Có điện ảnh tuyên truyền mở rộng như bão tố ùa đến, gần như xâm nhập từng ngóc ngách tại thế giới mạng, muốn không nhìn thấy cũng không được. Thế nhưng có những bộ điện ảnh lại tuyên truyền vô cùng mộc mạc giản đơn, cũng không vận dụng quá nhiều con đường mở rộng ép buộc, chỉ lặng lẽ đăng ký một weibo, lặng lẽ đem tất cả tin tức post lên.
Hai phương thức tuyên truyền này cũng không phân đúng sai, dù sao ở thời đại này muốn trổ hết tài năng giữa trăm nghìn bộ phim khác, không mạnh mẽ đem sự tồn tại của mình biểu diễn trước mặt khán giả cũng đồng nghĩa với việc bị mai một. Trừ khi giống như những bộ phim chế tác lớn như 《Tinh quang 》 hoặc 《Nghe tiếng gió thổi 》, chúng nó chưa bây giờ sợ mình sẽ bị che lấp, bởi vì bọn chúng chỉ cần trưng ra tên đạo diễn và danh sách diễn viên liền có thể khiến vô số fans điên cuồng truy phủng.
Khi 《Nghe tiếng gió thổi 》 đăng ký weibo, không có bao nhiêu người chú ý đến bộ phim này.
Song khi đoàn phim tuyên bố danh sách nhân viên chủ chốt lên mạng, đồng thời tags tên những nhân vật liên quan, chỉ trong ba phút ngắn ngủi hàng loạt fans đều phát hiện cái weibo vừa xuất hiện này ——
/ĐMM, MM, MM!!!! Phim mới do Sở Nghiên Nghiên đóng chính? Đạo diễn là Sở Tiêu Khanh?!!!/
/Mị không nhìn lầm chứ, Sở Nghiên Nghiên đột nhiên ra
phim mới? Hơn nữa hai tháng sau liền chiếu phim rồi? Ôi chao, đều đã quay xong vì cái gì phải chờ hai tháng nữa mới công chiếu chứ? Hiện tại không phải phim điện
ảnh đều là quay một tháng hậu kỳ một tháng sao? Lẽ nào bộ phim này cần đặc hiệu hậu kỳ vô cùng nhiều? Đây là phim điện
ảnh đề tài gì chứ/
/Khoan khoan… ta mới nhìn thấy cái gì? Nữ chính là tiểu thiên sứ Anfia! Nam 2 lại là Raymond Westdruck? Từ lúc nào weibo còn cho phép đăng ký trùng tên trường họ vậy, lại có tên weibo của người nào đó giống hệt Đại soái Raymond rồi./
‘Đại soái’ là biệt danh các fans đặt cho Raymond, bởi vì anh ta bộ dạng đẹp trai, tính cách cũng rộng rãi hoạt bát, thường xuyên cười ha ha nên các fans Hoa quốc liền đặt cho anh một biệt danh ‘Đại soái ca ngốc nghếch’, gọi tắt là ‘Đại soái’.
Lúc đoàn phim 《Nghe tiếng gió thổi 》 công bố danh sách diễn viên tự nhiên phải tags weibo của Raymond vào, vậy nên liền có fans tùy ý chọn xem, sau đó liền…
/Mợ? Raymond thật sự diễn nam 2? Cái nam 2 này thật sự là Raymond Westdruck?!/
Thoáng cái tất cả mọi người đều sôi trào, ngay cả fans của Sở Ngôn cũng không tin được sự thật này.
Những người hâm mộ điên cuồng bình luận dưới bài post duy nhất trong weibo đoàn phim 《Nghe tiếng gió thổi 》, bọn họ đối với bộ phim này phi thường chờ mong, cũng có rất nhiều người muốn biết Raymond thật sự là diễn nam 2 sao? Chuyện này có lầm lẫn gì không.
Lượng người theo dõi weibo 《Nghe tiếng gió thổi 》 trong thời gian ngắn điên cuồng tăng lên, không quá một giờ đã có hơn năm triệu lượt follow, hơn nữa còn không ngừng tăng trưởng! Fans của Anfia hứng thú với weibo này, fans của Raymond càng là hau háu dõi theo, mà fans của Sở Ngôn hiển nhiên không nhường một bước!
