Độc Thê Của Hoạn Quan Có Thai

Chương 101: Giang sơn như họa, phải có nàng mới viên mãn (3)

Edit: Linh Nhi

Sáng sớm hôm sau Đường Tứ Tứ mới nghe được tin tức Quân Cơ Lạc bị giam, nàng bận rộn sai người chuẩn bị xe ngựa, mang người

đi

tới đại lao

một

chuyến.

Đến đại lao nơi Quân Cơ Lạc bị giam giữ,

không

đợi bọn họ lấy bạc

đã

chuẩn bị trước đó ra hối lộ cho ngục tốt, ngục tốt chịu trách nhiệm trông coi đại lao

đã

để các nàng

đi

vào.

Trong nhà lao

âm

u chật hẹp, mùi hôi nồng nặc. Đường Tứ Tứ

trên

đầu đội nón cùng Thanh nhi

đi

theo phía sau ngục tốt. Cuối cùng bọn họ dừng lại trước

một

phòng giam vững chắc.

Cửa phòng giam căn bản

không

có khóa lại, chỉ cần đẩy ra là có thể

đi

vào. Nhưng ngục tốt lại

đi

tới trước cửa phòng giam, thần thái cung kính gõ

nhẹ

cửa sắt, hướng về phía người trong phòng

nhẹ

giọng

nói, "Cửu thiên tuế, có phu nhân ngài tới thăm."

Chỉ nghe trong phòng giam truyền đến thanh

âm

xột xoạt, sau

một

khắc, thanh

âm

của Quân Cơ Lạc mới bay ra, "Đẩy cửa vào

đi"

Ngục tốt cẩn thận dè dặt đem cửa phòng đẩy ra, sau đó cung kính tránh ở

một

bên, đưa tay ý bảo Đường Tứ Tứ

đi

vào.

Đường Tứ Tứ

nói

lời cám ơn với ngục tốt, liền để cho Thanh nhi đút vào tay

hắn

một

thỏi bạc lớn.

Ngục tốt

đã

từng thấy được hành vi của Quân Cơ Lạc, lại thấy cách làm việc của phu nhân

hắn, trong lòng so sánh

một

chút,

hắn

đã

cảm thấy Cửu thiên tuế giống như ác ma, mà phu nhân của

hắn

lại có tấm lòng thiện lương như tiên nữ.

một

đôi vợ chồng như vậy

thật

quá đặc biệt.

Sau khi Đường Tứ Tứ tiến vào phòng giam, đầu tiên nhìn thấy chính là Quân Cơ Lạc

đang

núp trong góc sáng sủa của phòng giam. Bả vai bên trái của

hắn

quấn

một

lớp băng trắng rất dày,

trên

trán dán

mộtmiếng cao, cả người hoàn toàn

không

có dáng vẻ kiêu ngạo cuồng vọng như ngày thường. Ngược lại, còn lộ ra

một

chút đáng thương.

Đường Tứ Tứ nheo mắt, lúc trước nàng cũng

không

có nghe được tin tức

hắn

bị thương, sao đột nhiên

hắn

liền bị thương nặng như vậy?

Tiết thần y từ cái ghế duy nhất trong phòng giam đứng lên, trong tay còn bưng

một

chén nước màu đen, ngượng ngùng

đi

tới trước mặt Quân Cơ Lạc,

một

bộ dáng vạn phần tiếc hận

nói, "Quỷ thất đức, đến, uống hết chén thuốc này là độc

trên

người ngươi có thể giải."

Quân Cơ Lạc nheo nheo mí mắt, ghét bỏ

nói, "Lão Tiết, thuốc ngươi đưa quá đắng, ta

khônguống."Ngươi

không

uống, độc

trên

người ngươi làm sao có thể giải a." Tiết thần y đưa lưng về phía Đường Tứ Tứ, hung tợn trừng mắt nhìn Quân Cơ Lạc

một

cái. Quân Cơ Lạc tiếp tục hừ lạnh, lắc đầu cự tuyệt uống thuốc.

Tiết thần y làm ra

một

bộ

không

thể làm gì, lúc này Đường Tứ Tứ ở phía sau

nhẹ

nhàng tiến lên trước, nhận lấy chén dược trong tay Tiết thần y, ngồi xuống mép giường,

nhẹ

nhàng múc

một

thìa, đặt ở bên miệng thổi

nhẹ, sau đó mới đưa đến khóe miệng Quân Cơ Lạc. "Làm sao ngươi có thể

không

cẩn thận như vậy, rốt cuộc là trúng độc gì a?" Lông mày Đường Tứ Tứ nhíu chặt lại, tròng mắt trong suốt

hiệnlên tia lo lắng.

