Lúc tỉnh lại lần nữa, Vân Khuynh chỉ cảm thấy đầu của mình đau mê man, mở mắt ra, phát hiện mình đang ở trong một hoàn cảnh xa lạ, một căn nhà cũ ước chừng hai mươi mét vuông, sơn lót trên vách tường đều đã chuyển sang màu vàng sẫm, bốn góc tường đều có vết nước đọng rõ ràng.
Tia sáng trong phòng rất mờ, cửa sắt thông ra bên ngoài bị khóa chặt lấy, cửa sổ duy bị thanh sắt hàn chặt, ngay cả một tia sáng cũng không xuyên qua được, chỉ có một chiếc đèn treo trên đỉnh đầu, trong chao đèn bám đầy tro bụi chứa một ngọn đèn chân không công suất rất nhỏ!
Vân Khuynh bị trói trên một chiếc giường gỗ giản dị, hai tay và hai chân đều bị dây ni lông bền chắc trói lại, trói ở bốn góc giường, khiến cô bày ra một tư thế bị áp bức và lăng nhục.
Cô lập tức ý thức được mình đây là bị bắt cóc.
Thế nhưng là ai bắt cóc cô chứ? Mục đích bắt cóc cô là gì? Cô hoàn toàn không biết gì cả.
Đầu tiên là cô nghi ngờ Dương Liễu, ngày đó, cô đi cùng với Hoắc Nhất Hàng, Hoắc Thành Quân, phá hỏng hôn lễ của Dương Liễu và Lục Văn Bân, khiến bọn họ mất hết mặt mũi, khiến cho mộng hào môn của Dương Liễu vừa mới bắt đầu đã hỏng bét như vậy, Dương Liễu nhất định là sẽ oán hận cô.
Như vậy, Dương Liễu sẽ bởi vì oán hận cô mà đi thuê người bắt cóc cô sao?
Nhưng Dương Liễu vừa mới kết hôn với Lục Văn Bân, bên cạnh Lục Văn Bân lại còn có một Triệu Thanh Thanh luôn nhìn chằm chằm vào địa vị của Dương Liễu, Dương Liễu lúc này hẳn không rảnh đối phó với cô chứ?
Lục Văn Bân cũng không có khả năng, anh ta mấy lần nhằm vào âm mưu của cô đều thất bại, bây giờ bị Dương Liễu và Triệu Thanh Thanh hai người phụ nữ này quấn lấy, lại thêm vào cô vừa mới tạo cho Lục thị một đống chuyện hỗn loạn kia, anh ta đoán chừng bận đến sắp xỉu rồi, ở đâu còn có tâm trạng đi đối phó cô nữa?
Vậy sẽ là ai đây?
Chắc không phải là Cao Thúy Lan đã bị đánh tới bán thân bất toại chứ?
Cao Thúy Lan ngược lại có khả năng đối phó cô, dù sao thì lòng dạ Cao Thúy Lan cực kỳ hẹp hòi, sẽ vô duyên vô cớ đổ hết mọi tội lỗi trên thế giới này lên người cô, sau đó một lòng chỉ muốn hủy hoại cô.
Nhưng không phải nghe nói, Cao Thúy Lan và Lục Bác Dương đã trở mặt, bị Lục Bác Dương đuổi ra khỏi nhà cũ của Lục gia, không thể không dọn đến ở cùng với Lục Văn Bân, Dương Liễu sao? Vả lại, Lục Bác Dương còn mang về nhà cũ Lục gia một người phụ nữ luôn nuôi bên ngoài, với tính khí của Cao Thúy Lan có thể chịu được sao? Bà ta không phải nên đi đi đối phó những tiểu tam và những đứa con riêng kia sao?
Vậy còn ai? Ai có thù với cô?
Suy nghĩ kỹ một hồi, Vân Khuynh cũng không nghĩ ra cái gì, chỉ đành không nghĩ nữa, cô ổn định lại tâm trạng, suy nghĩ mình nên chạy khỏi đây bằng cách nào.
Điện thoại và túi tiền đều bị đặt ở trên chiếc bàn gỗ xa xa kia, dây thừng trên tay và chân chỉ dựa vào sức lực cũng rất khó tháo ra.
Nhưng không sao, cô còn có răng!
Vân Khuynh nhìn một chút sợi dây ni lông thô cứng kia, cắn răng, cố gắng xê dịch cái đầu qua, dùng răng cắn dây thừng.
Lúc mới bắt đầu, cắn nhiều lắm, một chút cũng cắn không đứt không nói, răng còn rất đau, cô liền thay đổi cách khác, mỗi lần chỉ cắn một chút xíu, cắn đứt một chút xíu.
Chỉ là cô luôn bị trói chặt lấy, muốn đi cắn sợi dây trên tay, cả người đều phải cố gắng, sức lôi kéo lớn, cổ tay của một tay khác và cổ chân ở hai chân bị kéo đến đau nhức, thời gian duỗi cổ càng lâu, càng đau nhức lợi hại!
