Người đẹp cầu cứu, còn là 1 đại minh tinh!
Đột nhiên lòng chính nghĩa của người cảnh sát trẻ trỗi dậy!
Anh kéo cánh tay của Trương Hân, kéo ra sau lưng đoàn cảnh sát, tuỳ tiện căn dặn đoàn người phía sau, “Nhanh, kêu bảo vệ sơ tán người dân, bắt mấy người này lại, cẩn thận 1 tí coi chừng làm tổn thương đám đông!”
“Vâng!”
Vương Bưu bị 1 loạt sự kiện xảy ra làm cho mắt có chút ngây ngốc, anh lập tức phản ứng lại, “Đồng chí cảnh sát, chúng tôi không có bắt cóc Trương Hân, cô ấy là phu nhân nhà chúng tôi, chúng tôi là bảo vệ cô ấy!”
Cảnh sát trẻ nhìn Trương Hân.
Cả người Trương Hân run rẩy, tròng mắt đỏ lên, liều mạng lắc đầu, “Tôi không quen họ, tôi thật sự không quen họ.”
“Phu nhân, cô đừng gây rối nữa! Để đại ca biết sẽ tức giận đó!”
Trương Hân nhìn xuống, mắt người thường nhìn cũng thấy dường như sợ đến cực độ, nhưng ánh mắt đang nhìn xuống của Trương Hân cực kỳ quyết tâm!
Hôm nay, cô nhất định phải trốn thoát!
Nếu không vì chuyện hôm nay, cô dám khẳng định, sau này dù cô có dùng biện pháp nào, tuyệt đối Lãnh Mạc cũng không cho cô bước khỏi biệt thự Bán Sơn nửa bước!
Mà lúc này, đám đông trong trung tâm đang được sơ tán, mọi người đang di chuyển ra ngoài.
Trương Hân nhân cơ hội này lén lút đi theo dòng người.
Vương Bưu thấy vậy, lập tức gấp gáp, “Phu nhân! Chị đi đâu! Nhanh cản cô ấy lại!”
Cảnh sát trẻ thấy vậy, cảm thấy không được!
Nhanh chóng kêu đoàn cảnh sát vây quanh họ, “Bọn bắt cóc dạo này đúng là huênh hoang, bắt bọn họ lại, đưa đến đồn cảnh sát nhốt vài ngày, coi đã từng có tiền án chưa!”
Vương Bưu nhìn theo Trương Hân rời đi, nhớ đến lời dặn của đại ca, lập tức gấp gáp!
“Các người mau dừng tay, tôi nói các người biết, còn không tránh ra, tôi khiến các người ăn không được phải tự động rời đi!”
“Yo! Gan quả là không nhỏ! Hôm nay tôi nhất định phải bắt bằng được anh, xem anh làm sao khiến tôi ăn không được phải tự động rời đi!”
Vương Bưu tức đến trực tiếp ra tay với cảnh sát.
Lần này 10 người cảnh sát đến, thấy Vương Bưu ra tay, lập tức không nghĩ nhiều nữa, cùng 3 người vệ sĩ của Trương Bưu đánh lộn!
...
Mà lúc này, Trương Hân đã chạy khỏi trung tâm thương mại!
Hôm nay cô cố ý mang đôi giày thể thao, như là đằng sau có quái vật đang đuổi theo cô vậy, liều mạng chạy về phía trước, lòng ngực cô đập mạnh không ngừng, cô biết, thời gian không nhiều! Thân thủ của đám người Vương Bưu không phải mấy người cảnh sát có thể đối phó được!
Cho nên, cô nhất định phải nắm bắt từng giây từng phút!
Trương Hân nhanh chóng bay ra đường chặn 1 chiếc taxi!
Taxi mới ngừng lại, cô đã nghe đằng sau có tiếng la hét!
“Phu nhân, dừng lại!”
Trương Hân quay đầu lại đã thấy Vương Bưu đứng trước cửa trung tâm mua sắm, lúc này đang chạy như bay về hướng cô!
Tại sao lại nhanh như vậy!
Trương Hân bị hù đến hồn bay phách tán!
Cô cắn răng, nhanh chóng mở cửa xe taxi, “Tài xế, nhanh chạy đi, nhanh chạy đi, có người đuổi theo tôi ở phía sau!”
Tài xế nhìn cô gái xinh đẹp 1 cái, rồi nhìn Vương Bưu thân hình vạm vỡ, nhanh chóng đạp ga tăng tốc!
Ai ya!
Thế gian dạo này đều loạn cả lên!
Ban ngày ban mặt, vậy mà có người dám làm điều bất lợi với 1 cô gái nhỏ!
Vương Bưu chỉ có thể nhìn trân trối Trương Hân ngồi trên xe rời đi trước mắt anh!
Xong rồi xong rồi!
Anh xong rồi!
Đại ca nhất định sẽ gϊếŧ anh!
Vương Bưu nhanh chóng nhớ biển số xe mà Trương Hân đang ngồi, nhanh chóng gọi vài cuộc điện thoại! Sau đó bay nhanh lên xe đuổi theo.
Trương Hân không ngu!
Sau khi taxi rời khỏi tầm nhìn của Vương Bưu, cô lập tức xuống xe!
Cô núp trong 1 lùm hoa màu xanh lá, chưa tới vài phút, quả nhiên xe của Vương Bưu và vệ sinh phóng như bay đuổi theo xe phía trước!
