Nhóc To Gan Đấy!

Chương 4: Học tập

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày đầu tiên về "nhà chồng", chưa gì tôi đã bị thằng nhóc đó nhồi cho một đống kiến thức trước hết là gia phả vào cái đầu. Cái đầu tôi không khác gì máy tính siêu hạng nhưng trước sự hằm hằm hổ hổ của nó làm cho cái máy tính bị nhiễm vi rút. Mỗi lần trả lời sai là một cú cốc đầu mạnh giáng xuống. Đây.

- Dương Nguyên Long là ai?

- Con thứ của Dương Chấn Thiên, thuộc dòng thứ... thứ

- Thứ mấy? - Nó hét lên.

- Thứ nhất. - Tôi quýnh lên.

Bốp! Đầu tôi lại u thêm một cục nữa.

- Ý cô là gã đó lớn hơn tôi à?

- Xin lỗi. - Tôi lí nhí. - Thứ bảy.

- Tiếp! - Nó tiếp tục dò bài.

Ôi một bữa học cực khổ. Thằng này mà làm giáo viên là dễ bị đuổi việc sớm nhất trong trường. Giờ nó chỉ cho tôi nghỉ giải lao trong 5 phút để nó uống nước cho trong giọng rồi dò bài tiếp. Nằm dài trên cái bàn chất đầy giấy tờ. Tôi thở dài. Làm phước kiểu này ai dám làm nữa.

- Tiểu Mai phải không? - Giọng nói ngọt như mật ở đâu vang đến tai tôi.

Là anh chàng hôm qua. Vi rút quậy não tôi nãy giờ chưa ngưng phá hoại nên tôi vẫn chưa nhớ ra tên người này.

- Ơ chào anh Dương...

- Nguyên Long, gọi Long được rồi. - Anh ta mỉm cười.

- Vâng, anh Long.

- Em đang học gia phả à?

- Dạ, mới được một phần ba thôi. - Tôi gãi gãi đầu.

- Em thật thông minh. Thằng nhóc đó có hành hạ em không?

- À, chỉ tại em không thuộc bài, bắt buộc phải nhận lãnh.

- Hừ. Thật chẳng biết thương hoa tiếc ngọc chút nào cả. À, anh có chút quà muốn tặng em.

- Anh khách sáo quá, quà cáp làm gì.

Anh Long đưa ra một cành hồng đỏ thắm, mỉm cười.

- Em còn đẹp hơn cả hoa.

Tôi rợn cả người (xin lỗi, tôi ghét sến lắm), nhưng cũng gượng cười đón lấy bông hoa.

- Cảm ơn.

- Tạm biệt. - Anh khẽ nâng bàn tay tôi lên, hôn nhẹ lên nó.

Tôi sững sờ, cái nhà này toàn người kỳ cục, đúng là quý tộc. Tôi thở dài. Bông hoa này đẹp quá, màu rực rỡ, có chi chít gai. Cái này là hoa thật à? Thật là phí của.

- Tên đó tới đây làm gì? - Thằng nhóc đột ngột xuất hiện làm tôi giật cả mình.

- Hỏi thăm. - Tôi thẫn thờ lật mấy trang gia phả học tiếp.

- Đã tặng hoa mà còn xưng anh em ngọt xớt.

- Sai à?

Tự nhiên nó hét lên:

- Sai chứ còn gì nữa! Cô là dâu dòng trưởng mà kêu dòng thứ bằng anh thì còn ra thể thống gì.

- Nhưng tôi tại tôi thấy anh Long lớn tuổi hơn, xưng em sao đặng. Ngượng miệng.

- Lại còn anh Long nữa hả? Ngượng miệng gì cũng phải xưng chị em cho tôi. Đừng cho tôi mang tiếng vợ nɠɵạı ŧìиɧ. - Nó nói chuyện như một ông cụ non.

- Được rồi được rồi. Tôi sẽ đổi cách xưng hô với Long - Thấy nó lườm tôi liền sửa lại. - với nó.

- Biết điều đó.

- Ủa, mà sao cậu lại tới đây? Chưa tới giờ trả bài mà. - Tôi ngó đồng hồ.

- Nè.

Nó đặt lên bàn một cốc đá chanh còn tỏa hơi lạnh.

- Uống đi! Tôi biết cô trả bài chắc là khát lắm.

- Cậu... - Tôi mỉm cười, đón lấy ly nước, uống cạn một hơi. - Thật sảng khoái! Cám ơn.

- Tiếp tục học. - Nó lấy đâu ra cây roi nhịp nhịp trên đầu tôi.

- Vâng.

Lạ thật! Dù bây giờ có sợ nhưng đầu óc bây giờ rỗng rang, nhét cả kho sách vào đầu cũng không sao. Có lẽ cốc nước chanh là đĩa quét vi rút hiệu quả nhất trên thế giới (hay do người mời tôi uống nước nhỉ). Lần này thì trả bài rất dễ dàng.

*Chú thích: Hôm qua nó bảo giờ tôi làm vợ nó phải đổi cách xưng hô: không cần gọi là anh em nhưng cấm gọi nó là nhóc xưng chị.