Đại Thiếu Gia À

Chương 32: Tại nạn

Chiếc xe lao thẳng vào màng đêm vs tốc độ cao khiến người ta fải sợ Hải, bầu trời mưa tầm tã những hạt mưa như xuyên suốt màng đêm khiến cho người ta có cảm giác buồn bã. Một tiếng"kíttttt" vang lên khiến người ta phát áy

- alô ạ Duy có chx gì à? - nó vừa tới nơi thì Duy gọi

- Lan, Huy gặp tai nạn rồi h đag cấp cứu- Duy hớt hải ns

- sao cơ- nó ngạc nhiên

-alô..alô..anh Duy.. anh - không nghe ai trả lời chỉ nghe tiếng tút tút,

___tại bệnh viện___

- Cô, cô- Duy ấp úng

- Huy sao rồi tại sao lại thành ra vậy hả- mẹ Huy không kiềm đc cảm xúc hỏi Duy

- con, con xl- Duy cúi mặt thất vọng

-lát sau-

- ai là người nhà của bệnh nhân- vị bác sĩ hỏi

- là tôi, con tôi sao rồi bác sĩ- bà nắm chặt tay bác sĩ gấp gáp hỏi

- Tình hình rất nguy kịch bệnh nhân mất máu quá nhiều cần chuyền máu gấp- bác sĩ ns rồi vội vã đi

-trời ơi con của tôi- bà ngồi bệch xuống sàn, Duy vội vã đỡ bà dậy ăn ủi:- cô đừg lo Huy không sao đâu cô ạ

- Cô, Huy sao rồi- HHuyên lo lắng hỏi

- cô không biết nhưng sao lại như thế này

- vốn dĩ là tụi cháu sẽ đính hôn nhưng...nhưng

- nhưng sao - bà nhìn HHuyên vs ánh mắt cầu khẩn

- Là tại- nhỏ vừa nói đến đây thì nó vừa chạy đến

- anh Duy, Huy sao rồi- nó thở gấp hỏi

-Đều là tại cô ta vì cô ta mà ạ Huy bỏ lễ đính hôn và... - HHuyên chỉ vào mặt nó nói

- là tại cô à- Bà Hương hỏi nó

- Cháu... Cháu- nó ấp úng

- Thì ra là vì cô nó ms về nước để rồi giờ phải nằm trong kia không biết tình hình thế nào cô còn mặt mũi ở đây à,mau cút đi,cút đi- bà Hương hét lớn

-cô...cô bình tĩnh cô không phải là do Lan đâu ạ- Duy đỡ bà

-anh còn nói giúp cho cô ta - Hhuyên nhìn Duy

-là sự thật mà- Duy nhìn bà Hương bằng ánh mắt chân thật

- còn đứng đó à cô mau đi đi- Hhuyên đẩy người nó

-tôi chỉ muốn biết anh ấy như thế nào rồi tôi sẽ đi ngay mà - nó cầu xin

- bảo vệ đau,mau đưa cô ta đi - sau lời ns đó nó bị bảo vệ lôi đi

- cô ơi xin cô,cháu chỉ ở đây xem anh ấy thế nào thôi cô, cô ơi- nó gào thét trong vô vọng những giọt nc từ trong khóe mắt nó chảy ra,cứ như thế nó bị lôi đi, Duy không biết làm thế nào cho mẹ Huy hiểu mọi chuyện khong như bà ấy nghĩ, chỉ biết nhìn nó bị đưa đi

------------

-Ông đã nói là sẽ tỉnh mà sao giờ này con tôi còn chưa tỉnh - bà tc giận nhìn vị bác sĩ

- thưa bà chúng tôi đag cố gắng hết sức ạ-

-ông ns vậy là sao,ông là bác sĩ giỏi kia mà- bà lớn tiếng quát

- xin lỗi -vị bác sĩ ns

- thứ tôi cần không phải là lời xin lỗi, nếu con tôi có mệnh hệ gì ông chuẩn bị thôi việc đi- bà chỉ vào mặt vị bác sĩ cảnh cáo

- xin lỗi chú, cô ấy đang mất bình tĩnh, chú có thể đi rồi ạ- Duy cýi đầu xl bác sĩ

- cô, cô yên tâm đi Huy sẽ không sao đâu cháu tin là Huy sẽ nhanh tỉnh thôi-Duy an ủi

- cô cũng mong là vậy - bà không kìm đc nước mắt nữa rồi, Duy ôm bà an ủi

Tình cảm của người mẹ thật thiêng liêng biết bao.

Xin lỗi m.n lâu nay không đăng, giờ mình đã trở lại m.n đừng bơ truyện mình nha.