Tiêu Khả không hề nghĩ rằng, lệnh cấm của cô cũng chẳng có tác dụng gì cả!
Chu Tử Dương rõ ràng là không có cách nào để ứng phó với bố mẹ và cả người nhà anh ta hết.
Càng rõ ràng hơn nữa là bố mẹ của Chu Tử Dương đã mặc định anh ta chính là chiếc phao cứu sinh của họ rồi, có một lần Tiêu Khả vừa về tới nhà, phát hiện cả nhà họ đang ở trong nhà cô, trong lòng liền nổi cơn giận giữ, cô thay dép đi vào trong nhà, thì thấy Chu Tử Dương và bố mẹ anh ta đang cãi nhau.
“Bố, mẹ! Con đã nói rồi, đây là nhà của Tiêu Khả, bố mẹ muốn đến đây thăm con, con rất vui, nhưng bố mẹ làm ơn đừng động vào đồ đạc ở đây có được không, tất cả đồ đạc trong ngôi nhà này đều là do Tiêu Khả tự tay sắp xếp đó. Coi như bố mẹ vì con mà suy nghĩ một chút đi, con và Tiêu Khả chỉ là đang yêu nhau, mà đồ bố mẹ ăn, bố mẹ uống, bố mẹ dùng đều là của cô ấy, con đã thấy không chịu nổi rồi, bây giờ còn như thế này nữa... bố mẹ còn muốn con làm con người khi đứng trước mặt cô ấy không!”
Bố mẹ của Chu Tử Dương còn chưa nói gì, thì anh chị em của anh ta đã mỗi người một câu chỉ trích anh ta rồi.
“Tử Dương, sao em lại có thể làm như vậy, bố mẹ đã vất vả để nuôi nấng em trưởng thành, chu cấp cho em đi học, bây giờ em có năng lực, có thể báo đáp được cho bố mẹ rồi đấy, vậy mà lại nói với bố mẹ như vậy, thế nào, cảm thấy mấy người họ hàng thân thích nghèo đói này làm cho em mất mặt có phải không!”
“Anh à, em không hề có ý đó...”
Chu Tử Dương còn chưa nói hết câu thì đã bị chị gái anh ta ngắt lời, “Anh trai em nói đúng đó, Tử Dương, em đừng có nghĩ bây giờ khá hơn một chút rồi thì quên đi công sức của tất cả mọi người trong gia đình này đã bỏ ra cho em, nếu không có chúng tôi, thì em có ngày hôm nay sao! Em và Tiêu Khả là quan hệ yêu đương, nhưng nói thật, tuổi tác của Tiêu Khả lớn như vậy rồi, lại còn ở cùng với em, em chính là đứa có tương lai nhất trong Chu gia chúng ta, nếu không phải là vì cô ta, thì bây giờ có lẽ tiền lương của em cũng cao lắm rồi, cho nên á, cô ta đã kiếm được món hời từ gia đình chúng ta rồi, chúng ta tiêu tiền của cô ta thì có sao đâu chứ? Phải như thế mới đúng đó!”
Em gái của Chu Tử Dương đang định lấy túi gói đồ dưỡng da của Tiêu Khả vào, nghe chị gái mình nói vậy, lập tức tiếp lời, “Không sai, em chỉ lấy chút xíu đồ của cô ta thì sao chứ, đều là nên như vậy mà! Anh à, em nói cho anh nghe, cả gia đình chúng ta chuẩn bị định cư ở A thị rồi đó. Căn nhà anh cho nhà mình đó, cả gia đình ở trong đó chật chội lắm, anh nói với Tiêu Khả coi sao, kêu cô ta mua thêm cho gia đình mình vài căn nhà nữa. Nghe nói em họ của cô ta hình như là làm bất động sản đó, chắc chắn trong tay có rất nhiều nhà, anh nói cô ta tặng cho gia đình mình vài căn là được rồi!”
Tiêu Khả đứng ở cửa nãy giờ, tức muốn phì cười.
