Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang

Chương 42

“Khuynh Khuynh, qua đây.”

Hoắc Nhất Hàng xốc chăn bên cạnh mình lên, vẫy tay với Vân Khuynh, ý nghĩ đen tối trong mắt cực kỳ rõ ràng.

Trái tim của Vân Khuynh trong chốc lát liền nhảy lên tới cổ họng, cơ thể cũng không tự chủ được mà run lên, đơ một hồi lâu, mới dám bò lên giường.

Vừa mới nằm xuống, Hoắc Nhất Hàng liền xoay người, đè cô dưới thân.

“A!” Vân Khuynh bị dọa đến kêu lên một tiếng, một giây sau, lại cảm thấy phản ứng của mình có hơi quá, nhanh chóng vùi đầu xuống, có chút hối hận cắn môi của mình, không dám nhìn Hoắc Nhất Hàng thêm nữa.

“Thế nào? Em sợ anh sao?” Hoắc Nhất Hàng biết rõ còn cố hỏi, còn ghẹo Vân Khuynh, nhẹ nhàng cắn một cái lên môi của Vân Khuynh: “Đừng cắn, của anh, cắn hư thì phải làm sao đây?”

“Anh......” Mặt Khuynh lại đỏ bừng, cô nghĩ thầm, người đàn ông này sao mà sao mà...... tệ vậy?!

“Thật đúng là một tiểu nữ nhân dễ xấu hổ!” Hoắc Nhất Hàng cười nói: “Nhưng mà, anh thích!”

Đồ ngủ mà anh chọn cho cô, tương đối bảo thủ một chút, cũng là vì để cô có đủ dũng khí đi ra khỏi phòng tắm, nhưng bây giờ cô cũng đã lên giường, áo ngủ này cũng không cần thiết nữa.

Anh trực tiếp giật dây lưng áo ngủ ra, giống trứng gà đã chín vậy, đem Vân Khuynh lột sạch sẽ, còn mượn ánh đèn thưởng thức thân thể mềm mại đẹp đẽ của cô một phen, mới tiến hành động tác kế tiếp.

Bàn tay to như mang theo dòng điện vuốt ve trên tấm lưng trần trụi của cô, ngón tay của anh thon dài không thô ráp, giống như chiếc lông vũ ấm áp ngao du khắp da thịt của cô, mang theo cảm giác vừa nhột vừa kỳ diệu.

Nụ hôn dày đặc đồng thời rơi xuống, từ trán đến chóp mũi, từ hai má đến khóe miệng, sau đó quả quyết ngậm chặt bờ môi cô, cho cô một nụ hôn nồng nhiệt sâu và triền miên.

Sự dịu dàng của người đàn ông sẽ giành được sự dịu dàng của người phụ nữ, Vân Khuynh bất tri bất giác, liền lún sâu vào loại cảm giác khó nói lên lời này, hai con ngươi dần dần mờ đi, sự phòng bị cũng theo đó mà buông lỏng......

Hoắc Nhất Hàng chợt vùi đầu vào trước ngực cô, bỗng nhiên cắn một cái ngay nơi mềm mại kia, không nhẹ không mạnh, đủ để kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô mở to mắt.

“A, anh...... »

“Anh như thế nào?” Hoắc Nhất Hàng trầm giọng cười: “Khuynh Khuynh, em không thích như vậy sao?”

“Em không...... Ưm,” Vân Khuynh còn chưa nói hết lời, anh liền dùng một ngón tay đặt ngay môi cô, thành công khiến cô nuốt lại câu nói vào trong bụng.

“Xuỵt!” Hoắc Nhất Hàng nói: “Anh biết, em thích, cho nên, đừng giải thích, anh không thích phụ nữ khẩu thị tâm phi.”

Vân Khuynh có chút không được tự nhiên cụp mí mắt xuống, người đàn ông này quả thực...... không thích phụ nữ khẩu thị tâm phi? Ai cần anh thích chứ?

Cô khẩu thị tâm phi thì còn không được sao?

