Tất cả mọi chuyện đều bắt đầu từ đêm hôm ấy, trên đỉnh núi thân quen đấy, nơi ta và nàng gặp nhau lần đầu tiên
Sau đêm đó, từ bỏ thân phận của mình, từ bỏ họ ta mang từ khi sinh ra, ta trở thành một con người hoàn toàn mới, ta chính thức trở thành Đán Lĩnh, trở thành đồ đệ của Đán Kỳ Anh, sư đệ của Đán Thần, sư huynh của Đán Thanh, Đán Tiểu Mỹ cùng với những người khác
Tuy ta gia nhập sau mọi người nhưng không vì thế mà có khoảng cách, có sự phân biệt đối xử giữa sư phụ, giữa sư huynh đệ với mình. Đối với họ, ta cũng như những người khác, không hơn không kém
Sau cả một ngày luyện tập vất vả, ta trở về tắm rửa sạch sẽ, định bụng mang một ít táo mình hái được trong rừng tới cho sư phụ. Mấy ngày nay, người nói người muốn ăn nhưng do bận bịu công vụ nên vẫn chưa thể xuống núi mua. Nay, ta mang tới, nhất định người sẽ vui lắm
Nghĩ tới đây, ta cảm thấy tất cả máu trong thân thể mình dồn tới hai gò má. Thời tiết hôm nay sao tự dưng lại nóng thế nhỉ? Lạ thật, trước đó vẫn bình thường cơ mà...
Đi tới phòng Đán Kỳ Anh, ta định gõ cửa thì nghe thấy bên trong nho nhỏ tiếng nói của nàng. Không muốn làm phiền, ta định quay người rời đi nhưng rồi ngữ khí nhẹ nhàng của Đán Kỳ Anh níu chân ta lại
Sư phụ ... đang nói chuyện ... với ai ... thế nhỉ ...
Nhè nhẹ lấy tay chọc thủng lớp giấy dán cửa, trước mặt ta hiện lên người nữ tử với vẻ ngoài như hoa đang dịu dàng lấy tay chỉnh lại mái tóc bù xù của nam tử nằm im trên giường, chốc chốc lại đặt bàn tay trắng trẻo của chàng ta lên má mình
"Đán Thần, rồi mọi chuyện sẽ ổn cả thôi ... đúng không ... Đán Thần sẽ không bao giờ ... rời xa sư phụ ... có đúng không ..."
Đại sư huynh bị sốt cao ... điều ấy ta biết
Nhưng tại sao ... ánh mắt sư phụ lại thê lương đến thế?
Cảnh tượng đó như một con dao găm cắm thẳng vào l*иg ngực ta khiến cho máu tuôn chảy thành sông. Đau đớn lan tràn toàn thân làm hơi thở ta chợt nghẹn lại
Tại sao ... ta lại có ... cảm giác ... khó chịu ... đến mức này ...
"Choang"
Tiếng đổ vỡ khiến cho thần trí ta trở về bình thường. Mặc cho cảm xúc khó hiểu lan tràn trong tim, mặc cho những quả táo khó khăn lắm ta mới có được lăn lông lốc trên mặt đất, ta chạy về phòng như một tên điên
Kể từ sau "sự kiện" đó, thâm tâm ta xuất hiện một sự thù địch nói không nên lời với Đán Thần. Ta nhất định phải giỏi hơn hắn, nhất định phải vượt trội hắn trên mọi phương diện
Có như vậy ... sư phụ mới dùng ánh mắt nhìn hắn ... nhìn ta ...
Có như vậy ... trong mắt sư phụ ... sẽ chỉ có mình ta ... mình ta ... mà thôi ...
Mọi trận đấu có Đán Thần, ta đều tham gia. Và ta đều thua! Đều thua!!!
Trước mắt ta như hiển hiện một ngọn núi khổng lồ mà dù có cố gắng tới mấy, ta cũng không sao vượt qua được
Tại sao, tại sao ta không thể nào vượt qua hắn?
Tại sao, tại sao ta không thể nào vượt qua hắn?
Tại sao???
2 tháng sau
Chỉ còn mấy ngày nữa là Đán Thần hạ sơn. Trong lòng ta cảm thấy vui mừng khó tả. Rốt cuộc, bên cạnh sư phụ sẽ chỉ còn mình ta, sẽ chỉ còn mình ta mà thôi
Vui mừng như vậy, cớ sao khi thấy ánh mắt đượm buồn của sư phụ nhìn hắn rời đi, con tim ta lại đau đến dường này?
Đán Thần xuống núi đã được 5 tháng. Ngày nào cũng vậy, hắn đều đều đặn gửi thư về cho sư phụ. Đã có đôi lần, ta định lấy tay xé nát chúng, giấu chúng đi không để cho người biết. Nhưng rồi, khi thấy đôi mắt người lóe sáng khi cầm trên tay thư của hắn, ta lại không nỡ
Nếu khiến người buồn bã chỉ để đổi lấy sự vui vẻ của bản thân ... ta thà không làm ...
