Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo

Chương 547

Cái gì!

Lại còn có thể cái gì!

Có ai dùng cái ánh mắt này nhìn bố của mình không!

Tiêu Lăng nói nhỏ, “Em thu lại ánh mắt của mình chút đi.”

Tô Tố, “...”

Cô nhìn bố của mình, đâu có phải là phạm tội dại trai đâu!

Có cần phải cấu cô không!

Tô Tố bất lực lườm một cái,nghiêng đầu nhìn To Nhiễm.

Ánh mắt Tô Nhiễm hiền từ nhìn hai người họ,trong ánh mắt toàn là ý cười.

Ông hương mắt nhìn Tiêu Lăng,nhẹ nhàng nói, “Yên tâm,tôi là bố Tố Tố,không bao giờ tranh cướp Tô Tố với cậu được!”

Tiêu Lăng xấu hổ xoa xoa mũi.

Tô nhiễm cũng đã pha trà xong,cốc trà rất bé,ông rót cho mỗi người một cốc,đưa về phía trước mặt hai người, “Thử đi!”

Tô Tố nhấp một ngụm đầu bờ môi,ánh mắt bỗng sáng lên.

Trong miệng vẫn còn vị thơm,vị trà tràn ngập.Lúc mới đầu vào trong họng có chút đắng,nhưng rất nhanh vị đắng đó được thay vào là vị ngọt ngào che lấp đi.

“Thế nào?”

“Ngon ạ!” Tô Tố giơ ngón cái ra.

Tô Nhiễm cười nhẹ,cầm cốc lên cũng chậm rãi chạm môi nhấp một ngụm.Ông nhìn hai người,cũng có lời muốn nói, “Đời người thật ra cũng không khác gì cốc trà này,pha ngon,thì đắng trước ngọt sau,pha không ngon,trong miệng chỉ toàn vị chát. Chuyện của hai con ta cũng biết chút ít,Tố Tố, bố mong rằng các con là vị trà ngon,trước đắng sau ngọt!Những người yêu nhau có thể lẻ bên nhau... không dễ dàng gì,cho nên,hai con ghi nhớ cần phải quý trọng lẫn nhau,không cần biết sau này đường đi có khó khăn như thế nào cũng mong các con đều có thể kề vai sát cánh bên nhau, cùng nhau đi lên phía trước,hỗ trợ lẫn nhau, chăm sóc lẫn nhau.”

Tiêu Lăng bối rối.

Bố vợ nhất định biết rất nhiều việc của anh và Tô Tố cho nên mới nói những lời này.

“Bố, bố yên tâm,sau này con nhất định sẽ yêu thương Tô Tố một đời.”

Tô Nhiễm muốn chính là lời cảm kết này của Tiêu Lăng,cười nhẹ,ánh mắt có chút hạnh phúc.Anh điểm vào điểm kết thúc này,nói những lời này xong không còn dặn dò thêm gì nữa.

Ba người cùng nhau ăn trưa ở khách sạn.

Sau khi ăn cơm trưa xong,Tô Tố có chút buồn ngủ.

“Buồn ngủ rồi?”

Tô Tố ngáp một cái, “Có chút!”

Từ sau khi vai cô bị thương cô không đi làm nữa,hôm nào cũng kẻ trong nhà,rất ít khi ra ngoài,chán cũng chỉ có thể ngủ,thành ra có thoại quen ngủ trưa rồi,ăn xong cơm trưa là bắt đầu thấy buồn ngủ.

Tiêu Lăng vừa định cáo từ thì nhìn thấy Tô Nhiễm nhìn anh có vẻ muốn nói gì đó.

Tiêu Lăng hiểu ya,quay ra nhìn Tô Tố nói, “Hay là em ngủ một chút,anh và bố còn có chuyện muốn nói.”

“Vâng!”

Tô Tố rất nhanh khép mắt lại,dựa đầu vào vai Tiêu Lăng ngủ mất.

Tiêu Lăng ôm với lên,đặt cô vào trong phòng ngủ.Khi anh bước ra,nhìn thấy Tô Nhiễm đang nghiêm nghị nhìn anh.

“Tiêu Lăng,con qua đây,ta có chuyện muốn nói với con!”

...

Tô Tố hoàn toàn không biết được hai người đàn ông muốn nói chuyện gì,cô chỉ biết coi bắt đầu ngủ từ hai giờ chiều đến tận năm giờ mới tỉnh dậy.

Giấc ngủ này thật sự rất thoải mái.

Một giấc mơ cũng không có!

Khi tỉnh lại cô vẫn đang nằm trong phòng ngủ ở khách sạn, cô mơ mơ hồ hồ xót dép đi ra ngoài,nhìn thấy sắc mặt hai người đàn ông vẫn đang rất nghiêm túc,đang ngồi trên sofa không biết đang thảo luận chuyện gì!

Nghe thấy có tiếng động,hai người đàn ông cùng lúc quay đầu lại.

Nhìn thấy Tô Tố,không hẹn mà trong phút chốc cùng im lặng.

“Hai người đang nói chuyện gì vậy?”

“Không có gì!”
 
 “Không có gì!”

Hai người cùng đồng thanh nói.

Tô Tố bĩu môi,không nói thì thôi!

Tiêu Lăng thấy vậy liền đứng lên khỏi sofa,Tô Nhiễm cũng đứng lên, “Không còn sớm nữa,hai đứa cũng về sớm đi,ngày mai còn phải dậy sớm nữa.”

“Vâng!”

