Búp Bê Cầu Nắng

Chương 14: A Nịnh trở về

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Sau khi Khương Trừng đi rồi, Lâm Giang Nam vẫn chưa phản ứng lại, bởi vì cô cảm giác như mình đang lọt vào sương mù.

Cô ghé vào bên giường, khóe miệng nhếch lên một nụ cười thật tươi.

Qua một lúc lâu, khóe miệng mỉm cười của cô vẫn chưa buông xuống.

Bởi vì ngày mai là cuối tuần, là ngày nghỉ nên cô không vội vàng tắm rửa mà bò dậy từ trên giường, với lấy điện thoại, mở Weibo.

Lâm Tiểu Miêu V: Nếu như đây là một giấc mộng đẹp, mình hy vọng một phù thủy sẽ vung đũa thần, biến mình thành người đẹp ngủ trong rừng O(∩_∩)O

Hình ảnh đính kèm là bức ảnh người đẹp ngủ trong rừng.

Vài phút sau.

Bình luận 1: Em muốn làm hoàng tử của nữ thần, cầu nữ thần gả!

Bình luận 2: Hôm nay không đăng ảnh mỹ thực kéo thù hận à?

Bình luận 3: Cảm giác phong cách này không đúng rồi… Ngày thường nữ thần không phải thế…

Bình luận 4: Đồng ý với lầu trên.

Hạ An Nịnh V: Còn không ngủ đi, mình nói cho cậu biết, ngày mai đúng 8 giờ đến sân bay đón mình →_→

Lâm Giang Nam nằm trên giường lướt bình luận, từ trong một đống bình luận nhìn thấy bình luận của Hạ An Nịnh.

Đi sân bay đón?

Là ý gì?

Lâm Giang Nam có chút mông lung.

Cô thoát khỏi Weibo, sau đó gửi WeChat cho Hạ An Nịnh.

Lâm Tiểu Miêu: Cái gì gọi là ngày mai đến sân bay đón cậu ⊙﹏⊙

Gọi chị đây là ba ba: Ngày mai ba ba về Ninh Hạ →_→

Lâm Tiểu Miêu: Thật à.

Lâm Giang Nam lập tức bật dậy.

Lâm Giang Nam và Hạ An Nịnh đã lăn lộn với nhau từ nhỏ, hai người ở cùng nhau, chỉ đơn giản là nghịch ngợm gây sự, đến khi vào sơ trung thì càng coi trời bằng vung.

Hạ An Nịnh là người có đai đen Taekwondo, nhìn ai không thuận mắt liền đá một cái, một chân quét qua đã có thể quật ngã người ta, hơn nữa còn có một đám anh em ở sau chống lưng, cho nên càng không thèm để ai vào mắt.

Vì thế ở trong trường học, căn bản không ai dám chọc cô ấy.

Từ nhỏ năng lực gây chuyện của hai cô đã là bậc nhất, cùng nhau trốn học, cùng đi chơi game suốt đêm, cùng đánh nhau, tuy rằng khi đánh nhau, Lâm Giang Nam đều ở một bên làm khán giả.

Gọi chị đây là ba ba: Đúng vậy, sáng mai không được quên đấy, nếu không thì cậu xong đời.

Lâm Tiểu Miêu: Tuân lệnh ╭(╯ε╰)╮

Lâm Giang Nam cùng Hạ An Nịnh hàn huyên một lát trên WeChat, sau khi chúc ngủ ngon, cô mới chạy xuống giường đi chuẩn bị chăn gối cho Hạ An Nịnh.

Khi còn học đại học, Lâm Giang Nam và Hạ An Nịnh đã cũng nhau thuê nhà, bởi vì hai người đều không thích chen chúc một chỗ với nhiều người, hơn nữa nữ sinh trong kí túc xá không dễ ở chung, hai người ngại phiền toái nên thuê một phòng nhỏ ở chung cư.

Nhưng bây giờ phòng này đã là của hai cô, sau khi tốt nghiệp thì đã mua nó luôn.

Kì nghỉ đông Hạ An Nịnh không ở đây, cho nên cô đã đem chăn ga đi giặt sạch từ trước.