Đợi qua ba giờ, dưới bài post này đã có hơn hai mươi triệu người theo dõi, số bình luận cũng vượt qua vài triệu. Phần lớn bình luận đều đang hỏi, nam 2 của bộ phim này có phải thật là Raymond Westdruck không.
Đối với vấn đề này, phía đoàn phim vẫn không đưa ra câu trả lời chính thức, chờ thêm một đoạn thời gian Raymond Westdruck bất chợt công bố một tin tức trên trang cá nhân: /Rốt cục cũng đã đóng máy, chờ mong gặp lại mọi người trong rạp phim! Bộ phim
@《Nghe tiếng gió thổi
》này đặc biệt tốt, sau khi tham gia đã học được không ít thứ, thú vị nhất chính là… hắc hắc,
@SởNgônyan @LittleangelAnfia, mọi người đoán được quan hệ của bọn họ là như thế nào sao?
Raymond rất nhanh đem lực chú ý của các fans dời đến bản thân bộ phim, lại qua một đoạn thời gian, Anfia, Tào Hinh cũng đều chia sẻ bài post của weibo 《Nghe tiếng gió thổi 》, xác thực chuyện nay với người hâm mộ, đồng thời cảm ơn sự quan tâm của mọi người, hẹn gặp lại tại rạp chiếu vào hai tháng sau.
Qua một đợt như vậy, các fans của Sở Ngôn cuối cùng cũng tin việc này, đồng thời chân chính kích động.
/Lại là phim của đạo diễn Sở Tiêu Khanh! Sở Nghiên Nghiên đóng vai chính, vai chính! Thực sự rất giỏi!/
/Lần này Sở Nghiên Nghiên sẽ diễn nhân vật như thế nào chứ? Thật hy vọng có thể xem sớm một chút mà a a a a!!!/
/Cự
tuyệt lần nữa rơi lệ
vì Sở
Nghiên Nghiên! Cự
tuyệt rơi lệ! Cự
tuyệt rơi lệ!… Ô ô ô ô được rồi, vẫn là ngoan ngoãn đi xem chiếu phim thôi, Sở Nghiên Nghiên nhất định phải hạnh phúc đó! Tặng anh một ngôi sao thật to to này =3=/
Sở Ngôn nhìn bình luận của các fans cũng không nhịn được nở nụ cười, sau đó lại chia sẻ bài viết của đoàn phim, biểu đạt sự mọng chờ với những người hâm mộ.
Có lẽ là do lúc ở tinh cầu điện ảnh A-2 đã quay phim quá vất vả, ngày đêm thức trắng làm việc, vậy nên sau khi trở về Thủ đô tinh được ba ngày, Sở Ngôn liền có chút cảm mạo.
Tuy nói cảm mạo chỉ là bệnh nhẹ, uống một liều thuốc liền lập tức khỏi hẳn, thế nhưng Sở Ngôn lại không thích làm như vậy. Trước kia bởi vì đóng phim không thể lãng phí thời gian, vậy nên y sẽ uống thuốc đem triệu chứng đè xuống, nhanh chóng tham gia quay chụp. Thế nhưng mấy thứ thuốc men này đối với cơ thể luôn là không tốt, vậy nên lần này y cũng không uống thuốc mà dùng liệu pháp cổ xưa nhất: Mỗi ngày uống nước nóng, trăm tuổi đều khỏe mạnh.
Vì vậy, buổi tối mỗi ngày khi Hạ Bách Thâm cúi đầu lật xem tư liệu đều có thể nghe được tiếng ho khan trong thư viện yên tĩnh, mỗi một tiếng ho đều không vang dội chỉ nghẹn lại trong cổ họng, thế nhưng thanh âm kia lại cực kỳ chói tai, khiến cho Hạ Bách Thâm khẽ mím môi, vươn tay khép màn hình điện tử lại, bước tới bên cạnh thanh niên.
