Cảnh Thụy cũng chẳng buồn hỏi Tiểu Thất.
Nói chung con bé thích làm gì thì làm, cùng lắm là có chuyện gì đó, còn có anh và daddy ở sau hậu thuẫn.
Có thể nói, chỉ cần ở thành phố A này, Tiểu Thất có làm trò giời cũng chẳng sợ.
...
Rất nhanh sau đó, Cảnh Thụy đã lái xe đến biệt thự lưng núi.
Khi họ vừa đến nơi, trên đám cỏ rộng trong biệt thự đã có mấy đứa trẻ đang nô đùa ở đó, Tiểu Thất vừa nhìn thấy đám trẻ đã thấy nhức đầu.
3 đứa trẻ đang chơi trên bãi cỏ không phải ai khác.
Trên người mặc một bộ đồ thỏ con màu hường, trông kawaii đến sợ chính là Lãnh Điền Tâm, con gái của chú Lãnh Mạc và dì Trương Hân, năm nay 14 tuổi.
Cái đứa mặc cả bộ thể thao đen trắng, trên mặt cười không ngớt ấy là Mộ An Ninh, là con gái của bố nuôi và dì An Nhiên, năm nay cũng 14 tuổi.
Đứa còn lại, là một cậu con trai, nó tên là Tôn Hòa Bình, là con trai của chú Tôn Nguyên và mẹ nuôi, năm nay1mới có 12 tuổi!
Nói đến cái tên Tôn Hòa Bình, không thể không nhắc đến tình trạng của chú Tôn Nguyên và mẹ nuôi.
Hai người họ 15 năm trước đã tiến đến với nhau rồi, nhưng vì bố mẹ của chú Tôn Nguyên không đồng ý hai người họ quen nhau nên dù cho sau này mẹ nuôi có mang thai đi nữa, bố mẹ của chú Tôn Nguyên vẫn kiên quyết không cho phép mẹ nuôi bước về làm dâu.
Cho nên... cho đến giờ hai người này vẫn chưa có lấy một tấm giấy chứng nhận kết hôn!
Đương nhiên, họ vẫn tìm quan hệ để Tôn Hòa Binh có tên trên hộ khẩu của Tôn gia, bố mẹ của Tôn Nguyên nói gì thì vẫn rất thích đứa cháu này, chỉ là không thích sự có mặt của mẹ nuôi.
Tôn Hòa Bình...
Cái tên này là chú Tôn Nguyên đặt, ngụ ý là mong cho gia đinh hòa bình, nhưng hy vọng này của chú vẫn chưa trở thành hiện thực.
Tiểu Thất trước đây còn chưa hiểu chuyện nên không thể hiểu được, bây giờ cô có thể hiểu được nỗi lòng của mẹ nuôi rồi.
Mẹ nuôi1vất vả quá, không có được tờ đăng ký kết hôn, thậm chí vì sự uy hϊếp của bố mẹ chú Tôn Nguyên, còn không được công nhận quan hệ yêu đương trước đông người, càng không được công khai đã có một người con trai với chú rồi.
Tiểu Thất lắc lắc đầu, cuộc hôn nhân không được bố mẹ đồng ý đáng sợ quá.
Sau này nếu như cô có thích người đàn ông nào mà bố mẹ của anh ta lại rất ghét cô thì cho dù có thích đến thế nào cô cũng tuyệt đối không đặt lòng tự trọng của mình xuống để thỏa hệp đâu!
“A, anh Cảnh Thụy và chị Tiểu Thất đến rồi.”
Tiểu Thất nhanh chóng lấy lại tỉnh táo, vừa nhìn thấy 3 đứa nhỏ đang chạy về phía mình và anh trai, Tiểu Thất thấy hơi rùng mình, “Anh, giao cả cho anh đấy, em vào trong kia kiếm ít nước uống!”
Tiểu Thất nhanh chân chạy mất hút.
Để cho 3 đứa nhỏ đó mà bám dính lấy rồi thì muốn thoát ra cũng khó.
Cô cách chúng ít nhất cũng 9 tuổi, 9 tuổi là đủ để khó đồng đều5về ngôn ngữ rồi, Tiểu Thất tỏ vẻ rõ ràng là cô không thể ở với chúng quá 5 phút.
Tiểu Thất nhanh chóng chạy tới cửa đại sảnh.
Cô vừa quay người lại đã nhìn thấy Cảnh Thụy đã cởϊ áσ vest ngoài từ khi nào, anh vắt lên tay, vừa đi 3 đứa nhỏ vừa quấn quýt bên anh. Ánh nhìn của anh không hề có chút mệt mỏi nào với chúng mà ngược lại, còn cười rất hiền, đặc biệt là ánh mắt khi anh nhìn Lãnh Điền Tâm, dịu dàng đến tan chảy ra được.
Tiểu Thất, “...”
Nói thực, cô nhìn anh trai mặc áo sơ mi trắng quần âu trông chín chắn bao nhiêu, lại đang đứng cạnh cô nhóc Lãnh Điền Tâm với bộ đồ thỏ con màu hồng kia, trên đầu còn có đôi tai, đằng sau còn gắn một chiếc đuôi trắng.Đột nhiên cô cảm thấy đang nhìn thấy khung cảnh của chú thỏ con và con sói xám.
Nhưng trong đó, ánh mắt của sói xám lại rất dịu dàng, còn chú thỏ con thì ngây thơ.
Haizz...
Thế này có thể coi là họ... đang nuôi dưỡng tình cảm?
Tiểu Thất rùng mình2một cái rồi cô nhanh chóng chuồn vào nhà.