Tiêu Lăng dìu Tô Tố,xoa đầu cô, “Đi thay giầy, chúng ta về nhà cũ.”

“Ồ!”

Tô Tố lại một lần nữa đi vào phòng, cô nghe lỏm thấy tiếng cửa Tiêu Lăng và Tô Nhiễm nói ngoài phòng khách.

Tiêu Lăng, “Bố, những điều bố nói con đều nhớ rõ rồi, con sẽ cẩn thận thương lượng với Lãnh Mạc.”

“Ừ!”

Sau đó, không còn nghe thấy tiếng bọn họ nữa.

Tô Tố thất vọng thu tai lạiTrong tâm gần nóng như kiến đốt, hai người họ rốt cuộc sau lưng cô nói gì vậy!

Đợi Tô Tố thay xong giày lại một lần nữa từ trong phòng đi ra, hai người đàn ông đã không còn nói gì nữa.

“Bố, bọn con về nhé.” Tô Tố có chút không muốn.

Ánh mắt của Tiêu Nhiễm vẫn rất tự nhiên, ông vẫy tay, “Về nhanh đi, ngày mai chúng ta gặp lại.”

“Vâng!Bố đợi con nhé!”

Ánh mắt Tiêu Nhiễm ngạo tràn sự ấm áp, “Ừ.”

Tiêu Lăng và Tô Tố cùng nhau rời khỏi khách sạn,Tô Tố chú ý hình như tay Tiêu Lăng đang nắm đồ vậy gì đó, mắt Tô Tố nhìn chằm chằm vào tay anh.Tô Lăng thấy vậy, nhanh chóng nhét vật đó vào trong túi áo khoác.

“Bố em đưa cho anh à?”

“Ừ!”

“Là gì thế, cho em xem?”

“Không được!”Tiêu Lăng lái xe, từ chối cô thẳng thừng, “Đồ vật này là cho anh!”

Tô Tố lẩm bẩm nói, “Đồ keo kiệt.”

Tiêu Lăng cười, giả bộ như không nghe thấy gì.

Tô Tố dựa lưng vào lưng ghế phụ,nhìn mặt trời lặn,ánh mắt từng chút từng chút bắt đầu ấm áp hơn, “Tiêu Lăng!”

“Ừ?”

“Thật là tốt!”

Cái gì thật là tốt?

“Cảm giác có người thân... thật tốt!”

Thì ra cô cũng có bố và mẹ yêu thương cô, mặc dù hai người mẹ đều đã qua đời rồi, nhưng cô vẫn còn có bố!

Tình thân từ trước tới giờ vẫn là điều thiếu sót ở trong tâm của Tô Tố.

Nên bây giờ, sự xuất hiện của Tô Nhiễm làm cho mảnh ghép thiếu sót ở trong tim cô đã được bồi đắp đủ.

Tô Tố bây giờ vạn phần may mắn!

May mắn vì bị bắt cóc,để với có cơ hội tìm được bố đẻ của mình!

“Tiêu Lăng...”

“Ừ?”

“Cảm ơn anh!”

“Ngốc!” Sao phải cảm ơn anh gì cơ chứ.

Hai người lái xe, dần đi về hướng nhà cũ, lúc về tới nhà cũ thì cũng vừa vặn mặt trời đã xuống núi.

Xuống xe, Tiêu Lăng quay đầu nhìn Tô Tố. “Có được không? Không được chúng ta nói thật!”

“Được, vết thương của em kết vai trái, ăn cơm em dùng tay phải, mọi người chắc chắn không phát hiện ra được,phía ông nội anh đi nói là được, đừng nói là bị bắt cóc sẽ dọa mọi người đó, phía mấy đứa trẻ cứ giấu không cần nói đâu.”

Tiêu Lăng thở dài, “Được, đi thôi!”

Hai người đi về nhà cũ, từ cổng lớn đi thẳng vào cửa phòng khách.

Vừa tới cửa phòng khách đã nhìn thấy hai đứa trẻ một trái một phải đứng ở bên ngoài, nhìn thấy hai người họ đi tới, Tiểu Thất om sòm kêu ầm lên.

“Mami,daddy!”

Tiêu Lăng lo lắng tiểu nha đầu sẽ chạm vào vết thương của Tô Tố,nhanh chóng chắn trước mặt Tô Tố,đưa tay ôm lấy tiểu nha đầu.

“Gào gào gào!” Tiểu nhà đầu như một con mực ôm chặt lấy Tiêu Lăng.

Cảnh Thuỵ như một chú cá trạch lách người đi tới.

Tiêu Lăng nhẹ nhàng nói, “Hai con đứng ở của làm gì vậy,sao không đi vào trong nhà?”

Tiểu Thất bĩu môi, “Trong phòng khách có người mà Tiểu Thất và anh không thích!”

Người không thích?

Tô Tố hỏi Cảnh Thuỵ, “Bên trong có ai?”

“Mẹ của daddy,còn có bạn gái cũ nữa!”

Còn có bạn gái cũ!

Miệng Tô Tố méo xệch !

Một đứa trẻ ranh tám tuổi mà biết cái gì là bạn gái cũ! Tô Tố nhìn hướng về Tiêu Lăng, quả nhiên nhìn thấy nét mặt Tiêu Lăng đang rất khó xử.

Tô Tố thu lại tầm nhìn.

Mẹ Tiêu và Tiêu Diệp Lục... Tô Tố cau mày lại, Tiêu Diệp Lục không phải nói muốn về Mỹ sao, sao lại xuất hiện rồi ?