Tuyệt Đỉnh Vô Tình Tuyết Lăng

Chương 69: Tai qua nạn khỏi (1)

“Vạn kiếm quy tông”

Đán Thần vừa dứt lời thì cũng là lúc hàng loạt những thanh kiếm sắc nhọn không biết tự nơi nào bay đến, tập hợp phía sau lưng chàng, che kín cả

một khoảng rừng, khiến cho Tử Tề không khỏi cảm thấy có chút bất ngờ

Tử Tề nói, “Thật không ngờ … tên Diệt Sư này không hề tầm thường. Biểu

tỷ, tỷ quả là có con mặt chọn tình nhân, chẳng khác nào những kẻ mà nhân loại hay gọi là, gái thanh lâu vậy đó. Luôn biết được đâu nào con mồi

béo bở để mà dựa dẫm, để mà bòn rút”

Đán Thần lên tiếng, “Ít nhất những người gọi là gái thanh lâu còn có

được vẻ ngoài kiều diễm, thứ vẻ ngoài khiến cho kẻ khác thèm muốn, ghen

tỵ. Ngươi chắc chắn không phải lo sợ điều đó đâu nhỉ Tử Tề? Dù sao kẻ có thể chiêm ngưỡng vẻ ngoài của ngươi giờ cũng chưa chắc đã ra đời”

Chỉ cánh tay độc nhất của mình về phía Đán Thần, Tử Tề quát, “Ý ngươi là gì? Ngươi nói ta xấu xí, kinh tởm, không ai thèm dòm ngó ư? Thế còn hơn cái loại đĩ đượi đang nằm bẹp dưới đất kia”

Đán Thần bình thản đáp, “Đấy là ngươi tự nhận chứ ta không hề nói nhé.

Hơn thế nữa, ta đâu nhớ có nói rằng Vân muội là người như ngươi vừa đề

cập đâu. Khổ thân, tay đã không có đủ, giờ đến cả tai cũng có vấn đề”

Tử Tề bực tức nghiến răng ken két, “Ngươi … ngươi … Nhân loại, rốt cuộc

thân phận của ngươi là gì? Tại sao mái tóc, làn da ngươi đột nhiên trở

nên vàng óng, đôi tay biến thành trường kiếm. Ngươi … là … ai?”

Nhẹ mỉm cười, Đán Thần nói, “Chuyện đó ngươi không cần biết. Tử Tề, hãy đỡ”

Tất cả số binh khí sau lưng Đán Thần đồng loạt lao về phía Tử Tề, không

chút nương tay dồn hắn ta vào tử địa. Tử Tề nhanh chóng dùng cánh tay

duy nhất của mình kết thành những mạng nhện to lớn, hòng bảo vệ bản thân cũng như giảm trừ số lượng binh khí của Đán Thần

Những thanh kiếm sắc nhọn, vô tình lao đi trong gió, tạo thành những

tiếng rít ghê tai, không tốn chút sức lực xuyên qua số mạng nhên trắng

tinh một màu rồi đâm thằng vào bờ ngực to lớn của Tử Tề

Đán Thần thầm nghĩ, để ta xem, trúng chiêu trực tiếp như vậy, ngươi làm sao có thể sống sót?

Đúng, nếu như bình thường, Tử Tề khó có thể sống sót sau khi dính chiêu

thức có lực sát thương lớn như vậy. Nhưng, bây giờ, cơ thể hắn đang chứa đựng lượng yêu lực hùng mạnh của biết bao đời nhện yêu. Muốn gϊếŧ hắn

ta, thật chẳng hề dễ dàng

Tử Tề nói lớn, “Muốn gϊếŧ ta ư? Ngươi còn phải cố nhiều hơn thế này

nhiều, nhân loại ạk”. Tử Tề vừa nói vừa dùng tay nhổ tất cả số kiếm đang dính chặt trên người mình ra, làm hiện lên trên đó những vết máu đỏ

tươi, tong tỏng chảy xuống dưới nền đất lạnh

“Cám ơn vì lời gợi ý”

Đán Thần đưa hai tay, hay nói đúng hơn là hai thanh trường kiếm, thẳng

về phía trước rồi dùng toàn bộ sức lực, lao nhanh trong không khí, biến

bản thân mình thành một tia sáng sắc nhọn, thứ tia sáng có khả năng hạ

sát tất cả mọi sinh vật trên đường đi của mình

Đưa mắt nhìn Đán Thần giờ đã trở thành một tia sáng màu vang, Tử Tề cảm

thấy có chút lo sợ. Số yêu khí trong người, ta vẫn chưa thể hoàn toàn

làm chủ. Hơn thế nữa, ả tiện tì Tử Vân nói không sai, cơ thể ta không

thể nào chứa đựng được lượng lớn yêu lực như vậy được. Không sớm thì

muộn, ta cũng sẽ … Trước đó, ta nhất định phải gϊếŧ chết ả Tử Vân … Nhất định …

Tia sáng màu vàng lao đến Tử Tề với toàn bộ tốc lực của mình, không chút kiêng dè, chẳng chút sợ hãi. Trước sự uy hϊếp của Đán Thần, 2 cánh tay

phải còn lại của Tử Tề rốt cuộc cũng chịu hiện diện. Một loạt những sợi

tơ nhện trắng mỏng được Tử Tề dệt nên, dính chặt lấy thi thể của những

tiểu yêu đã từng bị Tử Vân sát hại, ném về Đán Thần hòng cản đường chàng

Những thân xác vô hồn đó, khi gặp phải Đán Thần đều bị chàng đâm xuyên

qua, tứ chi nát bét, máu me lẫn lộn, không còn có thể phân biệt trước

kia kẻ đó là ai, vẻ ngoài như thế nào nữa

“Phập”