Tặng cho bọn họ vài căn nhà?
Thật tình, họ cho rằng nhà ở A thị này giống như bó rau cải thảo của họ chắc, nhà ở đây giá đã lên hơn năm, sáu vạn một mét vuông từ lâu rồi, chỉ tính khu ngoại ô thôi, nhà ở đó đã hai, ba vạn một mét vuông, huống hồ gì là nhà trong trung tâm thành phố, nhà ở nội thành chứ, chỉ có mười vạn một mét vuông trở lên thôi!
Căn nhà cô đang cho gia đình Chu Tử Dương ở, giá thị trường cũng cỡ trên một ngàn vạn rồi.
Còn muốn cô tặng thêm vài căn?
Bọn họ nghĩ Chu Tử Dương trúng cổ phiếu à!
Tiêu Khả liền đẩy cửa bước vào, mặt lạnh như sắt.
Cô chỉ tay ra cửa, nói đúng một câu, “Ra ngoài!”
Cả nhà họ vừa nhìn thấy Tiêu Khả thì có chút sợ hãi, “Ô, em dâu, đừng làm vậy...”
“Em dâu?” Tiêu Khả lạnh lùng cười lên một tiếng, “Chưa nói tới việc bây giờ tôi và Chu Tử Dương còn chưa kết hôn, cho dù là có một ngày tôi và anh ấy cưới nhau rồi, tôi cũng chỉ có trách nhiệm phụng dưỡng bố mẹ anh ta thôi, sao phải có trách nhiệm nuôi dưỡng thêm đám sâu bọ các người chứ! Các người tới A thị này bao lâu rồi? Hai ba tháng rồi phải không, có một người nào có ý muốn tìm việc làm chưa, còn muốn định cư ở A thị? Muốn làm đám quỷ hút máu, cả đời này sẽ tới hút máu của tôi và Chu Tử Dương chứ gì! Tôi nói cho các người biết, không có cửa đâu!”
Tiêu Khả chỉ vào em gái của Chu Tử Dương, sắc mặt mười phần lạnh lùng, “Bỏ đồ của tôi xuống ngay!”
Em gái của Chu Tủ Dương bị Tiêu Khả dọa khiến cho khϊếp sợ, rụt cổ lại, ngoan ngoãn bỏ hết đồ xuống.
“Bây giờ, lập tức, khẩn trương! Đi ra khỏi nhà tôi ngay!”
“Tiêu Khả...”
“Đừng ép tôi phải dùng từ ‘cút’ với các người!”
Anh trai của Chu Tử Dương tức giận, liền cãi nhau với Tiêu Khả, “Con mụ già này, cô có gì mà dám đắc ý như vậy chứ, cũng chỉ là có chút tiền thôi mà, tôi nói cho cô biết, cô dám ăn ở với em trai chúng tôi, thì phải nuôi cả gia đình chúng tôi. Đừng tưởng trang điểm lên xinh đẹp một chút thì trở nên trẻ trung nhá, tự soi gương lại cái mặt mình đi, chân chim ở đuôi mắt sâu như vậy cơ mà, còn dám nuôi ý định quan hệ yêu đương với một thằng trai trẻ hai mươi mấy tuổi, tôi thật muốn lo lắng thay cho cô đấy! Tôi nói cho cô biết, hôm nay chúng tôi không đi đâu hết, xem cô làm gì được chúng tôi!”
Tiêu Khả quá tức giận cười lớn, rồi lập tức gọi điện cho bảo vệ, kêu họ lôi đám người không biết xấu hổ này ra khỏi nhà.
Cả gia đình họ bị đuổi ra khỏi chung cư.
Lỗ tai Tiêu Khả giờ mới được yên tĩnh một chút, nhìn cả căn phòng đồ đạc bị bày bừa, cô day day lông mày, ngã luôn ở cửa phòng.
“Tiêu Khả...”
“Chu Tử Dương!” Tiêu Khả không để cho Chu Tử Dương kịp nói, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh, “Anh cũng nghĩ là em không xứng với anh phải không?”