Từng giọt mồ hôi lớn từ trong làn da của cô chui ra ngoài, rất nhanh liền làm ướt hết áo trong của cô......
Vân Khuynh cố gắng thật lâu, cuối cùng mới cắn đứt được một sợi dây thừng, trong lòng vui mừng, bận bịu tiếp tục dùng răng cắn đứt mấy vòng dây thừng quấn trên tay cô, thế này, một tay đã được tự do, cô liền dùng tay này phối hợp răng, tháo dây thừng trên tay còn lại ra.
Sau khi hai cánh tay đều được cởi trói, dây thừng trên chân cũng rất nhanh được tháo ra.
Cô vội vàng chạy đến bên bàn, lấy được điện thoại di động của mình và túi tiền.
Nhưng ngay lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân lớn nhỏ không đồng nhất, có người đến, còn không chỉ một người.
Trái tim Vân Khuynh trong chốc lát liền lo sợ, nhìn xung quanh, căn bản cũng không có chỗ nào có thể trốn, cô vội chạy tới sau cửa trốn đi.
Điều cô nghĩ chính là, chờ người bên ngoài đều bước vào, cô liền thừa cơ chạy mất dép!
Có tiếng của chìa khoá cắm vào khóa cửa và chuyển động, theo sau, cửa sắt liền bị người bên ngoài mở ra, có người bắt đầu nói chuyện: “Anh Vương, anh không thích phụ nữ, nhưng các anh em đều thích, đã hơn mấy tháng rồi không có ăn mặn qua, bằng không, anh khai ân, để các anh em chơi đùa cô gái này đi, lúc bắt về em đã nhìn kỹ, mặt đẹp, dáng người cũng nóng bỏng, quả thực là một báu vật!
Một người khác phụ họa nói: “Đúng vậy a, đại ca, người mời chúng ta làm việc này chẳng phải cũng nói sao? Thứ muốn chính là triệt để hủy đi cô ta, hủy đi một người phụ nữ còn có thể có chiêu gì chứ? Đơn giản là làm trầy mặt cô ta, phế đi tay chân cô ta, rồi chơi nát phía dưới của cô ta......”
“Xoa” một tiếng, khóa cửa mở ra, một giọng khàn khàn thô ráp âm lãnh nói: “Tất cả im miệng hết cho tao! Không phải muốn chơi phụ nữ sao? Tụi bây làm cho xong chuyện này trước đi, tụi bây muốn chơi sao thì chơi.”
Cửa bị đẩy mạnh ra, Vân Khuynh vội núp người mình vào sát tường, ngay cả hô hấp cũng không dám.
Mắt thấy ba người đàn ông trước sau đi vào trong phòng.
Rất nhanh, lão đại kia liền phát hiện cô đã không ở trên giường: “Người đâu? Không phải nói đã nhốt trong phòng này sao?”
“Nhốt trong phòng này rồi, cột ở trên giường, em đích thân trói, trói rất chặt, tuyệt đối chạy không được, lời này vừa dứt, tầm mắt của người nọ rơi xuống trên giường, chỉ thấy được mấy sợi dây thừng bị đứt, liền sợ hãi: “Người đâu!”
Ngay lúc này!
Vân Khuynh quyết tâm, một phát bắt lấy cánh cửa, linh hoạt thoát ra từ phía sau cửa, sau đó, cô dùng tốc độ nhanh nhất chạy về hướng ngoài.
Cô cho là chạy ra ngoài rồi, sẽ có thể tránh thật xa.
Thế nhưng khi cô thành công chạy từ trong nhà ra, xông ra khu nhà nhỏ này, lại phát hiện bên ngoài còn có một cái sân rất lớn, tường vây cao tới ba bốn mét, trong sân còn có năm sáu tên đàn ông cao to lực lưỡng vây quanh một cái bàn đá ăn cơm hộp được mua về từ bên ngoài!
Hơn nữa, cửa của cái sân nhỏ đến chỉ đủ cho 1 người ra vào, những người kia vừa hay ngồi cách cửa không xa!
Phía sau, đã có người hô lên: “Con nhỏ đó chạy rồi, nhanh bắt lấy cô ta!”
Trái tim Vân Khuynh bỗng nhiên nặng trĩu, cô biết khả năng chạy thoát quá nhỏ quá nhỏ, nhưng cô vẫn không muốn từ bỏ!
Mắt của cô nhìn chằm chằm vào cánh cửa nhỏ kia, liều mạng chạy qua chỗ đó.
Nhưng mà, cô chỉ chạy một nửa đường, liền có hai người canh ngay cửa!
Những người khác, cũng bắt đầu tới vây lấy cô, một mình cô căn bản chạy không qua nổi nhiều người như thế, rất nhanh, liền bị ép vào một góc.
“Không được qua đây! » Nhìn chằm chằm vào những tên đàn ông đang từng bước một tới gần cô, Vân Khuynh lạnh lùng quát lớn: “Các ngươi rốt cuộc là ai, tại sao bắt ta đến nơi này, tự ý giam cầm tù và cưỡng bức đều là phạm pháp!