Thân thể Đán Thần rồi cũng ngừng chuyển động khi lưỡi kiếm của chàng đâm thẳng vào một tấm thịt to lớn. Đán Thần nói, “Tử Tề, ngươi còn gì trăn

trối nữa không?” rồi từ từ mở mắt. Nhìn kẻ đang bị ghim chặt trên đôi

tay mình, chàng khó có thể thốt nên lời, “Đây … đây …”

Đây … đây … là …

Phía sau lưng chàng chợt vang lên giọng nói của kẻ đáng nhẽ giờ đang

ngắc ngoải, “Nhân loại, ta công nhận ngươi không tầm thường. Nhưng ngươi lại quá vội vã, quá hấp tấp, đến nỗi không nhận ra rằng, kẻ bị ngươi

xuyên thủng, vốn chỉ là một thân xác được ta tạo nên từ những thi thể

nằm rải rác quanh đây. Nhân loại, sinh mạng của ả tiện tì Tử Vân, ta e

ngươi không thể bảo vệ được rồi”

Cố sức rút cánh tay của mình ra khỏi thể xác được chắp vá trước mắt, Đán Thần không ngừng nhớ lại những hành động lúc nãy của Tử Tề. Hóa ra đây

là lý do tại sao hắn ta biến ra 2 cánh tay còn lại của mình, đây cũng là lý do tại sao hắn ném một loạt thi thể về phía mình dù biết điều đó là

vô dụng. Với 3 cánh tay, hắn ta mới có thể chắp vá nên thể xác giả nhanh như vậy. Với việc ném đống thi thể kia, máu me, lục phủ ngũ tạng của

chúng sẽ cản trở tầm nhìn của ta, khiến cho ta khó có thể nhận giả đâu

là thật đâu là giả!

Trách chỉ có thể trách mình ta. Đúng là ta đã quá mức vội vã. Nhưng ta

có thể không như vậy ư? Năng lượng này, sức mạnh này không hiểu sao tự

dưng ta lại sở hữu. Nếu không nhanh chóng đánh bại hắn, ngộ nhỡ chúng

tan biến, Vân muội và ta chẳng phải chỉ có một con đường chết thôi sao?

Tử Tề cười lớn, “Nhân loại, tơ nhện của ta có thể không phải loại cứng cáp nhất. Nhưng xét về độ kết dính, ta vô cùng tự tin”

Chết tiệt, hắn ta nói đúng. Tay ta … tay ta … sao mà nó dính chặt quá vậy … Mãi mà rút … rút không ra … Chết tiệt …

Với chút tàn lực còn sót lại trong mình, Tử Vân toan dùng huyết chỉ giải phóng Đán Thần khỏi tình thế bị mắc kẹt trước mắt. Nhưng, chưa kịp hành động thì cơ thể nàng lại bị uy áp của Tử Tề khống chế, khiến cho từng

dòng máu đỏ lại tuôn chảy nơi khóe môi

Tử Tề mãn nguyện lên tiếng, “Biểu tỷ, đệ đã nói rồi. Hôm nay, đệ nhất định phải gϊếŧ được tỷ. Nhất định”

Một quả cầu năng lượng màu xanh lá khổng lồ hiện lên phía trên 3 cánh

tay phải của Tử Tề, chỉ chực lao về một Tử Vân đang bất lực nằm im chịu

trận. Thấy tình thế ngày càng nguy cấp, Đán Thần cố hết sức rút cánh tay mình khỏi thứ đang dính chặt không hề có dấu hiệu buông bỏ

Nhanh … ta phải nhanh lên …

Với tình trạng bây giờ của Vân muội, dính phải Mộc cầu đó … nàng … nàng sẽ …

Chợt, ánh sáng lấp lánh của chiếc vòng ngọc trên tay Đán Thần lóe lên

trong đôi mắt chàng, khiến cho nỗi sợ hãi của Đán Thần nhanh chóng tan

biến

Tử Tề lớn tiếng, “Tử Vân, ngươi chết đi”

Mộc cầu to lớn rời tay Tử Tề, đâm mạnh về phía Tử Vân, gây nên một tràng tiếng nổ vô cùng lớn

“Ha ha ha … Cuối cùng … cuối cùng … ta cũng đã gϊếŧ được con tiện tì đấy rồi… Con tiện tì phá hỏng gia đình ta, dụ dỗ cha ta … Ta đã làm … làm

được rồi…”

Khói bụi qua đi, trước mặt Tử Tề hiện lên một thân ảnh nữ nhân xinh đẹp

trong lớp áo đỏ, người giờ đây tuy có chút nhợt nhạt nhưng cũng không

sao khỏa lấp đi được sự lạnh lùng, băng giá trên khuôn mặt nàng. Tuy

nhiên, trái ngược với vẻ ngoài băng lãnh đó, đôi mắt nàng lại hiện diện

sự đớn đau đến tận cùng, sự đớn đau kiếp này nàng từng nghĩ rằng sẽ

không bao giờ phải trải qua một lần thêm nữa

Đứng phía trước nàng, che chắn toàn bộ cơ thể nàng khỏi sự công phá của

Mộc cầu là thân hình của một nam nhân tuấn tú, phất phơ trong tà áo xám

tro. Mái tóc chàng buông dài, bay bay trong gió, cùng màu với làn da

căng tràn sức sống, óng ả sắc vàng không khác gì ánh nắng mặt trời trong ngày tươi đẹp. Chính giữa khuôn mặt với các đường nét tựa điêu tựa họa

của chàng là một nụ cười mãn nguyện, nụ cười của kẻ không còn bất cứ hối tiếc nào trong cuộc đời này nữa

Cơ thể chàng dần dần ngã xuống, nằm trọn trong vòng tay trắng trẻo của

nữ nhân băng lãnh. Mái tóc chàng, làn da chàng từ từ chuyển về màu sắc

ban đầu, không còn là màu nắng đẹp tươi như ban nãy. Y phục chàng bị gió làm cho đôi chút xộc xệch, để lộ bộ ngực tựa tuyết mùa đông chẳng chút

tì vết, không có thậm chí cả một hình con thoi màu vàng, thứ trước nay

vẫn luôn luôn hiện hữu

“Ta … đã … nói … rồi … Ta … nhất … định … sẽ … bảo … vệ … nàng…”

Đó cũng chính là những lời nói cuối cùng của Đán Thần trước khi chìm vào hôn mê

Tử Vân đau đớn ôm chầm lấy thân thể Đán Thần, dùng toàn bộ sức bình sinh của mình siết chặt lấy chàng, như thể sợ rằng, chỉ cần lơi tay, nàng sẽ không bao giờ còn có thể gặp lại nam nhân này nữa

“Thần lang … thần lang …”

Nước mắt nàng tuôn trào tựa mưa rơi, không hề có dấu hiệu dừng lại.