“Không đâu, là anh không xứng đáng với em mới đúng!”
Tiêu Khả hít một hơi thật sâu, “Chu Tử Dương, em từng này tuổi, cũng từng yêu đương vài lần, nhưng anh là người đầu tiên em dẫn về nhà giới thiệu với mọi người, đó là do em thực sự muốn cùng anh đi tới cuối cùng, nhưng tình hình hiện tại, không hề nằm trong dự tính của em. Em vẫn chỉ có câu nói đó, bố mẹ anh nếu như không còn khả năng lao động, thì em sẽ gửi tiền sinh hoạt cho họ, nhưng mà, em không có nghĩa vụ phải nuôi dưỡng đại gia đình của anh, đặc biệt là với thái độ như vậy của họ!”
Chu Tử Dương cảm thấy hổ thẹn vô cùng, “Anh biết mà.”
“Vấn đề trước mắt rất nghiêm trọng! Hoặc là, chúng ta chia tay nhau, như vậy thì người nhà anh mới không thể tới đeo bám em được, hoặc là... anh nghĩ cách khiến họ quay trở về quê đi! Hàng tháng em vẫn sẽ gửi tiền sinh hoạt phí cho bố mẹ anh như trước đây, nếu như anh nhớ họ, anh có thể về quê thăm họ, nhưng em thì tuyệt đối không bao giờ muốn nhìn thấy họ nữa đâu!”
Chu Tử Dương cảm thấy hổ thẹn, đỏ bừng mặt, “Được, anh sẽ khuyên họ rời khỏi đây!”
Chu Tử Dương trước đây cảm thấy bố mẹ là những người rất tiết kiệm, nhưng không thể ngờ rằng, nếu có cơ hội để kiếm chác, họ cũng có thể thay đổi đến mức như vậy.
Anh ta cũng cảm thấy, để họ trở về quê, chưa biết chừng lại có thể khiến họ tìm lại được bản tính ngày xưa.
Vậy là, Chu Tử Dương trở về nói với người thân của anh ta.
Tiêu Khả không quan tâm anh ta dùng cách nào, chỉ cần anh ta khiến cho đám người đó biến ra khỏi cuộc sống của cô là được rồi.
Nhưng không thể ngờ.
Cứ kéo dài tới bây giờ, họ vẫn chẳng hề rời khỏi A thị.
Bẵng đi một vài ngày không thấy bọn họ đến làm phiền nữa, Tiêu Khả còn chưa kịp yên tâm thì cô đã nhận được một cuộc điện thoại. Sắc mặt của cô hơi tái mét đi. Là Tiêu Lăng nói Tiểu Thất đã mất tích từ tối hôm qua đến giờ.
Nghe vậy, Tiêu Khả nhanh chóng chạy xe sang biệt thự của Tiêu Lăng.
Vào đến nơi, Tiêu Lăng đang ngồi trên sofa trong phòng khách cùng một đám người của Lãnh Mạc.
Vừa vào đến cửa, Tiêu khả chưa kịp nghe đầu đuôi câu chuyện, điện thoại bỗng dưng lại reo lên.
Tiêu Khả nhìn màn hình điện thoại do dự một lúc rồi bắt máy.
Đầu bên kia không biết nói những gì, chỉ thấy sắc mặt cô vô cùng khó chịu rồi hét lớn, “Cái gì?! Chính các người đã bắt cóc Tiểu Thất!”
Chính là đám người nhà Chu gia.
Không những đáng ghê tởm, giờ còn thế nữa!
Lại còn quá đáng tới nỗi bắt cóc Tiểu Thất!
Mọi người nghe thấy tiếng Tiêu Khả, ai nấy đều biến sắc.
Sắc mặt Tiêu Khả cũng tái mét.
Chu Tử Dương nhìn danh sách liên lạc của Tiêu Khả, thấy số liên lạc vừa rồi chính là của bố mẹ mình gọi, tim anh ta như muốn rơi ra.
“Tiêu Khả...”
