Người Săn Ác Quỷ

Chương 64

“ Đừng đùa nữa.” Ngân Hách nói.

“ Tớ không đùa.”

“ Cậu đang nói gì thế?” Ngân Hách bật cười, sau đó quăng cây gậy gỗ trong tay ra xa: “ Là vì tớ thắng cậu, nên cậu giận phải không? Chẳng phải là cậu bảo tớ tấn công sao?”

“ Không phải vì chuyện đó, cậu nên rõ hơn tớ chứ.” Xem ra, tôi đích thực là một người độc ác. Lúc nói những lời này, tôi lại không rơi giọt nước mắt nào, giọng nói cũng không có một chút run rẩy.

“ Cậu là thật lòng....?”

“ Thật lòng. Chia tay đi.”

“ Trước khi thi đại học, chúng ta nên giữ bí mật, đợi sau khi thi xong...” Hắn vẫn cố nói.

Tim tôi đau đến sắp không nói nên lời nữa. “ Dứt khoát chia tay đi.”

Lúc tôi định rời khỏi bãi đỗ xe, Ngân Hách nắm chặt cổ tay tôi.

“ Đừng đi.”

“... “

“ Đừng đi.”

“... “

“ Ngay cả nửa lý do cũng không có, cậu kết thúc mối quan hệ của chúng ta đơn giản thế sao?”

“ Người khác được, tại sao chúng ta không được?”

“ Trước khi trào ra, nước mắt đã bốc hơi từ trong tim tôi rồi. Bởi vì, ngọn lửa đau khổ đang thiêu đốt tim tôi, đốt cả nước mắt, cũng đốt cháy cả tình cảm. Cứ đốt đi, đừng để lại bất cứ dấu vết nào.

“ Người khác được, nhưng tớ thì không được.” Ngân Hách

“ Bỏ ra.!” Tôi quát lớn.

Ngân Hách càng nắm chặt tay tôi, tay tôi bắt đầu tê.

“ Cậu làm tớ đau. Bỏ tớ ra.!”

“ Tớ cũng đau, cho nên không thể bỏ ra.”

“ Cậu làm như thế cũng không thay đổi được gì”

Tôi không thể nhìn vào mặt Ngân Hách, cho nên tôi không biết, bây giờ, vẻ mặt cậu ấy thế nào.

“ Rốt cuộc là vì cái gì? Chỉ cần cậu nói ra, tớ sẽ thay đổi. Cho nên, cậu phải cho tớ một lý do.” Ngân Hách vẫn hỏi.

“ Tớ mệt rồi, cảm thấy rất vô vị. Đây cũng là lý do.”

“ Cái gì...?”

“ Tình yêu cuối cùng cũng sẽ phai nhạt. Bây giờ, tớ mới hiểu ý nghĩa câu nói này. Cậu hài lòng chưa?”

“ Cậu nên nhìn tớ mà nói.” Ngân Hách thiết tha.

“ Tớ không muốn nhìn thấy câụ. Không muốn!...”

“ Tại sao? Mấy hôm trước, cậu còn sà vào lòng tớ, không phải sao?”

“... “

“ Lúc đó, tại sao cậu khóc?”

“ Bởi vì, tôi thấy có lỗi với cậu. Đã khóc xong rồi, tớ cũng không còn cảm thấy hổ thẹn với cậu nữa, cho nên, chúng ta chia tay đi.”

Tuy trong lòng tôi, tôi luôn nhắc nhở mình, cậu là người kế thừa Cường Thịnh Phái, nhưng, giọng nói của cậu ấy cứ làm tôi nhớ đến Hạ Ngân Hách yêu quý. Cho dù, tôi cố hết sức thuyết phục mình, cố hết sức không biểu lộ gì ra nét mặt, nhưng sao tôi thấy bối rối quá.

“ Đừng nói những lời đó. Đừng đi! Chỉ một chút, cậu đứng yên như thế này chỉ một chút thôi.”

Xem ra, cậu đang sợ. Bình thường, giọng nói của cậu không run như thế, nhưng bây giờ, nó và tay cậu lại run rất dữ dội.

