Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Tiêu Cảnh Thụy vẫn chưa thấy đâu, người nhà họ Chu có vẻ sốt ruột không đợi thêm được nữa, có người đứng chờ ở cửa, có người đứng bên cửa sổ, đợi thêm khoảng nửa tiếng nữa, vẫn không thấy bóng dáng của Tiêu Cảnh Thụy đâu.
Người nhà họ Chu xồn xồn lên.
“Sao vẫn chưa thấy về!” Chu phụ thất kinh nhìn vào Tiêu Lăng, “Không phải là mấy người định giở trò gì đấy chứ, tôi nhắc cho cậu nhớ nhé Tiêu Lăng, con gái cậu còn đang ở trong tay chúng tôi đấy!”
“Ông tưởng 1 tỷ mà có thể rút hết 1 lần tại 1 ngân hàng sao, đợi tý đi.”
Chu phụ nghĩ một lúc, thấy cũng có lý.
Bình thướng đi ngân hàng rút tiền, nếu có muốn rút mấy chục vạn đều phải đặt lịch trước rồi, đây là rút những 1 tỷ liền, có khi tiền trong kho của một ngân hàng cũng không đủ thật, chắc là đi cả ngân hàng khác rút nữa, nghĩ đến đây, Chu phụ lại im lặng.
Đám người lại tiếp tục chờ đợi.
Căn hộ này Tiêu Khả chuẩn bị cho họ là một phòng rộng hơn 100 mét vuông với hai phòng ngủ và một phòng khách, lúc này hơn 20 người chen chúc trong 1 phòng khách bé nhỏ, không gian càng chật hẹp hơn.
Lục Sâm tay vẫn nắm chặt lấy tay nắm của xe lăn, anh yên lặng chờ đợi.
Chờ đợi luôn là quãng thời gian dài lê thê.
Phải cần đến 3 tiếng, Tiêu Cảnh Thụy mới rút đủ 1 tỷ nhân dân tệ tiền mặt, một mình anh cầm không xuể, lúc trở về phải cần đến gần mười người khiêng giúp mới về được đến gian phòng khách.
Tiền mặt được gói trong một cái bao bố màu đen to đùng, 1 tỷ xếp đống ở đó, từng chồng từng chồng nhân dân tệ đỏ rực xếp lên như bức tường.
Con mắt của người nhà họ Chu cũng đỏ au theo.
Cả đời này họ cũng chưa được thấy nhiều tiền như vậy.
“Giàng ơi!”
Chu phụ không đứng vững được nữa, ông ta chạy lại nhìn ngắm, tiền đã được xếp ngay ngắn, một chồng là 10 vạn nhân dân tệ, xếp chồng lên có thể cao bằng một người lớn.
Người nhà họ Chu chạy vội đến trước đống tiền kia, bọn họ ôm lấy xuýt xoa không rời.
“Tốt quá tốt quá, có số tiền này, sau này không còn phải sống khổ sở nữa.”
“Đúng thế đúng thế.” Anh trai của Chu Tử Dương mắt lăm lăm nhìn đống tiền, bắt đầu mơ mộng về cuộc sống sa hoa sau này của mình, “Sau này có thể sống cuộc sống mình mơ ước rồi, có thể ở lại thành phố sinh sống, còn có thể buôn bán kinh doanh, mua nhà, mua xe, cuộc sống tươi đẹp đang vẫy chào chúng ta!”
“Ha ha, sau này chúng ta cũng có tiền để mua quần áo, đồ trang điểm, túi xách hàng hiệu rồi.”
Chu Tử Dương nhìn những người nhà của anh, từng người đều lộ rõ vẻ xấu xí tham lam của mình, anh xấu hổ quay mặt đi.
Bọn họ...
Có thật là người thân của anh không.
Sao lại trở nên như vậy, anh đã gần như không còn nhận ra được họ nữa.
Tiêu Khả nhếch miệng cười nhạt.
Cô và Tiêu Lăng cùng lớn lên bên nhau, Tiêu Lăng nghĩ gì, đại khái cô cũng đoán được 8, 9 phần. Cô nhìn dáng vẻ vui sướиɠ đang chia tiền kia của người nhà họ Chu, kinh tởm đến độ cũng phải quay mặt đi chỗ khác!