Với ta ... hạnh phúc của người ... cũng chính là ... hạnh phúc của ta ...
Đã hơn 3 tháng nay, Đán Thần không có chút tin tức nào cả. Đã hơn 3 tháng nay, sư phụ ăn không ngon, ngủ không yên. Nhìn người ngày một tiều tụy, thâm tâm ta nhói đau
Tại sao? Tại sao mỗi khi không có Đán Thần, người lại trở nên như vậy?
Chẳng nhẽ, Đán Lĩnh ta không thể thay thế hắn trong lòng người được sao?
Tại sao hắn ta lại đặc biệt với người đến thế???
Hơn 1 năm trôi qua, Đán Thần vẫn bặt vô âm tín. Sư phụ ngoài mặt không có gì khác thường nhưng ta biết, người hàng đêm vẫn khóc ròng ướt gối
Mỗi khi thấy người như vậy, ta ... ta ... lại chỉ ... mong sao ... hắn quay về ...
Đúng, ta ghét Đán Thần. Nhưng ta lại còn ghét nhìn thấy sư phụ khổ đau hơn nữa...
Chỉ cần hắn quay về, người sẽ lại vui vẻ trở lại
Chỉ cần người vui vẻ trở lại, chút đắng cay ta phải chịu nào có nghĩa lý gì
Nhiều năm trôi qua, Đán Thần dường như đã bốc hơi khỏi thế gian này. Sư phụ miệng nói không được để chuyện này ảnh hưởng tới tinh thần của mọi người, nhưng ta biết, đó chỉ là những lời lừa mình dối người mà thôi
Đêm đêm, chẳng phải người vẫn đi ra ngoài, kiếm tìm tung tích của hắn ta còn gì?
Đó chẳng phải lý do, sư phụ đồng ý với Tằng Gia Hiển sẽ tham gia Pháp Sư hội, để người có thể thuận tiện rời đi, không còn phải canh cánh về chúng ta, những đồ đệ còn lại của mình ư?
Nghĩ tới chuyện, rất có thể, người cũng sẽ như Đán Thần, biến mất khỏi cuộc đời ta, mãi mãi
Không! Không! Chuyện đó không thể xảy ra được!
Đuổi theo người tới đỉnh núi cao ngút, trùng hợp sao lại chính là nơi năm đó ta và người gặp nhau lần đầu, nơi người cứu sống ta, nơi người mang lại cho ta một thân phận mới
Biết được có người đi theo mình, sư phụ đầu không thèm quay, nói lớn, "Đán Lĩnh, ngươi trở về đi. Chuyện của sư môn, ngươi còn phải thay ta chủ trì. Đừng quên, giờ ngươi đã là Đại sư huynh của chúng sư đệ"
Nực cười làm sao
Trước kia, ta từng nghĩ, chỉ cần đạt được danh hiệu Đại sư huynh, ta sẽ trở nên hạnh phúc, sẽ được sư phụ công nhận, sẽ trở thành người duy nhất trong mắt sư phụ
Nhưng nay, khi đã có được nó, ta chợt nhận thấy, tất cả chỉ là hư vô
Đại sư huynh thì sao? Người sư phụ cần vẫn không phải là ta! Mãi không phải là ta!!!
Ta còn chưa kịp đáp lời thì từ giữa màn đêm, nữ yêu với thân hình rực lửa, ngực nở, eo thon xuất hiện, chặn lối sư phụ
"Yêu nữ, còn không mau cút"
Cánh dơi, đuôi quỷ, y phục mỏng tang làm ẩn hiện những đường nét mê người trên thân
Là Succubus! Ả ta chính là Succubus!
Yêu quái chuyên dụ dỗ nam nhân làʍ t̠ìиɦ rồi từ đó hút ấy tinh lực, dồn hắn vào chỗ chết
Sao tự dưng ả lại xuất hiện ở chốn này!!!
Hơn nữa, sao ta có cảm giác ... ả ta có gì đó ... khác biệt so với ... Succubus thông thường ...?
Sư phụ đứng chắn trước mặt ta, không chút e sợ cất lời, "Yêu nữ, đây không phải chốn của ngươi. Hãy biến đi cho khuất mắt ta"
Succubus nhìn sư phụ, nhìn ta rồi quyến rũ nở nụ cười, "Ta vốn cũng định rời đi. Nhưng cái thái độ của ngươi khiến ta đổi ý" rồi giơ tay về hướng hai ta
Một dòng nước bắn từ tay ả thấm đẫm người ta và sư phụ. Succubus thấy thế liền cười vang hai tiếng rồi nhún chân biến mất
"May quá ... đồ nhi cứ tưởng sẽ có chuyện gì khủng khϊếp xảy ra ... nhưng có vẻ như ... dòng nước này cũng chỉ ..."
