Ngắt đi điện thoại của cô!
Đây là lần đầu tiên Lục Sâm ngắt điện thoại cô, trước kia cho dù anh bận đến mấy, chỉ cần là điện thoại của cô, anh đều đi nghe lập tức.
Trái tim Tiểu Thất cùng với âm thanh “tút tút tút” trong điện thoại, chìm xuống đáy biển.
Tay cô cầm điện thoại bỗng chốc run rẩy lên.
“Tiểu Tuyền... tại sao anh ấy không nghe điện thoại của tớ, tại sao...”
“Tiểu Thất...”
“Có phải anh ấy muốn tạo cho tớ điều bất ngờ, cho nên cố tình không nghe máy không...”
Lưu Tuyền không nhẫn tâm phá vỡ đi hy vọng cuối cùng của cô.
Cô cùng Tiểu Thất tình cảm nhiều năm như vậy, biết rõ cô yêu Lục Sâm sâu đậm, nếu như Lục Sâm làm tổn thương trái tim cô, Lưu Tuyền không dám tin nổi Tiểu Thất sẽ như thế nào!
“Không được, tớ phải gọi lại... tớ phải hỏi anh ấy...”
Tiểu Thất cố chấp mà cầm điện thoại, một lần lại một lần gọi1điện cho số của Lục Sâm, ánh mắt cô luôn nhìn chằm chằm vào Lục Sâm ở phía trước, quan sát mỗi một biểu cảm của anh, cô nhìn thấy Lục Sâm một lần nữa lấy điện thoại từ trong túi ra, lại một lần nữa ngắt đi.
Cô gọi tiếp!
Anh ngắt tiếp!
Cứ như vậy lập qua lập lại mấy lần, cô nhìn thấy biểu cảm trên mặt Lục Sâm càng ngày càng mất kiên nhẫn, cũng càng ngày càng... lạnh lùng!
Trái tim của Tiểu Thất còn lạnh hơn cả thời tiết của tháng chạp!
Cô chưa từng ở trên mặt Lục Sâm nhìn thấy qua... biểu cảm chán ghét sâu sắc như vậy.
Biểu cảm đó làm tổn thương cô, toàn thân cô mất sức, tay dường như cầm không được điện thoại.
Tiểu Thất lảo đảo một cái, Lưu Tuyền vội vàng đỡ lấy cô.
“Tiểu Thất...”
Tiểu Thất như nắm được cây lúa cứu mạng vậy, giống như đứa trẻ sắp mất đi tất cả, vẻ mặt hoảng hốt mà nắm chặt cánh tay của Lưu Tuyền, “1Tiểu Tuyền, cậu nói cho tớ biết, đây nhất định là giả, tớ chắc chắn đang nằm mơ... Lục Sâm anh ấy rõ ràng đi Thụy Sĩ công tác rồi, sao lại cùng người phụ nữ khác thân mật với nhau như vậy, anh ấy đi công tác mà, anh ấy nói tớ nghe còn hai ba ngày mới trở về, bây giờ người đàn ông ở phía trước kia nhất định không phải là Lục Sâm, cậu nói cho tớ biết không phải là Lục Sâm, đúng không?”
Lưu Tuyền một câu cũng nói không ra.
Vừa nãy cô còn có thể an ủi Tiểu Thất nói trong đó có phải có hiểu lầm gì không, nhưng mà bây giờ, sắc mặt lạnh lùng kia của Lục Sâm đã nói lên tất cả.
“Tiểu Thất...”
Tiểu Thất đã không cần tới đáp án của Lưu Tuyền nữa, bởi vì cô nhìn thấy, Lục Sâm ở phía trước cười với Triệu Đình Đình vô cùng dịu dàng, sau khi đeo chiếc nhẫn kim cương lên tay cô ta, lại nâng tay cô ta lên, ở5trên mu bàn tay cô ta dịu dàng... hôn xuống một cái.
Nụ hôn quý trọng như vậy... Tiểu Thất còn cho rằng chỉ có lúc hôn cô mới có...
