Hải là tôi đã nhìn ra khoảng cách đó, nó lớn đến mức có kéo mãi, vun đắp mãi cũng không nhỏ lại được. Anh đã thực hiện được ước mơ lớn nhất của cuộc đời, trở thành một luật sư tài giỏi, một người đàn ông thành đạt. Còn tôi vẫn chỉ là một đứa con gái tỉnh lẻ, chẳng có gì trong tay ngoại trừ đứa con nuôi. Anh xứng đáng với một người phụ nữ tốt hơn nhiều, tôi không đủ tự tin để đứng bên cạnh anh.

“Hình như 4 năm trước chúng ta không hề đề cập đến chuyện này.” Tôi cố ý đẩy câu chuyện đi một hướng khác.

“Vậy 4 năm trước chúng ta đề cập đến vấn đề anh không phải là đối tượng kết hôn của em sao?” Cường vẫn ngoan cố đưa cả hai đi vào bế tắc.

“Chúng ta đừng nói chuyện này nữa được không? Em xin anh đấy!”

“Anh lại rất muốn nói. Anh muốn biết vì sao anh không phải là đối tượng kết hôn của em?”

Tôi nhìn anh, hít một hơi thật sâu. Nếu anh thực sự muốn mọi chuyện rõ ràng đến thế thì tôi sẽ chỉ cho anh thấy cái khoảng cách ấy là gì.

“Anh có nhớ anh từng hỏi em rằng đứng giữa một người đi xe xịn, giàu có, có thể mua cho em những gì em muốn và một người đi xe bình thường, chẳng thể mua được cho em thứ quý giá gì thì em sẽ chọn ai. Nhớ chứ?”

“Anh nhớ. Em nói em chọn người phù hợp với mình nhất.”

Tôi cười nhạt: “Đúng thế. Nếu so ra bây giờ thì anh chính là cái người đi xe xịn kia, có mọi thứ, chẳng thể hợp với một người như em. Anh có biết vì sao người ta lại cứ muốn kết hôn với một người cùng đẳng cấp với mình không? Để tránh gây tranh cãi sau này. Khi người ta không lớn lên trong cùng một hoàn cảnh, không cùng đẳng cấp người ta sẽ khó mà hiểu nhau. Có thể khi yêu thì đem đến cho nhau cảm giác mới lạ, thú vị nhưng kết hôn lại là chuyện hoàn toàn khác. Em thừa nhận anh là một người đàn ông tốt nhưng anh không phù hợp với em. Em muốn cùng con trai gắn bó với quê hương mình, anh lại có những hoài bão lớn hơn. Em biết anh không thuộc tuýp người an phận hưởng thụ cuộc sống, anh luôn muốn vươn lên, vươn lên hơn nữa. Em nói có đúng không?”

Anh nhìn tôi một lát, đôi mắt khép hờ như đang ngẫm kỹ những điều tôi vừa nói. “Có chí tiến thủ thì không tốt sao? Anh luôn đòi hỏi ở bản thân tốt hơn, muốn một cuộc sống trong tương lai tốt hơn ở hiện tại thì không tốt à?”

“Em không nói là nó không tốt mà là không phù hợp với em. Kết hôn không chỉ đơn thuần là cần tình yêu từ hai phía mà còn nhiều yếu tố khác. Người cùng anh hành trình trên con đường dài đó phải là một người bạn đồng hành thực sự, có suy nghĩ phù hợp, cùng vươn tới một mục đích, có thể ủng hộ và can thiệp kịp thời để giúp anh phát triển sự nghiệp trong tương lai, chứ không phải một người hoàn toàn trái ngược như em.”

“Em chỉ đang đặt ra những lí lẽ cho mình để tránh né anh mà thôi. Mục đích cái gì chứ? Em không tự tin chứ gì? Vậy anh bỏ hết, được chưa? Đừng cố che đậy tình cảm của em nữa. Rõ ràng là em yêu anh.”

Cường nổi giận, thực sự nổi giận. Tôi có thể nhìn rõ đường gân xanh nổi lên trên cổ anh. Đã đến nước này tôi cũng chẳng che giấu làm gì nữa, nói trắng ra tất cả: “Đúng, em yêu anh, em chưa bao giờ phủ nhận điều đó và em cũng thừa nhận luôn là em chưa từng quên anh trong mấy năm qua. Nhưng nếu nói đến kết hôn thì chỉ yêu thôi chưa đủ, em cần một người có thể đồng cảm với em và quan trọng nhất là chấp nhận con trai em bằng một trái tim rộng mở.”

“Anh có thể chấp nhận nó.” Cường trả lời sau một hồi suy nghĩ và cũng có thể là đấu tranh.

Tôi lắc đầu cười: “Nói thì dễ lắm, nhưng đâu phải ai cũng có thể chấp nhận một đứa con khác máu tanh lòng, khó lắm, hơn nữa anh còn chưa từng tiếp xúc gần gũi với nó, đừng trả lời thiếu suy nghĩ như thế. Khi anh có đứa con của mình, anh sẽ chẳng còn quan tâm đến nó nữa, làm bố mẹ không dễ như anh nghĩ đâu. Còn sự nghiệp, đừng nói bỏ là bỏ, nó là của anh và anh chẳng nên vì bất kỳ ai mà hủy đi nó, vì em thì càng không đáng. Xin anh đừng biến em thành một đứa con gái xấu xa trong mắt người ngoài.”

“Đừng nói với anh rằng, em rời xa anh cũng chỉ vì em yêu anh.”