Lời nói còn chưa dứt, thân thể ta chợt nóng ran như bị thiêu bị đốt. Toàn thân ta căng cứng, gương mặt ta rực lửa. Du͙© vọиɠ không chút kiềm chế xâm lấn tâm trí ta, khiến cho ta chỉ muốn xé toác lớp quần áo trên người mình, trên người sư phụ, hưởng trọn đêm xuân nồng nàn cơ thể khát khao
Hơi thở ta dồn dập. Hơi thở sư phụ gấp gáp
Ta muốn bước tới, ôm lấy sư phụ vào lòng
Nhưng ta sợ. Ta sợ khi chuyện này qua đi, ta sẽ đánh mất người
Đánh mất đi người duy nhất quan tâm ta, yêu thương ta
Đánh mất đi người duy nhất quan trọng với ta
Ta toan lấy dao găm đâm vào tay ta, để cơn đau xoa dịu du͙© vọиɠ thì sư phụ tiến lại gần, dần dần thoát ly phục y trên người, mấp máy môi mấy chữ "Ta xin lỗi" rồi quấn lấy thân thể nóng rực của ta, cùng ta đắm chìm trong hoan lạc
Sáng hôm sau, khi ta tỉnh giấc, bên cạnh ta trống trải, không một bóng người
Thời khắc đó, thâm tâm ta sợ hãi vô ngần
Thời khắc đó, ta chợt ngộ ra một điều, rằng ta đã yêu sư phụ
Rằng Đán Lĩnh ta đã yêu Đán Kỳ Anh
Bắt đầu từ lúc nào, ta chẳng rõ
Từ cái đêm nàng cứu ta một mạng trước nhện yêu hung hãn
Từ cái ngày nàng mang ta trở về môn phái
Từ cái ngày nàng đối xử với ta thật tâm thật dạ
Ta chỉ biết rằng, đến khi nhận ra tình cảm của bản thân, ta như kẻ sa chân xuống cát lún, không còn có thể thoát đi được nữa
Ta yêu nàng, vậy nên, ta giận, ta ghét, ta căm, thậm chí có phần hận Đán Thần
Vì sao, với nàng, hắn ta lại quan trọng, lại đặc biệt, lại không thể thay thế tới nhường đó?
Ta làm tất cả, không phải vì muốn chứng minh ta giỏi hơn hắn
Ta làm tất cả, chỉ vì muốn ánh mắt nàng dừng lại trên người ta lâu hơn một chút, dù cho chỉ được tính bằng giây
Lời yêu còn chưa kịp nói thì da thịt ta và nàng đã ... đã ...
Tháng rưỡi nữa lại trôi qua. Kể từ cái đêm định mệnh đấy, nàng không có trở về Pháp Sư hội. Ta biết phải làm sao bây giờ?
Ngộ nhỡ, nàng không bao giờ trở về nữa, thì ta biết làm sao?
Bao năm qua, sống cạnh nàng như một thói quen, giờ không có nàng, cuộc sống ta ... rồi sẽ ... thế nào
Ta như phát điên lên với suy nghĩ đó của mình
Ta muốn ngay lập tức bỏ lại tất cả đi tìm nàng
Nhưng ... ta làm không được ...
Nàng từng nói ... không có nàng ... ta phải bảo hộ các sư đệ, sư muội ... thay nàng
Đán Thanh, Đán Tiểu Mỹ cũng đi đâu không ai hay
Nếu ta cũng mất dạng ... thì ... thì ...
Đán Kỳ Anh, dù cho có bao lâu trôi qua, ta vẫn sẽ ở Pháp Sư hội, ở trên đỉnh núi quen thuộc của đôi ta đợi nàng quay về
Nàng nhất định phải quay về!
Nhất định phải quay về!
Vào một ngày mùa thu đẹp trời, vào cái lúc bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa, nàng rốt cuộc cũng quay về. Cùng với Đán Thanh, Đán Tiểu Mỹ
Thật tâm mà nói, ta không có ác cảm gì với Đán Thanh, Đán Tiểu Mỹ. Nhưng ta quả thực không hề quan tâm đến chuyện bọn họ có trở về hay không. Chỉ cần Đán Kỳ Anh quay về, với ta, đã là đủ
Nàng quay về ... nhưng ... nàng lại không ở đây ...
Hồn nàng như đang phiêu du tại nơi nào ... chưa có trở lại
Không dưới một lần ta bắt gặp nàng đứng dưới bức họa sư phụ Đán Thần lặng im không nói
Quả thật, khi biết chính nàng lấy tên sư phụ mình đặt cho hắn, ta chỉ muốn hét lên cho đỡ tức. Nhưng rồi, hét lên hay không cũng chẳng giải quyết được chuyện gì cả
Vị trí của hắn trong lòng nàng rốt cuộc không phải ta có thể thay thế
Sự thật đớn đau đó, ta biết!