“Ngôn Ngôn, em vẫn nên uống thuốc thôi, cứ ho mãi như vậy cũng không tốt cho cơ thể.”
Lúc này Sở Ngôn đang đọc một quyển sách ngoại văn cực dày, nghe được Hạ Bách Thâm nói thì hơi ngẩng đầu lên, bất đắc dĩ cười cười: “Thuốc có ba phần độc, anh ngay cả cái này cũng không biết sao? Em uống thuốc là được rồi, nếu như mỗi lần sinh bệnh đều uống thuốc sẽ khiến cơ thể sinh ra tính kháng thuốc, như vậy càng không tốt.”
Hạ Bách Thâm nhíu chặt lông mày: “Sau này sẽ có thuốc tốt hơn.”
“Nhưng sau này thân thể sẽ càng thêm bị thương tổn.”
Trầm mặc một hồi, người đàn ông khẽ cong khóe môi, nói: “Em thật sự muốn tranh cãi với anh, không chịu uống thuốc?”
Sở Ngôn vô tội trừng mắt nhìn, hỏi ngược lại: “Thế nhưng em cảm thấy cơ thể rất tốt.”
Lời này của Sở Ngôn cũng không sai, lần cảm mạo này của y chỉ là do cơ thể mệt mỏi quá độ, cũng không phải do lây nhiễm virus. Y chỉ là ho khan bình thường không có triệu chứng khác, ngay cả đau đầu cũng không cảm thấy, thực sự không tính nghiêm trọng.
Nhưng mà Hạ Bách Thâm nghe xong câu này lại cau mày càng chặt: “Anh cảm thấy không tốt, anh sẽ đau lòng.”
Sở Ngôn nhướn mày, nhẹ nhàng “À” một tiếng, cười hỏi: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Nghe nói hôn môi có thể truyền cảm mạo từ người này sang người khác, Ngôn Ngôn, nếu không anh hy sinh một chút nhé?”
Vừa dứt lời, người đàn ông liền cúi đầu hôn lên môi thanh niên mình âu yếm. Sau đó, người đọc sách tự nhiên không đọc nổi nữa, người công tác cũng không còn lòng dạ nào làm việc, chiến trường nhanh chóng dời khỏi thư viện trở về phòng ngủ, sau đó chính là một khóa triết học nhân tính tiến hành trên giường,.
Đợi đến hôm sau, Sở Ngôn kinh ngạc phát hiện cổ họng của mình vậy mà đã khôi phục bình thường, thanh âm cũng không còn khàn đặt nữa. Y kinh ngạc đánh thức người đàn ông bên cạnh, lại nghe đối phương ho nhẹ một tiếng, thấp giọng hỏi: “Khụ khụ… Làm sao vậy?”
Sở Ngôn: “…”
Ông bà ta quả nhiên không gạt người!
Hiếm hoi lắm mới có một kỳ nghỉ dài, trong khoảng thời gian này Sở Ngôn ở lại Thủ đô tinh vui vẻ thư giãn giải trí, Hạ Bách Thâm cũng đem công việc của mình đẩy mạnh tiến độ, chờ xử lý xong hết liền dẫn vợ yêu rời khỏi Thủ đô tinh đi du lịch ở một tinh cầu trứ danh về phong cảnh.
Phi thuyền tinh tế màu đen cất cánh từ sân bay tư nhân của Thủ đô tinh, nhanh chóng xuyên qua tầng khí quyển biến mất giữa vũ trụ vô biên vô ngần. Một đoạn lữ hành ngắn ngủi vừa mới bắt đầu, hai vị đương sự bề ngoài đều tỏ ra cực kỳ bình tĩnh, thế nhưng trong lòng lại mang theo vô hạn chờ mong.
