Người Mẹ Trinh Trắng

Chương 43

Xuống khỏi xe khách, bước chân tôi không nghe theo lí chí mà cứ bước lang thang, lang thang vô định. Tôi chỉ biết rằng mình không muốn về nhà, không muốn nhìn thấy những gì liên quan đến Bo, tôi muốn gào thét lên rằng tôi nhớ con đến nhường nào. Chỉ cần nhìn thấy đứa bé nào đó đang đi với mẹ là tôi lại nhớ đến đứa con bé bỏng của tôi, thằng bé hay níu lấy bàn tay tôi vừa bước vừa nhảy rồi ngẩng đầu nhìn tôi cười khanh khách.

Những suy nghĩ cứ miên man mãi cho đến khi tôi phát hiện ra rằng mình đang ở gần nhà anh Trí. Thực sự vào lúc này, tôi không biết mình nên làm gì, tôi cần lắm một bờ vai nương tựa, hãy cứ để mọi thứ thật tự nhiên, tôi sẽ không suy tính quá nhiều nữa.

Giờ này có lẽ anh Trí vẫn còn đang ở bệnh viện, tôi ngồi bó gối trước cửa nhà anh, trời sắp tối, chắc anh cũng sắp về.

“Vân, sao em lại ở đây?”

Tôi ngẩng đầu nhìn, hóa ra tôi cũng không phải chờ đợi quá lâu. Anh Trí tất tả dắt xe vào trong sân rồi mở cửa cho tôi vào nhà.

“Anh cho em ở lại đây một lúc được không?”

Tôi không biết gương mặt tôi lúc này ra sao, đáng sợ đến mức nào mà anh Trí cứ nhìn mãi không thôi. Anh dìu tôi ngồi xuống ghế, rất ôn tồn hỏi: “Đã có chuyện gì? Nói anh nghe. Bo đâu?”

Đôi mắt tôi lúc này khô khốc, gương mặt vô cảm như được đúc bằng sáp. Tôi chỉ đơn giản trả lời anh: “Em mất Bo rồi.”

Anh Trí cúi đầu nín lặng, có lẽ anh cũng chẳng biết phải làm sao vì anh cũng giống như tôi, mười mươi biết trước chuyện này. Anh Trí từ từ ngẩng đầu, đôi mắt anh sâu thăm thẳm như muốn chia sẻ nỗi đau của tôi, dù chỉ một chút và anh chợt hỏi: “Em có muốn anh ôm em không?”

Tôi đờ đẫn gật đầu, đó thực sự là những gì tôi muốn vào lúc này, một chỗ dựa đủ để tôi có thể tin tưởng. Anh quàng tay ôm chặt lấy tôi, một sự bao bọc đủ cần thiết, ấm áp và cân bằng với cơ thể đang lạnh lẽo mềm nhũn của tôi.

“Khóc đi, đừng như thế. Nếu muốn hãy khóc to nhất có thể, em đừng như thế này.” Anh dịu dàng nói bên tai tôi.

Tôi hơi nhíu mày lại: “Có phải khi mất vợ, mất con, anh cũng có cảm giác giống em thế này không? Như là mình đã mất đi cả thế giới, muốn khóc mà không khóc được, rất đau mà không diễn tả thành lời?”

Anh không trả lời, nhưng tôi thì bắt đầu cảm nhận thấy đôi mắt mình cay xè. “Có phải không? Tại sao anh ta không để cho mẹ con em được yên? Em chỉ muốn sống cuộc sống mà mình đã chọn thôi mà, tại sao mọi thứ cứ đi ngược lại với những gì em mong đợi chứ?”

“Bởi vì chúng ta đang sống.” Anh trả lời.

Một câu trả lời quá đơn giản nhưng thỏa đáng. Phải, vì chúng ta đang sống nên không thể nào biết trước được cuộc sống này. Vì chúng ta đang sống nên chẳng thể điều khiển mọi thứ tuân theo ý mình, có phải không? Tôi ghì chặt lấy bờ vai rắn chắc của anh mà khóc, khóc như một đứa bé mới lọt lòng, như một thiếu nữ phát hiện ra mối tình đầu của mình toàn là giả dối. Nước mắt cứ nối đuôi nhau chảy dài ướt đẫm vai áo anh, giọng tôi cũng khản đặc đến không thét lên được. Anh Trí ôm tôi mỗi lúc một chặt hơn, nhưng anh không nói gì cả, hoàn toàn im lặng. Tôi tự hỏi, nếu người ngồi cùng tôi hôm nay là Cường thì sao? Cường nhất định sẽ không để tôi ngồi yên một chỗ, sẽ chọc cho tôi cười hoặc là đưa tôi đi đến một nơi nào đó khiến tôi có thể quên đi điều mình đang đau buồn. Đó chính là sự khác biệt lớn giữa anh Trí và Cường. Anh Trí có một sự trầm tĩnh đáng nể của một người đàn ông từng trải khiến người ta có thể tin tưởng nương tựa khi đau khổ nhất. Có lẽ đó cũng chính là lí do đôi chân tôi dẫn đến chỗ anh, bởi sâu thẳm trong tiềm thức của mình, tôi hoàn toàn tin tưởng anh Trí.

