Edit: Lavender
Khoé mắt Quân Cơ Lạc khẽ liếc,
âm
trầm cười
nói, “Chương ngự sử, ngươi nghĩ bản đốc có phản ứng gì? Muốn bản đốc làm sáng tỏ như thế nào hả?”
Mắt Chương ngự sử xoay tròn
một
vòng, cấp tốc ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Nhược Hồng
một
cái, tiếp theo vội vàng buông mắt
nói, “Ít nhất làm cho dân chúng biết Cửu Thiên Tuế ngài
không
phải là tên… thái giám giả trong câu chuyện kia.”
hắn
đặc biệt nhấn mạnh ba chữ “thái giám giả”.
“Sau đó
thì
sao?” Quân Cơ Lạc theo lời của
hắn
ta tiếp tục hỏi, “Sau khi việc này được chứng minh là bịa đặt, từ miệng dân chúng rất nhanh lại lưu truyền phiên bản mới, tỷ như bản đốc có chân thối, hoặc là bản đốc có bệnh trĩ lâu năm linh tinh, vậy xin hỏi Chương ngự sử, đến lúc đó bản đốc có cần cời giày hay cởϊ qυầи cho ngươi xem
không?”
“Việc này…” Chương ngự sử bị lời
nói
sắc bén của
hắn
chận miệng, ngẩng đầu cùng Mộ Dung Nhược Hồng
đang
ngồi
trên
ngai vàng trao đổi ánh mắt, Mộ Dung Nhược Hồng
không
dám công khai đắc tội Quân Cơ Lạc. Nhưng
hắn
lại
không
cam lòng chuyện quan trọng của hoàng đế như
hắn
phải nghe theo
một
tên hoạn quan,
hắn
chớp mắt vài cái với Chương ngự sử, ý bảo
hắn
ta tiếp tục nã pháo vào Quân Cơ Lạc.
Chương ngử sử nhận được chỉ thị của Mộ Dung Nhược Hồng, đầu óc xoay chuyển, liền
nói, “Cửu Thiên Tuế, vi thần cũng là vì ngài, vì Hoàng Thượng, cũng vì cả Tiêu quốc mà suy nghĩ thôi. Nếu lời đồn này tiếp tục lan truyền, dân chúng
sẽ
càng
nói
càng quá đáng, đến lúc đó nếu bị người có ý lợi dung, có khả năng
sẽ
nguy hại cho cả Tiêu quốc, làm Tiêu quốc chúng ta lâm vào cảnh sinh tử tồn vong.”
Quân Cơ Lạc cười ha ha,
trên
gương mặt tuấn mỹ như đúc in lên nét cười, châm chọc
nói, “Bản đốc cần phải cảm tạ Chương ngự sử, Chương ngự sử làm cho tên hoạn quan như bản đốc biết được nguyên lại bản đốc có tác dụng ích lợi
thật
lớn với Tiêu quốc chúng ta. Xem ra, về sau bản đốc có thể cái gì cũng
không
làm, trực tiếp đem mình nặn thành
một
thân vàng như là thần, để cho các vị đại nhân triều bái, các vị đại nhân cũng
không
cần vất vả vào triều sớm nữa, dù sao chỉ cần
một
mình bản đốc
đã
có thể ảnh hưởng tới tồn vong của Tiêu quốc rồi.”
Chương ngự sử bị châm chọc, mặt khẽ cứng lại, nhưng nghĩ đến phải hoàn thành sứ mệnh Mộ Dung Nhược Hồng giao cho,
hắn
lại kiên trì tiếp tục
nói, “Cửu Thiên Tuế
thật
biết
nói
đùa. Nhưng loại chuyện thế này, nếu có thể chứng minh
rõ
ràng, so với để mọi người đoán lung tung
thì
tốt hơn nhiều. Cửu Thiên Tuế, dù sao vàng
thật
thì
không
sợ lửa.” Thái giám
thật
thì
không
sợ bị cởϊ qυầи a!