Cả người cô như bị sét đánh, đứng ngẩn người ở đó không thể di chuyển bước nào.
Lưu Tuyền lo lắng mà nhìn cô, “Tiểu Thất...”
“Không phải là thật... nhất định không phải là thật đâu, Lục Sâm của tớ đang ở Thụy Sĩ mà, tối hôm qua chúng tớ còn gọi video, lúc đó anh ấy còn đang ở trong khách sạn của Thụy Sĩ, anh ấy còn nói với tớ rất nhớ tớ... hôm nay sao có thể cùng với người phụ nữ khác ám muội ở đây, nhất định không phải là thật...”
Môi của Tiểu Thất đang run lên, cầm điện thoại lên lần nữa, ôm hy vọng cuối cùng, gọi cho Lục Sâm.
Lần này...
Lục Sâm nhìn cuộc gọi đến một cái, sự chán ghét trên mặt càng gia tăng hơn, sau đó... anh nghe máy.
“Lục Sâm...”
“Có chuyện2gì sao?” Lục Sâm quay lưng lại với Tiểu Thất, lúc này Tiểu Thất không nhìn thấy sắc mặt của anh, giọng nói của anh vẫn dịu dàng như thường, anh nhẹ giọng giải thích, “vừa nãy anh đi họp, bây giờ mới về, sao lại gọi cho anh nhiều cuộc như vậy, có chuyện gì sao?”
Tiểu Thất chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn, dựa sát vào cây cột ở phía sau, mới không bị ngã.
Lục Sâm...
Anh ấy đã gạt cô!
Anh ấy thế mà lại gạt cô!
Tiểu Thất nhịn nước mắt lại, cầm chặt điện thoại, cố gắng để giọng của mình ổn định lại, “Lục Sâm bây giờ anh đang ở đâu?”
“Anh đang ở Thụy Sĩ.”
“Vậy anh... khi nào trở về?”
“Anh có thể làm xong công việc hôm nay, thì ngày mai có về gặp em rồi, có phải nhớ anh rồi không? Ngoan, nếu ở nhà một mình nhàm chán thì hẹn bạn ra dạo phố, qua thêm một ngày nữa thì anh có thể ở bên cạnh9em rồi.”
“... Được!”
Cúp điện thoại, nước mắt của Tiểu Thất nhịn không được nữa, bụm miệng lại khóc không thành tiếng.
“Tiểu Thất...”
“Tiểu Tuyền, anh ấy gạt tớ, anh ấy đã gạt tớ...”
Lưu Tuyền ôm chặt Tiểu Thất lại, không tiếng động mà cho cô sức mạnh, “Tiểu Thất, vậy bây giờ cậu làm sao? Có cần đi tìm Lục Sâm vạch trần lời nói dối của anh ta không?”
“Không!”
Tiểu Thất liều mạng lắc đầu, “không được không được! Không thể như vậy, lỡ như trong đó có hiểu lầm gì thì sao, vậy bây giờ tớ xông ra ngoài thì không còn khả năng vãn hồi nữa, tớ đợi anh ấy, tớ phải về nhà đợi anh ấy, anh ấy nói mai anh ấy sẽ về, đợi đến ngày mai tớ mới nói với anh ấy. Đúng đúng đúng, cứ như vậy, tớ phải về nhà, về nhà đợi anh ấy trở về...”
Nói xong, Tiểu Thất loạng loạng choạng choạng bước ra khu thương mại.
Lưu Tuyền nhanh chóng đỡ1lấy cô.
Lưu Tuyền vì Tiểu Thất mà đau lòng, Tiểu Thất và Lục Sâm làm sao bắt đầu, làm sao đi tới bước này cô đều biết rõ, cô còn không chỉ một lần ngưỡng mộ tình cảm của hai người họ, nhưng bây giờ tất cả mọi thứ đều bị lật đổ rồi, cô cũng không biết, trên thế giới này, rốt cuộc còn có tình cảm gì là đáng tin...