“Chu Tử Dương, nếu như Tiểu Thất bị mất một cọng tóc, tôi nhất định không tha cho người nhà anh đâu!”
Chu Tử Dương tâm trí bấn loạn, căng thẳng siết chặt cái điện thoại trên tay, “Họ... họ nói gì vậy?”
“Ờ... người nhà anh thật đúng là những cái thùng không đáy, nói rằng kêu họ trở về quê cũng được, bắt tôi gửi thẳng cho họ một số tiền để dưỡng già, vừa mở miệng đã đòi một trăm triệu! Đòi tiền của tôi cũng được, nhưng mà dám bắt cóc Tiểu Thất, thì tôi tuyệt đối không thể nhịn được nữa!”
“Tiêu Khả...”
Tiêu Khả không còn muốn quan tâm tới Chu Tử Dương nữa, ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Lăng, “Tiêu Lăng, lần này là do lỗi của chị, cho nên việc này toàn quyền cho em xử lý, dù em có làm gì đi nữa, chị cũng đều ủng hộ em!”
Chu Tử Dương nghe thấy Tiêu Khả nói vậy, phút chốc giật cả mình.
“Tiêu Khả...”
Giao chuyện này cho Tiêu Lăng giải quyết thì cả nhà anh làm gì còn đường sống?!
Thủ đoạn của Tiêu Lăng anh cũng đã nghe qua, đặc biệt là khi đối phó với bạn trai cũ của Tiểu Thất, độ tàn nhẫn của nó làm người nghe cũng phải toát mồ hôi. Bây giờ người nhà của anh bắt cóc Tiểu Thất, Tiêu Lăng vốn yêu chiều con gái của anh ta như vậy, lại cộng thêm chuyện kinh động tối qua, giờ này chắc chắn là đang vô cùng phẫn nộ. Bây giờ mà để Tiêu Lăng đi xử lý, thì cả nhà anh còn mạng mà về không!
Mặc dù người nhà của anh nghìn vạn không nên làm vậy, nhưng nói gì thì vẫn là người nhà, sao anh có thể giương mắt mà nhìn chuyện khủng khϊếp như vậy xảy ra chứ.
“Tiêu Khả... Tiêu Khả em đừng như vậy, em nói với Tiêu Lăng hộ anh đi, em là chị họ của anh ấy, lời em nói chắc chắn anh ta sẽ chịu nghe thôi. Anh cầu xin em đấy, anh có được ngày hôm nay không dễ dàng gì, anh cũng biết là do người nhà anh đã quá đáng nhưng anh đảm bảo với em, cùng lắm họ chỉ muốn hốt chút tiền thôi tuyệt đối không hề có ý làm bị thương con bé đâu, chắc chắn bây giờ Tiểu Thất đang khỏe re mà...”
Tiêu Khả vẫn chưa nguôi giận, cô lạnh lùng lườm Chu Tử Dương, sự tức giận trong ánh mắt của cô lập tức khiến Chu Tử Dương phải ngậm mồm lại.
“Chu Tử Dương, lẽ nào người nhà của anh là người còn người nhà của tôi thì không phải là người sao? Chuyện ngày hôm nay cho dù anh có cầu xin thế nào cũng không ích gì đâu, đã đến nước này rồi, nhất thiết phải có người đứng ra chịu trách nhiệm!”
Mặt Chu Tử Dương biến sắc, “Tiêu Khả...”
Tiêu Khả đã không còn đếm xỉa đến Chu Tử Dương nữa, trầm mặt nói với Tiêu Lăng, “Người bên đó cho chị địa chỉ rồi, bây giờ chúng ta nhanh chóng qua đó thôi!”
“Được!”
Tiêu Lăng lườm Chu Tử Dương một cái rõ gườm, nếu như không nể mặt Tiêu Khả, chỉ riêng chuyện người nhà của anh ta bắt cóc Tiểu Thất đã đủ để anh cho họ đi bằng đầu rồi!
Nhưng bây giờ!
