Trùng Sinh Chi Tinh Tế Sủng Hôn [Vòng Giải Trí]

Chương 40

Rating kế tiếp của 《Thịnh Thế 》 vẫn phi thường cao, dùng tỷ lệ chênh lệch cực lớn trực tiếp vứt bộ phim ở vị trí thứ hai vài con phố, thế nhưng dù tình tiết phim có cao trào thế nào rating cũng không vượt được tập ‘Cơ Nguyên Thanh đại quyết chiến Ti Tích’, có rất nhiều khán giả cũng cảm thấy rất không hài lòng với cách biên kịch kết thúc câu chuyện của Ti Tích, không để lại một chút giải thích nào.

Đối với việc này, biên kịch còn tự quay một clip công khai đưa lên không gian weibo để trả lời.

‘Không có gì là hoàn mỹ cũng không có gì là tất nhiên vĩnh hằng, câu chuyện của Ti Tích kỳ thực trong một ít chi tiết của bộ phim này đã có nhắc đến, bất quá chỉ là không thật sự xâu chuỗi lại mà thôi.

Có khuyết điểm mới có thể trở thành kinh điển, vậy nên chúng tôi càng hy vọng khán giả có thể nỗ lực phát hiện ra câu chuyện ẩn giấu trong phim. Câu chuyện của Ti Tích đoàn phim sẽ để lại cho mọi người tự mình nghiền ngẫm, ở đây tôi chỉ xin trích lại bình luận của một khán giả —— không có cái gì là hoàn toàn thiện, cũng không có cái gì là hoàn toàn ác’

Đoạn giải trình này vừa xuất hiện, nguyên bản hoạt động ‘Ta gửi dao cho biên kịch’ còn đang rất rầm rộ liền trở nên lắng xuống, trái lại dẫn phát làn sóng xem lại 《Thịnh Thế 》 thêm lần nữa, tìm những chứng cứ, đầu mối được ẩn giấu bên trong. Bất quá muốn xem 《Thịnh Thế 》 lần nữa sao? Chỉ có một biện pháp, chính là mua chip cao cấp!

Chỉ trong một ngày đêm, số lượng đặt hàng chip 《Thịnh Thế 》 đã đột phá hai nghìn vạn, đồng thời còn đang không ngừng tăng trưởng.

Làm người thể hiện nhân vật Ti Tích, diễn xuất của Sở Ngôn được rất nhiều fans tán thành, lượt follow trên weibo không ngừng tăng mạnh. Sau tập phim Ti Tích chết đi phát sóng, lượng fans của Sở Ngôn đã đột phá con số tám trăm vạn, đồng thời còn giữ vị trí quán quân của bảng xếp hạng ‘Hoa tinh 24h’! Ngay cả An Thiều Dương cũng phải thua kém một chút, xếp hạng á quân.

Bất quá, tình huống vượt lên trước này cũng chỉ kéo dài được mười phút, mười phút sau, An Thiều Dương lại lần nữa trở về vị trí dẫn đầu.

Trước đây, chuyện đem An Thiều Dương từ vị trí quán quân kéo xuống cũng không phải chưa từng xảy ra, thậm chí còn phát sinh khá thường xuyên. Dù sao mặc kệ An Thiều Dương có bao nhiêu xuất chúng, những ngôi sao khác của Hoa quốc cũng không phải ngồi không, chỉ cần có chút chuyện lớn gì xảy ra liền có thể an ổn soán ngôi.

Thế nhưng, chưa có bất kỳ nghệ sỹ nào còn đang ở tuyến hai lại có thể thành công kéo An Thiều Dương khỏi thần đàn!

Trong lúc nhất thời, độ nóng của Sở Ngôn trên Thiên Võng lại gia tăng thềm vài phần.

Rất nhanh, hàng loạt tin tức bị xào lên, nào là nhãn hàng nào đó mời Sở Ngôn tiến hành tuyên truyền, trò chơi nào đó mời Sở Ngôn làm gương mặt đại diện, thậm chí ngay cả một ít chuyện nhỏ không giải thích được cũng được bươi móc rầm rộ.

Cả đống lớn ngôi sao nữ (và cả nam) đều bỗng xưng phát sinh một ít chuyện xấu kỳ kỳ quái quái cùng Sở Ngôn. Trong đó có một nữ ngôi sao tuyến hai tuyến ba ngay cả tên Sở Ngôn cũng còn chưa nghe qua, thậm chí bất chợt có một nam diễn viên tuyến ba bùng lên chuyện xấu có liên quan đến y, nguyên nhân là ——

Người nọ tên Sở Mộ Ngôn.

… Kỳ thực không có chút quan hệ nào hết có được không!!!!

Sở Ngôn còn có biệt danh là Sở Nghiên Nghiên đó! Không cần khi dễ mấy cái tên đại chúng như vậy mà!



Ở bên này, sau khi thử vai kết thúc, đoàn phim cũng chưa thông báo thời gian khai máy chính thức, vì vậy Sở Ngôn còn đặc biệt thu dọn đồ đạc trước đó vài ngày, chuẩn bị bay đến tinh cầu bối cảnh 《Cực quang》 đã thuê.