Lâm Giang Nam lấy chăn ga từ trong tủ, sau đó đem trải lên giường, Hạ An Nịnh rất sợ lạnh, cho nên cô chuẩn bị bộ chăn đệm rất dày.

Sau khi trải giường, cô dùng giẻ lau bàn đọc sách và vài thứ trong phòng, thuận tiện lau nhà một lát.

Dọn dẹp xong cô mới đi tắm rửa.

Khi đi qua cửa sổ phòng ngủ, cô nhìn thoáng qua bên ngoài.

Bên ngoài mây đen dày đặc, trời mưa rất lớn, từng hạt từng hạt đập vào ô cửa sổ.

Cô nhìn một lúc sau đó mới đi vào phòng tắm.

Tắm rửa xong, cô dùng khăn lau khô một nửa tóc, sau đó mới dùng máy sấy.

Tóc Lâm Giang Nam vừa mềm vừa mảnh, lại ít cho nên một lát sau tóc đã khô hẳn.

Cô ngồi trước bàn trang điểm, làm hoạt động bảo dưỡng da mặt hàng ngày.

Mỗi tối cô đều dưỡng da, dù sao cũng là một võng hồng, gương mặt chính là cuộc sống.

Sau đó cô nằm trên giường chơi điện thoại, dạo một vòng Weibo, cô vào Weibo Khương Trừng, vẫn trước sau như một, không có gì đổi mới.

...

Sáng hôm sau, Lâm Giang Nam còn đang ngủ thì bị chuông điện thoại đánh thức.

“Em gặp được anh, sẽ thế nào đây

Em chờ anh, chờ đến bao lâu

Em nghe thấy tiếng gió phảng phất từ tàu điện ngầm và biển người

Em đứng xếp hàng, trên tay là dãy số đã thuộc

Em bay về phía trước, bay qua biển cả mênh mông

Chúng ta đều vì yêu mà tổn thương

Em nhìn con đường, mơ tưởng con đường có thể hẹp lại

Gặp được anh là điều ngoài ý muốn tốt đẹp nhất của em…”

“Alo?” Lâm Giang Nam còn chưa tỉnh ngủ, nói bằng âm mũi.

“Lâm Tiểu Miêu, cậu dậy chưa đấy, mình đến sân bay rồi.” Đầu kia điện thoại truyền đến giọng của Hạ An Nịnh.

Vừa nghe thấy giọng của Hạ An Nịnh, Lâm Giang Nam vốn còn đang lơ mơ liền tỉnh táo trong nháy mắt, cô đưa điện thoại ra xa lỗ tai, quay đầu nhìn.

7 giờ 55!!!

Lúc này, Hạ An Nịnh đã tới sân bay mà cô còn đang nằm trên giường.

Cô nỗ lực điều chỉnh giọng nói, làm cho giọng mình nghe bình tĩnh một chút.

“Sao lại có chuyện đó được? Đương nhiên là mình dậy rồi, đang ở trên đường, một lát nữa sẽ đến.”

“Được, vậy cậu nhanh lên, mình sắp đông chết rồi.”

“Ừ ừ, bác tài, có thể nhanh hơn chút không? Dạ dạ, vâng…”

“Được rồi, mình cúp máy đây.”

“Ừ.”

Cúp điện thoại xong, Lâm Giang Nam nào dám lăn lóc thêm, lập tức bò dậy chạy vào phòng tắm.

Nếu ngày thường mất hơn nửa tiếng để trang điểm thì hôm nay cô lại vội vàng đánh răng rửa mặt, mang một cái mũ len, vây khăn quàng cổ thật dày, bọc áo nhung xong liền chạy ra cửa.

Lúc ra cửa, bên ngoài trời còn đang mưa nhỏ, Lâm Giang Nam bất chấp, dùng tay che đầu chạy ra.

Ra khỏi tiểu khu, cô may mắn bắt được một chiếc xe taxi.

“Bác tài, đến sân bay Ninh Hạ, nhanh dùm cháu với.” Lâm Giang Nam vừa bước vào xe vừa thúc giục.

Dưới sự thúc giục của Lâm Giang Nam, bác tài thiếu chút nữa là phóng như bay, hành trình nửa tiếng rút ngắn thành mười lăm phút.