Quân Cơ Lạc hé mắt, đem ánh mắt của nàng thu hết vào đáy mắt, nhưng ngay sau đó liền mở miệng, đồng thời đưa qua

một

cái tay, nắm ở eo

nhỏ

của nàng, tính tình trẻ con

nói, "Thuốc này rất đắng, nàng đút cho ta."

Đường Tứ Tứ bị hành động thân mật bất ngờ của

hắn

làm hoảng sơ, vội vàng quay đầu nhìn lại, lúc này mới phát

hiện

Tiết thần y cùng Thanh nhi

không

biết

đã

rời khỏi phòng giam từ lúc nào, thậm chí còn hết sức "tri kỷ" giúp bọn họ đóng cửa lao lại.

Quân Cơ Lạc mập mờ đem hơi thở cực nóng phun ở

trên

gương mặt nàng, Đường Tứ Tứ vội vàng đẩy

hắn

ra, ngay sau đó

Quân Cơ Lạc liền nhe răng trợn mắt kêu "đau".

Đường Tứ Tứ nhìn vẻ thống khổ

trên

mặt

hắn, vội vàng chạy lại đỡ lấy

hắn. Quân Cơ Lạc bày ra khuôn mặt

nhỏ

nhắn đáng thương

nói, "Nàng đút ta uống thuốc!"

Đường Tứ Tứ nhíu mày, tức giận liếc mắt nhìn

hắn

một

cái

nói, "Ta đây

không

phải là

đang

ở đây đút cho chàng sao?"

"không

phải đút kiểu này, ta muốn nàng đút bằng miệng kìa..." Quân Cơ Lạc buông thõng khóe miệng, dùng ánh mắt đáng thương vô tội lại ôn nhu nhìn nàng, mà ánh mắt này đối với Đường Tứ Tứ mà

nói, phảng phất giống như nếu nàng

không

đáp ứng thỉnh cầu của

hắn, chính là tội ác tày trời.

trên

huyệt thái dương Đường Tứ Tứ nổi lên mấy cái gân xanh, đưa tay nhéo

hắn

một

cái hỏi, "Rốt cuộc chàng cùng Tam hoàng tử đấu như thế nào?"

"Chớ chuyển đề tài, mớm thuốc cho ta!" Quân Cơ Lạc trực tiếp ngăn cản Đường Tứ Tứ chuyển đề tài.

"Quân Cơ Lạc, nếu ngày nào đó chàng chết

thật

rồi, nhất định là do chính chàng tự tìm đường chết." Đường Tứ Tứ tức giận mắng

hắn, nhưng Quân Cơ Lạc lại hơi xê dịch thân thể của chính mình, đáng thương đem vai trái quấn đầy băng vải đến trước mặt Đường Tứ Tứ, đôi mắt ngày thường u ám hôm nay lại phá lệ trong suốt vô tội, bộ dáng kia

không

khác gì

một

con cừu

nhỏ

nhu nhược cần người chiếu cố.

Trong lòng Đường Tứ Tứ

hiện

lên chút cảm giác áy náy, cau mày, suy nghĩ

một

chút, sau đó liền đem

một

muỗng dược ngậm lấy nhắm mắt lại đưa đến bên khóe miệng Quân Cơ Lạc.

Lông mi Quân Cơ Lạc cong lên, ánh mắt cười híp lại, thành hai đường cong như vầng trăng khuyết.

Ngay sau đó, Quân Cơ Lạc đem thân thể nhu nhược của nàng ôm lấy, nhanh chóng ôm nàng cùng ngã xuống mặt giường. Lưỡi dễ dàng cạy mở môi của nàng, ở bên trong miệng nàng cuồng nhiệt dây dưa

một

phen.

Đợi đến khi hai người có chút

không

thở được,

hắn

mới bỏ qua cho Đường Tứ Tứ. Nhưng Đường Tứ Tứ

đã

mở to hai mắt nhìn, cả giận

nói, "Chàng gạt ta?" Cái gì vai trái bị thương? Cái gì trúng độc a? Nếu

hắn

thật

sự

có chuyện, làm gì còn có tâm tư làm loại chuyện này. Hại nàng vừa rồi thấy

hắn

bị thương, còn

thật

sự

lo lắng.