Dù gì Tiểu Thất vẫn nằm trong tay họ.
Tiêu Lăng cố kiềm chế lại.
Một nhóm người họ nhanh chóng phóng xe đến địa chỉ của Chu gia.
Ngôi nhà này còn là do một tay Tiêu Khả sắm cho họ, mà không thể ngờ bọn họ lại dùng chính nơi này để bắt cóc Tiểu Thất!
Tiêu Khả tức đến bốc hỏa!
Tất cả họ đều đang rất phẫn nộ.
Chỉ có Lục Sâm là thở phào, bị bắt cóc... hơn nữa là chỉ vì tiền... chỉ cần Tiểu Thất không bị nguy hiểm đến tính mạng là anh yên tâm rồi.
Lục Sâm vẫn muốn nhìn thấy Tiểu Thất bình an vô sự mới dám yên tâm hẳn.
Anh và Triệu Đào nhanh chóng theo sau đám đông.
Đến căn hộ nơi Chu gia sinh sống, đoàn người giàn ra trước cánh cửa đang đóng kín của nhà họ Chu.
Tiêu Khả gọi một cuộc điện thoại nữa, “Chúng tôi đã đến trước cửa nhà các người rồi, có điều kiện gì thì mặt đối mặt nói, muốn tiền không vấn đề gì, nhưng chúng tôi nhất định phải nhìn thấy Tiểu Thất được an toàn!”
Lúc này cửa mới được mở từ bên trong!
Trong phòng đông đủ người, toàn là người nhà của Chu tử Dương.
Chu Tử Dương nhìn đám đông trong phòng, anh lập tức tiến đến, “Bố mẹ, mọi người có điên không, có biết mọi người làm như vậy là tống tiền! là phạm pháp! là phải chịu trách nhiệm trước pháp luật không!”
Chu mẫu nhanh tay kéo Chu Tử Dương về phía mình, bà nhìn một lượt đám người mới xông từ ngoài cửa vào, khí thế của bà lập tức xìu xuống nhưng nhớ lại Tiểu Thất vẫn còn đang trong tay mình, bà ta lại như được ăn gan báo, tay kéo lấy Chu Tử Dương nói, “Thằng tiểu tử thối này con đang nói gì vậy, chúng ta như vậy không phải là bắt cóc tống tiền! Con đi theo người đàn bà lớn tuổi Tiêu Khả kia, con bé đó tuổi cao như vậy sao vẫn muốn đến cưa cẩm cỏ non như con, đúng là mặt dày! Mẹ nói cho con biết, mẹ chỉ đang muốn tốt cho con thôi!”
Chu Tử Dương sắp bị mẹ anh làm tức cười chết mất, “Muốn tốt cho con?”
Bọn họ bắt cóc Tiểu Thất, để cho quan hệ giữa anh và Tiêu Khả nguội lạnh, giờ đây lại muốn đến tống tiền Tiêu Khả, đây đều là muốn tốt cho anh?!
“Đúng thế!” Chu mẫu nói như rất chính đáng, “Mặc dù chúng ta có một chút tham thật, nhưng phần lớn là vì suy nghĩ cho con thôi. Tử Dương à, con ở cùng với Tiêu Khả ấy nói không chừng sau này còn kết hôn nữa, người đàn bà đó cũng gần 50 rồi, nó còn đẻ con được không? Bố mẹ và hai anh chị của con cũng vì là nghĩ cho con thôi, bây giờ cứ tính thay cho con cầm một món tiền... con cũng biết đấy, mấy người nhiều tiền đều chẳng ra cái gì đâu, họ toan tính nhiều thứ lắm, nếu như ngày nào đó Tiêu Khả không cần con nữa, con cứ không đi làm là lạc hậu với xã hội rồi, đến lúc đó thì sinh tồn thế nào được? Bố mẹ muốn số tiền này cũng chỉ là vì muốn phòng khi chuyện này xảy ra thôi. Có số tiền này, cho dù Tiêu Khả có thay tâm đổi tính, chúng ta cũng có tiền để có thể sống một cuộc sống bình thường được.”
