Tôn Nguyên bị tiếng la làm cho tỉnh giấc, nhịn không được bịt tai lại.
Tối qua anh cứ nghĩ làm sao giải quyết vấn đề bên mẹ anh, nghĩ tới rất khuya mới ngủ, anh cảm thấy vừa mới nhắm mắt, thì bị làm ồn đến tỉnh, “Đừng ồn!”
Tôn Nguyên quay lưng lại tiếp tục ngủ.
“Aa...”
Tiểu Hy muốn điên lên!
Cô ôm chăn, ôm hy vọng cuối cùng mở chăn ra nhìn, sau khi nhìn thì xém tí khóc lên! Bên trong chăn cô cả người không mặc gì, đến qυầи ɭóŧ cũng không! Không chỉ như vậy, trên thân thể còn có dấu xanh tím, bên dưới thì nóng rát và đau.
Tiểu Hy hận đến cắn răng.
Cô nắm lấy cái gối trên giường, dùng sức đánh lên đầu của Tôn Nguyên, “Tên đáng ghét! Chiếm tiện nghi của tôi! Chiếm tiện nghi của tôi, đánh chết anh, tôi đánh chết anh!”
Gối không có lực sát thương nào.
Đánh người tất nhiên cũng không đau, nhưng không thể ngủ tiếp rồi.
Tôn Nguyên cầm lấy gối, từ giường ngồi dậy.
Anh ngồi dậy 1 cái, nửa thân trên lộ trong không khí, da Tôn Nguyên rất trắng, nhưng không phải trắng bệch như kiểu thư sinh, mà là trắng mịn màng, sáng như ngọc vậy, cơ thể anh cũng không có cơ bắp khoa trương gì, nhưng cơ thể rất rắn chắc, vai rộng eo hẹp, thân hình được gọi là đẹp! Phần eo hiện lên cơ bụng ngăn nắp, nhìn đến mặt của Tiểu Hy đỏ lên. Cô quay mặt đi, lấy chăn đắp lên đầu anh.
“Anh nhanh chóng mặc quần áo!”
Tôn Nguyên nhìn phản ứng của Tiểu Hy, miệng hiện lên 1 nụ cười.
Anh mở chăn ra đi xuống giường, lượm đồ từ dưới đất mặc lên, “Được rồi!”
Lúc này Tiểu Hy mới quay lại nhìn anh, thấy nửa thân trên anh vẫn để trần, cô tức giận nhìn anh, “Tên bướm hoa nhà anh, mặc áo vào!”
“Anh cũng muốn mặc, nhưng...” Tôn Nguyên nhặt áo sơ mi từ dưới đất lên, hôm qua động tác hơi kịch liệt, sơ mi và nút đều bị bung ra hết. Mắt anh loé lên, để áo ở trước mặt Tiểu Hy, “Trái ớt nhỏ, không ngờ em phóng khoáng như vậy, anh cũng bị em doạ chết mất.”
Mắt của Tiểu Thất lập tức ngây ngốc.
“Anh, anh anh anh là, là ý gì.”
Tôn Nguyên tuỳ tiện ném chiếc áo qua 1 bên, không dám tin nhìn Tiểu Hy, “Tối qua em làm gì, đừng nói anh nghe là em không nhớ.”
Tiểu Hy như sét đánh ngang tai!
Không lẽ... không lẽ không phải bướm hoa làm gì cô, mà hôm qua cô say rồi làm gì bướm hoa rồi.
Cô nhìn quần áo lộn xộn dưới đất, khó khăn nuốt nước miếng.
Không, không thể nào, cô không gan dạ như vậy.
Lúc này, Tôn Nguyên quay lưng lại, đưa lưng cho Tiểu Hy coi, Tiểu Hy bịt mắt lại, “Anh làm gì.”
“Cho em xin kiệt tác của em!”
Tiểu Hy bán tín bán nghi lấy tay ra, mặt lập tức đỏ như trái cà, chỉ thấy lưng trắng của Tôn Nguyên đầy vết móng tay đỏ tươi, có chỗ còn bị rách da, ít máu rỉ ra từ vết thương, có 10 đến 20 dấu móng tay dài in trên lưng anh, vừa đỏ vừa dài, trên làn da trắng của anh hiện lên càng chói mắt.
Giống như... giống như bị hành hạ xong vậy.
Dấu móng tay rất mới, nhìn là biết tối qua mới bị...
Tiểu Hy lập tức cảm thấy có lỗi.
Cô ôm đầu bi ai than thở! Cố gắng nhớ lại hôm qua xảy ra chuyện gì, cô nhớ cô đang chuốc rượu Tôn Nguyên, đợi anh say rồi thì dễ trả thù, sau đó thì sau đó cô uống say rồi, sau đó hình như Tôn Nguyên đưa cô về nhà, sau đó cô làm **...
Trong khi ** cô hoá thân thành 1 nữ vương bá đạo, hung hăng cưỡi lên người nào đó, sau đó Tiểu Hy bi thảm phát hiện, chuyện sau đó nữa cô không thể nhớ được!
Không lẽ... không lẽ đó không phải mơ.