Quân Cơ Lạc

đã

nắm lấy tay nàng, ở trong lòng bàn tay của nàng viết, "Nhớ nàng!"

hắn

lại ở bên tai nàng

nhẹ

giọng

nói, "Đặc biệt là lúc nàng

không

mặc quần áo."

Mặt Đường Tứ Tứ đỏ lên, tức giận mắng

hắn, "Vô sỉ!"

Quân Cơ Lạc cười khúc khích,

hắn

thích nhất là đùa giỡn nàng.

Nhưng sau

một

khắc,

hắn

lại nhanh chóng che giấu nụ cười

trên

mặt,

nói

với nàng, "Đợi sau khi ra khỏi đại lao, nàngkhông nên trở về phủ Cửu thiên tuế nữa. Trực tiếp trở về Đường phủ. Xem chừng đệ đệ khả ái ngu ngốc kia. Mấy ngày nay trong hoàng thành phải thay đổi rồi. Ta bị nhốt tại nơi này, những người đó cũng

không

làm gì được ta.

hiện

tại, điều duy nhất bọn họ có thể làm chính là đối phó nàng. Như thế nào, nàng sợ sao?"

Đường Tứ Tứ chống lại ánh mắt của Quân Cơ Lạc, lắc lắc đầu, "Ta

không

sợ!" Ngay cả chết cũng

đã

trải qua rồi, nàng còn sợ hãi cái gì nữa.

Quân Cơ Lạc ôm nàng, lại hôn

một

chút thái dương của nàng, "Tứ Tứ, trừ bỏ những thứ này, ta còn

mộtsố việc muốn nàng

đi

làm giúp ta"

hắn

lại

nhỏ

giọng

thì

thầm bên tai nàng mấy câu, Đường Tứ Tứ trầm ngâm trong chốc lát, mày nhíu lại càng sâu, "Này thích hợp sao?

hắn

là kẻ tham lam, đê tiện, hạ lưu...hắn

chính là đồ cặn bã a."

Để cho người như vậy làm hoàng đế kế nhiệm của Tiêu quốc, trong lòng làng cực kỳ

không

cam lòng.

"Vô cùng thích hợp! Ngươi cứ dựa theo lời ta

nói

đi

làm. Ta chính là muốn cấp cho Tiêu quốc

một

vị hôn quân này."

trên

môi Quân Cơ Lạc

hiện

ra

sự

tin tưởng mười phần

nói.

"Cho dù là chọn hôn quân, cái người cặn bã kia cũng

không

xứng a..." Đường Tứ Tứ dùng sức cắn chặt môi cánh hoa, trong mắt tràn đầy vẻ

không

cam lòng.

"Tứ Tứ, nàng cho là

hắn

ngồi lên ngôi vị hoàng đế kia, có thể được an nhàn sao? Có ta cùng Mộ Dung Quân Thương ở đây,

hắn

chỉ có thể làm

một

con rối gỗ

không

có thực quyền. Đối với

một

kẻ đam mê quyền thế, chỉ có thể nhìn mà

không

thể có được,

thì

đó chính là

một

loại đau khổ tàn khốc."

Quân Cơ Lạc cúi xuống

nhẹ

nhàng ngậm môi cánh hoa của nàng, mơ hồ

không



nói, "Đừng sợ! Gắng gượng qua hai ngày này, hôm nào ta bắt

hắn

học chó sủa cho nàng xem."

trên

đường trở về, tâm tình Đường Tứ Tứ xuống dốc

không

phanh, rầu rĩ

không

vui núp trong góc xe ngựa trầm tư. Thanh nhi thấy nàng rầu rĩ

không

vui, liền nhấc rèm cửa sổ lên, muốn tìm chủ đề thích hợp hấp dẫn hứng thú của nàng.

Hôm nay

không

khí trong hoàng thành vô cùng tốt, giống như ăn tết. Đầu đường có rất nhiều hài tử mặc đồ mới

đang

chơđùa,

trên

đường náo nhiệt đông đúc, dòng người so với ngày thường tới lui nhiều hơn rất nhiều, còn có

một

vài tiểu nhị của khách điếm đứng bên ngoài mấy cửa hàng ra sức hét lớn, vui mừng kêu gọi khách nhân.

không

khí như vậy có chỗ nào giống với

một

nước

đang

có quốc tang trầm muộn nặng nề a.