Lũ ngốc!
Cứ nghĩ số tiền này đến tay thật, thì đã là của bọn họ sao.
Còn Tiêu Lăng hiện tại không hề muốn nhìn thấy bọn họ thêm một khắc nào, anh đứng trước đống tiền, đám người nhà Chu gia bỗng chốc khựng người lại, Tiêu Lăng lạnh băng nhìn bon họ, “Bây giờ tiền cũng mang đến cho mấy người rồi, có thể nói Tiểu Thất ở đâu được chưa?”
Chu phụ do dự chốc lát.
Ông ta cũng không phải quá ngốc, thân phận và địa vị của cả nhà Tiêu Lăng đều quá khác gia đình ông ta, nếu như Tiêu Lăng muốn đối phó với gia đình ông ta thì dễ hơn trở bàn tay.
Chu phụ nghĩ một lát rồi nói, “Tiêu Tiểu Thất ở đâu chúng tôi có thể nói, nhưng có một điều kiện!”
Tiêu Lăng phẫn quá hóa cười.
“Các người muốn tiền, tôi cũng đã đưa rồi, bây giờ còn điều kiện gì nữa?!”
“Điều kiện rất đơn giản, chúng tôi sẽ cầm số tiền này biến mất khỏi đây, còn các cậu... không ai được phép đến tìm chúng tôi làm khó dễ!”
Tiêu Lăng nhướn mày đồng ý cái rụp, “Được!”
Anh có đồng ý thì đã sao, chỉ là một câu nói thoảng qua không căn cứ, đợi đến lúc Tiểu Thất được cứu rồi, anh sẽ trị từng người ở chỗ này.
“Bây giờ có thể nói Tiểu Thất ở đâu được chưa?”
Chu phụ thấy Tiêu Lăng đồng ý với điều kiện của mình mới dám thở phào nhẹ nhõm, “Con gái lớn và con rể tôi đưa Tiểu Thất ra ngoại ô rồi, chính là khu đất mà Quốc Tế Hoàn Vũ đang khai phá ấy.”
Chu phụ gọi điện cho con gái lớn của ông ta xin địa chỉ chính xác.
Tiêu Lăng sau khi có được địa chỉ liền nhanh như cắt kéo người đi.
Lãnh Mạc sau khi biết được địa chỉ, anh nhanh chóng liên hệ với người của mình lập tức đến đó.
Lục Sâm cũng đi theo đám đông.
Chỉ có Chu Tử Dương và Tiêu Khả là chưa đi.
Sau khi toán người của Tiêu Lăng đi mất, người nhà họ Chu cũng không giấu nổi sự sung sướиɠ kia nữa, họ la hét một cách phấn khích, người nào người nấy xông vào đám tiền, bắt đầu toan tính xem nên chia nhau như thế nào.
Khóe miệng của Tiêu Khả lại xuất hiện một nụ cười nhạt thếch.
“Tiêu Khả...”
Chu Tử Dương kéo Tiêu Khả đi ra khỏi căn hộ rồi anh đóng cửa lại, đứng trong hành lang, anh nhìn Tiêu Khả cầu xin, “Tiêu Khả anh van xin em đấy, em nói giúp với Tiêu Lăng đi được không, anh biết, người nhà anh lần này quá đáng quá quắt quá, nhưng anh cầu xin em mà, họ là người thân của anh, đừng lấy mạng của họ!”
Người thân?!
Tiêu Khả cười lạnh băng.
“Nếu như coi anh là người nhà, thì đã không hết lần này đến lần khác đến để hút máu như vậy!” Tiêu Khả căm phẫn trừng Chu Tử Dương, “Anh nên nhận ra sự thật đi, khi nãy bộ dạng của họ như vậy anh không nhìn thấy à. Vì tiền, họ có thể làm bất cứ điều gì! Đúng! Bọn họ đã bỏ công nuôi dưỡng anh, cũng đã khổ nhọc dạy dỗ anh, nhưng lần này bọn họ đã động chạm đến pháp luật, còn anh, không cách nào giúp họ!”
“Tiêu Khả...”
“Đừng nói nữa!” Tiêu Khả từ chối lắng nghe, “Tốt nhất anh nên cầu nguyện cho Tiểu Thất bình an vô sự, nếu không, chỉ cần có một vết xước, thì người nhà anh không chỉ chịu sự trừng phạt từ pháp luật đâu!”