“Anh làm gì đó cho em ăn nhé! Mặt em tái lắm, bố mẹ em sẽ rất lo lắng.”

Tôi dựa người trên ghế, uể oải trả lời anh: “Em không sao. Một lát là khỏe lại ngay mà, phiền anh quá!”

“Không phiền gì cả.” Anh xua tay. “Để anh pha cho em một cốc sữa nóng vậy. Nhà anh cũng chẳng có gì.”

Nói rồi anh chạy vào trong bếp, tôi cũng chẳng kịp cản. Thật sự là lúc này tôi chẳng có tâm trạng ăn uống gì, còn chẳng biết con trai tôi đang ra sao, nó có ăn uống được cái gì không, mọi người trong nhà có đối xử với nó tốt không. Tôi lo lắng đủ điều. Rồi không tự chủ được mà lấy điện thoại gọi cho Hải, một hồi chuông dài anh ta mới thèm bắt máy bằng một giọng khó chịu: “Có chuyện gì?”

“Anh đã cho Bo ăn chưa?”

“Cô khỏi cần lo, nó đã ăn no rồi và chơi cũng rất ngoan.”

“Nếu nó không chịu ăn thì hãy mua xúc xích cho nó vì nó rất thích ăn xúc xích. Buổi tối tốt nhất anh nên ngủ với thằng bé và dỗ dành nó vì lạ chỗ lại không có tôi thì nó sẽ rất quấy, không chịu đi ngủ. Anh phải…”

Tôi còn chưa nói xong thì anh ta cướp lời: “Được rồi, tôi đã nói cô không phải lo. Nó là con trai tôi, không lẽ tôi không thể chăm sóc được sao? Có người sẽ lo lắng từng bữa ăn giấc ngủ cho nó. Thế nhé, tôi đang bận.”

Đầu máy bên kia rất nhanh đã ngắt, tôi lại ngồi thẫn thờ nhìn vào điện thoại. Vậy là đủ biết anh ta chẳng mấy lo lắng gì cho Bo, có lẽ anh ta để Bo cho một bà giúp việc nào đó chăm sóc và Bo sẽ trưởng thành trong sự vô cảm giống như anh ta. Tôi không muốn Bo trở thành người như thế, không đời nào.

“Có chuyện gì vậy em?” Anh Trí đặt cốc sữa nóng trước mặt tôi và hỏi.

Tôi vội vàng níu lấy cánh tay anh, ra sức hỏi: “Đến bao giờ thì họ mới điều tra xong chuyện của em? Em không thể để Bo lại cho người bố vô trách nhiệm đó được.”

Anh ngồi xuống bên cạnh tôi, nhẹ nhàng khuyên giải: “Nghe anh nói này, điều tra bất kỳ cái gì cũng cần có thời gian, em phải kiên nhẫn. Vấn đề không phải ở em mà là ở 3 tên bắt cóc, chúng rất khả nghi và họ đang điều tra từ 3 tên này. Về phía Bo, anh nghĩ em cũng không cần quá lo lắng, ít nhất Hải không phải kẻ bắt cóc, Bo là con trai anh ta, dù anh ta có tệ hại với em nhưng anh tin anh ta không bao giờ ngược đãi con trai mình. Em yên tâm chứ? Nghe lời anh, hãy tin tưởng vào pháp luật, họ sẽ sớm tìm ra chân tướng. Anh cũng sẽ hết sức giúp đỡ em, bất kỳ khi nào em cần anh đều có mặt.”

Nhìn vào đôi mắt anh Trí, tôi hoàn toàn tin tưởng những điều anh nói, tôi cần phải lạc quan lên mới được, như thế thì mới có cơ hội gặp lại Bo, nghĩ đến đó nỗi lo trong tôi cũng nhẹ đi một chút. Cầm ly sữa nóng trên bàn uống hết cho anh yên tâm, tôi cũng đâu là gì mà cứ khiến anh phải lo lắng chứ.