“Phạm pháp? Ha ha ha, cô em này thật thú vị, lại đi nói phạm pháp với những người như chúng tôi?” Một trong đó số những tên đàn ông cười lớn: “Tao chơi nhiều phụ nữ như thế, tại sao cảnh sát cũng không đem nhốt tao vào tù đi?”
“Cường Tử, mày hiểu lầm ý cô ta rồi, ý cô ta nói là, chơi cô ta sẽ phạm pháp! Cô ta là con gái nhà lành!”
“Cái gì phụ nữ đàng hoàng, đến tay anh em chúng ta, cũng chỉ có da^ʍ nữ nhà lành! Lão đại sớm đã nói rồi, người thuê chúng ta bắt nhỏ này, là muốn chúng ta triệt để hủy đi nhỏ này, tao cảm thấy các anh em đều làm một lần với cô ta, rồi đem quá trình đó quay lại, đưa lên mạng, còn có thể kiếm thêm một khoản tiền nữa!
“Ý này của Cường Tử không tệ, hiện tại giám sát càng ngày càng nghiêm khắc, loại những tài nguyên này đều rất khó tìm, nhỏ này hấp dẫn như thế, đưa lên mạng nhất định có người dùng nhiều tiền mua bản HD! Chúng ta còn có thể làm thành phim bộ!”
“Nhỏ này đương nhiên là đồ tốt rồi, nó là bạch phú mỹ đàng hoàng, nghe nói trước kia còn là con dâu giàu có của Lục gia, sau đó, lại trở thành nữ chủ nhân tương lai của tập đoàn Hoắc thị!”
“Nói như vậy, anh em chúng ta mấy hôm nay kiếm lợi lớn rồi, còn được chơi loại cực phẩm này! Vậy lát nữa tao cần phải từ từ mà sướиɠ......”
“Đừng nói nữa, bảo bối phía dưới của tao sớm đã cứng rồi, tụi bây nói thêm gì đi nữa, tao cũng nhịn không được muốn nhào tới giải quyết cô ta tại chỗ......
Lời của mấy tên đàn ông, một câu hạ lưu hơn một câu, Vân Khuynh nghe ra từ trong lời nói của bọn chúng, cũng biết bọn chúng đều là những tên lưu manh cực kỳ hung ác! Cô chỉ cảm thấy mình giống như rơi vào trong bóng tối vô biên, lãnh lẽo và tuyệt vọng giống như là thuỷ triều, đánh về phía cô, mà cô lại không sức phản kháng!
Tên lão đại với giọng nói khàn khàn kia và hai tên đàn ông bước vào phòng trước đó đã chạy tới.
“Chạy? Được thôi, quả nhiên có chút bản lĩnh!” Lão đại đi tới, cũng không có trực tiếp túm lấy Vân Khuynh, mà là đứng ngay chỗ cách Vân Khuynh còn một đoạn, một đôi đôi mắt nhỏ nhìn chằm chằm Vân Khuynh: “Vân Khuynh Vân tiểu thư, trước tiên tôi xin giới thiệu một chút, tôi Vương Bưu, là người trên giang hồ, công việc chính là lấy tiền người ta, giúp người ta diệt trừ tai hoạ!”
“Tôi sớm đã nghe nói qua về cô rồi, là kỳ nữ trên thương trường, vợ trước của Lục Văn Bân, vị hôn thê của Hoắc Nhất Hàng, xét năng lực xét thân phận, cô quả thực rất ghê gớm!
Hôm nay mời cô tới, cũng không phải là ý của tôi và các anh em, mà là có người bỏ ra năm ngàn vạn, mua sự xui xẻo của cô!
Cho nên, mặc kệ xảy ra chuyện gì, cô cũng đừng trách tôi và các anh em của tôi, nhưng nếu như cô ngoan một chút, phối hợp một chút, tôi có thể cho cô chịu khổ ít lại! Ví như, lúc ở trên mặt cô động dao, hoặc là chặt chân của cô, chặt đầu ngón tay của cô, chuẩn bị thuốc tê cho cô, lúc thay phiên thượng cô, cho cô uống thêm chút thuốc, để cô cũng có thể hưởng thụ được khoái lạc! Cô cảm thấy ra sao?”
Vương Bưu nói khách khí, nhưng biết rõ thân phận của cô, lại không có chút kiêng kị nào, chứng minh hắn chính là một người thấy tiền không cần mạng.
Rơi vào trong tay người thế này, chỉ sợ thật sự lành ít dữ nhiều!
Vân Khuynh nắm chặt tay, ép mình giữ bình tĩnh, hỏi Vương Bưu: “Anh biết tôi, biết thân phận của tôi, vậy anh nên biết, giá trị của tôi, không chỉ năm ngàn vạn! Nếu như anh có thể thả tôi ra, tôi có thể cho anh gấp đôi, gấp ba thậm chí giá gấp mười!”