“Nói gì thế?”
Lãnh Mạc kéo Trương Hân ngồi xuống đùi của anh, nghiêm túc dặn dò cô, “Khoảng thời gian tiếp đến, thời gian thử nghiệm diễn xuất của em đã đến rồi!”
Trương Hân lập tức hiểu ra, vỗ vào ngực mình bảo đảm với Lãnh Mạc, “Anh yên tâm, chị đây bao nhiêu cái cúp giải thưởng ảnh hậu không phải lấy uổng đâu, chị đây nhất định diễn xuất được cái cảm giác bi thương khi người yêu chết đi, anh cứ yên tâm, tuyệt đối không lộ ra sơ hở!”
Lãnh Mạc mới yên tâm chút, “Về mặt ăn uống anh sẽ cho Vương Bưu từ bên ngoài mang về cho em, ở nhà em ăn ít lại.”
Trương Hân lập tức hiểu ra, “Anh nghi ngờ biệt thự chúng ta có tay trong à.”
“Phòng bị chút sẽ không sai đâu.”
Trương Hân gật đầu, “Được, em biết rồi, đúng rồi, anh để Tiêu Lăng dẫn Tô Tố bọn họ mỗi ngày đều đến thăm em, như vậy ‘trạng thái tinh thần’ của em liền dần dần tốt lên tí, người ta khẳng định tưởng rằng em bị Tố Tố khuyên được đấy.”
“Được!”
Trương Hân kéo tay Lãnh Mạc, “Vậy anh sao, anh có phải cần lẩn trốn không?”
“Anh không đi, anh ẩn nắp ở biệt thự, nhưng không thể cùng em ở chung một phòng, anh lên tầng ba, tầng ba cũng có phòng, cũng không có người giúp việc nào, ở đó an toàn nhất.”
“Tốt!”
Chỉ cần xác định Lãnh Mạc không đi, trong lòng Trương Hân liền yên tâm.
...
Những ngày tiếp đó, mỗi ngày Tiêu Lăng và Tô Tố đều đến biệt thự Bán Sơn báo cáo!
Người giúp việc trong nhà kinh ngạc vui mừng phát hiện tâm trạng của phu nhân hình như có chuyển biến tốt hơn, tuy rằng sắc mặt cô vẫn còn trắng bệch. Tinh thần vẫn còn tiều tụy, nhưng đã chịu ăn cơm, tuy rằng ăn rất ít. Dưới sự đi cùng của Tô Tố Trương Hân cũng chịu xuống lầu phơi nắng, cũng chịu cho bác sĩ đến thăm khám sức khỏe cho cô, thậm chí còn cho Tiền Hiểu đi mua sách những điều sản phụ cần chú ý.
Trong nhà phần lớn người giúp việc nhìn thấy Trương Hân từng bước từng bước chuyển biến tốt, nhìn thấy cô nghĩ thông suốt rồi, cũng cảm thấy rất là vui mừng.
Có một lần ở dưới lầu Tiền Hiểu hỏi Trương Hân, “Phu nhân hình như nghĩ thông suốt rồi?”
“Chết cũng chết không thành, có thể là Lãnh Mạc ở trên trời bảo hộ tôi, anh ấy nhất định sẽ không muốn hai mẹ con tôi xảy ra chuyện, cho nên... bất kể chuyện gì, vì con cái cũng nên kiên cường một lần.”
Lời đối thoại ngắn gọn này rất nhanh truyền đến tai của tất cả người trong biệt thự.
Có người cảm giác thấy yên lòng.
Còn có một số người lại cảm giác hoảng hốt!
Lãnh Mạc có con...
Trông ra kế hoạch của họ phải khẩn trương hành động trước thôi.
...
Ở một bên khác.
Bên quân sự của Tiêu Quốc Chính quả nhiên bắt giữ được một chiếc thuyền thuốc phiện, liền không có thêm bất kì hành động nào nữa.
Như lời của Tô lãi thái gia nói vậy, chỉ có chiếc thuyền, căn bản là không có cách nào định tội của Tô gia! Đương nhiên, còn có nguyên nhân càng quan trọng hơn, Tiêu Quốc Chính ở vấn đề này, đối diện một áp lực rất lớn mạnh.
Áp lực đến từ giới chính trị.
Hàng trên chiếc thuyền này, khiến Tiêu Quốc Chính thiết thực nhận biết được bản lĩnh của Tô gia lớn đến thế!
Còn chuyện ở kinh thành xảy ra vụ nổ lớn.
Chuyện này bị định rằng là xung đột của thế lực hắc đạo, hoàn toàn không liên quan đến Tô gia.
Tại sao?
Tại vì cháu gái của Tô lão thái gia người ta cũng chết trong vụ nổ, cho nên chuyện này chắc không thể có khả năng là do Tô lão thái gia chính tay kế hoạch được!
Nói ra thì cũng không ai tin!
Cho nên, chuyện này cũng chìm lắng xuống.
Tô gia ngoài tổn thất một đứa Bạch Linh, không còn bất kì tổn thất nào khác nữa!
Tô Nhiễm cho A Trung kiếm được hài cốt còn sót lại của Bạch Linh, ở trong nhà làm một lễ tang đơn giản.
Lão thái gia nhìn là tức giận rồi.