Lời
nói
của Chương ngự sử làm cho rất nhiều văn võ bá quan trong triều đứng
không
vững. Bởi vì bọn họ đều có nhược điểm nằm trong tay Quân Cơ Lạc.
một
khi Quân Cơ Lạc gặp hoạ, bọn họ có khả năng cũng gặp hoạ theo.
Thừa tướng Giản Tư Minh là người đầu tiên đứng ra,
nói, “Chương ngự sử, Cửu Thiên Tuế là tiên đế khâm phong (vua tự mình phong hào), lại hầu hạ tiên đế nhiều năm. Nếu Cửu Thiên đế
thật
sự
là tên thái giám giả mà
trên
phố phường
đang
lưu truyền, tiên đế
không
thể nào
không
phát
hiện.
hiện
tại Chương ngự sử hoài nghi Cửu Thiên Tuế
không
có tịnh thân, chẳng phải là hoài nghi mắt nhìn của tiên đế?”
không
hổ là thừa tướng, mở miệng câu đầu tiên liền đem Mộ Dung Long Thịnh ra giúp Quân Cơ Lạc cãi lại, trong lúc nhất thời làm Chương ngự sử
không
biết phản kích thế nào. Chương ngự sử gấp đến độ
trên
trán chảy ra
một
tầng mồ hôi bạc, cũng chưa suy nghĩ được gì.
Mộ Dung Nhược Hồng khoát tay lên tay vịn long ỷ, trong lòng
đang
không
ngừng mắng Chương ngự sử là tên phế vật,
một
chút việc như vậy cũng làm
không
xong.
Mộ Dung Nhược Hồng lại đem tầm mắt dời vào
trên
người Thẩm Tuý Thạch đứng giữa bách quan, ý bảo
hắn
có thể hành động. Trạng nguyên Thẩm Tuý Thạch trước kia từng bị Quân Cơ Lạc mạnh tay hại giáng chức,
hiện
tại
đã
được Mộ Dung Nhược Hồng đề bạt làm ngũ phẩm Hàn Lâm viện thị đọc.
Thẩm Tuý Thạch
đã
đầu quân theo Mộ Dung Nhược Hồng từ rất sớm, hiên tại Mộ Dung Nhược Hồng làm vua,
hắn
vốn bị đả kích nay tự nhiên được lợi
không
ít. Hơn nữa Mộ Dung Nhược Hồng còn hứa hẹn với
hắn,
một
khi
hắn
có thể giúp
hắn
ta đánh bại Quân Cơ Lạc,
sẽ
có chức vị
thật
cao chờ
hắn.
Hơn nữa,
hắn
từ sau khi bị Quân Cơ Lạc châm chọc, thời gian này
đã
“thay đổi triệt để”,
không
đi
đến những nơi yên hoa nữa. Cho nên,
hắn
cũng
không
có nhược điểm gì để Quân Cơ Lạc bắt được.
hắn
từ giữa bá quan bước ra, cúi đầu, Thẩm Tuý Thạch nhằm vào lời
nói
của thừa tướng Giản Tư Minh, hồi đáp, “Tiên đế tài đức sáng suốt, đương nhiên
sẽ
không
nhìn lầm. Nhưng
hiện
tại lời đồn nhảm
đã
ồn ào náo động
trên
dưới, Cửu Thiên Tuế lại là người
đã
hầu hạ qua tiên đế. Lời đồn đãi này nọ cũng gián tiếp bôi nhọ đến tài đức sáng suốt của tiên đế. Hưởng lộc của vua, vì vua phân ưu, trước đây tiên đế
đãtín nhiệm Cửu Thiên Tuế như vậy, ngài nhất định
không
đồng ý nhìn thấy tiên đế bị người khác làm bẩn. Dù sao ti chức cũng
không
tin lời đồn này, Cửu Thiên Tuế ngài làm sao có thể là thái giám giả. Nhưng như vậy cũng tốt, dù sao Cửu Thiên Tuế
đã
tịnh thân, vậy
thì
cứ chứng minh cho mọi người xem. Vàng
thật
không
sợ lửa.”