Đừng, xin đừng xa ta, 9 năm trước, chàng đã từng suýt nữa xa rời ta.

Nay, chàng lại định để ta trải qua nỗi đau như ngày xưa đó ư? Thần lang, đừng, chàng đừng như vậy … Đừng như vậy mà …

Nhận thấy sự khổ đau trong mắt Tử Vân, Tử Tề nói, “Ta định một chưởng

kết liễu ngươi. Ai dè, tên nhân loại đó lại lao vào chịu trận. Thế cũng

tốt, giờ ngươi đã hiểu thế nào là nỗi đau khi bị mất người mình yêu

thương nhất rồi chứ gì. Tử Vân, giờ ta sẽ khiến cho ngươi tàn phế, để

ngươi ngày ngày chứng kiến tình lang của mình chết dần chết mòn mà không sao có thể giúp đỡ. Đó mới thật sự là đòn trả thù của ta dành cho

ngươi!!!”

“Xin lỗi vì chen ngang nhưng điều ngươi vừa nói sẽ không bao giờ có thể xảy ra”

Một giọng nói thánh thót chẳng khác nào thiên cầm vang lên chỗ Tử Vân

khiến cho Từ Tề tự hỏi, kẻ nào vừa lên tiếng. Sự phân vân của hắn chẳng

mấy chốc được giải đáp khi một thân ảnh nữ nhân yêu kiều trong lớp bạch y hiện diện. Khuôn mặt nàng trắng trẻo, tuy còn nhiều nét ngây thơ nhưng

ánh mắt lại lộ rõ sự từng trải, hiểu biết hơn người, ánh mắt mà có những người cả đời cũng không thể nào sở hữu

Tử Tề nói lớn, “Ngươi là ai? Chuyện ở đây không can hệ gì đến ngươi. Còn không mau cút”

Bỏ ngoài tai những lời Tử Tề nói, Tuyết Lăng đi về phía Tử Vân đang ôm

chặt lấy một Đán Thần bất tỉnh nhân sự, đau lòng nói, ”Tại sao hai ngươi khờ quá vậy? Gặp phải đối thủ mạnh cỡ này, sao không dùng vòng ngọc

liên hệ với ta hay với bất kỳ ai khác? Ta đã nói bao nhiêu lần rồi không phải sao? Tính mạng mới là thứ quan trọng nhất. Một khi chết rồi, tất

cả mọi chuyện đều trở nên vô nghĩa. Điều đó khó hiểu lắm hay sao?”

Tử Vân nước mắt lưng tròng nức nở lên tiếng, “Chủ nhân … chủ nhân … Thần lang … thần lang … chàng ấy … chàng ấy …”

Tuyết Lăng đưa tay kiểm tra mạch đập của Đán Thần rồi đáp, “Chàng ta vẫn còn sống, ngươi yên tâm. Bây giờ, ta sẽ ngay lập tức đưa ngươi và Đán

Thần trở về ngọc lâu. Khi ấy hãy bảo Dạ Nguyệt kiểm tra tổng thể một

lượt xem có vấn đề gì đáng ngại hay không. Tử Vân, ngươi cũng bị thương

không ít rồi, cũng phải tĩnh dưỡng đấy”

“Chủ nhân, nhưng mà …”

Tử Vân đang định phản đối nhưng chưa nói hết câu thì thân ảnh nàng và

Đán Thần đã biến mất khỏi khu rừng ngập tràn máu tanh cùng nội tạng

chúng yêu, để lại nơi đây một mình Tuyết Lăng cùng với Tử Tề

Thấy kẻ thù của mình chợt mất tăm mất tích, Tử Tề gào to, “Ả tiện tì Tử

Vân và tên tình lang biến đi đâu rồi? Bọn chúng đi đâu rồi??? Con đàn bà kia, ngươi đã giấu chúng chỗ nào? Nói! NÓI!”

Tuyết Lăng chầm chậm quay người đối diện với Tử Tề rồi đưa mắt nhìn

chàng ta một lượt từ trên xuống dưới, ôn tồn nói, “Là ngươi đã khiến cho hai người bọn họ thương tổn đầy mình như vậy? Là ngươi muốn dồn họ vào

chỗ chết?”

Tử Tề hung dữ trợn mắt đáp, “Là ta thì sao? Bọn chúng đi ngược lại với

luân thường đạo lý, chết cũng đáng. Một con yêu quái tà da^ʍ, quyến rũ

nam nhân để sinh tồn. Một thằng đầu óc ngu si yêu nó hết mực, coi một

con đĩ là thánh nữ. Bọn nó còn sống đến giờ phút này đã là một sự sỉ

nhục với trời với đất. Ta không gϊếŧ bọn chúng thì kẻ khác cũng làm điều đó. Con đàn bà kia, khôn hồn thì nói cho ta biết, ngươi giấu bọn chúng

đi đâu rồi, còn không đừng trách ta độc ác”

Yêu quái và Diệt Sư ở bên nhau ư? Đúng là trò cười!!!