“Tiểu Thất...”
“Tiểu Tuyền, chúng ta đi mau, đừng để họ phát hiện ra...”
Lòng Lưu Tuyền càng đau hơn, Tiểu Thất luôn rất sôi động, có khi nào bị thương nặng như vậy chứ.
Một người bạn gái chính quy như cô, bây giờ lại lo lắng bị Lục Sâm và Triệu Đình Đình nhìn thấy...
Đây đều là chuyện lung tung gì vậy!
Hai người như chạy trốn vậy rời khỏi khu thương mại.
...
“Lục tổng...”
“Ừm!”
Triệu Đào không nhẫn tâm mà nhìn anh, “Tiêu tiểu thư và Lưu tiểu thư đi rồi.”
“Tôi biết!”
Lục Sâm cười khổ một tiếng, nhíu nhíu mi tâm, sự dịu dàng và lạnh lùng trên mặt đều biến mất, chỉ còn lại sự bi ai và bất lực.
Anh còn tưởng với tính tình của Tiểu Thất cô ấy sẽ xông lên, chất vấn anh hỏi tại sao lại đi chung với Triệu Đình Đình.
Nhưng lại ngoài dự đoán của anh.
Tiểu Thất lại chạy trốn.
Anh xoay người!
Vừa nãy anh rõ ràng nhìn thấy bóng dáng loạng choạng của Tiểu Thất, Lục Sâm nhắm mắt lại, che giấu đi sự đau thương trong đáy mắt.
“Lục Sâm...” Triệu Đình Đình nhanh chóng đỡ lấy anh, “anh không sao chứ?”
Lục Sâm lắc đầu, “không sao!”
Anh đứng vững người, đẩy sự dìu dắt của Triệu Đình Đình ra, thành khẩn mà nhìn cô, “chuyện lần trước còn có chuyện hôm nay, cám ơn sự giúp đỡ của em...”
Triệu Đình Đình cười khổ.
Lần trước Lục Sâm bị cảm đến bệnh viện, trên thực tế là Lục Sâm gọi điện thoại cho cô, bảo cô nếu tiện thì qua đó, lúc đó cô còn chưa biết rốt cuộc là chuyện gì, nhưng Lục Sâm chủ động tìm cô, cô vẫn tràn đầy vui vẻ mà chạy qua đó. Cô đến bệnh viện trước Tiêu Tiểu Thất, Lục Sâm cái gì cũng không nói cô nghe, chỉ bảo cô giúp đỡ, lúc Tiểu Thất có mặt thì giả vờ thân mật với anh là được.
Cô không biết tại sao Lục Sâm phải làm vậy, cũng không muốn truy cứu, chỉ cần có thể ở bên cạnh Lục Sâm thì cô đã rất vui vẻ rồi.
Trước kia trên tiệc đầy tháng của Tiêu Niên, Lục Sâm đối xử với cô tuyệt tình như vậy, lúc đó cô xém chút bỏ cuộc, còn tưởng sau này sẽ không có cơ hội thân mật với Lục Sâm nữa.
“Lục Sâm, tại sao anh phải làm như vậy?”
“Xin lỗi Đình Đình, anh không thể nói với em!”
Triệu Đình Đình nắm chặt ngón tay, sáng hôm nay cô nhận được điện thoại của Lục Sâm, Lục Sâm hẹn cô ra, đồng thời cũng là bảo cô giúp đỡ diễn kịch ở trước mặt Tiểu Thất, biểu hiện ra bộ dạng thân mật của hai người, đương nhiên cô lại lần nữa không chút do dự mà đồng ý.
Kết quả, sau khi hai người nói chuyện xong, thì thấy Lưu Tuyền xa xa ngồi ở trong quán cà phê.
Vốn dĩ bọn họ đã thương lượng xong sắp phải rời khỏi, nhưng sau khi nhìn thấy Lưu Tuyền, Lục Sâm dứt khoát xin cô giúp đỡ thêm lần nữa, hai người xuất hiện ở cửa khu thương mại rất gần quán cà phê, cố tình để cô phát hiện ra sự tồn tại của hai người họ.