Chu Tử Dương sắc mặt tối sầm xuống.
Anh nắm chặt bàn tay mình!
Lòng tham!
Toàn bộ đều do lòng tham mà ra.
...
Toán người của Tiêu Lăng khi kịp đến khu đất ở ngoại ô thì nơi này vẫn đang thi công.
Khu đất này chuẩn bị làm thành chung cư, từ năm ngoái đã bắt đầu giải tán các hộ dân xung quanh, bây giờ việc giải tán đã hoàn tất, thợ xây dựng đang bắt tay xây lên tòa nhà.
Có hai tòa vừa xây xong.
Và Tiểu Thất, khi này đang ở trên nóc nhà của tầng 26
Tiêu Lăng nhanh chóng cùng toán người ngồi thang máy lên đến tầng thượng.
Nhưng, sau khi lên đến nơi, đám đông phải kinh ngạc vì cảnh tượng trước mắt. Trên tầng thượng, Tiểu Thất đang bị cột chặt cả người và ném vào một góc, tại một góc khác, người bị trói lại không phải ai khác chính là chị gái và anh rể của Chu Tử Dương.
Và khi này, chỉ có một người có thể tự do hoạt động, đó chinh là một phụ nữ trung niên.
“Tiểu Thất!”
“Ư ư, ư ư ư...”
Tiểu Thất nhìn thấy đám đông, ánh mắt đầu tiên cô đã thấy được Lục Sâm, cô thần người vài giây mới tỉnh lại được, sắc mặt gấp gáp như muốn nói gi đó, nhưng trong miệng cô lại bị nhét một nắm vải, cô không thể phát ra thành lời.
“Ư ư...” Đi mau!
Đám đông lại không đi, ngay đúng lúc Lục Sâm đẩy bánh xe định lao về phía Tiểu Thất để cởi trói thì người phụ nữ trung niên kia đột nhiên quay người chạy lại, trước khi Lục Sâm kịp đến bên cô thì bà ta đã rút một con dao gọt hoa quả trong túi, kề ngay cổ Tiểu Thất.
Mọi người ngạc nhiên, vội vã dừng bước chân lại.
Lục Sâm cuối cùng nhìn Tiểu Thất đã an toàn.
Anh ta đứng ở xa nhìn Tiểu Thất, phát hiện Tiểu Thất đang đặc biệt xấu hổ, cô bị bắt quỳ xuống ở đó, đôi tay bị trói dây thừng đằng sau, gió trên sân thượng rất to, tóc của cô ấy bị gió thổi rất lộn xộn, nét mặt u ám, nhìn vào trạng thái tinh thần khá tệ.
Trái tim Lục Sâm thắt chặt!
Trong đám đông đó, không ai quên biết người phụ nữ trung niên đó.
Người phụ nữ ăn mặt bình thường, khuôn mặt đơn giản, nhưng ánh mắt rất lạnh lùng.
Ánh mắt cô ta lướt nhìn đám đông một vòng, miệng cười hả hê, “Rất tốt, mọi người đều ở đây.”
Tiêu Lăng và những người khác không dám bước lên phía trước, “Cô là ai?!”
“Tôi?” Người phụ nữ trung điên đứng yên một lúc, và sau đó lại cười, “Đúng, các ngươi làm sao quen tôi, tôi đối với các ngươi chỉ là một người không có tiếng tăm, các ngươi chắc cũng chưa nghe qua về tôi.”
Tiêu Lăng lúc này không ngồi yên được nữa.
Anh ta bước lên hai bước, thương lượng với người phụ nữ, “Cô là ai không quan trọng, tôi chỉ cần biết mục đích cô là gì, là vì tiền hay là vì cái khác. Cho dù cô nghĩ gì, chúng ta cũng lên nói chuyện đã, cô đặt con dao xuống trước đã.”
“Đừng qua đây!” Người phụ nữ hét lớn lên, “Anh còn qua đây thì tôi cắt cổ con gái anh!”
Tiêu Lăng lúc này không dám tiến thêm lên một bước.
