Lục lão đầu mê mẩn nhìn Lục mẫu.
Lục mẫu tuyệt đối là người phụ nữ mà lão yêu nhất trên cuộc đời này, lão và mẹ của Lục Vĩnh Cường kết hôn là do khi đó người nhà thúc giục, Hiểu Vãn mới là người phụ nữ mà lão thực lòng yêu.
Năm đó lão và Hiểu Vãn đã sống cùng nhau rất nhiều năm, chỉ còn thiếu tờ giấy đăng kí kết hôn.
Khi Lục Vĩnh Cường tìm tới, thực ra lúc đó lão vô cùng tự tin, dù sao lão và Hiểu Vãn cũng đã ở cùng nhau bao năm như vậy, thậm chí khi đó họ còn vừa sinh hạ được một cậu con trai, cho nên dù cho có xuất hiện thêm một Lục Vĩnh Cường, thì cũng sẽ không làm ảnh hưởng gì đến tình cảm giữa họ cả.
Khi đó, đúng là lão có chút áy náy đối với mẹ con Lục Vĩnh Cường, cho nên khi Lục Vĩnh Cường tìm tới, lão mới có thái độ nhất quyết đòi để đứa con này trở về.
Nhưng mà có thế nào lão cũng1không thể ngờ, đó là nguyên nhân khiến lão để mất đi người phụ nữ mà lão yêu thương nhất cuộc đời này.
Không phải là không từng hận!
Cũng không phải là chưa từng ân hận!
Hận bà ấy quá lạnh lùng tuyệt tình, làm sao có thể nhẫn tâm bỏ lại đứa con vừa mới ra đời để ra nước ngoài, ân hận vì chính mình tại sao lúc đó không suy nghĩ cho thấu đáo, rồi mới đưa ra quyết định chu toàn hơn.
Mười năm trước, khi Lục Sâm bị mất đi đôi chân, bà từng về nước một lần.
Lần đó bà đã trở về suốt gần hai năm, ngày nào lão cũng tới viện thăm Lục Sâm, thực tế khi đó là muốn bù đắp cho Hiểu Vãn, nhưng mà thái độ của Hiểu Vãn đối với lão vẫn lạnh như đá, năm đó lão đã tìm cách ngăn việc bà ấy lại đi ra nước ngoài, nhưng ngàn vạn cách vẫn không ngăn được, tới khi trạng thái tinh thần Lục Sâm trở nên tốt hơn, bà ấy lại một lần nữa bỏ1ra đi.
Lão còn tưởng cho tới tận cuối đời này cũng không thể gặp lại bà ấy nữa!
Không ngờ năm nay bà ấy lại trở về đây.
Lục lão đầu trìu mến nhìn Lục mẫu: “Hiểu Vãn, lần này bà về nước, tôi tuyệt đối sẽ không để bà đi nữa đâu!”
“Lục tiên sinh dựa vào thân phận gì mà nói ra những lời này với tôi?” Lục mẫu không còn lạnh lùng nữa, tao nhã nhấp một ngụm rượu, mỉm cười nói với Lục lão đầu: “Tôi muốn đi đâu, e là không phải việc ông có thể quản.”
“Hiểu Vãn, bao nhiêu năm qua tôi chưa từng quên bà một ngày...”
“Đó là việc của ông!”
Lục lão đầu biết trong lòng Lục mẫu vẫn còn rất hận ông, nhưng lão thực sự vẫn mong Lục mẫu ở lại.
Người ta càng lớn tuổi, càng dễ dàng nhớ những kỉ niệm đẹp trong quá khứ.
Bao năm rồi, hai đứa trẻ cũng đã trưởng thành, Lục Sâm dọn ra ở riêng, Lục Vĩnh Cường cũng đã có gia đình riêng, hàng ngày, thời gian chúng5nó ở trong căn biệt thự đều rất ít, trong căn biệt thự hoặc là chỉ có mình lão, hoặc là có vài người ở, thật sự cô đơn.
Thực sự là vô cùng cô đơn.
Cũng từng nghĩ sẽ tìm cho mình một người để bầu bạn, nhưng đã từng có người kề cận tuyệt vời như vậy, giờ nói lão đi tìm, biết tìm đâu ra được người ưng ý.
“Hiểu Vãn, tôi sai rồi, tôi thực sự biết mình đã sai... Năm đó, là do tôi quá võ đoán, đã không để tâm tới cảm nghĩ của bà, cho nên đã gây ra chuyện làm tổn thương bà như vậy, bà hãy vì chút tình nghĩa lúc xưa của chúng ta... Không không không, bà hãy vì con trai, hãy tha thứ cho tôi một lần có được không? Chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu!”
Đùa giỡn kiểu gì vậy!
Bà đã ra đi hai mươi tám năm rồi, ban đầu là do hận, hận đã không gϊếŧ được kẻ xấu xa này, nhưng thời gian vẫn là liều thuốc chữa trị hữu2hiệu nhất, có thể giải quyết được tất cả mọi vấn đề.
Hai mươi tám năm qua đi rồi.
Đối với bà, Lục lão đầu chỉ còn là sự ghê tởm.
“Lục tiên sinh, mời ông rời khỏi đây đi, chuyện này là tuyệt đối không thể được!”
“Hiểu Vãn!”
Lục lão đầu cuống cuồng, nắm chặt cổ tay của bà.
Lục mẫu nhìn xuống tay của lão, chợt mỉm cười.