Một người nhìn vũ trụ đen kịt mênh mông, thầm nghĩ: Tinh cầu du lịch trong truyền thuyết sao. Sẽ là bộ dạng thế nào đâu…
Một người nhìn thanh niên tuấn tú bên cạnh, âm thầm nghĩ: Nếu như ngâm suối nước nóng, bộ dạng của Ngôn Ngôn sẽ xinh đẹp đến mức nào chứ…
Tạm thời không nói tới mạch não khác biệt của hai người, cũng không đề cập đến sự tưởng tượng hương diễm vô hạn của người đàn ông nào đó, cũng chẳng quan tâm xem cái loại suy nghĩ vô liêm sỉ kia rốt cục có thành công hay không… Tại giờ khắc này, trong nhà lớn Hạ gia tại Thủ đô tinh, một ông cụ tóc bạc quắc thước đang không ngừng qua lại, nôn nóng phiền muộn, bước chân hỗn độn.
Hạ lão gia tử đi từ đầu này đại sảnh đến đầu bên kia, sau đó lại vòng ngược trở về. Ông cứ thế đi qua đi lại tròn nửa giờ, lão quản gia ở bên cạnh cung kính đứng thẳng, cúi đầu yên lặng, vô cùng bình tĩnh.
Lại đi thêm mười phút, Hạ lão gia tử bỗng nhiên đổi quỹ tích, đi tới trước mặt lão quản gia, hỏi: “Ông nói xem thằng nhóc Hạ Bách Thâm kia rốt cục là đang làm gì?”
Lão quản gia rũ mắt nhìn chân, bình tĩnh nói: “Thiếu gia sẽ có chủ ý của mình, lão gia, tôi thật sự không đoán được.”
Hạ lão gia tử lập tức dựng thẳng lông mày: “Ông không biết?! Thằng bé đó là do ông trông nom từ nhỏ đến lớn, vậy mà ông không biết?!”
Lão quản gia kinh ngạc hỏi: “Lão gia, lẽ nào thiếu gia không phải do ngài tự mình nuôi nấng sao? Ngài cũng không biết thì ông già như tôi sao có thể biết được.”
Lời này quá mức hữu lý, Hạ lão gia tử quả thực không còn lời phản bác.
Không sai, ông mới là ông nội ruột của thằng nhãi trời đánh kia, cha mẹ của thằng nhóc kia vô phúc qua đời sớm, là một tay ông nuôi nấng nó lớn bằng này. Chỉ là… quan hệ của ông và thằng nhóc kia còn không thân thiết bằng quản gia nữa! —— lời này có thể nói sao? Đây nhất định không thể nói, đây là làm mất mặt già của ông mà!
Sắc mặt cổ quái suy nghĩ hồi lâu, Hạ lão gia tử chịu không nổi nói: “Ta cũng không tin nó và Sở Ngôn đã ở chung hơn một năm, như vậy còn chưa từng làm qua chuyện gì? Hạ Bách Thâm nó chẳng lẽ không được? Hay là bị lãnh cảm? Ta phải đi tìm một câu trả lời, nhất định phải tìm bọn nó đưa ra câu trả lời!”
Lão quản gia nhàn nhạt ‘À’ một tiếng, lại nói: “Người còn nhớ lời thiếu gia đã nói với người sao?”
Hạ lão gia tử sửng sốt: “Nói cái gì?”
Lão quản gia không trả lời, chỉ hỏi: “Người còn nhớ cậu Sở vì sao muốn ly hôn với thiếu gia chứ?”
Hạ lão gia tử: “@#TruyenHD#@@@#%$!!!”
Lão quản gia nhẹ nhàng mà thở dài một hơi, nói: “Lão gia, con cháu tự có phúc của con cháu, ngài cứ yên tâm đi, thiếu gia tự có chừng mực.”
Hạ lão gia tử nghe lời này vốn định nói thêm gì đó, thế nhưng ông giơ tay lên xoắn xuýt một hồi cuối cùng vẫn là chậm rãi hạ xuống.
Hạ lão gia tử nặng nề thở dài một hơi, thấp giọng nói: “Ây da, thằng trời đánh kia thật sự khiến người ta lo lắng mà. Lẽ nào khi ấy ta thực sự vạch trần tội lỗi nào rất lớn của nó, vậy nên đến tận bây giờ Sở Ngôn vẫn chưa chịu tha thứ? Cũng không đúng nha, bọn nó hiện tại đã ở chung rồi mà. Thằng nhóc này EQ quá thấp, hai vợ chồng có chuyện gì còn không phải đầu giường cãi cuối giường hòa sao?! Hiện tại Sở Ngôn còn đang ở nhà của nó, nhất định là thích nó, vì sao nó không biết biến báo chứ!”