đã
nói
đến vậy, nếu ngươi còn
không
chịu nghiệm chứng cho mọi người xem, chỉ sợ cũng
không
phải là vàng
thật.
đã
không
phải là vàng
thật, vậy bọn họ
sẽ
không
khách khí!
Thẩm Tuý Thạch phen này
nói
hết lời, trong lòng Mộ Dung Nhược Hồng
thật
thoải mái. Tốt! Phải có khí thế như vậy! Bức Quân Cơ Lạc mất mặt trước bá quan.
Sắc mặt Quân Cơ Lạc biến cũng
không
biến, con ngươi u ám tà chí nhìn chằm chằm Thẩm Tuý Thạch.
“không
biết Thẩm Trạng nguyên muốn bản đốc dùng phương thức gì để nghiệm chứng? Là ở trước mặt các vị đại thần cởϊ qυầи sao? Hay là
đi
đến chợ, cởϊ qυầи cho dân chúng xem?”
Mi mắt Thẩm Tuý Thạch khẽ giật, giấu
đi
sự
đắc ý trong mắt,
trên
mặt giả bộ cung kính
nói, “Cửu Thiên Tuế tôn quý vô cùng, há có thể để chúng vi thần khinh nhờn. Nhưng vì thần có
một
biện pháp tốt, có thể ngăn dư luận. Giúp Cửu Thiên Tuế rửa sạch oan khuất.”
Khoé miệng Quân Cơ Lạc khẽ lộ ra nụ cười quỷ quyệt, “A? Như vậy, mời Thẩm thị đọc
nói
cho ta nghe
một
chút.”
Mộ Dung Nhược Hồng mắt thấy tình huống phát triển đúng như
hắn
dự liệu, trong lòng thầm cao hứng, gương mặt mỹ mạo như tiên giáng trần
không
thể thu lại dáng vẻ tươi cười.
hắn
thật
là vui!
Thẩm Tuý Thạch tiếp tục
nói, “Cửu Thiên Tuế là quý nhân, tất nhiên là
không
thể khinh nhờn. Nhưng vi thần cho là Hoàng Thượng có thể sai người chuẩn bị
một
ly thôi tình rượu, đem Cửu Thiên Tuế cùng
một
cung nữ nhốt tại mật thât, qua nửa canh giờ, sau khi dược hiệu phát tác. Hoàng Thượng ngài lại chọn vài người có thể tin tưởng
đi
kiểm tra. Như vậy có thể chứng minh Cửu Thiên Tuế trong sạch.”
Thẩm Tuý Thạch vừa
nói
xong, Gián Tư Minh vung mạnh tay áo,
nói
lớn, “Hồ nháo! Nơi này là triều đình, há có thể để Thẩm thị đọc bôi nhọ Cửu Thiên Tuế như vậy.”
“Đúng vậy, Thẩm thị đọc quả nhiên ở lâu trong nơi hương phấn, trong đầu chỉ có thể nghĩ ra loại phương pháp hạ lưu này. Chuyện Cửu Thiên Tuế có tịnh thân hay
không, trực tiếp tìm vài lão thái giám trong cung đến xem xét là có thể biết. Làm gì mà phải quanh co như vậy.”
Bất ngờ, người vừa mới mở miệng răn dạy Thẩm Tuý Thạch là Chương ngự sử.
Đương nhiên, người thông minh vừa nhìn liền biết hai người này chính là
đang
hát đôi.
một
người
nóimuốn Quân Cơ Lạc cởϊ qυầи để thái giám trong cung trực tiếp kiểm nghiệm. Người còn lại dựa vào thôi tình dược và nữ nhân để chứng minh Quân Cơ Lạc trong sạch.