Một thời gian sau, khi ta đang cùng với Đán Tiểu Mỹ ra ngoài thực hiện đôi chút công vụ của Pháp Sư hội, điều ta không ngờ tới nhất đã xảy ra, hắn đã quay lại! Đán Thần đã quay lại!!!
Chuyện đó ta được nghe ngay lúc ta và Đán Tiểu Mỹ trở lại
Không chỉ vậy, hắn ta còn cùng với Đán Kỳ Anh đuổi theo Deathworm
Lo sợ có điều không hay xảy ra tới nàng, ta lao như một kẻ điên vào rừng, không để ý rằng, theo sát cạnh ta còn có Đán Tiểu Mỹ, Tằng Tiểu Hắc và Tằng Gia Viên
Tới nơi, thấy đứng trước mặt nàng là một ả nhện nữ sức mạnh không hề tầm thường, suy nghĩ đầu tiên ta có chính là, tuyệt không thể để ả ta làm hại nàng
Dùng côn sắt công kích ả, những tưởng có thể nhân lúc bất ngờ hạ gục nàng, ai ngờ, số tơ nhện đỏ tựa máu của ả lao tới, trói chặt lấy côn của ta
Ả nói, ả là Tử Vân, là thê tử của Đán Thần
Ha ... ha ... ha ... hóa ra là vậy ...
Đây hóa ra lại chính là lý do ... dạo gần đây Đán Kỳ Anh buồn bã ... thất thần tới như vậy
Là vì ... người nam tử nàng luôn coi là quan trọng nhất, đã có người nữ tử khác, hơn nữa lại còn là một ả yêu quái
Ha ha ha ...
Ta thật sự muốn cười to ... nhưng sao ... ta cười chẳng được ...
Ngược lại ... mắt ta ... sao lại cứ ... nhòe đi ... nhòe đi thế này ...
Nhòe đi ... vì Kỳ Anh dịu dàng ôm lấy Đán Thần trong lòng?
Nhòe đi ... vì nàng đối xử với hắn ta hết mực thân thương?
Ta không rõ ... ta chỉ biết rằng ... mình không thể bộc lộ cảm xúc ngay lúc này
Ta không muốn nàng nhìn thấy hình ảnh thảm hại đó ... của bản thân
Lúc này đây, ta mới nhận ra, thân mình Kỳ Anh ngang dọc toàn những vết thương lớn nhỏ, y phục te tua, trong khi hắn hoàn toàn bình yên vô sự
Kỳ Anh, sao nàng không thể dùng một nửa ... không, chỉ một chút quan tâm đó đối với hắn, dành cho ta
Vì sao? Vì sao trong tâm nàng không có ta?
Dồn nén đau thương, ta đưa cho nàng số đan dược ta khó khăn lắm mới kiếm được nhưng nàng kiên quyết, lạnh lùng chối từ chúng, chối từ tình cảm ta dành cho nàng
Trái tim vốn đã rỉ máu của ta lại càng thêm ngập ngụa vết thương...
Chợt, thân thể bất động Hydra khẽ động, tạo nên một hồi ác chiến, tạo nên kết giới hùng mạnh ngăn cách nàng và hắn
Ngay lúc đó, Kỳ Anh hoàn toàn mất đi sự bình tĩnh của mình
Nàng lao như điên như dại về phía kết giới, dùng toàn bộ tâm lực mình có hòng phá vỡ nó nhưng nàng làm thế có ích gì sao?
Sức mạnh của nàng có thể địch lại sức mạnh của Thượng cổ thần yêu sao?
Kỳ Anh, chẳng nhẽ, nàng yêu Đán Thần đến mức cuồng điên như vậy sao?
Từng vết thương thi nhau hiện trên đôi bàn tay trắng trẻo như nàng như những mũi tên tẩm thuốc độc phá nát những mảnh vụn ít ỏi còn lại của trái tim ta
Ta đau ... đau quá ... Kỳ Anh ... nàng có biết không ...
Không biết trải qua chuyện gì, kết giới lúc lâu sau đột nhiên tan biến
Kỳ Anh lao tới, ôm chầm lấy hắn
Lúc đó, mặt đất dưới chân ta như sụp đổ
Trong một ngày, ta cảm nhận mọi loại đau đớn, thống khổ liên tiếp, không ngừng không nghỉ như những con sóng đại dương xô bờ
Nếu cứ tiếp tục ... ta sợ ... ta sợ ... mình sẽ thực sự ... điên mất!!!