Trương Hân thở phào!
Cô đổi hướng, đi về hướng ngược lại, bắt 1 chiếc taxi, nhanh chóng rời khỏi nơi đó!
...
“Mất tích rồi?”
Trong biệt thự Bán Sơn truyền lại âm thanh tức giận, “Cậu làm ăn kiểu gì vậy, đến 1 đứa con gái cũng không xem chừng được!”
Vương Bưu gục đầu xuống, mặc cho Lãnh Mạc la mắng, 1 câu cũng không dám cãi lại!
Chuyện ngày hôm nay nhất định là nỗi nhục lớn nhất trong đời anh!
Vậy mà anh chỉ có thể trối trân nhìn phu nhân rời khỏi tầm nhìn của anh, cũng không thể bắt cô lại.
Lãnh Mạc “loạt” 1 cái đứng lên từ sofa, toàn thân đều là lệ khí!
Đáng chết!
Mình không nên đề nghị cô ấy ra ngoài để giải toả nỗi buồn!
“Kêu người lập tức phong toả trạm xe lửa, đường sắt, sân bây còn có xe đò!”
Vương Bưu cẩn thận nói, “Đã, đã kêu người đi rồi.”
“Cô ấy chạy đi bao lâu rồi?”
“2, 2 tiếng rồi!”
Lãnh Mạc tức đến mắt cũng đỏ lên, anh cực kỳ tức giận, 1 quyền đập lên mặt Vương Bưu, đập xong vẫn chưa hết giận, hung hăng nắm lấy cổ áo của anh, âm thanh như từ khẽ răng phát ra, “Đáng chết! Cô ấy cũng đã mất tích 2h, bây giờ cậu mới nói tôi biết?”
Mặt của Vương Bưu đau rát, miệng nứt nẻ nếm được vị tanh của máu.
Vốn dĩ anh nghĩ là phu nhân chạy cũng không xa, cho nên anh nghĩ chỉ cần đuổi kịp phu nhân đem cô về, thì coi như chuyện này không xảy ra.
Ai biết được...
“Đại ca, xin lỗi!”
“Bây giờ nói xin lỗi có ích lợi gì!”
Đột nhiên Lãnh Mạc nghĩ ra. “Đuổi theo di động của cô ấy!”
Rất nhanh, những chuyên viên kỹ thuật tới nhà, bắt đầu truy tìm, sau đó xác định được 1 nơi. Lãnh Mạc lập tức kêu người đuổi theo, nhưng qua nửa tiếng sau, người đuổi theo gọi điện về, “Phu nhân để điện thoại trên bãi cỏ.”
“Đáng chết!”
Lãnh Mạc 1 chân đá nát cái bàn trà bằng gỗ!
Người trong biệt thự không ai dám thở mạnh, run sợ nhìn Lãnh Mạc.
Lãnh Mạc y như 1 con sư tử đang tức giận, không ngừng dậm chân tại chỗ!
“Tôi không tin, 1 người phụ nữ có thể đi xa đến mức nào! Căn dặn xuống dưới, kêu cấp dưới tìm kiếm cho tôi, tìm kiếm theo kiểu trải thảm! Thành phố a chỉ lớn cỡ đó, tôi không tin tôi không tìm được cô ấy!”
Đợi anh tìm được Trương Hân!
Anh nhất định.
Nhất định không quan tâm cô ấy có vui vẻ hay không, dù cho cô ấy có không vui như thế nào, anh cũng sẽ trói cô lại nhốt ở trong biệt thự!
Đừng mơ có thể bước ra khỏi biệt thự Bán Sơn nửa bước!
“Vương Bưu!”
“Có!”
“Kêu người canh cho kĩ, nếu tiền trong ngân hàng của Trương Hân được rút ra, lập tức báo cho tôi nơi rút!”
“Vâng!”
“Còn có!” Lãnh Mạc cắn răng, “Kêu người nghe lén điện thoại của Tô Tố và Tiểu Hy!”
Vương Bưu ngây người 1 lúc.
Lãnh Mạc cắn răng, “Hai người họ là bạn tốt nhất của Trương Hân, tôi không tin, Trương Hân trốn ra rồi, không liên lạc với bạn của cô ấy!”
“Vâng, tôi bây giờ kêu người đi nghe lén!”
...
“Trương Hân trốn rồi?” Tô Tố ngây người 1 lúc liền cười, “Tốt, trốn rất tốt!”
Tiêu Lăng lại không lạc quan như cô.
Anh thay 1 bộ đồ, vỗ vỗ đầu của Tô Tố, “Em nghĩ thật đơn giản, trừ phi Trương Hân cả đời không bị Lãnh Mạc bắt được, nếu không... kết cục của cô ấy nhất định thảm đến anh không thể tưởng tượng được!”
Tim của Tô Tố lập tức nhảy lên, “Trương Hân nhất định không bị tìm thấy!”
Tiêu Lăng nhún nhún vai!
Thành phố a là địa bàn của Lãnh Mạc, ai có thể trốn khỏi tầm nhìn của cậu ta trong bao lâu?
Tiêu Lăng mang giày lên, nhìn khuôn mặt lo lắng của Tô Tố, “Đừng nghĩ nhiều, đi, anh dẫn em đi gặp 1 người!”