Tuyết Lăng từng bước từng bước khoan thai đi về phía Tử Tề, khuôn mặt

nàng trước sau vẫn hiển hiện một nụ cười tươi tắn vô ngần, nụ cười khiến cho vẻ ngoài của nàng thêm yêu kiều, rạng rỡ

Đối diện với Tuyết Lăng, Tử Tề không hiểu sao cảm thấy một uy áp vô cùng lớn đè nặng lên thân thể mình, nụ cười tươi tắn của nàng khiến cho thâm tâm hắn tự dưng trỗi dậy thứ cảm giác mà lâu lắm rồi hắn dường như đã

lãng quên – sợ hãi

“Ngươi … ngươi … Đứng lại! Ta nói ngươi đứng lại! Ngươi có nghe rõ không?”

Tuyết Lăng nhẹ nhàng đáp, “Ta nghe rõ chứ. Chỉ có điều ta không muốn làm theo mà thôi”

“Ngươi …”, Tử Tề nghiến chặt răng nói

Cảm xúc hỗn loạn của Tử Tề khiến cho số yêu lực khổng lồ bên trong cơ

thể hoàn toàn bị mất bị kiểm soát, không còn nghe theo sự chỉ huy vốn đã khó khăn của lý trí hắn. Gân cốt toàn thân Tử Tề bất chợt hùng dũng nổi lên, làm cho vẻ ngoài hắn ta càng thêm dữ tợn, xấu xí muôn phần. Chưa

hết, thân hình hắn ngày càng trở nên to lớn, căng tròn không khác chi

quả bóng bay bị thổi phồng quá cỡ, chỉ chực nổ tung

Tử Tề lắp bắp nói, “Đây … chuyện gì … đnag xảy ra … ra vậy?”. Chẳng lẽ,

cơ thể ta cuối cùng cũng không thể khống chế lượng yêu khí ta hấp thụ

sao? Với cái đà này, có khi nào ta sẽ …

“Bùm”

Một tiếng nổ lớn vang vọng tứ phía không gian. Lục phủ ngũ tạng của Tử

Tề văng ra khắp nơi, nhuốm đỏ cả một khoảng rừng trong sắc máu tanh tưởi

Chứng kiến chuyện vừa xảy ra, Tuyết Lăng lạnh lùng nói, “Chết như vậy

quá là dễ dàng cho ngươi rồi” rồi quay người, toan cất bước rời đi

Đột nhiên, cơ thể nàng cứng đờ, tựa như bị một lực lượng vô hình nào đó giữ chặt lấy, không cho nàng nhúc nhích dù chỉ một chút

“Chuyện … gì…”

Chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra thì một làn khói xanh lè từ chỗ Tử Tề

nổ tung liền không chút chậm trễ bao phủ lấy Tuyết Lăng. Tất cả mọi

chuyện diễn ra quá mức đột ngột khiến cho Tuyết Lăng không thể phản ứng, chứ đừng nói đến là kháng cự

Một cảm giác nóng ran nhanh chóng lan tràn toàn thân khiến cho Tuyết

Lăng cảm thấy khó chịu khôn nguôi. Đầu nàng đau như búa bổ, mồ hôi nàng

tuôn trào như suối. Hơi thở nàng dồn dập, không ngừng không nghỉ

Tuyết Lăng muốn hét to nhưng hét không nổi, muốn cử động nhưng cử động

không xong. Nàng cứ đứng đó, như một pho tượng được trạm trổ tinh xảo,

kiều diễm trong gió đêm

Phía trước Tuyết Lăng xuất hiện một nữ nhân mảnh khảnh với mái tóc mang

sắc nâu, khuôn mặt ẩn giấu sau lớp mạng che mặt, chỉ để lộ ra đôi con

mắt đỏ rực một màu, “Chủ nhân, có chuyện … chuyện gì vậy? Sao người …

sao cơ thể người lại toát lên lượng lớn yêu khí như thế này???”

Tuyết Lăng khó nhọc đáp, “Bạch Băng … ta không … không biết nữa … Tự dưng … tự dưng … ta bị … bị …”

Giơ chiếc gương hình bầu dục được chạm trổ bằng trân châu trắng tinh của mình về phía Tuyết Lăng, Bạch Băng nói, “Chủ nhân, ngươi đừng lo. Bạch

Băng nhất định sẽ giải cứu người. Thiên biến vạn hóa” rồi biến thân

thành nữ chủ nhân của mình

Ta phải nhanh lên. Lượng lớn yêu khí như này, một khi xâm nhập hết vào người chủ nhân, e rằng lành ít dữ nhiều!!!

“Trảm yêu trừ ma”

“Ầm”

Thân thể Bạch Băng, giờ đang mang dáng hình Tuyết Lăng, bị đả kích mạnh, bay xa về phía sau, lập tức bất tỉnh nhân sự

Tuyết Lăng nghiến chặt răng lại, nhắm mắt tập trung toàn bộ sức lực, yêu lực, ý chí có trong cơ thể mình. Đùa sao? Tuyết Lăng ta khó khăn lắm

mới có một … ak không, hai gia đình, hai mái ấm như hiện nay, giờ ông

trời lại muốn ta bỏ mạng nơi đây, vì một lý do lãng nhách nhường này ư?

Không, ta không chấp nhận. Ta tuyệt đối không chấp nhận. Thiên ý, định

mệnh hay bất cứ thế lực nào khác, ta đều không tin. Cuộc đời ta do ta

làm chủ, không phải bất kỳ yếu tố nào khác!!!

Ta! Không! Thể! Chết! Được!

Làn khói xanh lá bao quanh Tuyết Lăng chợt mờ dần, mờ dần rồi biến mất

hoàn toàn. Cơ thể nàng vô lực ngã xuống đất, không chút cử động

Không biết bao lâu trôi qua, khi đã hoàn toàn lấy lại được sự kiểm soát

thân thể mình, Tuyết Lăng từ từ đứng dậy. Lúc này đây, nàng cảm thấy bản thân tràn đầy sức mạnh, sự đớn đau, khó chịu khi nãy đã mất tăm mất

tích không chút dấu vết, thay vào đó là một nguồn năng lượng to lớn,

hùng mạnh, nguồn năng lượng không phải pháp sư nào cũng có thể sở hữu

Sức mạnh … sức mạnh … này … này …?