Ánh mắt ta không tự chủ nhìn hắn, mang theo cả những vết thương còn chưa kịp liền sẹo trong ta
Hắn ... sao ... còn chưa chết!!! Sao còn quay về!!!
Nếu hắn không quay về, mọi sự sẽ thật tốt biết bao!!!
Tối hôm đó, quay về phòng, ta nhìn thấy trên bàn phong thư do chính tay nàng viết, hẹn ta tối nay lên trên đỉnh núi, nói về chuyện đã xảy ra, nói về chuyện tương lai của nàng và ta
Hóa ra, trong nàng không phải là không có ta ...
Lặng im đợi nàng, ta không khỏi hoài niệm về những đêm ta một mình lẳng lặng ngắm nhìn trời đêm, mường tượng nàng ở bên cạnh mình, dựa vào vai mình, nói chuyện trên trời dưới bể
"Bộp ... bộp ..."
Tiếng bước chân chậm rãi vang lên từ đằng sau phá vỡ suy nghĩ của mình
Quay đầu lại, ta những tưởng bản thân sẽ được chiêm ngưỡng dung nhan diễm lệ của Kỳ Anh, của người nữ tử tuy tuổi tác không còn trẻ thế nhưng trong mắt ta, vẫn vẹn nguyên xinh đẹp, như bức họa ta tình cờ nhìn thấy trong phòng nàng
Nhưng, sự thật mấy khi chiều lòng người
Đối diện với ánh mắt ta, là nữ nhân mang vẻ đẹp dịu dàng, yếu ớt tựa rặng liễu mùa bão, khiến cho người khác không khỏi dâng lên cảm giác muốn ôm nàng vào lòng, bảo vệ nàng trước mọi sóng gió của cuộc sống
Nàng ... quả thực ... rạng rỡ động lòng người ...
Nhưng ... nàng ... không phải ... Kỳ Anh ...
"Sao ... lại là ... nàng ...?"
Không cần Tằng Gia Trúc đáp lời, thâm tâm ta cũng có được đáp án mình cần
"Ha ha ... ha ha ... Ta còn hỏi điều đó làm gì nữa chứ? Là ... người ... bảo nàng tới đây ... có phải không?"
Tằng Gia Trúc gật đầu, không hề biết rằng, con tim ta cũng theo sự khẳng định của nàng mà tan nát
"Ta ... làm gì sai ... ư?"
Ngửa mặt lên bầu trời đêm, thứ khung cảnh trước đó còn lay động lòng người, nay sao đã trở nên u ám, thê lương tới nhường này, ta chậm rãi đáp, "Không ... nàng không sai ... Người sai là ta ... là ta ..."
Ta sai rồi ... tại sao ta lại hy vọng ... lại mong chờ vào điều không thể cơ chứ?
Ta sai rồi ... tại sao ta lại có thể nghĩ rằng ... nàng ấy rồi sẽ tới đây ... rồi sẽ chấp nhận tình cảm của ta?
Ta sai rồi ... ta thật sự đã sai ... đã quá sai rồi ...
1 tuần sau
Nhìn bóng trời dần dần trở tối, nhìn cánh cửa gỗ đóng kín trước mặt, ta hoay loay không biết có nên vào hay không
Từ sau cái đêm định mệnh trên đỉnh núi đó, ta và nàng, hay chính xác, là nàng luôn cố gắng coi như chuyện đó chưa bao giờ xảy ra
Đúng, đêm đó, ta trúng thủy công của Succubus, thứ xuân dược mạnh nhất toàn thiên hạ, nên ta với nàng mới ...
Nhưng, ta không hề hối hận
Bởi, được hòa làm một với nữ nhân mình yêu, đó là hạnh phúc không phải ai trên đời này cũng được trải qua
Ta yêu nàng
Và ta hy vọng nàng biết được tình cảm này
Ta hy vọng, nàng sẽ không ngụy biện, biến chuyện đêm đó thành lỗi lầm, thành nàng lợi dụng ta, chiếm đoạt ta
Bởi, đó không phải là sự thật
Đang phân vân không biết có nên vào hay không thì cánh cửa khẽ mở, hiện lên dung mạo của người không phải ta hằng yêu thương, mà của kẻ ta vô cùng căm tức
Tại sao hắn lại tìm gặp nàng?
Mọi khổ đau hắn gây ra cho nàng còn chưa đủ hay sao?
Tại sao ngay cái giây phút hắn trở về, vị trí của ta trong nàng ... lại trở nên ... trở nên ...
"Ngươi đứng lại cho ta?"
Cãi nhau với hắn một hồi, ta bực tức quay về phòng mình nhưng nằm mãi, nằm mãi cũng không thể chợp mắt. Đã mấy hôm nay, kể từ sau cuộc hẹn đêm đó, ta không còn có thể ngon giấc như mọi ngày
Kỳ Anh ... sao nàng có thể độc ác đến vậy ...
