Nhóc Con Dễ Thương ! Em Là Của Tôi

Chương 53

Đến bây giờ, tôi không còn như vậy nữa, tôi đã biết quên đi quá khứ và mỉm cười với hiện tại. Thế là đã quá đủ với tôi. Chắc ông trời thương xót nên đã cho tôi một mái ấm. Tiếc rằng, cái ngày không mong cũng đã đến, tôi phải trở về Việt Nam.

Dì đã nói: “Cháu đã trưởng thành rồi. Không nên chạy trốn như thế nữa, hãy đối mặt với nó. Dì tin ở cháu, Tiểu Hương.” Như thế đó. Tôi đã quyết định quay trở lại với một con người mới. Lên máy bay, tôi hồi hộp nhớ đến Tiểu Ngọc, cô Lan, Triết Vũ, Kin và cả ai đó. Mọi cảm xúc xen lẫn nhau, tôi bối rối, nghĩ rằng Tiểu Ngọc và mọi người sẽ giận và ghét tôi. Cũng đúng thôi mà.

Tôi đã bỏ đi mà chẳng thèm nói để lại bao nhiêu vết thương bao nhiêu kí ức như đang dần lãng quên. Khoảng sau 9 tiếng ngủ thϊếp, tôi tỉnh dậy và đó cũng là lúc máy bay hạ cánh. Kéo hành lý ra khỏi, tôi bước xuống. Chà, chà, cũng không thay đổi lắm. Tôi khẽ vuốt mái tóc đã được cắt ngắn cách đây hai năm, mặc trên người một chiếc váy màu trắng, tôi tự nhủ: “Việt Nam, tôi về rồi đây.”

Bên ngoài, tôi bắt một chiếc taxi, lên xe và được đưa đến nơi mình cần. Bây giờ, chiếc xe dừng lại trước một ngôi nhà. Vâng, đó chính là ngôi nhà yêu quý đã được bỏ trống 4 năm trời. Có lẽ, nó cũng sẽ rất bụi bặm vì không được lau chùi đây. Tôi cười rất nhẹ, trả tiền cho bác lái xe rồi xách túi đồ vào trong nhà. Cứ tưởng lá vàng sẽ dải đầy lối đi nhưng không, nó vẫn sạch sẽ như được ai đó thường xuyên quét dọn.

Vặn chốt cửa, tôi đẩy cửa, nhìn qua ngôi nhà một lượt, nó sáng bóng không một vết bụi. Phải chăng đã có ai dọn dẹp, lau chùi? Mọi sự thắc mặc ùn đẩy chiếm hết tâm trí tôi. Đôi môi mấp máy, rất nhẹ không ai có thể nghe thấy, ngoài cô: “Đến lúc rồi chăng?” Ngước lên ban thờ, tôi lôi hai bức ảnh trong va li đặt trên đó. Một nụ cười yếu ớt, một giọt nước mắt nóng hổi “tách” chạm xuống mặt sàn.

Tôi về phòng, mở cửa, quá đỗi ngạc nhiên. Căn phòng trèo đầy ảnh của tôi những lúc vui, lúc buồn, khóc và cả lúc thẫn thờ nhìn về nơi nào đó. Ở trên đó còn ghi rất nhiều chữ như: “Tôi yêu em, Tiểu Hương”, “Tôi nhớ em nhiều lắm”, “Em giận tôi sao?”, “Quay về đi”. Thình thịch… Thình thịch… Trái tim tôi chịu một đợt đả kích mạnh, nó đập rất nhanh.

Dù muốn quên nhưng sao tôi vẫn thổn thức vì những lời hắn viết trên đó. Nó gọi tên hắn dồn dập: Thiên Ân, Thiên Ân. Tôi ghét cái cảm giác này. Vậy mà cũng không thể cản được sự thật là tôi vẫn còn yêu hắn rất sâu đậm. Sao tôi lại không thế làm việc mà mình muốn? Thật không thể ngờ là tôi lại điên cuồng yêu Thiên Ân.

Tôi muốn được ở bên cạnh hắn, muốn được yêu thương nhưng có phải là tôi đã quá trèo cao hay không? Thật nực cười. Thiên Ân, cái tên này như một con dao cứa đôi trái tim tôi. Đúng, linh hồn của tôi đã bị tên đó cướp đi rồi. Nhưng đó chỉ là một phần. Trong tương lai, tôi sẽ chứng minh mình hạnh phúc khi không có hắn. Mải suy nghĩ mà tôi không để ý bụng mình đang réo ầm ĩ, biểu tình: “Ăn, cho tôi ăn đi.” Ừm, cũng đã gần trưa rồi nhỉ?