Tiêu Lăng liếc nhìn một góc khác là chị hai và anh rễ của Chu Tử Dương bị trói buộc, lông mày nhăn lên, người phụ nữ trung niên này, chắc không phải đồng bọn với gia đình Chu Tử Dương.
Vậy cô ta làm tổn thương Tiểu Thất là vì điều gì.
Tiêu Lăng cẩn thận nhìn vào ngoại hình của người phụ nữ này, anh ta quan sát một lúc, cuối cùng cảm thấy khuôn mặt của người phụ nữ này rất quen thuộc. Dù anh ta nghĩ như thế nào đi nữa, đều không nhớ lúc nào đã gặp người phụ nữ này!
Vào lúc này, Lục Sâm đẩy chiếc xe lăn lặng lẽ đi qua, hạ thấp giọng và nói với Tiêu Lăng, “Bà ta là mẹ của Lý Dương!”
Lúc trước Lý Ngọc đưa Lý Dương đến nhà cũ thì anh ta có gặp qua một lần, nhưng chỉ gặp nhau một lần, nên lúc nảy anh ta một lúc không nhận ra, sau đó quan sát nét mặt của Lý Ngọc, lập tức nhận ra.
Lý Dương!
Tiêu Lăng đột nhiên bị sốc!
Anh ta một lần nữa quan sát kỹ người phụ nữ trung niên này, quả nhiên phát hiện người phụ nữ này hơi giống với Lý Dương.
Chẳng lẽ...
“Xem ra các ngươi đoán ra rồi.” Người phụ nữ...chính là Lý Ngọc, lạnh lùng cười và nói, “Không sai, tôi chính là mẹ của Lý Dương!”
Lông mày Tiêu Lăng cau chặt lại.
“Cô muốn làm gì?!” Tiêu Lăng đưa mắt với Lãnh Mạc trong đám đông, hai người trao đổi ánh nhìn, đột nhiên đã hiểu đối phương muốn nói gì, Lãnh Mạc lùi lại hai bước, dưới sự che khuất của đám đông, im hơi lặng tiếng và rời khỏi sân thượng.
Tiêu Lăng nhìn Lý Ngọc, khuôn mặt lạnh lùng tiếp tục nói, “Lý Dương là tôi gϊếŧ, cô có chuyện gì thì lao đến đây tìm tôi!”
Quả nhiên!
Thực sự là họ đã động tay!
Nét mặt của Lý Ngọc đột nhiên kích động lên, cô nắm giữ một con dao trái cây, tức giận nhìn chằm chằm Tiêu Lăng, “Mắc gì, mắc gì hại con trai tôi! Chỉ vì Tiêu gia nhà các ngươi có quyền lức sao, Tiêu Lăng tôi nói cho anh biết, tôi sẽ không bỏ qua cho các ngươi, tôi chỉ có một đứa con trai, một mình cực khổ nuôi cậu ta từ nhỏ đến lớn, các ngươi mắc gì muốn gϊếŧ cậu ta là gϊếŧ! Là vì con gái của anh cứ bám lấy con trai tôi, là vì cậu ta quen một người bạn gái khác, trong lòng các ngươi không thoải mái, cho nên mới gϊếŧ hại cậu ta phải không!”
Lông mày của Lục Sâm và Tiêu Lăng đều cau lên.
Lục Sâm nhìn vào Lý Ngọc vì quá kích động, con dao găm trong tay đã cắt một đường trên cổ Tiểu Thất và một dòng máu đỏ tuôn ra, đột nhiên vội vã nói, “Lý Ngọc, mọi chuyện không như những gì cô nói, chị biết rằng con trai chị đã làm ra chuyện tốt gì chưa?!”
Lý Ngọc ngưng một lúc, cô ta biết mọi thứ đều được nghe từ miệng Trương Hy, hoàn toàn không biết trong miệng Lục Sâm nói ra “chuyện tốt” là chỉ những gì!
Lục Sâm vội vã nói tình huống xảy ra lúc đó, toàn bộ nói cho Lý Ngọc.
“Cái gì?!” Lý Ngọc lắc đầu, “Không không không! Tôi không tin, con trai tôi làm thế nào đi hãʍ Ꮒϊếp Tiểu Thất! Cậu ta làm sao có thể tàn ác đi cắt đứt gân tay Tiểu Thất, tôi không tin, các ngươi đừng lừa tôi nữa!” Lý Ngọc điên cuồng lắc đầu, dây thần kinh đã là trạng thái điên loạn, “Tôi không tin, con trai tôi không phải người như vậy!”