Tay của Lục lão đầu như bọc bởi lớp vải nhăn nheo, thò tay ra véo chắc cũng chỉ véo lên một lớp da già cỗi, bàn tay thô ráp của lão bám lên cổ tay của bà, cổ tay của bà thì trắng treo nõn nà, càng nhìn càng thấy không hợp được.
Bà hất tay của Lục lão đầu ra, khẽ cười và nói: “Ông sắp bảy mươi rồi đó, hãy an phận mà hưởng tuổi già đi, gì mà tình cảm à, yêu thương à, hãy buông bỏ bớt đi.”
“Không...”
Lục Vĩnh Cường đứng phía sau không thể nhịn được nữa, hắn đỡ lấy cánh tay Lục lão đầu: “Bố, bố còn không hiểu ra vấn9đề sao, người đàn bà này từ lâu đã không còn chút tình cảm nào với bố nữa rồi, căn bản là không thể quay lại để bắt đầu lại với bố nữa rồi.”
Hắn là do lo sợ Lục mẫu sau khi quay trở lại sẽ làm thay đổi bố mình, nếu họ quay trở lại với nhau, tới khi đó còn kết hôn, vợ chồng hợp nhất, Lục mẫu ngày ngày thì thầm với bố, nhỡ đâu sau này khi bố chết, tất cả tài sản đều thuộc về Lục Sâm thì làm thế nào?
Càng nghĩ càng thấy sợ, Lục Vĩnh Cường trừng trừng mắt nhìn Lục mẫu!
Người đàn bà này, trở về đây chính là không phải điều gì tốt lành!
Hắn nghiến răng, lạnh lùng nhìn bố rồi cười: “Bố, người đàn bà này đã ở nước ngoài hai mươi tám năm nay rồi, năm đó khi ra đi thì vừa trẻ vừa đẹp, bên nước ngoài thì phong lưu cởi mở, bố xem, đàn ông vây quanh bà ta chẳng lẽ lại ít sao? Bà ta lại là cô gái trẻ trung1mĩ miều, chẳng lẽ không hề động lòng? Chưa biết chừng đã ngã vào lòng người đàn ông khác từ lâu rồi, có khi còn lập gia đình mới rồi mà chúng ta không hề biết đó.”
“Câm miệng!”
“Câm miệng!”
Lục Sâm và Lục lão đầu cùng lúc quát lên, Lục Vĩnh Cường bất ngờ kinh hãi. Lục Sâm đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn hắn: “Lục Vĩnh Cường, bao năm nay tôi đã không muốn đối phó với anh, là vì loại cặn bã như anh không đáng để tôi phải động thủ, nhưng anh đừng cho rằng tôi sẽ tiếp tục dung túng cho anh!”
“Bố, bố nghe thấy Lục Sâm nói gì chưa...” Lục Vĩnh Cường lập tức mách lẻo.
“Đủ rồi!”
Lục lão đầu một tay gạt Lục Vĩnh Cường ra, lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt còn sắc hơn cả Lục Sâm: “Mày không biết cách mở miệng thì câm đi cho ta!”
Hiểu Vãn làm sao có thể là loại người đó chứ!
“Bố...”
Lục lão đầu càng nhìn Lục Vĩnh Cường càng thấy tức giận, đều là do thằng con trai bất tài này mà gia đình lão tan nát, nếu sớm biết được Lục Vĩnh Cường là loại người như vậy, thì năm đó, dù nó có quỳ lạy dưới chân, lão cũng không để hắn trở về nhà.
“Nếu không phải do mày, cả gia đình tao đã không thành ra như ngày hôm nay!” Lục lão đầu phẫn nộ nhìn Lục Vĩnh Cường.
Lục Vĩnh Cường cũng bắt đầu tức tối, hắn gào lên: “Nếu không phải con? Bố! Nếu không do bố thì liệu có con không? Bố và mẹ con tạo ra con đấy, bây giờ thì hay rồi, cảm thấy là do con phá hoại gia đình mới của bố có phải không, vậy trước đó bố đã làm cái gì? Đừng có kết hôn với mẹ con, đừng có sinh ra con nữa!”
“Mày, mày mày mày...”
Lục lão đầu mặt đỏ phừng phừng vì tức giận, tới một câu phản bác cũng không nói ra được.
” Lục Vĩnh Cường thấy vậy càng trở nên tức giận: “Tất cả hậu quả của ngày hôm nay, toàn bộ đều là do bố gieo rắc ra, giờ thì tốt rồi, bố đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu con! Cho dù hai tám năm trước con không tới tìm bố, chẳng lẽ người đàn bà này suốt đời sẽ chịu sống trong cái bóng tối đó sao?” Lục Vĩnh Cường chỉ tay vào Lục mẫu, mắt đỏ hoe gào lên: “Bố vẫn chưa hiểu ra vấn đề căn bản giữa hai người à! Bố nghĩ rằng người đàn bà này để bụng tới sự tồn tại của con sao?”
Lục lão đầu chưa bao giờ nhìn thấy Lục Vĩnh Cường như vậy, tức giận không nói được nên lời.
Lục Vĩnh Cường cũng chưa bao giờ trút hết cảm xúc như ngày hôm nay, hắn tiếp tục nói: “Bố sai rồi! Con nói cho bố biết, cái mà người đàn bà này để bụng không phải là sự tồn tại của con, cũng không phải sự tồn tại của mẹ con, mà bà ta để bụng chính là sự lừa dối của bố mà thôi!”