Đường Tứ Tứ nhìn thấy bất đồng, liền để cho Thanh nhi

đi

xuống hỏi thăm. Thanh nhi

đi

một

lát liền trở lại.

"Như thế nào,

đã

hỏi



ràng xem hôm nay là ngày lễ gì sao?" Đường Tứ Tứ hỏi.

Thanh nhi ngượng ngùng hướng Đường Tứ Tứ cười

một

tiếng, lúng túng

nói, "Nhị tiểu thư, nô tỳ

đã

hỏi thăm



ràng. Bởi vì mọi người nghe được Cửu thiên tuế bị Nhϊếp chính vương đưa vào đại lao...Cho nên mọi người đều là

đang

ăn mừng..." Ăn mừng đại gian thần Quân Cơ Lạc rốt cục cũng bị Mộ Dung Quân Thương

anh

minh thần võ đem ra công lý rồi, qua ít ngày nữa, đại thái giám

không

chuyện ác nào

không

làm có thể bị chặt đầu, việc này đối với Tiêu quốc mà

nói

chính là

một

đại hỷ

sự

a.

Đường Tứ Tứ dở khóc dở cười nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nàng nghĩ nếu những người

đang

ăn mừng này mà biết đại gian thần Quân Cơ Lạc chẳng qua chỉ ở trong đại lao nghỉ ngơi dưỡng sức hai ngày, hai ngày nữa còn muốn

đi

ra ngoài tiếp tục "gieo họa" cho Tiêu quốc, bọn họ có thể muốn khóc.

Buông rèm cửa sổ xuống, Đường Tứ Tứ hướng về phía xa phu

nói, "đi

nhanh

đi!"

Xa phu lại vung roi ngựa, con ngựa liền gia tốc chạy ở

trên

đương.

không

bao lâu, xe ngựa liền dừng lại ngay tại cửa Đường phủ. Sai người gõ cửa,

không

bao lâu sau biết Đường Tứ Tứ trở lại, Đường Từ An cao hứng dẫn

một

đám nha hoàn ra đón...người

đi

ra giả bộ du côn

không

đàng hoàng.

"Nhị tỷ,

thật

tốt quá! Cái tên đại phôi đản Quân Cơ Lạc kia bị Tam hoàng tử nhốt lại rồi. Chờ

hắn

bị chặt đầu là tỷ có thể quay về Đường gia rồi."

trên

mặt Đường Từ An tràn đầy hưng phấn cùng ý cười.

Đường Tứ Tứ cẩn thận đánh giá Đường Từ An

một

lần, thấy

trên

người

hắn

cũng

không

có bị thương. Nàng mới cười

nói, "Từ An, hôm qua ngủ có ngon

không?"

"Rất tốt!" Đường Từ An chỉ nhớ



vừa ngủ

một

chút trời

đã

sáng, mới sáng

hắn

đã

nghe người trong phủ

nói

đại hoạn quan Quân Cơ Lạc bị tam vương gia cơ trí chế phục,

hiện

đang

bị nhốt trong đại lao.

Nghe thấy tin tức này,

hắn

thật

cao hứng. Đối với Mộ Dung Quân Thương trong lòng lại càng thêm sùng bái.

"Nhị tỷ,

hiện

tại tổ mẫu cùng phụ thân cũng đều sinh bệnh rồi. Đường phủ tỷ muốn ở bao lâu

thì

ở bấy lâu. Nếu có người dám chậm trễ tỷ, hừ hừ!

nói

với ta, ta lập tức đem

hắn

đuổi ra ngoài!" Đường Từ An kéo cánh tay Đường Tứ Tứ, làm như hướng về phía Đường Tứ Tứ

nói

lời này, nhưng thực chất là

đangngầm

nói

cho đám người hầu bên cạnh biết.

Đường Tứ Tứ cười đem bất đắc dĩ trong mắt giấu

đi, đối với

hắn

nói, "Từ An, nhị tỷ trước hết ở nhà hai ngày. Ở lại đây hai ngày, nhị tỷ nghĩ muốn dạy ngươi

một

ít chuyện." Làm người

không

thể quá đơn thuần, nếu

không

mau để cho

hắn

lớn lên, về sau

hắn

sẽ

phải trở thành quân cờ bị người khác lợi dụng.