Ta … ta … đã là … Trung Thuần cấp 10 rồi sao?

Đây… là sự … sự thực… ư…?

Tại sao … chuyện này lại có thể … xảy ra được…?

Nhớ đến Bạch Băng đang nằm yên bất tỉnh nhân sự, Tuyết Lăng tạm thời bỏ

qua muôn ngàn nghi vấn có trong lòng mình, bước nhanh về phía đó, lay

lay người nàng ta và nói, “Bạch Băng, ngươi có sao không? Tỉnh lại đi”

Thấy tình hình không có biến đổi theo chiều hướng tích cực, Tuyết Lăng

lấy từ trong người ra hộp thuốc đã được Dạ Nguyệt chuẩn bị trước, nhẹ hơ hơ trước mũi Bạch Băng

Thứ mùi hương tỏa ra từ hộp thuốc dần dần thấm nhuần vào thân thể Bạch

Băng, giúp nàng ta lấy lại ý thức của mình, “Chủ nhân, đây là …? Người … người không sao chứ???”

Tuyết Lăng lắc đầu, “Ta không sao. Bạch Băng, ngươi có chuyện gì không?”

Bạch Băng đáp, “Tiểu yêu không sao. Chủ nhân, tiểu yêu có chuyện cần bẩm báo”

Đặt tay lên vai Bạch Băng, Tuyết Lăng lo âu tiếp, “Chuyện gì cũng để sau đi. Ngay bây giờ, ngươi và ta cần đến Thiên Lang thành. Tứ ca, tứ tỷ

ngươi gặp chuyện rồi”

---------------------------------

Nhìn Phụng Nhan từ ái bồng Tử Y trên tay, Hồng Tuyết khẽ mỉm cười. Hài

nhi ta xem ra cũng sắp đến tuổi thành thân rồi. Giờ, ta chỉ hy vọng nó

quên đi được chuyện ngày nào, hạnh phúc ở bên Tử Y. Khi đó, ta, nương

tử, ngũ đệ, ngũ muội mới có thể an tâm

Xích Lôi hai tay ôm chặt tảng đá vào lòng, đưa mắt nhìn cảnh nữ tử bế

nam nhân phía sau mình, ngập ngừng lên tiếng, “Hồng Tuyết ca ca, người

để cho con trai mình bế một nam tử khác như vậy không thấy kỳ sao?”

Ta thật sự vẫn không thể nào tin được, người con gái xinh đẹp, điệu đà

kia lại là … cháu trai của ta. Còn đứa bé tuổi chưa quá 10 này là … hiền tế của phụ thân, cũng tức ca ca ta. Thế gian này, vạn sự đảo lộn hết

rồi hay sao?

Linh hồn lão nhân với ánh mắt hiền từ chăm chú quan sát Đán Tử Y đang

say giấc nồng trong vòng tay Phụng Nhan, không khỏi có chút băn khoăn

khó hiểu. Rốt cuộc, mối quan hệ của hai đứa nó là thế nào? Ta có linh

cảm, đó không phải chỉ đơn thuần là tình bằng hữu

Hồng Tuyết ôn tồn đáp, “Xích Lôi, đệ nói gì vậy? Tử Y đường đường chính

chính là một nữ nhân. Sao đệ có thể nhầm lẫn đến mức tai hại như thế

được cơ chứ?”

Xích Lôi và linh hồn lão nhân trợn tròn mắt thốt chẳng nên lời. Sao ta

có thể nhầm lẫn đến mức tai hại như thế được ư? Thế gian này có ai không nhầm lẫn đến mức tai hại như thế cơ chứ?

Vuốt nhẹ bờ má trắng trẻo của Tử Y, Phụng Nhan thờ phào nhẹ nhõm. Lúc

ấy, khi phụ thân từ từ hạ nàng trên trời cao xuống trong chiếc võng được kết từ Mộc chú của người, ta quả thực mới hoàn toàn yên tâm về sự an

toàn của nàng. Mất đi ý thức của mình tức là mất đi quyền sử dụng sức

mạnh của vòng ngọc thánh chủ ban cũng tức là không thể trở về ngọc lâu

theo ý mình được nữa. Không có sự cho phép của thánh chủ, ta làm sao có

thể mang theo nàng trở về? Khi bị Xích thúc thúc mang đi, điều ta lo

lắng duy nhất là chuyện gì sẽ xảy ra với nàng thôi đó, nàng biết không?

Ngẩng đầu nhìn dáng hình bé con của Hồng Tuyết, Phụng Nhan lên tiếng,

“Phụ thân, rốt cuộc mẫu thân có chuyện gì mà người lại thúc giục con

cùng mọi người vậy?”

Hồng Tuyết lo lắng đáp, “Ta không chắc. Nhưng, không hiểu sao, tự dưng

ta lại có một dự cảm không lành về chuyện này” rồi nói với Xích Lôi và

phụ thân mình, “Ta và Phụng Nhan có thể dễ dàng đi qua kết giới của

Thiên Lang thành, nhưng còn hai người thì sao?”

Nhờ có túi thơm chứa khí của tam ca Dạ Nguyệt, ta cũng như những người

khác mới có thể che giấu thân phận yêu quái của mình, giúp cho việc ra

vào thành đô trở nên không còn khó khăn. Chứ nếu không, trên thế gian

này, có vị pháp sư nào không biết được thân phận thật sự của chúng ta

chứ? Tất nhiên là trừ trường hợp chúng ta muốn họ biết

Xích Lôi nói, “Hồng Tuyết ca ca, người đừng lo. Không hiểu sao, một góc

kết giới của Thiên Lang thành đã bị vô hiệu hóa, khiến cho việc thâm

nhập vào đó dễ như trở bàn tay. Đó cũng là lý do tại sao đệ có thể mang

Phụng Nhan về với phụ thân, chứ nếu dựa vào năng lực của bản thân mình, e rằng điều đó là không thể”

Linh hồn lão nhân hiền từ lên tiếng, “Hồng Tuyết, tại sao con lại ở

trong lốt hài nhi bé nhỏ như này? Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với

con vậy?”