Đối với vấn đề này, lão quản gia cũng là cúi đầu không nói.
Hạ lão gia tử đặt mông ngồi trên salon, vỗ đùi bắt đầu hồi ức đến năm tháng thanh xuân của mình: “Nhớ năm đó, ta cũng là người gặp người thích, là tình nhân trong mộng của tất cả thiếu nữ tại Thủ đô tinh. Người thích ta có thể xếp hàng dài từ cổng Đại học thủ đô tận tới sông Dung Châu, đó cũng là một phen cảnh tượng phong lưu…”
Lão quản gia: “…” Ngài cũng chỉ có thể phô trương nói trước mặt tôi.
Nói từ mối tình đầu năm mười sáu tuổi đến phu nhân sau này, Hạ lão gia tử dùng tròn một giờ hồi tưởng thanh xuân, lão quản gia liền kiên nhẫn ở bên cạnh lắng nghe. Nói xong lời cuối cùng, Hạ lão gia tử lại là nhíu chặt lông mày: “Theo ta nhớ thì dịch cải tạo trong người Sở Ngôn hình như sắp đào thải rồi đi? Ngày mai ông theo tôi đến bệnh viện Hạ thị hỏi chuyện này một chút.”
Lão quản gia nghe xong nhẹ nhàng gật đầu: “Dạ.”
Ngày hôm sau, Sở Ngôn và Hạ Bách Thâm đã có mặt tại tinh cầu du lịch trứ danh S231, bắt đầu hành trình du ngoạn khó khăn lắm mới có được. Mà bên kia, Hạ lão gia tử dưới sự đồng hành của quản gia ngồi xe huyền phù đến bệnh viện Hạ thị.
Hạ lão gia tử đương nhiên là được viện trưởng tự mình tiếp đãi, sau khi hỏi thăm một vài vấn đề liên quan đến dịch cải tạo, cuối cùng ông còn nói: “Chuẩn bị cho ta thêm một phần dịch cải tạo, nói không chừng qua một thời gian nữa sẽ cần dùng đến.” Cho dù vô ích cũng phải giao cho thằng nhãi Hạ Bách Thâm kia, nhỡ đâu đến khi nào đó lại có thể dùng được thì sao!
Vừa nghe những lời này, nụ cười của viện trưởng không khỏi rung lên, qua một lát mới nói: “Được, tôi sẽ chuẩn bị cho ngài.”
Tuy rằng sự thay đổi của viện trưởng chỉ trong nháy mắt, thế nhưng lại hoàn toàn bị Hạ lão gia tử nhận thấy.
Có thể rong ruổi thương trường hơn mấy mươi năm, thủ đoạn của Hạ lão gia tử tự nhiên không cần nhiều lời. Đến tận ngày nay, rất nhiều tinh anh thương giới khi nghe đến tên Hạ lão gia tử đều không nhịn được run rẩy vài lượt, bất giác hồi ức nụ cười gian giảo của vị cáo già bề ngoài thoạt nhìn hết sức hiền hòa kia.
Hạ lão gia tử híp mắt, cũng không lập tức truy hỏi đến cùng, trái lại bình tĩnh nói: “Gần đây bệnh viện có vấn đề gì không?”
Viện trưởng kinh ngạc nói: “Không có vấn đề, hết thảy đều rất bình thường.”
Hạ lão gia tử nhẹ nhàng gật đầu, ngay khi viện trưởng vừa bình tĩnh lại đột nhiên lơ đễnh nói: “Như vậy là chỗ của Hạ Bách Thâm xảy ra vấn đề.”
Cơ thể viện trưởng cứng đờ, động tác lọng cọng ngẩng nhìn vị lão tiên sinh trước mặt, chỉ thấy người nọ biểu tình bình đạm nhìn mình, sau đó chậm rãi thốt ra một câu: “Nói cho ta biết, Hạ Bách Thâm bảo các người che giấu việc này, lại có liên quan gì đến… dịch cải tạo.”