Tại sao lại cho ta chú ít hy vọng ... rồi lại tự tay bóp nát nó ... cơ chứ?
Nếu đã vậy ... tại sao nàng không để cho ta thất vọng từ đầu đi ...
Thà như vậy còn hơn ... hy vọng rồi thất vọng ...
Điều đó đau đớn lắm ... nàng có biết không???
"Ầm"
Hàng loạt tiếng động lớn nhỏ khác nhau vang lên bên chỗ Tằng gia làm ta giật mình. Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
Chạy ra bên ngoài, nhìn dáng hình thân thương phía trước, ta không chút suy nghĩ chạy theo nàng
Tới nơi, chỉ thấy ả nhện nữ tên Tử Vân đang một mình chống lại Tằng Gia Trúc và Báo đen – yêu quái cận thân của nàng ta
Giữa bọn họ có chuyện gì, ta không quan tâm
Bởi, toàn bộ tâm trí của ta, giờ phút này đều hướng tới những câu nói nức nở của Kỳ Anh
"Thần nhi ... đừng ... con đừng có việc gì ... Thần nhi ... đừng rời xa mẫu thân ... đừng rời xa mẫu thân ... Hài nhi yêu dấu của ta ... Đừng rời xa mẫu thân ... Ta xin con ... ta xin con ..."
Nàng nói cái gì???
Đán Thần ... lại chính là ... lại chính là ... hài nhi của nàng!!!
Giờ phút này, rốt cuộc ta đã hiểu, vì sao bản thân vĩnh viễn không thể thay thế Đán Thần? Vì sao Đán Thần lại đặc biệt đối với Kỳ Anh như thế?
Mọi khúc mắc, ghen tỵ của ta với Đán Thần được giải quyết một cách chóng vánh đến không ngờ
Hóa ra, tình yêu nàng dành cho hắn ... không phải là tình cảm nam nữ ... mà là tình mẫu tử ...
Hóa ra là thế ...
Vậy thì, ta còn lý do nào, phải ghét bỏ Đán Thần nữa? Ngược lại, giờ đây, ta thậm chí còn phải đối xử với hắn tốt, cực tốt nữa
Vì sao ư? Cách tốt nhất để giành lấy tình cảm của người mẹ đơn thân, chẳng phải là thông qua đứa con ư?
Còn chưa hết bàng hoàng bởi phát hiện của mình, ta nhận thêm một tin tức động trời
Đán Kỳ Anh ... đang mang thai ...
Hơn nữa ... còn là ... giai đoạn đầu của thai kỳ ...
Tính thời gian ... đứa bé nàng đang mang ... là ... là ...
Ta đỡ lấy Kỳ Anh, hành động hết sức cẩn thận, "Sư phụ, chuyện đâu còn có đó. Đêm cũng đã muộn, khí lạnh không tốt cho người. Có chuyện gì, chúng ta vào nhà rồi nói tiếp, có được không?"
Ta thật sự chỉ muốn gọi một tiếng "nàng" nhưng trước mặt những người khác, khi nàng còn chưa có chấp nhận ta, ta không muốn nàng nghĩ rằng là ta ép nàng, buộc nàng phải chấp nhận tình cảm ta dành cho nàng
Sau khi đặt Đán Thần nằm nghỉ trên giường, ta, nàng cùng với Thế Ngọc Lăng và ả nhện nữ kia bắt đầu có chút lời qua tiếng lại. Ai bảo hai ả ta cứ hết lời đổ tội cho Kỳ Anh, nói nàng là độc ác, là nhẫn tâm. Ta có thể không tức giận sao?
Chợt, một tiếng "Ầm" vang lên, ngắt quãng cuộc nói chuyện của chúng ta
Khi đã tìm được Đán Thần, hắn ta như phát điên với sự thật rằng nàng chính là mẹ đẻ mình. Chuyện này, ta không trách hắn, bởi đến chính ta còn vô cùng bàng hoàng, khó có chấp nhận được nữa là hắn
Nhưng, đó cũng không phải là lý do để cho hắn trở nên cay nghiệt với Kỳ Anh như vậy!
Trên đời này, ai chả có những nỗi khổ khó nói
Ta tin, Kỳ Anh giấu kín bí mật mình và Đán Thần là mẹ con, ắt hẳn là có lý do của riêng mình
Nhìn thân thể Kỳ Anh lịm dần bởi những lời trách cứ vô tình của Đán Thần, ta cảm thấy sinh mạng mình như cạn kiệt dần. Ôm lấy nàng, cảm xúc ta vỡ òa vì tức giận
"Sao ngươi có thể tàn nhẫn như vậy, Đán Thần? Tuy ta gia nhập môn phái sau ngươi nhưng ta biết, sư phụ yêu thương ngươi ra sao, chăm sóc ngươi tận tình cỡ nào. Đến chính ngươi cũng từng nói, người không khác nào mẫu thân mình. Vậy sao, giờ khi biết, người chính là mẹ đẻ của ngươi, ngươi lại có thể đối đãi với người như vậy? Ngươi có biết người đang mang thai nữa không? Ngươi ... thật không bằng loài cầm thú!"