Thở dài một tiếng, Hồng Tuyết trả lời, “Thật sự chính con cũng không

hiểu chuyện gì xảy ra. Tất cả quá khứ từ sau việc Dạ Cơ mất tích đều chỉ là một đám sương mù dày đặc. Con cũng đã thử rất nhiều biện pháp nhưng

cũng không sao nhớ ra được chút gì”

Ta đã nhờ cả lục đệ Khuynh Vũ dùng năng lực của mình kiếm tìm chút thông tin trong ta nhưng kết quả vẫn như vậy. Đệ ấy chỉ có thể đọc suy nghĩ

của người khác. Nếu như đến chính họ còn không biết họ nghĩ gì, sao

Khuynh Vũ có thể biết được cơ chứ?

Đâm xuyên qua một ngõ nhỏ, chợt ánh vào mắt Phụng Nhan là một thân thể

thon thả của bạch y nữ nhân, người đang nằm im bất động trong lớp khói

dày đặc, thứ khói tỏa ra lượng yêu khí khổng lồ không thể xem thường

Hồng Tuyết lấy ra hai lá bùa, chĩa thẳng về trung tâm lớp khói, hô lớn,

“Hỏa chú”. Hai ngọn lửa mạnh mẽ xuất hiện, lao thẳng xuống dưới, thiêu

đốt lớp khói khả nghi kia cũng như đẩy xa bất cứ thứ gì có khả năng ẩn

nấp trong đó, gây hại đến Dạ Cơ

Nhân cơ hội đó, Phụng Nhan, Xích Lôi nhanh chóng đi về phía Dạ Cơ, kiểm tra xem nàng ta có gặp phải bất trắc gì không

Đặt Tử Y trên tay mình xuống một góc khuất an toàn, Phụng Nhan lo lắng

nói, “Mẫu thân, người có nghe con nói gì không? Mẫu thân, người tỉnh lại đi”

Xích Lôi chăm chú quan sát dung nhan nữ nhân đang bất tỉnh trước mặt

mình, người tỷ tỷ chàng chưa bao giờ diện kiến nhưng đã được lắng nghe

biết bao điều về nàng. Hạ tảng đá chứa linh hồn phụ thân xuống đất,

chàng nói, “Phụ thân, đây chính là … là tỷ tỷ Phụng Nhan sao?”

Linh hồn lão nhân nghẹn ngào ngắt quãng từng tiếng, “Đúng … đúng … đây

đúng là Phụng … Phụng Nhan… con gái ta … tỷ tỷ của con … của con rồi…”

Hồng Tuyết từ trời cao hạ thân, đứng chắn phía trước đám người Xích Lôi, thận trọng quan sát đám khói đang dần dần tan biến phía trước mình,

“Xích Lôi, đệ mới chỉ là Trung Yêu cấp 3, khả năng có hạn, khó có thể

tham gia chiến đấu. Ta muốn đệ ở yên nơi đây, bảo vệ phụ thân và nương

tử. Phụng Nhan, sau khi uống đan dược của tam thúc, yêu lực con đã khôi

phục rồi phải không? Nếu như vậy, con hãy cùng ta đối mặt với kẻ trong

kia. Trong trường hợp chúng ta không thể thắng, con nhất định phải đưa

mẫu thân, thúc thúc cùng gia gia an toàn ly khai, tìm gặp và báo cáo cho chủ nhân chuyện gì đã xảy ra. Hai người đã nghe rõ lời ta chưa?”

Phụng Nhan, Xích Lôi còn chưa kịp đáp lời Hồng Tuyết thì thứ yêu quái bí ẩn mọi người đang nói đến cuối cùng cũng lộ diện. Đó là một nam nhân

đầu trọc với làn da tái nhợt, thiếu sức sống. Khuôn mặt hắn ngoại trừ

chiếc miệng rộng há to ra không có bất kỳ bộ phận nào khác, kể cả lông

mày và răng. Tứ chi hắn đầy đủ, hoàn toàn bình thường. Riêng có điều kỳ

lạ là hai bàn tay hắn lại nắm chặt, không chịu buông ra

Nhìn thấy đối thủ của mình, Hồng Tuyết phân vân, “Có lẽ nào … hắn ta là …”

Nam nhân đầu trọc chầm chậm duỗi 5 ngón tay, để lộ ra đôi con mắt màu

vàng chính giữa hai lòng bàn tay hắn, đôi con mắt giờ đây đang không

ngừng quan sát đám Hồng Tuyết

Phụng Nhan nói, “Soul – Eater. Là Soul – Eater!!! Tại sao thứ yêu quái

đáng sợ này lại ở đây cơ chứ?” Nói đoạn, thân thể xinh đẹp của chàng

liền biến trở về nguyên dạng là một nam Medusa với mái tóc rắn sở hữu

những con ngươi xanh lá

Đến giờ phút này đây, nhìn thấy bộ ngực trần trắng trẻo không chút nhấp

nhô của Phụng Nhan, Xích Lôi và linh hồn lão nhân mới hoàn toàn tin

rằng, chàng ta thật sự không phải là nữ nhân như vẻ ngoài của mình

Soul – Eater, một trong những Ám yêu vô cùng quý hiếm trong giới yêu

quái. Trái ngược với vẻ ngoài yếu ớt của chúng, Soul – Eater thực sự là

một đối thủ đáng sợ. Đúng như tên gọi của mình, thức ăn yêu thích của

chúng chính là linh hồn, bất kể là của yêu quái hay con người. Mỗi khi

xác định được con mồi, chúng sẽ dùng sức mạnh tấn công vào tiềm thức của họ, khiến cho họ suy yếu, kiệt quệ, mất đi ý chí tiếp tục sống, trở

thành miếng mối béo bở để chúng thỏa mãn cơn đói của mình

Dạ Cơ là một hồn ma, hay nói cách khác, cũng là một dạng năng lượng

sống. Cộng thêm yêu lực sẵn có của mình, nàng chính là một món ăn hấp

dẫn không thể chối từ đối với Soul – Eater, nhất là sau quãng thời gian

bị giam hãm trong hộp đồng đã quá lâu trước đó

Hồng Tuyết nắm chặt hai lá bùa trong tay, ra đòn công kích ngay lúc Soul – Eater chưa lấy lại được bình tĩnh, “Thủy Hỏa chú”