Sau đó nữa, Tiêu Tiểu Thất liền tới.
Cô có thể rõ ràng mà cảm nhận được, lúc Tiêu Tiểu Thất đến, cơ thể của Lục Sâm run lên, sau đó, rất nhanh, anh đã bước vào trạng thái diễn kịch.
Hai người giả vờ thân mật.
Giả vờ là người yêu.
Triệu Đình Đình thừa nhận, cô rất hưởng thụ quá trình này.
Nhưng mà...
Tất cả mọi chuyện suy cho cùng đều là giả tưởng, sau khi Tiêu Tiểu Thất rời khỏi, Lục Sâm dường như lập tức đẩy tay cô đang khoác trên cánh tay của anh ra,cả người lui sau một bước, cùng cô duy trì một khoảng cách thích hợp.
Triệu Đình Đình cười khổ.
“Lục Sâm... anh muốn chia tay với Tiêu tiểu thư hay sao!”
“Phải!”
Triệu Đình Đình nghĩ không ra tại sao, cô nhìn ra được, trong mắt trong lòng Lục Sâm rõ ràng chỉ có một mình Tiêu Tiểu Thất, tại sao lại dùng biện pháp như vậy để chia tay với Tiêu Tiểu Thất.
Cách này... đối với một người phụ nữ mà nói, thật sự hơi tàn nhẫn.
“Tại sao?”
Lục Sâm nắm chặt cú đấm trong túi, sắc mặt u ám, “Đình Đình, em chịu giúp anh, anh rất cảm kích, nhưng mà nguyên nhân... xin lỗi, anh không thể nói cho em biết!”
Triệu Đình Đình thật sự nghĩ không ra là nguyên nhân gì, có thể khiến Lục Sâm thà chịu đựng đau khổ như vậy cũng phải đưa ra quyết định này.
Cô cúi đầu.
Nhìn vào chiếc nhẫn kim cương lóng lánh trên ngón tay, nhẹ nhàng ma sát, “chiếc nhẫn này...”
“Nếu em thích thì tặng cho em vậy!” Lục Sâm nhìn vào mắt cô, nhẹ giọng nói, “hy vọng lúc em giúp anh, cũng có thể đeo chiếc nhẫn này... nhất định, nhất định phải để Tiểu Thất thấy được.”
“... Được!”
Đây là lần đầu cô nhận được nhẫn, nhưng lại là phương thức này.
Trong lòng Triệu Đình Đình cũng đau buồn đến tột đỉnh.
Mấy người họ từ khu thương mại bước ra, có gió mát nhàn nhạt thổi nhẹ vào mặt, như sự vuốt ve dịu dàng của người yêu.
“Anh đi đây!”
“Lục Sâm!” Triệu Đình Đình kêu Lục Sâm lại, cố gắng lần cuối cùng, cô căng thẳng mà nắm chặt túi xách, thấy Lục Sâm xoay người nhìn qua, tăng thêm dũng khí nói, “Lục Sâm... em có thể không hỏi anh tại sao lại dùng cách này chia tay với Tiêu tiểu thư, em chỉ muốn hỏi anh... nếu anh đã quyết định chia tay rồi, vậy hai người cũng không còn khả năng rồi, vậy anh... có thể suy nghĩ đến em không? Em thật sự rất thích anh, cũng thật sự muốn ở bên nhau với anh...”
Lục Sâm mím môi lại, anh vừa muốn lên tiếng, Triệu Đình Đình lập tức ngăn cản anh lại, “anh, anh khoan hãy vội cho em đáp án, anh có thể nghĩ kĩ một chút, đợi anh nghĩ xong rồi mới nói với em quyết định của anh!”
“Xin lỗi!” Lục Sâm vẫn mở miệng, anh ân hận mà nhìn Triệu Đình Đình, “không cần suy nghĩ, Đình Đình, em là một cô gái tốt, nhưng hai chúng ta... không thể!”