Đán Thần biến mất, cùng với ả yêu quái thân yêu của mình, để lại mình ta cùng với Kỳ Anh, không, chính xác là còn có cả Thế Ngọc Lăng nữa
Nàng ta cúi người, cùng ta dìu Kỳ Anh về Pháp Sư hội. Sau khi kê cho ta phương thuốc an thai, nàng ta mới yên tâm rời đi
Chẳng mấy chốc 3 tháng đã qua
Từ sau cái đêm đầy biến cố đấy, Kỳ Anh cả ngày ngồi thừ người bên cửa sổ, ánh mắt xa xăm như đang ngóng đợi dáng hình của một người nào đó
Người nàng chờ, là ai, ta biết
Nhưng ta cũng không thể làm gì được
Đán Thần như bốc hơi vào không khí, ta mặc dù đã cho người tìm hiểu về tung tích của chàng nhưng kết quả thì vẫn vậy, vẫn là một con số 0 tròn trĩnh
Bụng nàng ngày một to dần, thân thể nặng nề, di chuyển khó nhọc. Là thai phụ, mang trong mình một sinh linh mới, ánh mắt nàng đáng ra phải tràn đầy niềm vui, tràn đầy hạnh phúc. Nhưng không, trong đó chỉ là một sự trống rỗng đến ghê người, trống rỗng đến đáng sợ
Có đôi khi, ta chỉ sợ rằng, một ngày nào đó khi thức dậy, nàng sẽ biến mất khỏi cuộc đời ta
Đừng ... xin đừng ... chuyện đó xin đừng xảy ra ... một lần nữa ...
Đặt trên bàn khay thức ăn nóng hổi, ta bưng bát cơm đến trước mặt Kỳ Anh, "Nàng ăn đi. Nếu không nghĩ cho bản thân mình, hãy nghĩ cho đứa bé trong bụng nàng, hãy nghĩ cho hài nhi của ta và nàng, có được không?"
Kỳ Anh lặng im, không đáp lời
Nhìn nàng như vậy, thâm tâm ta đau đớn khôn nguôi. Thai phụ suốt ngày u uất, làm sao có thể khỏe mạnh? Làm sao có thể không ảnh hưởng tới sức khỏe của bản thân và đứa con chưa chào đời?
Ta lấy tay lắc lắc thân hình nàng, "Kỳ Anh, ta xin nàng đấy. Đừng mãi im lặng như này nữa. Nàng làm ta sợ đấy, có biết không? Hãy nói đi, nàng cần gì? Nàng muốn gì, ta đều làm theo, đều nghe theo lời nàng. Chỉ cần nàng nói mà thôi"
Vẫn không một tiếng động vang lên
"Kỳ Anh ... chỉ cần nàng ... và con mẹ tròn con vuông ... ta ... ta ... sẽ không ép nàng nữa ... Ta sẽ rời đi ... sẽ ra đi ... không khiến nàng phải khó xử nữa ... Kỳ Anh ... ta nói được ... Đán Lĩnh ta nói được ... làm được"
Ta đứng dậy, toan rời đi thì cảm thấy một bàn tay vô lực níu lấy tà áo ta, "Đừng ... đi ... có được không?"
Không tin vào những điều tai nghe, ta xoay người, run run hỏi, "Kỳ Anh, nàng nói gì? Nàng có thể nói lại ... cho ta nghe có được không? Nàng vừa nói ... vừa nói cái gì?"
Môi hồng khẽ mấp máy
"Đán Lĩnh ... chàng ... có thể ở lại ... với ta có được không?"
Ta cảm thấy cả thế giời bỗng bừng sáng, rạng rỡ tới vô cùng
"Được ... Kỳ Anh ... ta sẽ không bao giờ ... không bao giờ ... rời xa nàng ... không bao giờ ..."
Đưa tay đút cho nàng từng thìa cơm, đến khi cả mâm thức ăn gần hết, đến khi dìu nàng lên giường nằm nghỉ, ta mới lui ra ngoài
Kỳ Anh ... rốt cuộc ... nàng cũng không phải ... không có tình cảm với ta ... có phải không?
Lại 1 tháng nữa trôi cái vèo
Kỳ Anh đã không còn u sầu như trước đó, cũng bắt đầu cười nói như ngày xưa, có điều thi thoảng vẫn ngóng chờ dáng hình thân quen của một-ai-đó
Những lúc như vậy, ta cũng chỉ có thể thở dài
Đêm tới, đắm mình dưới ánh sao, trong lòng ta lại dâng lên câu hỏi trước nay vẫn chưa có đáp án
Rốt cuộc, Kỳ Anh ... có yêu ... ta hay không?