Bất quá, y vừa thu thập được phân nửa lại nhận được điện thoại của Quách lão, trong ảnh giả lập, ông phi thường trịnh trọng thông báo: “Sở Ngôn, trong Liên hoan phim Kim Phượng năm nay 《Thịnh Thế 》 sẽ được đề danh ở chín hạng mục, trong đó nhân vật Ti Tích do cháu diễn cũng sẽ được đề cử giải ‘Nam phụ xuất sắc nhất’, cháu nên chuẩn bị cho tốt.”

Sở Ngôn nghe vậy cũng hơi sửng sốt, hỏi lại: “Quách lão, trước đó vai Niếp Chinh của cháu trong 《Huyết chiến》 cũng đã được để cử giải thưởng này, như vậy sẽ không bị trùng lập sao?”

Bất quá Quách lão cũng không hề để ý: “Người đại diện của cháu không cho cháu biết sao? Mấy chuyện đề cử này có trùng lập cũng không tính là gì, cho dù cả hai vai đều nhận được giải thưởng đều không hiếm lạ. Huống hồ cũng chỉ là nam phụ mà thôi, không phải nam chính, rất bình thường.”

Sau một thoáng kinh ngạc, Sở Ngôn trấn định mỉm cười: “Đúng vậy Quách lão, cháu cũng quên mất sự kiện An Thiều Dương lần đó.”

Diễn viên đứng đầu Hoa quốc, An Thiều Dương, ở lần thứ hai nhận được giải thưởng Kim Thịnh đã một lần nhận cả hai chiếc cup. Bởi vì hai bộ phim của cô trong năm đều được đề cử ‘Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất’, đồn thời đều thành công đoạt giải, sáng lập một thần thoại.

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Quách lão, Sở Ngôn lại tiếp tục đem đồ vật thu dọn thỏa đáng, những thứ y muốn mang theo cũng không nhiều, dù sao cũng chỉ là đi quay phim, điều kiện ăn ở cũng rất tốt, cho dù có thiếu cái gì cũng không phải chuyện lớn.

Kịch bản của 《Cực quang》 Sở Ngôn đã xem đi xem lại rất nhiều lần, tối hôm đó y lại mang ra phân tích tỉ mỉ một lần, đồng thời cũng chơi thử trò chơi nguyên bản vài giờ, sau đó mới tắt đèn nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau, Chu Hòa Huy cùng Sở Ngôn đến công ty xử lý vài thủ tục hành chính, Chu Hòa Huy dẫn theo Vu Đồng Đồng đến phòng nhân sự làm việc, Sở Ngôn lại ngồi ở quầy cà phê trong công ty nghỉ ngơi.

Bất quá ngồi không lâu, Sở Ngôn liền thấy một bóng lưng quen thuộc xuất hiện trong hành lang của Thiên Thịnh, y có chút sửng sốt, đối phương cũng hơi ngẩng đầu lên, tình cờ gặp gỡ.

Từ sau khi rời khỏi tinh cầu điện ảnh đoàn phim 《Thịnh Thế 》 thuê, Sở Ngôn cũng chưa từng gặp lại Hạ Bách Thâm.

Hơn một tháng không gặp, người đàn ông này vẫn tuấn mỹ cao ngất, khí độ ung dung, trên người vẫn mặc bộ âu phục màu đen cắt may cẩn thận, dáng người thẳng tắp, vô cùng chói mắt. Trong lúc Từ Ngọc Dung nói chuyện với người này, ngay cả cô cũng không phát hiện bản thân bất giác mang theo một tia cung kính, từ sâu trong nội tâm, cô thực sự tôn trọng người đàn ông này.

Từ Ngọc Dung cũng phát hiện ánh mắt của Hạ Bách Thâm có chút bất thường, theo đối phương nhìn lại, thoáng cái liền tìm được Sở Ngôn đang ngồi trong quầy cà phê. Dù sao thiếu niên này thực sự quá mức khiến người ta chú ý, khí chất cao nhã, nụ cười thuần thiện quá có sức bật khỏi phông nền xung quanh.

Sở Ngôn thấy Hạ Bách Thâm thấp giọng nói gì đó với Từ Ngọc Dung, Từ Ngọc Dung khẽ gật đầu, liền xoay người rời đi trước. Cách một lớp tường thủy tinh thật dày, người đàn ông cao ráo lạnh lùng đối diện với thiếu niên thanh tú xinh đẹp hồi lâu, cả hai đều không mở miệng, cũng không có động tác gì khác.

Đến cuối cùng, vẫn là Hạ Bách Thâm không nhịn được giương đôi môi mỏng nhẹ nhàng mỉm cười. Sau đó hắn giơ tay lên làm một tư thế, Sở Ngôn khẽ nhếch mi, sau đó đứng dậy rời khỏi quán cà phê, cùng người đàn ông này đi tới một chỗ thanh tĩnh, cả hai dừng lại.