Dù đã rời khỏi thương trường nhiều năm, khí thế của Hạ lão gia tử vẫn không hề yếu bớt. Viện trưởng chỉ có thể nhanh chóng đem chuyện hơn nửa năm trước Sở Ngôn và Hạ Bách Thâm từng đến bệnh viện kiểm tra chuyện thụ thai kể lại, đồng thời sau một hồi do dự vẫn là thông báo kết luận cuối cùng.
“Vô sinh” Vừa nghe cái này, cả người Hạ lão gia tử cứng lại, lão quản gia ở bên cạnh cũng là kinh ngạc không thôi.
Trầm tư thật lâu, Hạ lão gia tử nhẹ nhàng gật đầu, lần này ông cũng không lấy thêm dịch cải tạo mà trực tiếp rời khỏi bệnh viện.
Về tới nhà lớn, ông cụ tự nhốt mình vào phòng, nghiêm túc lật album cũ nhìn những ảnh chụp của cháu nội mình khi còn bé, lại lướt qua những loại giấy khen, cúp thưởng của anh. Cuối cùng, vị lão tiên sinh kia nặng nề thở ra một hơi, phảng phất già đi mấy tuổi.
Bảy ngày sau, Sở Ngôn và Hạ Bách Thâm trở lại Thủ đô tinh.
Hết thảy đều hệt như bình thường, Sở Ngôn bắt đầu tiến hành l*иg tiếng cho 《Nghe tiếng gió thổi 》, Sở Tiêu Khanh thích diễn viên l*иg tiến, không thích thu âm trực tiếp tại trường quay.
Dưới yêu cầu này, Sở Ngôn nhất định phải đi l*иg tiếng, bởi vì đối với bất luận liên hoan phim nào mà nói, bọn họ có thể chấp nhận phim truyền hình dùng chuyên viên l*иg tiến, thế nhưng phim điện ảnh bắt buộc phải dùng giọng thật của diễn viên. Ngoài ra lượng màn ảnh của diễn viên thế thân cũng không thể vượt qua 5% thời lượng.
《Nghe tiếng gió thổi 》 là muốn nhắm vào tất cả giải thưởng lớn năm nay của Hoa quốc, thậm chí là cả tinh hệ, vậy nên diễn viên bị triệu tập đi l*иg tiếng là chuyện đương nhiên, Sở Ngôn phải đi, Anfia phải đi, thậm chí là Raymond cũng phải từ nước Mỹ xa xôi chạy đến tham gia l*иg tiếng.
Vậy nên vừa trở về Thủ đô tinh được một ngày, hôm sau Sở Ngôn đã khởi hành đi Dương Phương tinh hội họp cùng đoàn phim 《Nghe tiếng gió thổi 》. Mà y lại không biết, sau khi Hạ Bách Thâm chính thức trở về tòa nhà Hạ thị đã nhận được một cuộc điện thoại, do trợ lý Lâm cung kính chuyển giao.
Trong màn hình giải lập viện trưởng vô cùng xấu hổ nói: “Hạ tiên sinh, một tuần trước Hạ lão tiên sinh đã ghé qua bệnh viện, phát hiện chuyện kia.”
Lời của viện trưởng cực kỳ đơn giản, thế nhưng đôi mắt Hạ Bách Thâm lập tức trợn to, lập tức hiểu được tất cả. Anh cũng không trách cứ đối phương chuyện gì, khiến viện trưởng vẫn luôn căn thẳng sợ hãi rốt cục thở phào nhẹ nhõm, yên tâm đi làm chuyện của mình. Bởi vì Hạ Bách Thâm biết, chỉ cần ông nội anh thật sự muốn biết chuyện gì đó, ông tuyệt đối có thể biết được sự thật.
Hạ lão gia tử trời sinh tính tình hào sảng phóng khoáng, thế nhưng tâm tư lại sâu hơn bất kỳ ai.
Sau một hồi cân nhắc, Hạ Bách Thâm quyết định lập tức khởi hành đi nhà lớn.