Sau khi xuống xe, Lâm Giang Nam trả tiền rồi chạy vội vào sân bay.

Vừa vào sân bay, cô liếc mắt một cái đã nhìn thấy Hạ An Nịnh, Hạ An Nịnh mặc áo khoác màu đất, khoác một chiếc khăn quàng cổ rất dày, cả khuôn mặt đều vùi trong khăn quàng cổ.

Cô ấy đứng cạnh vali, thỉnh thoảng cúi đầu nhìn điện thoại, Lâm Giang Nam vừa thấy liền biết cô ấy đã hết kiên nhẫn.

“An Nịnh!” Từ xa, cô đã vẫy vẫy tay với cô ấy.

Hạ An Nịnh quay đầu lại, nhìn Lâm Giang Nam đang chạy đến chỗ mình.

“Ngại quá, mình tới muộn.” Lâm Giang Nam nhanh miệng xin lỗi trước, cô rất rõ ràng, trước nay Hạ An Nịnh chỉ ăn mềm không ăn cứng.

“Lâm Tiểu Miêu, cậu nói thật đi, rốt cuộc là cậu rời giường khi nào?” Hạ An Nịnh áp sát cô.

“À…” Lâm Giang Nam ngại ngùng cười cười.

“Hử?” Hạ An Nịnh nâng cằm cô lên.

Lâm Giang Nam chỉ biết cười.

“Tóc lộn xộn, không trang điểm, chắc là vừa dậy không lâu nhỉ?”

Lâm Giang Nam: “…”

“A Nịnh, hành lý có nặng lắm không? Mình giúp cậu xách nha.”

Lâm Giang Nam nghiêng người đẩy hành lý Hạ An Nịnh.

Ngồi lên xe taxi, Lâm Giang Nam nói chuyện với Hạ An Nịnh câu được câu không.

Tài xế taxi dừng trước cửa tiểu khu.

Lâm Giang Nam cùng Hạ An Nịnh đẩy hành lý lên lầu.

“Lâm Tiểu Miêu, mau đi nấu cơm cho ba ba đi, ba ba đã lâu không ăn uống đàng hoàng rồi, Gà Cung Bảo [1], thịt lưng xào ớt xanh [2], thịt kho tàu đầu sư tử [3], thêm súp trứng gà [4] nữa là được, ba ba sắp chết đói rồi.”

[1] Gà Cung Bảo: là món xào cay của Trung Quốc, được làm từ thịt gà, đậu phộng, rau và ớt. Là món ăn cổ điển của ẩm thực Tứ Xuyên.

[3] Thịt kho tàu đầu sư tử: là món thịt xay được nén lại thành từng viên tròn rồi kho.

[4] Súp trứng gà: là một món trứng đánh trong nước luộc gà của Trung Quốc, ngoài ra còn có đậu phụ xắt nhỏ, rau,...

Vừa mở cửa ra, Hạ An Nịnh liền nhào đến chỗ sô pha, ngồi xếp bằng ở đó nhìn Lâm Giang Nam.

“Buổi sáng đừng ăn đồ có nhiều dẫu mỡ như vậy, cậu không sợ khó chịu à.” Lâm Giang Nam cười cười lấy ba lô trên vai xuống, tùy tay ném theo hướng Hạ An Nịnh.

Hạ An Nịnh nhanh nhẹn tiếp ba lô cô ném lại: “Rạng sáng khi ăn đồ ăn trên máy bay mình đã sớm chết đói, hơn nữa đồ rất khó ăn.”

Lâm Giang Nam không nhịn được mà liếc cô ấy một cái, cô quá hiểu Hạ An Nịnh.

Một người còn lười hơn cả cô, lười đến mức mà theo lời cô, Hạ An Nịnh là bệnh nhân ung thư lười giai đoạn cuối. Đúng là, ăn ngủ cũng ngại mệt, không biết cậu ấy làm sao tồn tại lâu như vậy trong thế giới này, đây là chuyện vẫn luôn khiến Lâm Giang Nam buồn bực.