“Lại đang nghĩ gì trong lòng sao? Hửm, làm việc không nghiêm túc, nên phạt!” Hoắc Nhất Hàng nhìn ra suy nghĩ của Vân Khuynh, lại cắn cô một cái.

“Ưm, anh......” Anh nhanh chút coi, lề mề vậy, quá tra tấn người ta, còn không bằng trực tiếp xong luôn, sớm bắt đầu, sớm kết thúc!

Vân Khuynh rất muốn quát một câu như thế với Hoắc Nhất Hàng, những lời này, hiện giờ cô sao cũng nói không ra.

“Em muốn anh làm thế nào?” Hoắc Nhất Hàng tựa hồ rất thích trêu cợt Vân Khuynh thế này, anh lấy một tay trống ra, đặt vào nơi nào đó dưới thân của Vân Khuynh, nhẹ nhàng sờ soạng một cái: “Là thế này sao?”

Lại đưa ngón tay vào từ khe hở của nơi đó, ấn xuống một cái: “Hay là, thế này?”

Vân Khuynh cuối cùng đã nổi giận: “Hoắc Nhất Hàng! Anh rốt cuộc còn muốn làm không, muốn làm thì mau lên, không làm thì tôi phải đi ngủ!”

Hoắc Nhất Hàng hài lòng nở nụ cười: “Khuynh Khuynh, đây là chê tốc độ của anh chậm sao?”

Vân Khuynh đỏ mặt, giống như tùy tiện bóp thôi, đã có thể bóp ra máu đến, hận không thể trực tiếp ngất đi cho xong.

Sao mà bị người đàn ông này kí©ɧ ŧɧí©ɧ một cái, thậm chí ngay cả lời xấu hổ như thế cũng nói hết ra?

Hoắc Nhất Hàng lại cúi người xuống, nói bên tai cô: “Vậy...... Đợi chút nữa anh sẽ cố hết sức thả nhanh tốc độ, em cũng đừng kêu ngừng.”

Cơ thể Vân Khuynh bỗng dưng cứng đờ, bởi vì, cô cảm nhận rất rõ, có vật thể nóng bỏng nào đó đang chống đỡ ngay lối vào của cô.

Hoắc Nhất Hàng lại ngay lúc này, dùng hai tay bưng lấy mặt cô, bắt cô nhìn vào đôi mắt đen bóng thâm thúy của anh.

“Khuynh Khuynh, ngoan gọi anh Nhất Hàng.”

“Nhất...... Nhất Hàng......A”

Anh ôm chặt đầu của Vân Khuynh, bỗng nhiên người anh ấn xuống một cái, vật nào đó cứng rắn như sắt kia liền thành công xâm nhập vào trong thế giới tư mật của cô.

“Đau!” Vân Khuynh nhịn không được thở nhẹ, một khuôn mặt nhỏ tinh xảo nhăn thành một cục.

Hoắc Nhất Hàng lập tức có chút hoảng: “Cái này...... Không phải đã từng có một lần rồi sao? Sao còn đau như thế?”

“Em...... Em sao biết!” Vân Khuynh tức giận trừng mắt liếc anh một cái.

“Đó nhất định là Khuynh Khuynh em...... Phía dưới...... Quá chặt.” Hoắc Nhất Hàng cho một đáp án.

Anh chịu đựng không nhúc nhích, muốn để cô hơi thích ứng một chút, sự nhẫn nhịn này, thực sự tra tấn người ta, trán của anh, rất nhanh đã toát ra một lớp mồ hôi mỏng.

Hơn một phút sau, anh rốt cuộc nhịn không được: “Khuynh Khuynh, anh muốn bắt đầu cử động, có được hay không?”

Vân Khuynh đã không đau như trước nữa, nhưng cắn chặt răng một chữ cũng không chịu nói.

Lúc này, anh hỏi cái gì chứ? Anh muốn cử động, em còn có thể không cho phép anh cử động sao? Mắc cỡ chết người ta rồi......