Một dòng nước mạnh mẽ và một ngọn lửa hung bạo xuất hiện, quyện vào

nhau, đánh thẳng về phía nam nhân trọc đầu. Ngay khi chỉ còn cách hắn ta độ vài cm, Soul – Eater giơ đôi tay về trước Thủy Hỏa chú của Hồng

Tuyết, tạo thành lá chắn phá hủy hoàn toàn đòn công của chàng

“Cái gì?”, Hồng Tuyết không tin vào mắt mình được. Thủy Hỏa chú của ta

sao có thể … có thể bị hóa giải dễ dàng như vậy cơ chứ? Chuyện… chuyện

này … là sao???

“Phụ thân, để con”

Đám tóc rắn trên đầu Phụng Nhan nhận được mệnh lệnh của chủ nhân liền

lao đến Soul – Eater, nhe đôi răng nanh sắc nhọn của mình toan cắn xé

hắn, biến hắn ta thành một bức tượng bằng đá vô hồn, giải trừ mối nguy

nơi đây

Tuy nhiên, còn chưa kịp chạm vào người hắn, đám tóc rắn của Phụng Nhan

đã bị đôi mắt Soul – Eater khống chế, bất động giữa không trung, không

sao chuyển động

Phụng Nhan thấy vậy bèn dùng roi quất mạnh về phía Soul – Eater, hòng

phá vỡ tà phép của hắn. Chỉ cần một vết cắn, ta chỉ cần một vết cắn thôi là tất cả mọi chuyện sẽ kết thúc. Một vết cắn… Chỉ một vết cắn mà thôi…

Tuy nhiên, sự đời mấy khi diễn ra như mình mong muốn. Cây roi của Phụng

Nhan cũng không sao có thể phá vỡ lớp phòng ngự kiên cố của Soul – Eater

Hồng Tuyết dán một lá bùa xuống đất, hét, “Thổ chú”. Mặt đất đột nhiên

xuất hiện những vết nứt nẻ, khiến cho thân thể Soul – Eater chao đảo,

phá vỡ phép thuật của hắn, từ đó giúp cho mái tóc rắn Phụng Nhan an toàn trở về với chàng

Vuốt ve những con rắn mắt xanh của mình, Phụng Nhan nói với Hồng Tuyết,

“Phụ thân, giờ chúng ta làm gì đây? Tấn công trực diện có vẻ không ăn

thua rồi”

Hồng Tuyết đáp, “Nếu đã như vậy thì …”

Lời còn chưa nói xong thì Hồng Tuyết cảm thấy thân thể mình bị đưa lên trời cao mà dù chàng có muốn cũng không sao ngăn cản được

“Phụ thân”, Phụng Nhan hét lớn rồi không chút suy nghĩ ra lệnh cho đám

tóc rắn của mình phun axít tấn công Soul – Eater, nhằm giải thoát cho

Hồng Tuyết. Để ta xem xem, lớp lá chắn của ngươi kiên cố hay axít của ta mạnh bạo?

Axít, thứ dung dịch chỉ có thể do nam Medusa sản xuất, có khả năng làm

tan chảy gần như mọi thứ, mọi vật trên thế gian này. Và may sao, chúng

cũng có chút ảnh hưởng đối với lớp phòng ngự của Soul – Eater. Bằng

chứng là việc đôi môi hắn bắt đầu có những chuyển động khác thường

Thân thể bé nhỏ của Hồng Tuyết ngày càng có xu thể bị đưa cao lên không

trung. Phụng Nhan lo lắng, ra sức phun axít mong cản trở việc làm của

Soul – Eater nhưng tác dụng của nó thì lại khá chậm. Ở đằng sau, thấy

tình hình ngày càng chuyển biến xấu, Xích Lôi liền dùng dây xích của

mình níu chặt lấy Hồng Tuyết

Đôi mắt trong lòng bàn tay Soul – Eater chợt rực sáng, cùng lúc đó là

việc ánh dương trong nhãn cầu Hồng Tuyết dần dần tắt. Trước sự việc này, Phụng Nhan mất hết bình tĩnh, trườn nhanh về phía Soul – Eater, dùng

thân rắn phá vỡ kết giới đã bị axít của chàng làm hư hại nhiều, phá hoại việc săn mồi của hắn

Soul – Eater bất lực thả Hồng Tuyết xuống đất, bực dọc đưa mắt nhìn Phụng Nhan đang ở ngay sát bên mình

“Đồ xấu xí, ngươi nhìn gì ta?”