Hay tất cả chỉ là ... do ta ngộ nhận ...
Tiếng bước chân nhè nhẹ vang lên sau lưng ta. Chậm rãi quay người, trước mặt ta hiện lên dung nhan nữ nhân như họa, cộng thêm mang trong mình một sinh mệnh, nàng tỏa sáng, rực rỡ đến mức khiến cho những vì sao trên trời cảm thấy hổ thẹn
"Khuya rồi, sao nàng còn chưa ngủ? Thức đêm không tốt cho thân thể, nhất là khi nàng đang mang thai"
Kỳ Anh nhìn ta, đứng yên lẳng lặng nhìn ta
Giây phút đó, thời gian như ngừng trôi
Không biết trải qua bao lâu, nàng rốt cuộc cũng mở lời, "Đán Lĩnh, ta ... ta biết ... bản thân mình không xứng với chàng. Quá khứ của ta ... còn rất nhiều điều chàng chưa biết. Đến khi tất cả đều sáng tỏ, liệu chàng còn muốn ở cạnh bên ta? Đán Lĩnh, đứa trẻ ta đang mang trong mình, là con của ta. Ta không muốn nó là lý do níu chân chàng, không muốn nó là xiềng xích trói buộc chàng, không muốn nó là tảng đá cản trở nhân lộ chàng. Vậy nên, Đán Lĩnh, nếu chàng muốn rời đi, nếu chàng muốn coi như chuyện đêm đó trên đỉnh núi chưa bao giờ xảy ra, ta cũng không trách chàng. Dẫu sao, chàng còn trẻ, trên đời này vẫn còn nhiều, rất nhiều cô gái khác có thể làm chàng rung động. Còn ta, chỉ là một nữ nhân trung niên, có con riêng, có gì đặc biệt khiến chàng lỡ dở cả kiếp nhân sinh của mình"
Lại là những câu nói này...
Tại sao hết lần này tới lần khác, nàng cũng dùng những lý do này để hoài nghi tình cảm ta dành cho nàng?
Tại sao nàng không tin rằng, người ta yêu là nàng?
Tại sao nàng không tin rằng, bất chấp tất cả những chuyện đó, ta đều yêu nàng?
"Kỳ Anh, nếu nàng còn nói những lời này một lần thêm nữa, ta sẽ thực sự nổi giận. Tình yêu ta dành cho nàng ra sao, nàng biết. Thế nhưng, năm lần bảy lượt, nàng đều cố tình đẩy ta ra xa, đều cố tình giả như không biết. Kỳ Anh, chẳng nhẽ, với nàng, ta lại không đáng tin tới mức đó hay sao?"
Ta đang định quay đi thì những lời tiếp theo Kỳ Anh nói khiến ta dừng cước bộ
"Nếu tất cả những điều ta nói, quá khứ, bí mật của ta, chàng đều không để tâm, thì Đán Lĩnh, chúng ta hãy bắt đầu lại từ đầu, có được không? Không phải với tư cách sư đồ, mà là với tư cách của hai con người sắp sửa chào đón kết tinh tình yêu của mình. Đán Lĩnh, chàng ... chàng ..."
Nói tới đây, Kỳ Anh chợt dừng lại rồi trước khi ta hiểu được chuyện gì đang xảy ra, đôi môi ta được một thứ mềm mại khóa chặt lấy. Vui sướиɠ, ngạc nhiên, hạnh phúc, bất ngờ, hàng loạt cảm xúc luân chuyển trong đầu ta khiến cho ta dường như không thể tin vào điều đang xảy ra được nữa
Chầm chậm vòng tay ôm lấy nàng, cảm nhận được hơi ấm từ người nàng phả vào mình, ta rốt cuộc cũng tin, đây không phải là mơ
Đây là hiện thực...
Chưa bao giờ ta có thể ngờ rằng, cuộc gặp gỡ của ta với nàng, trên đỉnh núi từ nhiều năm về trước, lại có thể thay đổi cuộc đời ta nhiều tới mức này
Sau cùng, Đán Lĩnh ta ... cũng đã tìm thấy ... một nơi chân chính thuộc về mình ...
Không vàng son ... không hoa mĩ ...
Chỉ đơn sơ ... giản dị ... như vậy ... mà thôi ...
Đán Kỳ Anh ... Đán Lĩnh ... ta ... yêu ... nàng ... thật sự yêu nàng ...
Ta ... nàng ... và cả hài nhi chưa chào đời ... của chúng ta ... rồi nhất định ... sẽ hạnh phúc ... nhất định sẽ hạnh phúc ...