Tôi mặc chiếc tạp dề được treo sẵn trong bếp, có vẻ nó vẫn còn mới, bắt đầu tìm nguyên liệu để chế biến. Woa! Không ngờ trong tủ lạnh lại nhiều thực phẩm tươi đến thế! Tôi lấy xương, chặt thành từng miếng nhỏ rồi cho vào nồi hầm. Tiếp đó, tôi gọt su hào và cà rốt, xắt miếng vuông, đợi 30 phút đổ vào nồi. Đúng 15 phút sau, món xương hầm củ đã xong, tôi múc ra tô.

Chết, tôi còn quên chưa nấu cơm. Ôi! Đói quá. Và thế là, tôi phải lật đật chạy đi bắc nồi cơm. 11h, trưa, tôi mới có cái để ăn. Ngon. Chỉ một từ để diễn tả. Tôi vội vội vàng vàng, ăn nhồm nhoàm như người mười năm chưa được ăn cơm vậy, chẳng khác gì ăn mày luôn. No căng bụng, tôi lau miệng, rửa bát đĩa, cởi tạp dề treo vào chỗ cũ rồi ra phòng khách xem phim.

Đến giờ tôi mới phát hiện nha. Chiếc ti vi cũ kia đã được thay bằng một chiếc màn hình mỏng rất đẹp luôn, ngay cả ghế sô pha cũng thay luôn cơ mà. Không biết ai làm việc nay ta. À, tôi cũng không nên ở nhà mãi, ra ngoài đi dạo đã. Vì mới đầu thu nên tôi chỉ khoác một chiếc áo choàng mỏng, xỏ dép, khóa cửa cẩn thận và đi dạo khắp xóm. Trước một ngôi nhà số 369, tôi thấy con số này quen thuộc lắm, hình như cô đã nghe ở đâu rồi.

- Chị là Hương. Thế em tên là gì?

- Dạ, em là Ly, biệt danh là Heo. Anh em đặt biệt danh đó đấy. Chị thấy hay không?

- Ừ, hay lắm. À, nhà chị ở đường XY sô nhà 456, có gì em đến đây chơi với chị nhé.

- Ơ? Nhà em cũng ở đường đó nhưng số nhà 369 cơ ạ. Mà thôi em phải về đây ạ chứ không anh em lại lo lắng thì chết hì hì. Em chào chị.

- Ừ. Về nhé!

Tôi nhớ ra rồi. Bé Heo, tôi đã hứa là đợi cô bé đến nhà chơi nhưng mà lại không thực hiện được. Sao tôi lại quên mất cơ chứ? Một tiếng cười trong trẻo từ căn nhà phát ra. Qua khung cửa sắt, tôi nhìn thấy bé Heo và một ai đó không nhìn rõ mặt. Mạnh dạn, tôi đẩy cửa bước vào, lịch sự cất giọng.

- Tôi không làm phiền chứ?

Ngạc nhiên tột độ, tôi trố mắt nhìn người con trai trước mặt. Shock. Đây chẳng phải là anh Quân hay sao? Hình như anh ấy không nhận ra tôi, chỉ cười, bảo.

- Có chuyện gì không, cô nhóc?

Cô nhóc? Hu hu hu. Nước mắt chảy lưng tròng, lòng đau như cắt. Ở Paris 4 năm mà chiều cao của tôi vẫn khiêm tốn như thế đây. Lại còn bị gọi là cô nhóc chứ? Có khi chẳng ai biết tôi là sinh viên đại học đâu nhỉ? Nở một nụ cười méo mó, tôi cất tiếng.

- Anh Quân, anh không nhận ra em hả?

Đúng lúc anh ấy đang định mở miệng thì bé Heo rú lên sung sướиɠ đến chảy nước mắt, ôm chầm lấy tôi, sụt sùi.

- Chị Hương. Em nhớ chị lắm! Vào mùa đông năm đó, em đến nhà nhưng họ bảo chị đi đâu đó rồi nên em buồn lắm. Tháng nào cũng đến nhà đợi xem chị đã về chưa? Đã 4 năm rồi. Chị thật quá đáng. -Cho chị xin lỗi. Vì có chuyện gấp quá nên chị chưa kịp thông báo cho em biết. Đừng giận chị nữa nha.