“Tại sao?”
“Bởi vì tớ không yêu cậu!”
Triệu Đình Đình cắn môi, nhẹ nhàng lui về phía sau môt bước, cô cười khổ nói, “Được, tớ biết rồi!”
Lục Sâm gật đầu, cùng Triệu Đào rời khỏi cửa trung tâm thương mại.
Trong xe.
Triệu Đào vừa lái xe vừa nhìn về phía Lục Sâm, nhìn sắc mặt anh khó coi, nhịn không được nói, “Tổng giám đốc, ngài làm như vậy có quá tàn nhẫn không?”
Lục sâm không nói gì.
Anh đương nhiên biết mình có chút tàn nhẫn, thế nhưng, nếu như không dùng cách này, anh nghĩ không ra cách tốt hơn.
Chỉ có như vậy Tiểu Thất mới có thể hoàn toàn hết hi vọng với anh, sau đó về sau mới có thể không chút do dự mà rời khỏi anh.
“Lục tổng, ngài không sợ... Tiêu tiểu thư sau khi bị tổn thương sau này sẽ không còn tin tưởng đàn ông nữa sao!”
Lục sâm sững sờ.
Anh cười khổ nói, “Bây giờ anh đã không lo được nhiều như vậy, giải quyết dứt khoát, chỉ có thế này mới có thể dứt khoát rời khỏi, sau này... cô ấy mới không càng thêm đau lòng.
Triệu Đào thở dài thật sâu, “Tổng giám đốc, vậy bây giờ chúng ta đi đâu?”
“Về nhà!”
“Về nhà?”
“Ừm!” Lục Sâm gật đầu nói, “Đem xe dừng ở nơi không quá bắt mắt, đừng để Tiểu Thất phát hiện là được rồi.”
“... Dạ!”
Triệu Đào tăng nhanh tốc độ, chờ đến nơi đèn xanh đèn đỏ, anh mới giẫm ga phanh lại, quay đầu lo lắng nhìn Lục Sâm, “Tổng giám đốc, còn bên Thụy Sĩ, bọn họ hi vọng ngài sớm chút qua đó, tình trạng này của ngài đã không thể lại kéo dài nữa, bằng không... Tỉ lệ sẽ càng nhỏ. Chúng ta phải nhanh một chút xử lý tốt chuyện bên này mới được.”
“Tôi biết!”
Lục Sâm ngửa đầu nhìn mặt trời sáng chói, bị chói đến híp mắt lại.
Nhớ tới sự suy sụp mà Tiểu Thất có thể sẽ đối mặt, anh mau chóng rời khỏi?
Sao anh có thể yên tâm!
Xe rất nhanh liền đi tới dưới lầu cư xá nơi bọn họ ở, xe dừng ở trong góc hẻo lánh.
Triệu Đào và Lục Sâm cũng không có xuống xe.
Lục Sâm ngửa đầu nhìn tầng cao nhất, căn hộ của anh và Tiểu Thất, tầng lầu quá cao không nhìn rõ bất cứ thứ gì... Nơi này trước kia với anh mà nói chính là một căn hộ, nhưng bây giờ với anh mà nói, nơi đó là nhà, ngôi nhà nhỏ thuộc về anh và Tiểu Thất hai người.
Ban công trong nhà còn đặt mấy chậu cây mà Tiểu Thất mua về, lúc này cửa sổ ở ban công mở ra, màn cửa cũng đong đưa theo gió.
Lục Sâm không xác định được bên trong có người hay không.
“Tổng giám đốc...”
“Ừm!” Lục Sâm thu tầm mắt lại, “Chuyện gì?”
“Bên chủ tịch gọi điện thoại tới!”
“Cúp máy!”
“Thời gian của anh bây giờ quá quý giá, mỗi một phút mỗi một giây đều đặc biệt quý, thời gian hoàn toàn không muốn lãng phí trên những người không quan trọng đó.
...
Một bên khác.
Lưu Tuyền cùng Tiểu Thất về chỗ cô ấy sống.