Một lúc sai, Ngân Hách kéo tay tôi, ôm tôi vào lòng. Lúc này, tôi giống như bị trúng yêu thuật vậy, vừa ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người Ngân Hách thì nước mắt lại rơi lã chã. Đến bây giờ tôi mới biết, trong người tôi luôn chứa đầy nước mắt....

“ Bắt đầu ghét...ở cạnh tớ rồi à?”

“ Ừm...”

Cảm ơn cậu đã ôm tớ vào lòng, cảm ơn cậu đã cho tớ được nghe nhịp đập tim cậu lần cuối cùng. Cảm ơn....

“ Không muốn ở cạnh tớ nữa à?”

“ Ừm...”

Tớ muốn ở cạnh cậu. Chúng ta còn nhiều việc vẫn chưa làm, nhưng....

“ Thật sự muốn chia tay à?”

“... “

“... “

“... Ừ “

Tôi miễn cưỡng lên tiếng trả lời.

“ Tớ yêu cậu.” Trong nháy mắt, câu nói này giống như lưỡi dao lạnh ngắt găm vào tim, suýt chút làm tôi ngừng thở.

“ Thật sự rất yêu cậu.” Nghe Ngân Hách nói, tôi chỉ có thể đứng sững như người câm.

“ Tớ nhớ vẫn chưa nói câu này với cậu.”

“... “

“ Tuy tớ kéo tay cậu nhưng tớ lại phát hiện còn rất nhiều chuyện tớ chưa kịp làm. Tớ nghĩ, lúc này, tớ có thể làm gì cho cậu... Kết quả, tớ chỉ nghĩ được điều này.” Giọng Ngân Hách như nghẹn lại.

Xin lỗi, tớ không cách nào chấp nhanạ được sự thật, cậu là người của Cường Thịnh Phái. Xin lỗi. tớ không muốn nghĩ rằng, cậu là con của kẻ thù tớ....

“ Nếu cậu yêu cầu... nếu cậu muốn... tớ sẽ giúp cậu toại nguyện. Cám ơn cậu, cậu còn để tớ làm việc cuối cùng này cho cậu. Tớ để cậu đi...” Ngân Hách buông tôi ra, nước mắt của anh ấy rơi lã chã, làm tinh thần tôi bấn loạn.

Mùi hương quen thuộc này cũng là lần cuối cùng. Tình yêu này sẽ trở thành ly biệt.

Cậu ấy lại nói cám ơn tôi, đã để cậu ấy có thể làm một việc cuối cùng cho tôi?

Tôi vội chạy khỏi bãi đỗ xe, về nhà tự nhốt mình trong phòng. Sau đó, nằm trên giường khóc thút thít, tuy đã cố kìm nén, nhưng tiếng khóc bi thương lại nghe rất lớn.

Đau đớn.... nhất định phải như thế này sao?

Ánh trăng đêm nay rất yên tĩnh.

* * * * * *

Cuối cùng cũng đến ngày thi đại học.

“ Chị Huệ Bân, chúc chị thi thành công.”

“ Chị, cố lên!”

“ Mã đáo thành công.!”

Tôi quay lại nhìn, hoá ra là mấy em học sinh lớp dưới đang đứng đợi tôi ở cổng trường. Cầm lấy ly nước nóng các em ấy đưa, tôi cười với chúng, chúng còn xoa bóp vai cho tôi, như muốn giúp tôi giải toả căng thẳng.

Tôi bước vào phòng thi, quay lị nhìn mấy lần, nhưng vẫn không thấy bóng Ngân Hách đâu. Trong tình cảnh thế này, lại chờ đợi Ngân Hách xuất hiên? Tôi thật ngốc.

Bước vào phòng thi, tôi nhìn thấy những người khác đang ngồi, tinh thần rất phấn chấn. So với họ, tôi tỏ ra thiếu tập trung, không nhớ, làm sao có thể thi xong được?

Bước ra khỏi phòng thi, tôi chen khỏi đám đông. Nhưng bước chân trên đường về nhà lại nặng như chì? Không phải vì không thi tốt, mà vì Ngân Hách đang ở nhà.

Vừa vào nhà, tôi nghe thấy tiếng dì, nhưng không phải nói với tôi.