Thật là cô uống rượu xong làm bậy, mạnh mẽ làm rồi làm Tôn Nguyên.
Tôn Nguyên ở kế bên nhìn Tiểu Hy chìm sâu trong suy nghĩ, khuôn mặt cực kỳ khổ sở, xém chút nữa là cười phụt ra, anh cố gắng nhịn lại, khi Tiểu Hy lần nữa ngước mắt nhìn anh, anh đã quay lại trang thái ban đầu.
“Tôn, Tôn Nguyên à...”
“Ừ!” Tôn Nguyên lấy ghế ngồi xuống, làm bộ dạng nghe đang nghe Tiểu Hy giải thích, mặt trầm trọng nói, “Em nói!”
Tiểu Hy nắm lấy ga giường khóc không ra nước mắt.
“Xin, xin lỗi nha...”
Tôn Nguyên hừ lạnh 1 tiếng, “Xin lỗi có tác dụng còn cần cảnh sát làm gì! An Tiểu Hy, tôi thực sự không nghĩ em lại là loại người này, tối qua tôi có lòng tốt đưa em về nhà, kết quả em... hừ, bây giờ chuyện cũng xảy ra rồi, em nói phải làm sao!”
Tiểu Hy xấu hổ đến cả mặt đều đỏ lên.
Cô cắn môi cúi đầu, cả người phờ phạc.
Làm sao đây...
Làm sao cô biết được!
Tiểu Hy suy nghĩ nửa ngày, đầu cũng đau mà không nghĩ ra cách giải quyết, rất lâu cô mới ngẩng đầu lên, thám tính nói, “Hay là... hay là chúng ta xem như không có chuyện gì, chúng ta đều là người trưởng thành, trưởng thành thì chuyện **... hình như cũng khá bình thường! Mà chuyện này, chịu thiệt cũng đâu phải đàn ông, chúng ta cứ xem như không có chuyện gì được không.”
Tôn Nguyên cực kỳ tức giận, “Không được! Ai nói chuyện này đàn ông không chịu thiệt! Chuyện tối qua đã khiến tôi bị tổn thương tâm lý nghiêm trọng! Làm sao có thể dễ dàng xem như không có chuyện gì!”
Tiểu Hy xấu hổ.
Nếu cho cô 1 cơ hội, cô nhất định nhất định nhất định sẽ không uống rượu!
Nhưng, bây giờ có hối hận đến chết cũng không được.
Tiểu Hy sắp khóc rồi, “Vậy anh muốn như thế nào!”
Đột nhiên Tiểu Hy nghĩ ra cái gì đó, ôm chăn xuống giường, nhặt cái túi của cô ở dưới đất lên, lấy tiền ra, bên trong còn 1 xấp tiền màu đỏ, cô cầm ví tiền lên, nuốt nước miếng nhìn Tôn Nguyên, đột nhiên Tôn Nguyên có dự cảm không lành.
Quả nhiên...
Lập tức nghe Tiểu Hy nói, “Tôi, bây giờ trên người tôi chỉ còn nhiêu đây tiền, nếu cần... đều đưa hết cho anh, à... anh khoan tức giận, tôi biết! Tôi biết anh có tiền và cũng không xem trọng chút tiền này của tôi, tôi cũng là muốn bù đắp tổn thất tinh thần của anh, nếu anh chê ít, anh đợi tí tôi đi ngân hàng rút thêm cho anh được không.”
“Không! được!”
Tiểu Hy thật sự muốn khóc rồi, ngồi quỳ trên thảm, nhìn chằm chằm Tôn Nguyên, “Vậy anh muốn thế nào.”
“An Tiểu Hy, em có phải phụ nữ không! Em làm chuyện đó với tôi rồi, giờ chỉ dùng tiền để giải quyết, không lẽ em không muốn chịu trách nhiệm” Tôn Nguyên tra hỏi!
Tiểu Hy bị hỏi đến rối loạn!
Lời này... tại sao cô thấy có gì đó kì lạ.
Nhưng ý của Tôn Nguyên cô cũng nghe hiểu, cô chỉ mũi mình, “Muốn tôi chịu trách nhiệm, trách nhiệm.”
Tôn Nguyên hừ lạnh 1 tiếng, híp mắt đến gần cô, “Không lẽ em muốn trốn trách nhiệm!”
“Không không không, tôi không phải ý này!” Tiểu Hy lập tức xua tay, lúc này cô sợ làm Tôn Nguyên tức giận, nếu chuyện hôm nay bị đồn ra ngoài, mặt mũi của cô không biết để đâu nữa.
Cô cũng có thể nghĩ được tiêu đề của tờ báo, “Nữ dẫn Chương trình mạnh mẽ nhất lịch sử, cường bạo thiếu niên nhỏ tuổi.”
Nghĩ đến khả năng này, Tiểu Hy lập tức đánh trận chiến này, nhanh chóng nói, “Chịu! Đương nhiên phải chịu trách nhiệm! Nhưng mà, anh, anh anh muốn tôi chịu trách nhiệm như thế nào.”
“Em nói xem!”
“Hay, hay là, anh làm bạn trai tôi.”