“Không tin?!”
Lục Sâm nhìn vào cổ tay Tiểu Thất, “Không tin thì chị xem cổ tay bên phải của Tiểu Thất, cô ta đáng lẽ là một nhà thiết kế ưu tú, nhưng mà là vì Lý Dương, một cánh tay đã phế rồi, bây giờ đừng nói đến vẽ tranh, bỉnh thường lấy một cái tô cũng khó, đây đều là Lý Dương gây ra!”
“Không, không thể nào!”
Lý Ngọc ánh mắt không kiểm soát được và rơi vào cổ tay Tiểu Thất, Tiểu Thất lúc này rất xấu hổ, cổ áo trên cổ tay bị cuốn lên, lộ ra cổ tay trắng ngọc của cô ta, chính là trên cổ tay bên phải của cô ta có một vết sẹo xấu xí rõ ràng trên cổ tay.
Lý Ngọc đột nhiên choáng váng.
“Không không không, cô ta không phải nói như vậy với tôi, cô ta nói rõ ràng là như vậy...”
So với cái chết của con trai mình, cô ta thậm chí càng không muốn tin rằng con trai mình làm ra những chuyện này.
Cô ta vì muốn trả thù cho con trai mình, không hoạt động rất lâu, mỗi ngày đều ẩn nấu trong thành phố A, một bước cũng không rời khỏi, là vì muốn tìm cơ hội, tìm người của Tiêu gia để trả thù. Nhưng cô ta luôn không tìm thấy cơ hội, đến khi cô sắp tuyệt vọng thì Trương Hy đột nhiên tìm cô ta vào hôm qua.
Nói rằng nhìn thấy Tiểu Hy bị người của Chu gia bắt cóc.
Và đang trốn ở vùng gần đây.
Lý Ngọc mấy tháng không có năng lượng, không có khả năng đứng trong thành phố, vì vậy luôn làm việc ở công trường này, đầu tiên là vì khoảng cách gần mộ của con trai, và thứ hai là vì bữa ăn.
Nghe thấy Tiểu Thất ở gần đây, cô ta lập tức bắt đầu tìm kiếm.
Chỉ trong nửa tiếng trước, cuối cùng cũng bị cô ta tìm thấy.
Cô ta sử dụng một số thủ đoạn mờ ám để trói chị gái và anh rễ của Chu Tử Dương lại, từ trong miệng họ nghe được Tiêu Lăng sớm sẽ đến, cho nên cô ta không nghĩ gì liền tìm một con dao trái cây, một lần nữa quay trở lại sân thượng.
Nhưng mà!
Cô ta đã lên kế hoạch rất lâu để trả thù cho con trai, bây giờ có người đứng ra nói con trai mình xứng đáng chết với những tội lỗi đã gây ra?!
Lý Ngọc lắc đầu liên tục, “Các ngươi lừa tôi, tôi sẽ không tin các ngươi đâu!”
Tiêu Lăng và Lục Sâm nghe thấy từ “Cô ấy” từ miệng Lý Ngọc.
Lục Sâm siết chặt môi, “Lý Ngọc, chúng tôi không có lý do lừa chị, con trai của chị, tính cách như thế nào thì tôi chắc chắn chị hiểu hơn bất cứ ai, chị tự suy nghĩ lại, còn nữa... tôi nghi ngờ chị bị người khác lợi dụng rồi, chị nói “cô ấy” là ai?”
“Tôi không nói cho các ngươi biết...”
Lục Sâm suy nghĩ một hồi, có thể lừa dối Lý Ngọc như vậy dường như chỉ có một người.
“Có phải là Trương Hy hay không?!”
Lý Ngọc đã bị sốc.
Mặc dù cô ta không nói chuyện, nhưng phản ứng đã giải thích mọi thứ.
“Quả nhiên là cô ta!” Lục Sâm nắm chặt nắm đấm và nói, “Chị đừng tin người phụ nữ đó, cô ta mới chính là người phụ nữ độc ác nhất, cô ta đơn giản là muốn tay chị để hại người khác!”