Trên đường đi Tiểu Thất đều đang im ắng rơi lệ, đợi đến ra khỏi thang máy, lúc đi đến trước cửa căn hộ, Tiểu Thất đều ngẩn người ở nơi đó.
“Tiểu Tuyền...”
“Tớ đây!” Lưu Tuyền giữ chặt lấy cô, “Tiểu Thất, nếu như cậu cảm thấy khó chịu, chúng ta sẽ đi khách sạn ở có được không?”
Chỗ này là nơi cô và Lục Sâm sống chung, chỉ cần cửa phòng mở ra, bên trong chắc chắn khắp nơi đều là vết tích sinh hoạt qua của hai người bọn họ, Tiểu Thất thấy được chắc chắn sẽ xúc cảnh sinh tình, đến lúc đó nhất định sẽ càng thêm đau lòng.
“Không, tớ phải ở nhà chờ anh ấy trở về, Lục Sâm nói ngày mai anh ấy sẽ trở về.”
Lưu tuyền thở dài, nhìn Tiểu Thất lấy chìa khóa từ trong túi xách ra, toàn thân run rẩy đi mở cửa, cơ thể cô đều đang run lên, ngón tay cũng run rất lợi hại, nhập nhiều lần mật mã cũng không nhập chính xác.
Lưu tuyền thở dài, “Mật mã là cái gì, tớ nhập cho.”
Tiểu Thất lại bắt đầu chảy nước mắt, nghẹn ngào nói, “Là sinh nhật của tớ, Lục Sâm làm mật mã, anh ấy nói trí nhớ tớ không tốt, cho nên làm một cái mật mã đơn giản để cho tớ không quên được, tránh khỏi về sau mở không ra cửa phòng... Tiểu Tuyền, cậu nói anh ấy ngay cả những chi tiết nhỏ thế cũng tỉ mỉ thế này, chẳng lẽ không phải biểu hiện yêu tớ sao, vậy tại sao... Tại sao...”
Cô đột nhiên nghẹn ngào, cắn môi yên lặng chảy nước mắt, lời gì cũng nói không nên lời.
Lưu Tuyền ấn mật mã, cửa phòng “Đinh” Một cái, theo tiếng mà mở.
Lưu Tuyền vịn Tiểu Thất đi vào phòng khách.
Tiểu Thất đi vào cửa phòng khách, nhìn thấy trước cửa phòng khách đặt một đôi dép lê nam thuộc về Lục Sâm, nhìn trong phòng khắp nơi đều là hơi thở của Lục Sâm, độ run rẩy càng lớn.
Lưu Tuyền mau chóng vịn cô ngồi xuống ghế sofa.
Trên ghế sofa là cái đệm sofa hình Micky, Tiểu Thất nhìn đệm sofa, hốc mắt lập tức lại đỏ lên, cô nhìn Lưu Tuyền, “Tiểu Tuyền cậu biết không, màu mà Lục Sâm thích nhất chính là màu đen màu trắng và màu xám, tất cả quần áo của anh ấy đều là những màu sắc đó, bao gồm cả lúc tớ vừa mới dọn vào ở, tất cả trang trí và nội thất ở đây cũng đều là màu đen màu trắng, nhìn mà ảm đạm, anh ấy không thích màu sắc loè loẹt, thế nhưng tớ cảm thấy trắng xám đen ba màu này quá lạnh, cậu biết mà, tớ thích màu sắc tươi sáng, tớ đổi màn cửa màu xám thành màu da cam, đem bộ ghế sofa màu đen đổi thành hình hoạt hình, còn đem bộ đồ ngủ 4 món của bọn tớ đều đổi thành màu đỏ chót... Lúc tới làm nhửng chuyện này, Lục Sâm rõ ràng không thích những màu đó, nhưng vẫn mỉm cười để cho tớ giày vò...”
“... Tớ không nghĩ thông, nếu như không yêu tớ, tại sao lại mặc tớ làm thế này.”