Chu Tử Dương nắm chặt nắm đấm.
Cái lý do này, đúng là quá hoang đường mà!
Anh nhớ lại từ lúc bố mẹ anh lần đầu đến A thị, Tiêu Khả đã tiêu tốn hết bao nhiêu tiền rồi, có thể nói là vô cùng phóng khoáng rồi.
Nhưng không ngờ mẹ anh lại nói những câu như vậy!
Chu Tử Dương quay ra nhìn Tiêu Khả, quả nhiên sắc mặt của cô khó chịu cùng cực.
“Mẹ, nếu mẹ thật sự muốn tốt cho con, thì lập tức thả Tiểu Thất ra!”
“Không thể nào!”
Anh trai Chu Tử Dương nhướn vội lông mày, “Tử Dương, em đã thật sự bị người đàn bà lớn tuổi này làm cho u mê đầu óc rồi sao, cơ hội tốt như thế này sao em còn không biết trân trọng! Dù gì nhà họ Tiêu cũng đầy tiền, chúng ta có đòi một tỷ nhân dân tệ từ họ cũng chẳng ăn thua gì cả, nhưng nhà chúng ta mà có số tiền đó thì lại khác nhiều đấy.”
Vẻ mặt của anh trai Chu Tử Dương lộ rõ bản tính tham lam, “Nếu như chúng ta có số tiền này, chia đều cho đầu người, mỗi người cũng phải được khoảng gần 1000 vạn đó, là 1000 vạn đó! cả đời này chúng ta cũng chẳng cần phải lao động nữa, cũng chẳng cần phải chịu khổ cực mà có thể mua nhà trong thành phố rồi, sau đó mua xe rồi quãng đời sau đó có thể sống cuộc sống của người giàu có rồi. Con cái cũng có được hưởng nền giáo dục cao cấp, sau này chẳng cần phải chui về quê sống cuộc sống khốn khổ nữa!”
Chị của Chu Tử Dương cũng nói đế thêm vào, “Đúng rồi, đúng rồi đấy, Tử Dương à, em đừng có ngốc như thế! cả nhà mình vất vả lắm mới lo lắng cho em khôn lớn lại đi học đại học, để cho em có được nền tảng giáo dục tốt như thế, còn để cho em bỏ quê lên đây, em đừng có vô lương tâm như vậy. Chị dám đảm bảo với em, chỉ cần chúng ta có số tiền này, sau này nhất định không làm phiền đến cuộc sống của em và Tiêu Khả nữa, hai người muốn sống thế nào cũng được. Còn nữa, chỉ cần số tiền này đến tay chúng ta, bố mẹ cũng không cần em phải phụ dưỡng nữa, em có thể hoàn toàn cách ly với cuộc sống nông thôn trước đây, mà sống cuộc sống tôn giả với Tiêu Khả rồi.”
“Đúng rồi, anh!” chị gái của Chu Tử Dương cũng mặt mày tham lam nói, “Như vậy có phải tốt không, cả nhà chúng ta đều vui vẻ phải không!”
Chu Tử Dương không dám tin vào những người nhà đang đứng trước mắt anh.
Đây có còn là những người thân chất phác đôn hậu của anh nữa không! sao ai cũng vì đồng tiền mà làm những chuyện trái với luân thương đạo lý nhưng vẫn ngang nhiên thấy bản thân vô cùng có lý như vậy chứ!
Chu Tử Dương quay đầu nhìn toán người nhà Tiêu gia.
Đám đông sau khi vào phòng thì lập tức lùng sục từng phòng, từng ngóc ngách nhưng có lộn tung mọi thứ cũng không thể tìm thấy bóng dáng của Tiểu Thất.
Thấy vậy, bố của Chu Tử Dương mỉm cười.
“Mấy người nghĩ chúng tôi đều là lũ ngốc hay sao mà giấu Tiêu Tiểu Thất ở đây để mấy người đến tìm kia chứ!”