Tia nắng sáng lạn ôn hòa từ phía rừng cây chiếu đêm, đem ánh dương vàng nhạt từ từ rọi lên khắp cả vùng đất. Xa xa sóng biếc gờn gợn, mặt nước nhộn nhạo, gần bên là rừng tùng phủ bóng, cây cỏ tươi tốt. Nhà lớn Hạ gia tọa lạc giữa cái ôm của quần sơn, thanh tĩnh u nhã, hoàn toàn không khác gì ngày thường.
Hạ Bách Thâm phong trần mệt mỏi chạy tới, nhanh chóng đi vào cửa lớn. Lão quản gia đã mở cửa đợi anh từ sớm, cung kính cúi người gọi một tiếng “Thiếu gia”, thế nhưng Hạ Bách Thâm dừng lại trước bậc cửa, trầm mặc đứng thẳng hồi lâu mới cất bước vào trong.
Lúc đến đại sảnh, Hạ lão gia tử đang ngồi trước lò sưởi, loay hoay nghịch bàn cờ.
Có người cả đời đều tính toán cẩn trọng, rong ruổi thương trường, vượt mọi chông gai, dọn sạch kẻ địch, thế nhưng khi đối diện với một bàn cờ nho nhỏ như vậy lại luôn chơi đùa không tốt, ngay cả trình độ người chơi nhập môn không tính, chỉ coi như kẻ vừa tiếp xúc với quân cờ. Hạ lão gia tử chính là một người như vậy.
Ông nghiêm túc bày ra một thế cờ cổ, quân cờ là dùng loại gỗ tử đàn hảo hạng chế thành, mặt trên thoa một tầng keo bảo quản tiên tiến, có thể bảo đảm hơn nghìn năm không hư hại.
Cái bàn cờ này là do Hạ gia mua lại trong tay một nhà sưu tầm từ hơn trăm năm trước, Hạ lão gia tử từ nhỏ đã vô cùng yêu thích. Đợi khi Hạ Bách Thâm sinh ra, ông liền kéo thằng cháu mình cùng nhau chơi đùa, mở to mắt nhìn cháu nội sáu tuổi đem bản thân đánh đến hoa rơi nước chảy.
Phảng phất không nghe được tiếng bước chân của Hạ Bách Thâm, Hạ lão gia tử vẫn cúi đầu loay hoay bàn cờ, bên cạnh là một quyển sách dạy đánh cờ cho người nhập môn. Người đàn ông nọ cũng không để ý việc này, thẳng tắp bước tới bên cạnh Hạ lão gia tử, nhẹ nhàng ngồi xuống, thấp giọng gọi: “Ông nội.”
Hạ lão gia tử kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Sao hôm nay lại đột nhiên trở về rồi, công ty ngừng kinh doanh sao?”
Câu nói đùa này một chút cũng không buồn cười, Hạ Bách Thâm lại cười khẽ, trịnh trọng nhìn ông cụ trước mặt, qua hồi lâu lại đột nhiên cúi đầu, nghiêm túc nói: “Có một chuyện, con nghĩ nên nói với ông. Nếu như ông nguyện ý nghe con nói, chúng ta cùng đi thư phòng thôi.”
Hạ lão gia tử nghe vậy liền cười ha ha một tiếng, phất phất tay nói: “Có chuyện gì không nói được ở đây, con là sợ hàng xóm nghe được hay là sợ tai vách mạch rừng hử? Muốn nói thì có thể nói luôn tại đây, mau qua bồi ông nội chơi cờ, mau!”
Hạ Bách Thâm hơi ngẩn ra, cuối cùng dưới sự cưỡng cầu của Hạ lão gia tử, vẫn là hạ xuống một quân cờ.