“Mày không phải không thích Bạch Linh sao, lo cho nó nhiều quá làm gì!” Bây giờ Bạch Linh đối với lão thái gia là một nỗi hận, ngày xưa gọi tên của Bạch Linh còn gọi là Tô Linh, bây giờ không hề che giấu sự ghê tởm của bản thân, người phụ nữ vô dụng này không có tư cách họ Tô!
Tô Nhiễm lạnh lùng nhìn vào lão thái gia, cười khinh nói bóng gió, “Con đích thực không thích Bạch Linh, nhưng không thích đi chăng nữa, nó cũng là con gái con! Nếu như nó còn sống, có thể con sẽ không cho sắc mặt tốt cho cô ấy, nhưng người chết như ánh đèn bị tắt, lần này không phải là nó, có thể Tiêu Lăng và Tô Tố bọn họ cũng tiêu trong vụ nổ rồi, cho nên trên tình trên lý con vẫn nên cám ơn nó!
Không nhắc cái này vẫn tốt, nhắc đến cái này lão thái gia càng tức giận hơn.
Nếu như không phải Bạch Linh phá đám, lần này ông nhất định sẽ bài trừ được tất cả những người cần phải bài trừ!
Đâu giống bây giờ, chỉ chết một tên Lãnh Mạc!
Lão thái gia tức đến nỗi đã phăng cái thau lửa đang đốt vàng mã!
Tô Nhiễm “Xoạt” một cái ngẩng đầu, ánh mắt như kiếm, “Biết con tại sao làm tang lễ cho Bạch Linh không?”
Lão thái gia tức đến thở hỗn hễn nhìn ông.
Tô Nhiễm cười lạnh, “Tại vì con muốn giảm thọ cho ông trời, giảm thọ để giúp Bạch Linh đầu thai, kiếp sau tuyệt đối đừng gặp phải người thân máu lạnh lòng lang dạ sói như ba nữa!”
“Mày! Tô Nhiễm mày với tao chẳng khác bao nhiêu!”
“Ở đây không hoan nghênh ba, ba có thể đi!”
“Tô gia là địa bàn của tao, Tô gia từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài đều là của ta, tao muốn đi đâu thì đi đó!”
“Được!” Tô Nhiễm từ đất đứng dậy, một tay cởi xuống chiếc áo tang trên người, “Được! Ba không đi, con đi!”
Lão thái gia tức đến tột độ!
Ông một chân đá vào quan tài của Bạch Linh, giận dữ nói, “Tô Nhiễm, mày hôm nay dám bước ra khỏi cái sân này, tao sẽ đem hài cốt của Bạch Linh đốt hết!”
Tô Nhiễm đầu không ngoảnh lại, “Cả Tô gia đều là của ba, đừng nói là đốt hài cốt của Bạch Linh, ba cho dù đốt chết cả tôi, cũng không có ai đến gây phiền phức cho ông!”
Lão thái gia nắm chặt l*иg ngực!
Một miệng máu nghẹt ngay ở ngực không lên cũng không xuống!
Ông bực đến nỗi cả mặt đỏ bừng, giận dữ nói với Tiêu Vi Túc, “Ta sớm muộn gì bị thằng nghịch tử này tức chết!”
Tô Vi Túc thở dài.
Lão gia rõ ràng là không muốn nhìn thấy lão thái gia, lão thái gia bản thân lại cứ kiếm chuyện để tự tức giận, trách ai được!
“Lão thái gia, ngài đừng tính toán với lão gia, lão gia đang giận ngài thôi, bây giờ nói chuyện khẳng định sẽ có xương, đợi qua một khoảng thời gian lão gia nghĩ thông suốt rồi sẽ ổn thôi.”
Lão thái gia nghiến chặt răng.
Linh đường của Bạch Linh vẫn còn ở đây, lão thái gia nhìn vào trên quan tài để tấm hình trắng đen của Bạch Linh, chỉ cảm thấy sau lưng có luồng gió âm thổi đến.
“Đi, nơi đây âm khí quá!”
Nói sao cũng đã làm bao nhiêu chuyện thất đức, cái sự tự tin của lão thái gia vẫn không đủ lắm.
Cũng như ông đã gϊếŧ anh chị em của mình, đem họ thờ cùng vào trong đền thờ, nhưng bản thân ông lại chưa từng bước nửa bước chân vào đền thờ!
Ra khỏi linh đường, ánh nắng chiếu lên người, cảm giác luồng gió âm hồi nãy tức thời liền biến mất.
Lão thái gia tra hỏi Tô Vi Túc, “Chuyện mà cho cậu làm làm như thế nào rồi?”
“Vẫn còn đang chuẩn bị.” Tô Vi Túc đỡ cánh tay của lão thái gia, vừa đi vừa nói, “Thành phố A nói sao thì cũng là địa bàn của Tiêu Lăng bọn họ, tuy rằng Lãnh Mạc không còn nữa, những thế lực trong tay hắn vẫn chưa bắt đầu phân giải, hơn nữa... Tô Tố bọn họ rất ít ra cửa, lúc ra cửa đều có người đi theo, cho nên muốn ra tay, vẫn đúng thật là một chuyện không hề dễ dàng.”
Lão thái gia hiểu rõ đạo lý này.
Nhưng ông đã đợi không kịp nữa.
“Nhanh chóng tăng nhanh hành động, ta đã 80 tuổi rồi, còn không biết sống được bao lâu thời gian, trước lúc ta chết, nhất thiết phải thay Tô gia tìm được người thừa kế!”
“Vâng! Tôi lập tức đi dặn dò ngay!”