Tôi nhớ tôi đã từng hỏi anh chuyện trong nhà, anh đều ậm ừ rồi cho qua.
Anh nói: Ngoan, phải hiểu chuyện.
Anh nói: Từ sau khi ở bên em, tôi chưa từng chạm vào người phụ nữ nào khác.
Cho nên ban đầu, tôi rất muốn thông qua Trác Hàng tìm hiểu tình hình gia đình cậu... Chỉ tiếc, mỗi lần chưa kịp hỏi, liền có chuyện gì đó phát sinh.
Trác Hàng đi nửa năm rồi, không biết thế nào rồi.
Tôi không chủ động hỏi tình hình của Trác Hàng nhưng nghe điện thoại của Trác Hàng gọi cho ông Trác, có vẻ như học hành rất tốt, cậu ấy cũng hỏi qua tình hình của tôi. Anh Trác trả lời qua quýt vài câu, dường như tôi chỉ là nhân viên bình thường của anh, anh không quá hiểu rõ về tôi.
Tôi rất đau đầu, tôi không có chút quan hệ gì với Trác Hàng, cậu ta hỏi tôi làm gì? Nhỡ anh Trác cho rằng tôi có quan hệ gì với cậu ta.
Cũng may, anh Trác đủ tin tưởng tôi, cho dù Trác Hàng hỏi đến tôi, anh cũng không nói thêm gì, chỉ có một lần ngậm ngùi nói: " Tiểu yêu tinh nhà em! Sao con trai anh vẫn không quên được em?"
Tôi trả lời: "Cái này không thể trách em! Ai bảo nhà anh quản giáo tốt quá! Đến năm thứ 4 đại học học mà không có mối tình đầu! Nếu như cấp 2 đã bắt đầu yêu đương, cấp 3 cũng yêu đương, lên cả đại học nữa, kiểu gì cũng có mấy mối tình vắt vai, khi đó có gặp được em cũng chỉ như gió thoảng mây trôi, quay người là quên mất."
Anh Trác lắc đầu cười: "Đừng xem thường mình như vậy! Anh nhiều tuổi như vậy rồi còn bị em mê hoặc."
"Vậy sao? Vậy sao?" Khi đó tôi hỏi.
"Em thử nói xem?" Anh Trác hỏi lại, xoa đầu tôi.
"Đương nhiên.. Là không!"
"Đồ ngốc!"
Đêm hôm đó, lại nói bóng gió lần nữa, lựa chọn thời điểm yên tĩnh nhất, lấy hết can đảm, chờ đến lúc tâm trạng thả lỏng nhất.
"Anh Trác, mỗi lần anh đến chỗ em, đều không cần xin phép sao?" Tôi nhìn anh nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi liền hôn môi anh, cẩn thận hỏi.
"Đồ ngốc, em lại thăm dò gì vậy?" Anh mở to mắt, hai mắt sáng rực, chưa nói đến mỏi mệt, ngay cả buồn ngủ cũng không có.
Tôi có chút ủ rũ, ưỡn thẳng người lên, gần như là hờn dỗi đập xuống ngực anh.
"Em ghen, không biết vị kia nhà anh có ghen không!"
Anh thở dài: "Không phải trước kia đã nói với em rồi sao? Tôi đã không ở bên cô ấy lâu rồi." Nói xong câu này, anh lại lần nữa nhắm mắt lại, hình như là thật sự mệt mỏi.
Tôi ngắm gương mặt khi ngủ anh, cẩn thận từng li từng tí chạm vào, lại hôn anh lần nữa.
"Anh Trác, anh với cô ấy... Có phải đã không còn tình cảm gì nữa không..." Tôi hỏi.
A, tôi thật là kẻ thứ ba hèn hạ, muốn giật dây người tình ly hôn với vợ cả...
"Tiểu Như..." Anh nhắm mắt, mở miệng nói: "Tôi biết em muốn nói gì... Những lời này, sau này không cần phải nói nữa..."
Mũi tôi cay cay, mắt cũng nóng lên, không còn chút du͙© vọиɠ nào nữa, chỉ xoay người nằm trên giường, trong lòng là thứ cảm giác bối rối không biết làm sao.
Tôi nghĩ, anh và người kia của anh, nhất định vì nguyên nhân gì đó nên không thể ly hôn, nếu ly hôn nhất định sẽ có tổn thương, cho nên, không ngủ cùng nhau đã lâu cũng không can thiệp vào...
Có lẽ, người kia của anh, đã có người đàn ông khác từ lâu...
Đây chỉ là suy đoán của tôi. Mà người, thì luôn luôn tin tưởng suy đoán của mình.
Cho tới giờ, trong tim tôi, không có gì hơn được anh Trác.
Cho nên, ngày hôm sau, khi thư nặc danh một lần nữa gửi đến hòm thư công ty của tất cả mọi người, tôi tới công ty trông thấy bức thư đó, lòng tôi vẫn lặng như nước.
Đây chẳng phải chỉ là một con tôm con tép thôi sao? Sự tấn công mà nó dành cho tôi sao so được việc anh Trác sẽ không ly hôn...