Vân Khuynh không nói lời nào, Hoắc Nhất Hàng coi như cô đồng ý, liền bắt đầu chuyển động với biên độ nhỏ, sau khi hoạt động mấy lần, liền thông thuận hơn nhiều, thế là, động tác càng lúc càng nhanh.

Anh vừa cử động, vừa bộc lộ cảm xúc của mình: “Khuynh Khuynh, ưm, cảm giác này thật tuyệt!”

“Khuynh Khuynh, cơ thể em...... thật là kì diệu, anh ở bên trong, rất sướиɠ......”

“Anh thật sự yêu chết loại cảm giác này rồi......”

“Khuynh Khuynh, nói cho anh biết, em có cảm nhận được sự vui vẻ này không?”

“Ưm” Vân Khuynh vô ý thức ngâm nga một tiếng, cô cũng không biết nên hình dung trạng thái của mình lúc này như thế nào, giống như đang bay ở giữa không trung, chạm không tới trời, chạm không tới đất, tựa hồ như muốn đi một nơi nào đó, nhưng vẫn còn chưa tới......

Cho dù trong lòng cô thừa nhận cảm giác này không tệ, cảm giác đau đớn vừa mới bắt đầu kia cũng dường như không còn, nhưng cô mới không giống như Hoắc Nhất Hàng không biết xấu hổ như thế, cái gì cũng nói

Hoắc Nhất Hàng cúi đầu xuống, nhìn người phụ nữ dưới thân mặt mũi đều ửng đỏ, đôi mắt đẹp mê ly, lại gắt gao cắn chặt răng, không cho tiếng ngâm nga xấu hổ kia tràn ra ngoài, bỗng nhiên có chút bất mãn.

Anh dừng động tác lại, đồng thời, thối lui ra khỏi người của Vân Khuynh.

“Anh......” Vừa rồi vẫn bị lắp đầy, lập tức liền trống không, Vân Khuynh liền có chút khó chịu.

Cô theo bản năng lại gần Hoắc Nhất Hàng, mở đôi mắt nửa híp, hơi nghi hoặc nhìn Hoắc Nhất Hàng.

Nhưng lại không biết bộ dạng dễ thương, mơ màng và đầy ý niệm thuần khiết như thế có bao nhiêu người say mê mà hãm sâu.

Hoắc Nhất Hàng xém chút nhịn không được, trực tiếp giao phó ở bên ngoài.

“Khuynh Khuynh, tiểu yêu tinh này!” Lúc này, anh cảm thấy không có từ nào hình dung ra bộ dạng này của Vân Khuynh chính xác hơn từ “tiểu yêu tinh”.

Anh ôm vòng eo mảnh khảnh của cô, lật người cô lại.

Động tác đột ngột này, làm Vân Khuynh hoảng hốt, vội vàng chống đôi tay lên trên cái gối.

Phía sau, truyền đến tiếng cười của Hoắc Nhát Hàng: “Không tệ, học rất nhanh, tư thế rất chuẩn.”

Vân Khuynh có chút mơ hồ, tư thế gì?

Một giây sau, cơ thể cao lớn của Hoắc Nhất Hàng đã đè xuống, bàn tay phủ lên nơi mềm mại của cô, từ phía sau cô tiến vào, đồng thời, ngay lúc Vân Khuynh còn chưa kịp đưa ra kháng nghị, anh đã nhanh nhanh cử động, lại một lần nữa, đưa cô lên trời......

Trận làʍ t̠ìиɦ kịch liệt này, kéo dài rất nhiều tiếng mới kết thúc.

Khi Hoắc Nhất Hàng cuối cùng cũng xuất ra trong người Vân Khuynh, Vân Khuynh đã mệt xụi lơ trên giường.

Cô cảm thấy sức lực đầu ngón tay và cọng tóc trên đầu cũng không còn, nhưng loại cảm giác cuối cuối cũng được giải phóng hoàn toàn đó tuyệt biết bao, thật đúng là ứng với câu nói đó của Hoắc Nhất Hàng khi mới bắt đầu—— Rõ ràng, em cũng rất thích.