- Oa oa oa. Chị ác lắm.

- Ngoan nào. Nếu không chị về đấy.

- Ứ chịu. Chị phải ở đây chơi với em.

Nhìn cái bộ dạng nũng nịu của bé Heo, tôi liền bẹo má yêu cô bé một cái khiến Heo cười khanh khách. Và tôi cũng biết rằng, anh Quân đang đơ người, há hốc miệng quan sát hai chị em chúng tôi trò chuyện. Lấy lại phong độ, anh hắng giọng, hỏi.

- Heo. Đây là ai vậy?

- Người em quen ý mà.

Tôi thở dài, đôi mắt long lanh chớp chớp chĩa thẳng về người anh.

- Anh không nhớ em sao? Em, Tiểu Hương nè. Là bạn với nhau mà anh vô tâm quá nha.

- Tiểu Hương? Ôi, cái con nhóc này. Em đi những bốn năm rồi mà chẳng chịu viết một bức thư nào cho anh cả. Mà em thay đổi nhiều quá. Lại còn xinh hơn nữa.

Khẽ nhún vai, tôi thản nhiên trả lời.

- Em đâu biết nhà anh. Không cần anh khen em cũng biết.

Gãi gãi đầu.

- Anh quên.

Tiếp tục, tôi thắc mắc với hàng ngàn câu hỏi không thể trả lời.

- Mà anh là gì với bé Heo?

- Là anh trai.

- HẢ?

Tôi hét toáng lên khiến mấy chú chim nhỏ sợ hãi bay đi mất.

- Vậy… vậy… đây chính là người em em hay nhắc đến sao?

Gật gật.

- Oh my God. Trùng hợp quá.

Tôi không thể tin là anh Quân trở thành anh của bé Heo. Cái người buồn vì mất bà đây hay sao? Hóa ra lại chẳng phải ai xa lạ. Tôi đúng là ngốc nga~. Phụt. Một dòng nước mát lạnh bắn vào người làm tôi giật thót, sực tỉnh. Hung thủ gây ra không phải ai khác là bé Heo và anh Quân. Tôi vuốt nước, cười cực đểu. Đó là hai người khiêu chiến đó nha. Nhắm đến một chiếc vòi nước gần đó, tôi chạy đến mở vòi, phun trúng vào người Quân khiến anh ướt nhẹp như chuột lột.

- Được lắm! Chết em nè.

Cả ba chúng tôi bắt đầu cuộc chiến không có hồi kết. Một nụ cười rạng rỡ trên đôi môi, cùng với đó là khuôn mặt ửng hồng vì hoạt động nhiều. Tôi thấy yêu cuộc sống quá đi mất. Chơi đến mệt nhoài thì chúng tôi mới dừng lại, ngồi bệt xuống đất thở dốc. Ở chỗ này có một cảm giác quen thuộc. Dường như anh Quân giống anh trai tôi và bé Heo là cô gái đáng yêu vậy. Tôi thấy vui hơn bao giờ hết. Đột nhiên, anh Quân khẽ hỏi nhỏ.

- Tiểu Hương này, tại sao em lại bỏ đi thế?

Tôi khẽ cười vu vơ, nói rất nhẹ.

- Không phải là bỏ đi. Đây có thể là bước chuyển mình chăng?

- Chuyển mình? Em định nói gì thế?

- Không. Em chỉ cảm thấy mình đã thay đổi và hạnh phúc hơn khi ra nước ngoài.

Ánh mắt khó hiểu cùa anh Quân xoáy sâu vào người tôi, đang có dò tìm đáp án. Được nhỉ?

- Không có gì đâu. À, mà anh đang học ở trường đại học nào vậy?

- Trường Jungho, khoa Quản trị kinh doanh.

- Tuyệt! Hì hì, chắc tại trường khối người đổ vì anh đúng không?

Anh đưa tay lên gãi gãi đầu, cái mặt hơi đỏ.

- Em đừng có chọc anh nha.

- Không dám. Điều em nói 100% là có thật.

Và anh Quân im lặng, không chối cãi được luôn. Hắc hắc. Sao anh ấy có thế giấu được tôi cơ chứ? Rồi bé Heo phồng má, giận dỗi nói.

- Anh chị quá đáng! Nói chuyện riêng với nhau mà không cho em biết nha.

- Đâu có. Chị quý bé Heo nhất mà.

- Thật không?

- Tất nhiên.