Đuôi mắt Sở Ngôn cong cong, cười nói: “Hạ tiên sinh, đã lâu không gặp, lần này anh tìm tôi có chuyện gì không?”

Hạ Bách Thâm nghe vậy, sâu trong đồng tử đều là ý cười, hỏi ngược lại: “Không phải cậu muốn tìm tôi sao?”

Sở Ngôn giả vờ kinh ngạc hỏi: “Làm sao có thể?”

Ý cười của Hạ Bách Thâm lại tăng lên: “Cậu ngồi trong quán cà phê nhìn tôi lâu như vậy, ngay cả mắt cũng chưa từng chớp một chút, là cậu muốn tìm tôi.” Dừng một chút, Hạ Bách Thâm trở về thái độ nghiêm túc: “Lần này cậu muốn tìm tôi vì chuyện gì.”

Sở Ngôn đi thẳng vào vấn đề: “Anh biết những chuyện gần đây xảy ra với tôi sao?”

Hạ Bách Thâm nhướn mày: “Ti Tích? Diễn không tệ, ta rất thích.”

Sở Ngôn giả vờ không nghe thấy, thuận tiện không để tâm đến ánh mắt tràn ngập hứng thú của đối phương, lại nói: “Là chuyện riêng của tôi.”

Hạ Bách Thâm không chút dao động quét một vòng từ trên xuống dưới trên người Sở Ngôn, môi mỏng hơi cong, hỏi: “Có bao nhiêu riêng tư?”

Đối với ánh mắt ám muội của đối phương, Sở Ngôn hoàn toàn không có chút phản ứng nào, y trấn định ung dung ngước mắt nhìn lên, khóe môi hơi nhếch để lộ nụ cười tinh khiết, lương thiện, đáng yêu, thanh âm cực kỳ nhẹ nhàng chậm rãi, gằn xuống từng chữ hồi đáp: “Phi, thường, riêng, tư.” Nói xong, lại vừa mỉm cười vừa bổ sung một câu: “Tôi nghĩ, Hạ tiên sinh hẳn là biết đến.”

Những lời này vừa ra, Hạ Bách Thâm cũng không vội vàng trả lời.

Không khí giữa hai người chợt có chút cứng đờ, Sở Ngôn lại một chút cũng không thèm để ý, cậu vẫn mỉm cười nhìn người đàn ông trước mặt, qua hồi lâu, Hạ Bách Thâm mới bỗng nhiên mở miệng: “Là việc cậu bị vạch trần tình trạng hôn nhân?”

Cho dù có trấn định đến thế nào đi nữa, Sở Ngôn cũng không kềm chế được sự run rẩy của cơ thể, bất quá vẻ mặt vẫn là bộ dạng đạm mạc bình thản như trước, Sở Ngôn khẽ gật đầu: “Là chuyện này.”

Hạ Bách Thâm giống như không có chuyện gì xảy ra, nói: “Cậu muốn hỏi cái gì?”

Nghe được như vậy, Sở Ngôn vẫn luôn tĩnh táo cũng không khỏi có chút trầm mặc, ánh mắt dừng lại trên cơ thể người đàn ông cao lớn trước mặt một hồi, lướt qua nút áo màu xanh bảo thạch trên sơmi, lại đảo nhẹ lên thân hình như người mẫu của đối phương, cuối cùng dừng lại trên gương mặt anh tuấn phi phàm nọ.

Qua hồi lâu, Sở Ngôn hỏi: “Hạ tiên sinh, tôi muốn biết vì sao tôi không tra được tin tức hôn nhân của chính mình, chuyện này… anh có biết không?”

Đây là câu hỏi sau khi Sở Ngôn cân nhắc hồi lâu mới quyết định nói ra. Y đã từng giả thiết, nếu như Hạ Bách Thâm không có liên hệ gì với hôn nhân của y, chỉ là sớm biết, vậy thì y hỏi như thế cũng sẽ không để lộ sơ hở. Nhưng nếu như Hạ Bách Thâm thực sự có liên quan đến cuộc hôn nhhân kia, bất luận là loại quan hệ như thế nào, cách hỏi này cũng không khiến cho sai lầm.

Thiếu niên ngẩng đầu lên, đôi mắt trầm tĩnh nhìn người đàn ông trước mặt.

Hạ Bách Thâm hơi cúi đầu, tóc mái trên trán trượt xuống, trong đôi mắt thâm thúy phản chiếu gương mặt tinh xảo của Sở Ngôn, sau hồi lâu hắn mới trả lời: “Tôi biết nguyên nhân. Bởi vì, chính là tôi che đậy tin tức này.”

Câu trả lời khiến đồng tử Sở Ngôn khẽ co rụt, một đáp án không thể nào tưởng tượng chợt nảy ra trong đầu y.

Ngay giây kế tiếp, nụ cười trên môi Hạ Bách Thâm sâu hơn vài phần, dùng ngữ điệu ôn nhu lại nguy hiểm hỏi han: “Vì vậy cho nên, vợ yêu của tôi, đến bây giờ em rốt cục đã nhớ ra tôi là ai chưa?”