Cô lại nhớ tới điều kiện mà cô đã thỏa thuận với Hoắc Nhất Hàng trước đó —— Chỉ cho phép một lần.

Ai biết tên này tinh lực tốt như thế? Chỉ một lần thôi, mà có thể lâu như thế?

Kinh nghiệm và kỹ thuật của anh ta tốt như thế, còn dám nói với cô trước đó không có phụ nữ?

Vân Khuynh quay đầu, tức giận trừng Hoắc Nhất Hàng một cái: “Lừa đảo!”

“Lừa đảo? Anh sao?” Hoắc Nhất Hàng nghiêng người tới, đặt một chân lên người Vân Khuynh, sao tự nhiên nói anh là tên lừa đảo? Vậy anh quá oan rồi, em nói thử xem, anh lừa em chỗ nào?”

“Anh...... Anh chắc chắn có không ít phụ nữ! Còn ở trước mặt em giả ngây thơ? Lừa đảo!” Có lẽ là hai người vừa mới hoàn toàn gần gũi qua, lời này, Vân Khuynh thốt ra, cũng không cảm thấy có cái gì không thích hợp, nhưng lại không phù hợp với tính cách trầm ổn hàm súc của cô.

Đây là đang mắng anh?

Hoắc Nhất Hàng cũng không có giận, ngược lại cảm thấy bộ dáng này của Vân Khuynh vô cùng dễ thương.

“Khuynh Khuynh, em đây có xem như đang khẳng định anh không?” Anh cười nói: “Có phải là đã thích làm, tình với anh không? Kỹ thuật của anh rất tốt? Khiến em cảm thấy sướиɠ rồi? Thỏa mãn?”

“Hoắc Nhất Hàng, sao anh nói chuyện không biết xấu hổ thế?” Vân Khuynh lại nhịn không được nói Hoắc Nhất Hàng một câu.

Ai ngờ, Hoắc Nhất Hàng lập tức nói tiếp: “Ở trước mặt người phụ nữ mình thích, không biết xấu hổ thì sao nào? Anh đây còn không mặc gì, cho em nhìn đó!”

Vân Khuynh bị Hoắc Nhất Hàng làm cho im, rầu rĩ không nói thêm gì nữa.

Cô xem như đã biết, người đàn ông này mới thật sự là nhanh mồm nhanh miệng, cô nói không lại anh, không nói nữa còn không được sao?

“Khuynh Khuynh, em không tin anh sao?” Hoắc Nhất Hàng nghiêm túc nói: “Sau khi anh quen biết em, cũng chưa từng nói dối qua với em một câu, người mà anh muốn nghiêm túc đối đãi, anh luôn rất thành khẩn, trước em, anh quả thật chưa từng tiếp xúc thân mật qua với người phụ nữ khác, về phần đối với chuyện này......”

Giọng điệu anh vừa thay đổi, lại toả ra hương vị tà mị: “Chẳng lẽ, em lại không biết, đàn ông, đối với chuyện thế này, là sẽ tự thông hiểu sao? Nhất là, người đàn ông thông minh như anh!”

“Khuynh Khuynh, em tốt đẹp thế này, anh chỉ là đang theo đuổi, hưởng thụ cái tốt đẹp, mà thôi.”

Anh nhéo mặt Vân Khuynh: “Đây là bản năng!”

Bản năng? Bản năng lại lợi hại thế?

Sự tự luyến của bản năng lại đạt tới mức này?

Vân Khuynh trầm mặc một lúc, nói: “Hoắc Nhất Hàng, trước đó anh phụ nữ không, em cũng không phải rất để ý, nhưng sau khi chúng ta kết hôn, em không hi vọng sẽ có người phụ nữ mang theo cái bụng bầu tìm tới cửa ra oai!”

Đêm hôm đó, bộ dáng vừa làm ra vẻ lại phách lối của Dương Liễu, đã khắc vào trong đầu cô, cô tuyệt không muốn lại đối mặt với tình huống đó một lần nữa.