Lưu Tuyền nghe cô nói những chuyện vặt trong sinh hoạt, chỉ có thể thở dài.
Cô ngồi cạnh Tiểu Thất, đưa tay ôm chặt lấy cô, “Tiểu Thất, tớ biết mặc kệ tớ nói cái gì, bây giờ cậu đều sẽ rất đau lòng, tớ cũng nghĩ không ra lời nào có thể an ủi cậu, tớ chỉ có thể nói với cậu, mặc kệ chuyện gì xảy ra, tớ đều sẽ bên cạnh cậu, còn có rất nhiều người yêu cậu, ba mẹ cậu và anh Cảnh Thụy, còn có em gái Tiêu Niên, bọn họ đều là ngươi thân nhất của cậu, bọn tớ đều rất yêu cậu.”
Mắt Tiểu Thất đỏ lên, ngay cả nước mắt cũng chảy không ra.
Dù có thấy được cảnh thân mật của Lục Sâm và Triệu Đình Đình, cô vẫn là không có cách nào tin Lục Sâm sẽ phản bội tình cảm của bọn họ.
Cô và Lục sâm rõ ràng tốt như vậy!
Còn có... hai người họ ngoại trừ lúc làm việc, thời gian còn lại cho tới bây giờ đều chưa từng xa nhau, cho nên... Bọn họ làm sao có thể có thời gian liên hệ tình cảm chứ.
Giả thôi!
Nhất định đều là giả!
Tiểu Thất hít hít mũi, trong ánh mắt hiện lên tia hi vọng cuối cùng, “Tiểu Tuyền, tớ vẫn không tin Lục Sâm sẽ phản bội tớ! Tớ và anh ấy ở chung với nhau lâu như vậy, nếu như không thật sự yêu nhau, tớ không tin một thái độ của một người đàn ông sẽ như thế... Lục Sâm là yêu tớ, điểm này không thể nghi ngờ, tớ cũng yêu anh ấy, cho nên tớ tuyệt đối không tin những cảnh hôm nay mà tớ nhìn thấy! Xem như mắt thấy mới là thật, tớ cũng phải nghe Lục Sâm giải thích vời tớ!”
“Tiểu Thất...”
Tiểu Thất hít thở sâu, chỉnh đốn lại mọi cảm xúc của mình, “Tiểu Tuyền tớ biết cậu muốn khuyên tớ, nhưng cậu không cần khuyên, chuyện này tớ chắc chắn sẽ không tin, trừ phi là chính miệng Lục Sâm nói với tớ anh ấy không yêu tớ, nếu không xem như tận mắt thấy, tớ cũng không muốn tin!
Lưu Tuyền không biết nên nói Tiểu Thất là yêu quá sâu, hay là quá ngu.
Người làm bạn như cô, chuyện lúc này duy nhất có thể làm chính là ủng hộ cô.
Lưu Tuyền nắm chặt tay Tiểu Thất, “được! Tớ giúp cậu, cùng cậu chờ Lục Sâm trở về, nghe anh ta cuối cùng nói sao với cậu!”
Nếu như có thể, cô hi vọng trong cuộc sống có thể xuất hiện một chút kỳ tích.
Hi vọng Lục Sâm thật sự đừng phụ lòng tin của Tiểu Thất đối với anh ta.
“Tiểu Tuyền, Cám ơn cậu!”
“Nha đầu ngốc!”
Đêm hôm đó Lưu Tuyền lo lắng Tiểu Thất một mình sẽ xảy ra chuyện, một bước cũng không dám rời đi. Đêm đó liền ở chung với Tiểu Thất, hai người nằm ở trên giường, hô hấp đều đều giống như ngủ thϊếp đi. Thế nhưng Lưu Tuyền biết, Tiểu Thất căn bản không ngủ.
Lưu Tuyền cũng không dám ngủ, cô sợ cô sau khi ngủ thϊếp đi Tiểu Thất sẽ làm ra hành đồng điên cuồng gì.
Mà Tiểu Thất...
Cậu ấy ngủ không được!