Trong đại sảnh, Tiểu Thất còn tưởng tượng sẽ có một bầu không khí hài hòa và vui tươi, ai ngờ đâu, mamy và dì Hân, cả dì An Nhiên nữa đều đang vây quanh để an ủi mẹ nuôi đang khóc lóc vì buồn bã. Bố cùng mấy người đàn ông còn lại đều không thấy trong phòng.
Có chuyện gì vậy?
“... Bây giờ càng ngày tớ càng thấy sự lựa chọn của mình năm xưa là sai trái! 15 năm nay, người nhà họ chưa từng để cho tớ bước chân vào nhà họ, bây giờ còn quá đáng hơn nữa, hai ngày trước, mẹ của Tôn Nguyên, bà ấy vào nằm viện, tớ còn nghĩ những lúc như thế này mình vào chăm sóc được cho bà ấy thì có khi bà ấy có thể thay đổi cách nhìn với mình, nhưng ai mà biết, bà ấy vừa nhìn thấy tớ lập tức nổi điên lên, rồi còn chỉ vào mặt mình đuổi mình cút về!”
Tiểu Hy khóc đến hai quầng mắt đỏ hoe, “Tớ đã trêu ai chọc ai rồi nào, nếu chuyện chỉ có vậy9cũng chẳng nói làm gì, Tôn Nguyên vừa đến bệnh viện, không những không hỏi han xem có chuyện gì, còn quay lại trách cứ tớ sao còn mò đến bệnh viện để làm bà ấy tức khí lên làm gì! Nói vậy là tớ cố ý để đến làm cho bà ấy nổi giận lên sao. Bây giờ tớ cũng nhìn được ra rồi, bất kể tớ có cố gắng làm tốt đến đâu, thì trong mắt họ đều là những lỗi lầm mà thôi! 15 năm nay tớ chịu bao nhiêu ấm ức từ gia đình họ, lần này tớ thật sự bỏ cuộc rồi.”
3 người phụ nữ còn lại trong phòng không biết phải làm sao để an ủi mẹ nuôi cô, Tiểu Hy lau nước mắt nói tiếp, “Lần này tớ buông bỏ... Không đúng, đến tư cách nói buông bỏ tớ cũng không có, còn không hề có giấy kết hôn, không có sự bảo vệ của pháp luật, cùng lắm tớ cũng chỉ là người phụ nữ sống chung với anh ta 15 năm, đến đứa con cũng có tên trong hộ khẩu nhà họ, coi như đi kiện tớ cũng1không có cái quyền tranh chấp nuôi con với họ...”
“Tiểu Hy, đừng bi quan như thế, Tô Nguyên không phải cố ý nói cậu đâu, hai người sống với nhau mười mấy năm, anh ấy đối với cậu thế nào, mình tin cậu đều hiểu.” Tô Tố thở một hơi, khuyên nhủ Tiểu Hy, “Nhất định đừng nói lời chia tay tuyệt tình như vậy, chắc chắn sẽ làm tổn thương nhau đấy.”
“Trái tim của mình đã đầy vết thương rồi, Tố Tố, nếu như chỉ có mình mình chịu sự ấm ức từ họ thì còn cho qua được, cậu có biết không, bố mẹ mình... bố mẹ mình vì muốn cho quan hệ của mình với nhà chồng tốt lên, đã lén giấu mình đến Tôn gia, kết quả... Họ bị đối phương nói cho nhục nhã một trận! Tố Tố, cậu biết không, bọn họ nói trừ phi bố mẹ mình quỳ xuống cầu xin họ, họ mới có thể có sắc mặt tốt đẹp với mình.” Tiểu Hy vừa nói đến đây, tay cô ôm mặt khóc ứa ra, “Và bố mẹ mình tưởng họ nói thật, không ngờ họ quỳ xuống dưới mặt đối phương thật! Mình là một đứa con gái bất hiếu, mình đã làm cho bố mẹ mình phải bỏ đi lòng tự trọng vì mình, lần này nhất định mình không thể tiếp tục ngu ngốc nữa.”
Tô Tố và An Nhiên trong lòng nặng trĩu như đá đè.
Hai người họ đều có bố mẹ, họ không thể tưởng tượng về khung cảnh như vậy.
Trương Hân mặc dù không có bố mẹ, nhưng cô thấy hành động làm nhục người khác của bố mẹ Tôn Nguyên cũng rất quá đáng, khó trách lần này, Tiểu Hy quyết tâm chia tay đến cùng.
“Lần này, bất kể thế nào mình cũng sẽ chia tay cho bằng được! Coi như 15 năm nay, Tiểu Hy này đã mù!”
...
Tiểu Thất nghe thấy mấy người lớn nói chuyện, cô im lặng trở lại đại sảnh.
Chuyện mà Mẹ nuôi nói với mọi người, nhất định không muốn để hậu bối nghe thấy, cô liền thở dài trở ra khỏi phòng khách.
Chuyện tình cảm phức tạp quá.
Tiểu Thất đi tới hoa viên.
Vì dì Hân rất thích hoa hồng Champagne nên trong hoa viên trồng rất nhiều loại hoa này, diện tích trồng phải đến 20, 30 mét vuông, hơn nữa chú Lãnh Mạc còn tìm người thay đất trồng cho khu này, còn đặt cả hệ thống điều chỉnh nhiệt độ bên dưới nữa nên hoa hồng Champagne ở đây có thể nở bốn mùa.
Tiểu Thất ngồi xuống bên vườn hoa.
Vừa đặt mông xuống chưa bao lâu, điện thoại của cô đã réo.
Cô liếc nhìn màn hình, không ngờ lại là Lục Sâm!
Tiểu Thất nhớ đến chuyện cô đã nghĩ lúc ngồi trên xe. Đột nhiên tim đập loạn lên, cô nhanh tay bắt máy.
“
Alô!”