“Đúng.” Tôi trả lời một tiếng mà thấy ruột gan cồn cào. Đau, đau lắm, giá mà anh biết được quyết định đó khiến tôi bị giày vò đau đớn thế nào, liệu anh có như tôi?

Anh lặng thinh, không cười cũng chẳng giận nhưng cũng không hoàn toàn là thản nhiên, tôi cũng không dám chắc anh đang nghĩ gì. Anh kín đáo và khó đoán hơn trước rất nhiều khiến người đối diện phải lúng túng. Nhưng tôi cũng chẳng lừa dối anh điều gì, bởi đứng trên cương vị một người mẹ thì trước hết tôi phải lo cho con tôi, phải đặt lợi ích của nó lên hàng đầu chứ không phải lo cho tình yêu đơn thuần của mình.

Chúng tôi đã không còn đề cập đến chuyện này trong buổi đi chơi nữa, không hoàn toàn là im lặng nhưng cả hai coi như không hề có cuộc tranh cãi đó. Cường lặng lẽ đưa tôi đến những nơi mà chúng tôi từng đến trước đây, thật kinh ngạc khi anh vẫn còn nhớ rõ đến thế. Đi qua mỗi nơi, anh lại nhắc cho tôi nhớ về những kỷ niệm gắn bó. Chẳng cần anh phải nhắc thì những kỷ niệm đó cũng đã tự in sâu trong tôi bởi 4 năm qua tôi vẫn thường hồi tưởng lại những lúc tôi và anh bên nhau, cùng đi ăn, cùng đi dạo phố. Khi anh rảnh rỗi sẽ đưa tôi đi học, khi tôi rảnh, nhất định sẽ ghé qua phòng trọ của anh để giúp anh nấu cơm, dọn dẹp linh tinh hay đơn giản chỉ là ngồi tựa vào lưng anh xem anh hào hứng chơi game. Tôi sẽ mắng anh nếu anh chơi quá lâu và nhất định anh sẽ trả lời rằng: “Mắt anh tốt lắm!” Nghĩ đến những câu nói hài hước của anh, tôi không thể nén được cười. Dù sao đi nữa thì cũng chẳng ai có thể phủ nhận được chúng tôi đã có một thời yêu nhau trong sáng, mặn nồng. Tôi sẽ giữ lại hình bóng anh, tình yêu của anh trong một căn phòng bí mật của trái tim mãi mãi. Sẽ biến anh thành một phần máu thịt của trái tim cho đến khi nghĩ về anh, tôi không còn cảm thấy bất kỳ sự đau thương nào nữa, để khi ai đó hỏi lại, tôi có thể cười vui vẻ mà nói rằng: Tôi đã có một mối tình đầu như thế. Suy cho cùng, đâu phải ai cũng sống mãi với mối tình đầu của mình đâu, tôi đơn giản là người nằm trong số những người có nhiều hơn một cuộc tình mà thôi.

Khi Cường đưa tôi về, anh không vội về ngay mà còn nán lại cứ như biết trước tôi có điều gì đó muốn nói. Gương mặt anh thật điềm tĩnh, hoàn toàn sẵn sàng đón nhận những gì tôi sắp nói ra, thậm chí còn cười khích lệ: “Còn chờ gì nữa? Em hãy nói ra những gì em muốn đi.”

Dù không đành lòng nhưng tôi nghĩ mình nên là người kết thúc: “Chúng ta chia tay nhé! Em vẫn nợ anh câu này đúng không? Đáng ra em phải nói từ lâu rồi mới phải. Chưa muộn chứ?”

Anh cười khổ sở: “Đúng là em nợ anh câu này nhưng anh chưa bao giờ chờ đợi nó, càng không muốn nghe nó. Giờ anh phải nói gì nhỉ? Chúc em hạnh phúc chăng?”

“Em xin lỗi! Cảm ơn anh đã tặng em một buổi tối của quá khứ.”

“Anh có thể ôm em được không?”

Không cần để anh phải chờ đợi, tôi choàng tay ôm chặt lấy anh. Mấy năm qua tôi vẫn ước được một lần ôm anh như thế này, cứ như thế này mãi mãi cũng được, không cần phải lo lắng điều gì khác. Vòng tay anh sao mà ấm áp và quyến luyến đến thế, nó khiến tôi chẳng muốn rời khỏi anh. Không nhịn được, tôi đặt một nụ hôn thật nhẹ nhàng lên môi anh, thật nhẹ thôi, đủ để cho anh hiểu dù thế nào đi nữa tôi vẫn luôn giành cho anh một phần tình yêu, một sự quan tâm đặc biệt. Nụ hôn đó cũng thay cho lời tạm biệt ngọt ngào nhất.

“Anh yêu em. Hãy nhớ điều đó và sống tốt nhé!” Cường nói với tôi như thế trước khi quay lưng bước đi. Tôi ngoan cố đứng nhìn theo như thể đây sẽ là lần cuối cùng tôi được nhìn thấy anh. Nước mắt đã rơi ướt má lúc nào không hay, hơn ai hết tôi biết anh sẽ chẳng bao giờ thuộc về tôi, khóc một chút cũng có sao đâu. Chắc chắn ở đâu đó ngoài kia sẽ có một người con gái đang chờ anh, chờ để mang đến cho anh một tình yêu trọn vẹn, cho anh một gia đình hạnh phúc. Nói cho cùng thì tình yêu cũng đâu phải là tất cả của cuộc sống này, hãy cứ để nó nằm yên, đừng động vào nữa là được, không động đến thì sẽ không đau.