Lão quản gia ra hiệu cho người hầu rời khỏi phòng khách, thế nhưng ông lại không rời đi, vẫn đứng ở đó nhìn hai ông cháu chơi cờ. Chỉ thấy Hạ Bách Thâm mỗi nước đều hạ cực nhanh, quân cờ rơi xuống khí phách tràn ngập, không hề do dự đắn đo, kỳ phong sắc bén. Trái lại Hạ lão gia tử tuy rằng vẫn cầm quyển sách dạy chơi cờ tham khảo thế nhưng lại liên tiếp bại lui, làm cách nào cũng không có tác dụng gì, vẫn bị gϊếŧ dến chật vật bất kham.
Ngay khi Hạ Bách Thâm chuẩn bị hạ quân cờ then chốt xuống, anh chợt dừng lại động tác, ngón tay cứng lại giữa không trung, dùng chất giọng trầm thấp từ tính chậm rãi nói: “Ông nội, con rất yêu em ấy.”
Theo lời này chấm dứt, một quân cờ rơi xuống quyết định thế cục sinh tử, Hạ lão gia tử không còn năng lực chuyển dời.
Ván cờ kết thúc, hai người cũng không thu quân, Hạ lão gia tử nhấp một ngụm trà nóng, thấp giọng nói: “Thằng ranh con, từ nhỏ đã rất có chủ kiến, tính tình đặc biệt cố chấp dù dùng mười con trâu cũng kéo không trở lại… Không, là một trăm con trâu cũng không ích lợi gì. Con cái gì cũng tốt, cái tính tình thối hoắc kia vì sao không chịu sửa đổi chứ?”
Hạ Bách Thâm hơi nhăn mặt, không phản bác.
Hạ lão gia tử lại bắt đầu quở trách cháu nội mình, ông bắt đầu từ những trò đùa dai của Hạ Bách Thâm từ năm ba tuổi đến những lệch lạc nhỏ khi anh vừa vào Hạ thị, đơn giản là đem những tỳ vết tí teo kia kể vanh vách như lòng bàn tay.
Đợi khi nói xong lời cuối cùng, lão gia tử cũng chậm rãi dừng tiếng, không tiếp tục nói nữa.
Sự vắng lặng bao trùm đại sảnh thật lâu, chậm rãi lan tràn, cuối cùng ông cụ tuổi tác đã cao kia nhẹ giọng gọi một tiếng “A Thâm”, Hạ Bách Thâm lập tức ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy đối phương bất chợt ngơ ngẩn.
Chỉ thấy ông nội mỉnh cười nhìn anh, nụ cười hiền lành ánh mắt bao dung, ông nghiêm túc nói: “Cả đời người, có thể tìm được đối tượng thật lòng yêu mến là rất không dễ dàng. Phải sống cho thật hạnh phúc, những chuyện khác con không cần quan tâm, ông nội con biết nên làm thế nào.”
Chỉ một câu đơn giản như vậy liền khiến cổ họng Hạ Bách Thâm nghẹn ngào không biết nên trả lời sao cho phải, chỉ có thể gật đầu, “Dạ” một tiếng.
Tối hôm đó, Hạ Bách Thâm ở lại nhà lớn ăn một bữa cơm đoàn viên với lão gia tử. Đợi ăn cơm xong, ông cụ bất mãn nói: “Lần sau dẫn cả Sở Ngôn tới, lúc này mới chân chính coi như cơm đoàn viên, phải nhớ kỹ đó biết không?”
Hạ Bách Thâm nghiêm túc gật đầu.
Trước khi rời nhà lớn, Hạ Bách Thâm vẫn không nhịn được nói: “Ông nội, cảm ơn ông đã thông cảm.”
Thấy vậy ông cụ cười mắng: “Con đừng cho rằng ông thật sự đã nhượng bộ, từ giừo trở đi mỗi phút mỗi giây bệnh viện Hạ thị đều sẽ tiến hành thực nghiệm dung hợp tế bào cho hai đứa. Con mau mau nói Sở Ngôn giao ra tế bào của mình, đừng đùa giỡn với ông có biết không!”
Hạ Bách Thâm lặng lẽ kéo lên khóe môi.
Ánh trăng sáng tỏ, một đôi ông cháu được bao phủ trong lớp sương ngân bạch như nước, đêm đã về khuya, sinh hoạt hạnh phúc chỉ vừa mới bắt đầu, chưa từng kết thúc.