Hạ An Nịnh ngồi trên sô pha, vừa xem Soap Opera [5] nhàm chán, vừa cảm nhận mùi hương truyền ra từ phòng bếp.

[5] Soap Opera: hay còn gọi là truyền hình dài hơi ban ngày do Mỹ sáng lập, lúc đầu, dòng phim này duy trì nhờ sự tài trợ của các hãng xà phòng, nhằm mục đích phục vụ cho các bà nội trợ ở Mỹ.

“A Nịnh, ăn thôi.”

“Tới đây.” Hạ An Nịnh ném điều khiển từ xa trong tay với tốc độ ánh sáng, trực tiếp nhảy đến bàn ăn.

Hạ An Nịnh nhìn một bàn đồ ăn đủ hương đủ sắc đủ vị, suýt chút nữa nước miếng cũng chảy xuống.

“Ngon quá, Lâm Tiểu Miêu, về sau ai cưới được cậu, chắc chắn sẽ có lộc ăn.” Hạ An Nịnh ăn, vẻ mặt thỏa mãn.

Ăn cơm xong, Hạ An Nịnh đi phòng vệ sinh xả nước ấm để tắm.

Khi cô ấy bước ra phòng khách lần nữa thì đã quấn áo ngủ thật dày, tay cầm theo laptop.

Vì thế hai cô cùng nhau "cắm cọc" trên sô pha.

“Ủa, Lâm Tiểu Miêu, gối ôm Khương Trừng của cậu đâu?” Hạ An Nịnh tò mò hỏi.

Vốn trên sô pha lúc nào cũng đầy ắp gối Khương Trừng.

“À… Mình bỏ vào phòng ngủ rồi.” Lâm Tiểu Miêu nói.

“Ồ.”

“Đúng rồi, A Nịnh A Nịnh, mình nói cho cậu một chuyện siêu kinh ngạc.”

“Ừ?”

“Đêm qua Khương Trừng ở đây ăn cơm tối đấy ~”

Hạ An Nịnh: “Hử…”

Qua vài giây, Hạ An Nịnh áp tay lên trán Lâm Giang Nam.

“Đứa ngốc này, đâu có phát sốt đâu, sao lại mê sảng nhỉ?” Cô ấy bắt đầu lầm bầm.

Lâm Giang Nam chụp tay cô ấy lại.

“Mình không có sốt, cũng không có mê sảng.”

“Ồ.”

“Mình nói thật, hôm qua anh ấy còn rửa bát.”

“Ừ.”

“Cậu không tin mình?”

Hạ An Nịnh không khỏi dùng tay đỡ trán.

“Bạn yêu à, muốn mơ thì phiền cậu đi thẳng, rẽ trái, trèo lên giường, kéo chăn, nhắm mắt ngủ đi.”

Nói xong, Hạ An Nịnh liền không ở để ý tới cô, hết sức chuyên chú xem phim truyền hình.

- ----

[1] Gà Cung BảoVideo hướng dẫn cách làm gà Cung Bảo

https://www.youtube.com/watch?v=wEkVkT6IU9M

[2] Thịt lưng xào ớt xanhVideo hướng dẫn cách làm thịt lưng xào ớt xanh

https://www.youtube.com/watch?v=wn0_7SMpw6o

[3] Thịt kho đầu sư tửVideo hướng dẫn cách làm thịt kho đầu sư tử

https://www.youtube.com/watch?v=w6LizZVFEGg

[5] Soap Opera: Soap Opera là dòng phim kéo dài từ năm này sang năm khác, bối cảnh lớn với tuyến nhân vật rộng bao la, ai không muốn đóng nữa thì cứ "ra đường xe tông chết", "ngã đập đầu mất trí nhớ",... và rất nhiều lý do chỉ có ở Soap. Mạch phim rất chậm, bạn xem từ tập 10 ngàn vẫn hiểu mấy chục năm trước nói về chuyện gì, Soap chiếu buổi sáng, ngày nào cũng phát sóng và không theo Season. Có cả giải Emmy Daytime giành cho dòng phim này.

Soap có thể xem là tiền thân cho những bộ phim Trung Quốc, Ấn Độ, Đài Loan dài lê thê. (Nguồn: Soha)