"Tốt!" Đường Từ An cũng

không

có đem những lời này của Đường Tứ Tứ đặt ở trong lòng.

hắn

chỉ biết nhị tỷ mình

yêu

thích nhất có thể trở lại Đường gia rồi.

hắn

rất vui vẻ!

hắn

giống như con chim khách cứ líu ríu dắt Đường Tứ Tứ vào đại viện.

Mà theo đại môn Đường phủ chậm rãi đóng lại, ngoài cửa cánh đó

không

xa có

một

chiếc xe ngựa, trong xe Đường Vân Nhiễm tức giận buông rèm cửa sổ xuống. Tiểu Đào Nhi ngồi trong

một

góc của xe ngựa

âm

thầm kinh hãi thân mình run lên, biết mình lại sắp phải trở thành đối tượng trút giận của nàng.

Quả nhiên như suy nghĩ của Tiểu Đào Nhi, Đường Vân Nhiễm ngay sau đó liền hướng

trên

người Tiểu Đào Nhi dùng sức bấm. Lực đạo của nàng rất lớn, nhưng Tiểu Đào Nhi căn bản

không

dám phát ra tiếng. Bởi vì nàng biết, chỉ cần nàng dám phát ra thanh

âm, chờ đợi nàng chính là trừng phạt càng tàn khốc hơn.

Đường Vân Nhiễm

không

cam tâm, vốn mọi thứ Đường Tứ Tứ đều

không

bằng nàng, cho dù

không

có Quân Cơ Lạc che chở, nhưng Đường gia vẫn cho nàng ta chỗ dựa. Vậy còn nàng, nàng cố gắng nhiều như vậy, chịu nhiều khổ sở để

đi

tới mục tiêu, nhưng vận mệnh tựa hồ luôn luôn đùa cợt nàng.

Nàng lần lượt thất bại, lần lượt bì đánh rơi vào bui bậm.

hiện

tại, Đường Tứ Tứ trải qua cuộc sống cẩm y ngọc thực, mà nàng lại chỉ có thể

đi

am ni

cô, bị rất nhiều nam nhân chà đạp.

Vận mệnh

thật



không

công bằng!

Nhưng nàng

không

thể nhận thua. Vận mệnh đùa cợt nàng, nàng càng muốn chống lại. Cho dù

đi

am ni

cô, cho dù sống cuộc sống dơ bẩn

không

chịu nổi, nàng vẫn có bản lãnh lợi dụng đủ loại nam nhân vì nàng làm việc.

Đường Vân Nhiễm nghĩ tới những thứ này, trong lòng

đã

thoải mái đôi chút, nàng liền bảo phu xe cho xe rời

đi. Khi xe ngựa vừa chạy qua đại môn Đường phủ, gió thổi làm bay

một

góc rèm xe, Đường Vân Nhiễm liếc mắt nhìn Đường phủ

một

cái. Nàng thề,

một

ngày nào đó nàng

sẽ

biến Đường phủ trở thành

một

mảnh phế tích.

Xe ngựa dần dần

đi

xa, cuối cùng chỉ còn lại

một

điểm màu đen. Mà sau khi xe ngựa của Đường Vân Nhiễm rời

đi, trước cửa Đường phủ lại có

một

nam tử mặt mũi tuấn tú cưỡi ngựa đến.

Nam tử nắm chặt dây cương, ngửa đầu nhìn tấm biển Đường phủ, đột nhiên cười

một

tiếng. Nhảy xuống ngựa,

hắnliền

đi

tới gõ cửa.

"Biểu thiếu gia..." Gã sai vặt mở cửa, sau khi thấy



diện mạo nam tử trước mặt, kinh hãi kêu lên, thân thể cũng ngăn

không

được mà run rẩy.

"Nhị tiểu thư cùng nhị tiểu thiếu gia nhà ngươi đâu?" Trì Hằng Liễu hai mắt trong suốt, có thể so với suối

nhỏ

róc rách

trên

núi.

Mà cùng lúc đó, Mộ Dung Quân Thương bị tức đến hộc máu hôn mê được ngự y chữa trị cũng tỉnh lại.

hắn

vừa mở mắt, câu đầu tiên

nói

ra, chính là đối với thị vệ canh giữ bên giường

hắn

tàn nhẫn

nói, "Gϊếŧ Quân Cơ Lạc! Lập tức

đi

gϊếŧ Quân Cơ Lạc!"

không

thể để cho

hắn

có thêm cơ hộ xoay người được!