“ Ngân Hách, sao bỗng nhiên cậu muốn rời khỏi.”

Thế giới ngừng thở. Dùng câu nói này để hình dung tâm trạng tôi lúc này là rất thích hợp. Ánh mắt tôi dừng lại ở Ngân Hách đang đứng cúi đầu. Thấy tôi, Ngân Hách bỏ lên lầu ngay.

“ Về rồi à? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Bố thật không dám tin là hai đứa lại chia tay? Hơn nữa, Ngân Hách lại múôn rời khỏi.?”

“ Thế chẳng phải rất tốt sao?”

“ Huệ Bân!” Bố sửng sốt.

Điều tôi muốn nói không phải là câu này, đều do miệng tự ý nói ra, thật giận cái miệng mình quá.

“ Cậu ấy tự rời khỏi, con ngược lại rất cảm kích?” Bố tỏ ra rất thất vọng.

Tôi cũng bỏ lên lầu, nhìn thấy Ngân Hách đang ngồi trên ghế niệm ở phòng khách. Nhìn vẻ mặt cậu ấy, tôi biết ngay là Ngân Hách đã nghe thấy những lời tôi nói lúc ở dưới tầng. Đột nhiên, tôi cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, nhưng vẫn giả vờ như không nhìn thấy Ngân Hách, nắm chặt tay nắm cửa, định mở....

“ Kỳ thi....”

“.... ”

“.... Thế nào?”

Hành vi dứt khoát thường ngày như đã biến mất tăm, Ngân Hách ấp a ấp úng hỏi tôi. Điều này khiến tôi cảm thấy nửa quen nửa lạ. Từ sau hôm ở bãi đậu xe, chúng tôi không gặp nhau lần nào, không nói với nhau câu nào.

“ Ừ, cũng tốt....” Tôi ngập ngừng trả lời.

“ Thế thì tốt, tớ mừng cho cậu.”

“ Ừ.”

“ Vì thoả thuận là đến kỳ thi đại học kết thúc, cho nên, tối nay, tớ sẽ rời khỏi đây.”

Tim tôi giống như trống không, tay cầm nắm cửa cũng run lên. Đột nhiên tôi nói:

“ Sắp đi rồi. Cũng may, cậu có chỗ để đi. Sẽ trở về Cường Thịnh Phái phải không? Nhất định phải trở về đó?”

“ Sao cơ?!...”

Ngân Hách nhìn tôi, cố tỏ vẻ không hiểu.

Không biết tại sao, lòng tôi lại bừng lên cơn giận:” Người tôi muốn gϊếŧ không phải là thuộc hạ của Cường Thịnh Phái, mà là những tên đầu sỏ ra lệnh cho thuộc hạ làm việc. Tôi lấy ý muốn đập tan tổ chức đó làm mục tiêu. Cho nên, để đập tan Cường Thịnh Phái của cậu...”

Ngân Hách muốn bỏ đi nhanh như thế, chứng tỏ cậu ây có chỗ để đi. Điều này làm tôi sắp tức điên lên....Nhưng...trong lòng sao lại khó chịu như thế.

“ Ừm, biết rồi.” Giọng nói nhỏ trầm và lạnh lùng của Ngân Hách vang lên.

Tôi cứ tưởng, Ngân Hách sẽ không nói những lời như thế với tôi. Tôi quá tự cao rồi! Ngân Hách cũng sẽ không chịu đựng nổi. Nếu là tôi, tôi cũng nhất định sẽ bị cảm giác mình bị phản bội làm cho điên mất.... Nhưng Ngân Hách lại có thể nhẫn nại như thế. Điểm này đã là rất cừ rồi.

“ Nếu cậu muốn thế, tôi sẽ giúp cậu toại nguyện. Tớ sẽ đi bây giờ.”

Ngân Hách xách hành lý, bước ra khỏi phòng, đì về phía cầu thang. Lúc xuống lầu, Ngân Hách nói với tôi một câu, câu này làm tôi đứng bất động một lúc rất lâu.

“ Hoá ra, người con gái tôi yêu lại là một người tàn nhẫn như thế, Lý Huệ Bân?”