Cô nói với bản thân mình phải tin tưởng Lục Sâm, thế nhưng vừa nhắm mắt, trong đầu cô tất cả đều là cảnh hôm nay lúc ở trung tâm thương mại, ánh mắt ôn nhu mà Lục Sâm nhìn Triệu Đình Đình.
Tiểu Thất nắm chặt chăn, hai người cứ như vậy yên lặng không nói mà trải qua một buổi tối.
Cũng không ngủ giống bọn cô, còn có Lục Sâm trong xe ở dưới lầu.
Lục Sâm mở to mắt, nhìn vào ánh sáng phát ra từ căn phòng cao nhất sau khi trời tối, nhìn thấy ánh sáng bị dập tắt, sau đó cũng không còn động tĩnh gì nữa.
Anh ngồi trong xe, sau khi trời tối đèn đường ngoài xe bắt đầu sáng lên từng ngọn từng ngọn, chờ sau khi trời sáng, đèn đường lại từng ngọn từng ngọn được dập tắt, anh mở to mắt, cả đêm không ngủ.
Triệu Đào ngủ thϊếp đi.
Lúc duỗi mắt tỉnh lại liền thấy trong mắt Lục Sâm hiện đầy tơ máu đỏ tươi. Cả đêm không ngủ anh lại giống như già đi mấy tuổi vậy, cả mặt mỏi mệt và tang thương.
“Tổng giám đốc...”
“Đi khách sạn!” Lục sâm thu mắt lại.
“... Dạ!”
Triệu Đào lái xe đi khách sạn.
Trong khách sạn, Lục Sâm tắm một cái, tỉ mỉ ăn mặc một phen, cuối cùng tìm đến lọ nước hoa của phái nữ đã chuẩn bị trước đó, ở trong không khí phun ra một chút, anh xuyên qua không khí, trên người lập tức mang theo một mùi nước hoa của phái nữ nhàn nhạt.
Triệu Đào liên tục thở dài.
Đột nhiên ——
Lục Sâm nắm lấy chân trái, trên mặt lộ ra vẻ đau đớn, Triệu Đào biến sắc, ba chân bốn cẳng vọt tới trước mặt Lục Sâm, cuống quít đỡ lấy anh, “Không sao chứ Tổng giám đốc?”
“Không sao!”
Lục Sâm hít sâu một hơi, không có đẩy cái đỡ lấy của Triệu Đào ra, anh nhìn Triệu Đào, “xem thử cả người tôi có gì không ổn không?”
“Không có!”
Âu phục giày da, tóc cũng được chải chuốc cẩn thận tỉ mỉ, trên mặt dùng nước lạnh sạch rửa qua, không có sự mệt mỏi của cả đêm không ngủ, râu cũng đã cạo sạch, hoàn toàn nhìn không ra đợi trong xe hết một đêm.
“Nhìn không ra không ổn là tốt!”
Lục Sâm thở phào.
“Đi thôi!”
“Bây giờ phải đi đâu?”
“Nói với Tiểu Thất hôm nay về đến nhà... cũng là lúc trở về rồi.”
Triệu Đào thở dài, vịn Lục Sâm xuống lầu, lại lần nữa lái xe đi vào cư xá của Lục Sâm và Tiểu Thất sống.
Đến dưới lầu, Lục Sâm dặn dò Triệu Đào, “Anh hãy ở dưới lầu chờ tôi.”
“Dạ!”
“Đưa cho tôi thứ tôi đã chuẩn bị trước đó.”
Triệu Đào từ trong xe tìm ra một văn kiện, do dự đưa cho Lục Sâm, Lục Sâm nhìn thoáng qua, sau khi xác định không sai, một tay cầm văn kiện, một tay chống nạnh, từng bước từng bước đi về phía thang máy.
Mỗi một bước của anh đều đi rất chậm, cũng rất nặng nề, bởi vì anh biết, đi hết đoạn này đường, qua hết hôm nay... anh và Tiểu Thất, từ đây... chính là người lạ!