Edit by Điệp Y Vi
Dạ nghe vậy, liếc mắt nhìn Vân Hoàng một cái, “Ngươi không phải hoài nghi ta sao?”
Bởi vì nàng hoài nghi nó, cho nên nó liền xem diễn?
“Ngươi còn không có trả lời vấn đề ta.” Dạ nhìn Vân Hoàng, kim sắc đồng tử có một tia biến hóa, cực kỳ giống đồng tử của xà.
“Ta có thể ẩn nhẫn không phát, khinh nhục các nàng,cũng có thể âm thầm xuống tay, gϊếŧ các nàng, nhưng những việc này đều không phải ta muốn, các nàng quang minh chính đại khinh nhục ta nhiều năm như vậy, ta tự nhiên muốn quang minh chính đại đòi lại, ẩn nhẫn không phát để các nàng tiếp tục khi dễ thì đó không phải ta.” Vân Hoàng dựa lưng vào vách tường, trong đầu chợt hiện ra một đầu tóc đỏ, nam nhân tên Lăng.
Hắn dạy nàng, thợ săn muốn nhắm chuẩn con mồi chính mình, phải vận sức chờ phát động, không tiếc hết thảy gϊếŧ chết con mồi chính mình.
Thợ săn tốt nhầ là giấu người ở trong bóng đêm, làm con mồi không chút nào cảm giác được, thời điểm con mồi thả lỏng, lại cho con mồi một đòn trí mạng.
Đáng tiếc, nàng không đem Vân Lạc cùng Vân Thu Nguyệt xem như con mồi.
Chỉ là đem các nàng chậm rãi tra tấn sau đó gϊếŧ chết.
Hai nàng khinh nhục nguyên chủ nhiều như vậy, nàng không có khả năng cho các nàng nhẹ nhàng chết.
Tuy rằng hôm nay nàng cũng bị thương, nhưng thân thể Vân Lạc bị những người đó nhìn thấy, tự nhiên sẽ truyền đi ra ngoài.
Mặt Vân Thu Nguyệt, chỉ sợ phải khiến cho Vân Thiên Lương móc ra một ít đan dược tới trị liệu.
Ít nhất, khiến các nàng đều trả giá đại giới.
Này chỉ là một chút lợi tức, phía sau mới là thu nợ.
“Vậy ngươi cảm thấy, ngươi hiện tại còn có thể trở về tướng quân phủ sao?” Dạ nhìn Vân Hoàng, ở trong lòng thở dài một tiếng.
“Đương nhiên có thể.” Vân Hoàng đứng lên, vỗ vỗ tro bụi trên người, “Bất quá không phải hiện tại, ta hiện tại phải tìm một chỗ an tĩnh tu luyện.”
“ Đi theo ta.” Dạ nhìn Vân Hoàng liếc mắt một cái, xoay người hướng tới chỗ vừa nãy đi tới.
Vân Hoàng nhìn chằm chằm Dạ một hồi, đi theo.
Cuối cùng, Dạ mang Vân Hoàng tới một phủ đệ cũ nát.
Phủ đệ vị trí hẻo lánh, nhìn ra được rất lâu không có người đến, nhưng không biết vì sao, Vân Hoàng tổng cảm thấy này phủ đệ tốc độ bị hư hỏng nhanh một chút.
“Nơi này bị thú tập kích?” Vân Hoàng nhìn thoáng qua bốn phía, cuối cùng ra một cái kết luận.
Dạ nện bước vào trong, quay đầu lại nhìn Vân Hoàng, “Đừng động những cái đó, nơi này linh khí nồng đậm, hơn nữa an tĩnh, thích hợp tu luyện, ngươi có thể ở chỗ này tu luyện.”
Vân Hoàng nhìn thoáng qua bốn phía, xác thật là địa phương không tồi.
Nhưng không biết vì sao, nàng tổng cảm thấy sau lưng có một cổ lạnh lẽo.
Thật giống như có thứ gì nhìn chằm chằm nàng.
Nhưng nàng hướng bốn phía nhìn lại, không thấy bất cứ thứ gì.
Tuy rằng như thế, trực giác cho Vân Hoàng biết nơi này có cái gì đó.
Trức giác bàng từ trước đến nay đều chuẩn xác.
Nhưng Dạ nếu đem nàng mang đến nơi này, đã nói lên nơi này cùng Dạ nhận thức.
Nàng tạm thời không cần nghĩ nhiều như vậy, vẫn là trước an tâm tu luyện mấy ngày.
Còn có nửa tháng, chính là kỳ tuyển nhận tân học viên của Đông Hạ học viện.
Nàng phải trước năm ngày trở về tướng quân phủ.
Để tránh đến lúc đó Hách Liên gia cho người đưa danh sách tiến cử cho nàng lại tìm không thấy người.
Nghĩ thế, Vân Hoàng nhìn chung quanh một vòng, cuối cùng tìm một vị trí tương đối sạch sẽ ngồi xuống, bắt đầu chuyên tâm tu luyện.
Dạ thấy Vân Hoàng nhanh như vậy an vị bắt đầu tu luyện, khóe miệng trừu động một chút.
Nó không tin Vân Hoàng không cảm giác được nơi này có cái gì.
Cảm giác được, lại nhanh như vậy tiến vào trạng thái tu luyện, là bởi vì tin tưởng nó hay là tin tưởng đồ vật nơi này không gây thương tổn cho nàng?
Nhìn Vân Hoàng liếc mắt một cái, Dạ lặng yên không một tiếng động rời đi nơi này.