Lúc đưa tôi về nhà, anh Trí còn nói thêm: “Anh nghĩ em nên sang nhà bố mẹ em và nói thật tất cả mọi chuyện, bởi đây không phải chuyện nhỏ mà em có thể giấu được. Tất nhiên, đây cũng chỉ là ý kiến cá nhân của anh, quyết định thế nào vẫn là ở em.”

Tôi không trả lời, cứ thế yên lặng đi vào nhà. Chuyện đã đến nước này rồi, có muốn giấu cũng không giấu được, vấn đề là tôi không biết phải nói với cả nhà như thế nào, không đủ can đảm để mở miệng.

Nhưng tôi không cần phải đắn đo quá lâu, ngay sáng hôm sau mẹ đã sang hỏi tôi chuyện kiện tụng. Thấy tôi chỉ có một mình ở nhà ảo não, không nghe thấy tiếng nô đùa của Bo thì chắc chắn trong lòng mẹ đã đoán ra 7, 8 phần nhưng mẹ nào biết nguyên do cụ thể. Mẹ nắm chặt lấy bàn tay tôi, hỏi nhỏ nhưng đủ mạnh để tôi run lên: “Vân, Bo đâu?”

Tôi lắc đầu, không há miệng ra nói được nửa lời.

“Nói rõ ràng cho mẹ nghe.” Gương mặt mẹ méo mó hằn rõ thêm từng nếp nhăn.

“Là tại con mẹ ạ! Tại con hết tất cả, tại con nên Bo mới bị Hải cướp đi.”

Mẹ xoa nhẹ vai tôi, động viên: “Con nói xem, vì sao lại tại con?”

Tôi cúi đầu thật thấp nói với mẹ: “Con bị 3 tên bắt cóc vu oan là bán con đi, họ còn phát hiện trong tài khoản của con có 300 triệu. Con không thể minh oan được cho mình dù biết có người đứng sau sắp đặt.”

Mẹ không hề tỏ ra bất ngờ hay sửng sốt như những gì tôi đã tưởng tượng mà thật bình tĩnh, nhẹ nhàng nâng mặt tôi lên. Tất cả những gì tôi nhìn thấy trên gương mặt mẹ là một sự trìu mến vốn có: “Mẹ biết, mẹ sớm đã biết tất cả rồi nhưng mẹ muốn xem con sẽ nói với mẹ như thế nào.”

Và người phải bất ngờ đó chính là tôi, tôi lắp bắp: “Mẹ…vì sao mà mẹ lại biết được ạ?”

“Hôm con đến chỗ công an trở về là mẹ đã nghi ngờ rồi. Con nói mọi chuyện đều ổn nhưng cả bố và mẹ đều phát hiện ra trong lòng con vẫn còn có khúc mắc chưa dám nói. Bố không yên tâm nên đã đến đồn công an hỏi lại mọi chuyện mới biết con bị đổ oan. Bố mẹ cũng buồn lắm nhưng bố bảo không được để cho con biết bố mẹ đã biết chuyện này cho đến khi con tự mình nói ra. Làm sao con lại nghĩ là sẽ giấu bố mẹ một chuyện lớn như thế chứ?”

Tôi ôm lấy mẹ, kìm chặt dòng nước mắt: “Con xin lỗi bố mẹ. Con sai rồi.”

“Không, con không sai, không sai gì cả. Từ đầu đến cuối, người đáng thương nhất là con. Bố mẹ biết con không muốn bố mẹ lo lắng nên mới giấu, từ giờ không được làm thế nữa, nghe chưa?”

“Vâng!”

Thì ra tôi chưa bao giờ có thể giấu được bố mẹ, họ hiểu tôi giống như tôi hiểu Bo, mỗi biểu tình trên gương mặt thằng bé đã trở nên thân thuộc mà chỉ cần nhìn thoáng qua cũng đủ biết nó muốn gì.

“Vậy con sẽ định làm gì?” Mẹ tôi hỏi.

“Con cũng chưa biết nhưng chắc chắn con không thể để mất Bo như thế, con không muốn nó sống trong ngồi nhà đó, không thể tưởng tượng nổi.”

“Vậy con hãy cứ làm những gì mà con cho là đúng vì con đã trưởng thành. Nhưng trước hết, mẹ mong con hãy quan tâm đến vụ việc của con trước đã rồi hãy nghĩ đến việc giành lại Bo như thế nào.”

Tôi im lặng, chỉ im lặng mà thôi. Tôi không biết mình sẽ phải làm như thế nào nữa.