Và đó cũng là những lời cuối cùng của Phụng Nhan trước khi ý thức hoàn toàn bị tê liệt bởi phép thuật của Soul – Eater

Nhìn Hồng Tuyết bất tỉnh nhân sự nằm im một chỗ, Dạ Cơ chưa có dấu hiệu

tỉnh lại, Tử Y vẫn chìm đắm trong giấc nồng còn Phụng Nhan đang bị Soul – Eater khống chế, Xích Lôi suy nghĩ giây lát rồi dùng dây xích tạo nên

một chiếc l*иg bao bọc lấy phụ thân, Hồng Tuyết, Dạ Cơ, Tử Y và nói,

“Phụ thân, suốt quãng thời gian vừa qua, con cảm ơn người vì tình cảm

người đã dành cho con. Đối với con, người chẳng khác nào phụ mẫu thân

sinh. Để báo đền ơn dưỡng dục của người, con đã dốc toàn sức lực kiếm

tìm người tỷ tỷ con chưa từng gặp mặt trong suốt vạn năm có lẻ qua. Giờ

đây, cuối cùng, người cũng đã có thể đoàn tụ với con gái, con rể và cháu trai của mình, con sẽ không là vật cản đối với hạnh phúc của người cũng như không để cho bất cứ thứ gì cản trở người đến với hạnh phúc”

“Phụ thân, dù cho con luôn nghĩ rằng, con là con đẻ của người nhưng sự

thật con không mang chung dòng máu với người, với tỷ tỷ là điều không

thể chối cãi. Con mãi mãi cũng sẽ chỉ là người ngoài. Con biết, thời

gian của người không còn nhiều. Và khi ấy, điều gì có thể đảm bảo rằng,

tỷ tỷ, đại ca sẽ chấp nhận con, coi con là thân thích, là ruột thịt? Phụ thân, mạng sống này là người mang lại cho con, vậy thì con sẽ hy sinh

nó để hoàn thành tâm nguyện lớn nhất của người – được đoàn viên cùng gia đình đã mất của mình”

Nói đoạn, Xích Lôi từ từ đứng lên, bước về phía Soul – Eater. Trong mắt

chàng hiện lên sự quyết tâm, tinh thần quả cảm ngút trời, cùng với đó là ý chí quyên sinh, lưỡng bại câu thương cùng với đối thủ của mình

Ta biết, đối đầu với Soul – Eater, ta chỉ có một con đường chết. Hồng

Tuyết ca ca và Phụng Nhan, hai Trung Yêu cấp 7 còn không phải là đối thủ của hắn thì ta, một Trung Yêu cấp 3, làm sao có thể xoay chuyển được

tình thế cơ chứ? Cái ta muốn không phải thắng lợi, không phải đánh bại

Soul – Eater mà chỉ đơn giản là giải cứu Phụng Nhan, để cho phụ thân

cùng gia đình của mình an toàn ly khai chốn này. Khi ấy, ta có chết cũng cam lòng

Linh hồn lão nhân đau đớn nhìn thân ảnh Xích Lôi ngày một xa dần mà

không thể làm điều gì để ngăn cản. Bất lực, đắng cay là tất cả những gì

ông có thể cảm nhận thấy bây giờ

Xích Lôi, ta xin lỗi. Ta không biết được rằng trong con lại tồn tại

những suy nghĩ như vậy. Con nói đúng, ước nguyện lớn nhất của ta là được đoàn tụ với nữ nhi đã thất lạc lâu ngày của mình. Nhưng điều đó không

có nghĩa là ta không quan tâm đến con. Với ta, con chẳng khác nào đứa

con do ta dứt ruột đẻ ra, là một phần máu thịt, linh hồn của ta. Bao năm qua chúng ta dựa vào nhau để sống, giờ đây ta há có thể vì cứu con gái, con rể, cháu trai mà hy sinh tính mạng con? Xích Lôi, ta … ta … nhất

định sẽ không để con chết, nhất định không để bất cứ ai trong số các con phải chết hết!!!

Nhưng, ta có thể làm gì đây? Ta phải làm gì để cứu các con đây???

Khoan đã … Còn có một cách … Ta còn có một cách…

Đứng trước mặt Soul – Eater, tâm khảm Xích Lôi không hiểu sao lại bình

tĩnh đến lạ lùng. Phải chăng, khi đã đạt đến cảnh giới coi cái chết là

hư không, con người ta, hay nói đúng hơn, trong trường hợp này là yêu

quái, sẽ trở nên như vậy?

“Ngươi hãy mau thả Phụng Nhan ra”

Những sợi dây xích trắng tinh một màu nhanh chóng chuyển sang màu vàng,

từ trên tay chàng lao thẳng về phía Soul – Eater, trói chặt lấy thân thể hắn

Hồng Tuyết không còn khả năng chiến đấu, Phụng Nhan nằm ngọn trong tay

ngươi rồi nên ngươi nghĩ không cần phải dùng đến lá chắn nữa chứ gì?

Chà, ngươi nhầm rồi

“Lôi chấn”

Từng dòng sét truyền từ Xích Lôi qua dây xích đến Soul – Eater khiến cho thân thể hắn chợt cử động có chút khó khăn. Và trong chính cái khoảnh

khắc ấy, sự kiểm soát của Soul – Eater đối với Phụng Nhan hoàn toàn biến mất, khiến cho chàng rơi thẳng từ trên không trung xuống dưới mặt đất

Bị quấy rấy ba lần trong một đêm săn mồi, sự tức giận của Soul – Eater

đã đạt đến cực điểm. Hắn ta cần có thứ để ta giải tỏa cơn khó chịu ngập

tràn trong mình và còn gì thích hợp hơn kẻ vừa gây hấn với mình cơ chứ?

Soul – Eater há to miệng, bắn ra một quả hắc cầu khổng lồ thẳng ngay

hướng Xích Lôi. Đáng lẽ ra, Xích Lôi phải sợ hãi, tìm cách thoát khỏi

vận mệnh chết chóc đang ập xuống đầu mình. Nhưng không, tất cả những gì

chàng làm là dùng xây dích tóm lấy Phụng Nhan, đồng thời quấn chặt Hồng

Tuyết, Tử Y, Dạ Cơ và tảng đá chứa linh hồn phụ thân mình rồi ném mạnh

tất cả ra khỏi phạm vi công kích của Soul – Eater

Xích Lôi mãn nguyện mỉm cười, thanh thản đối diện với hắc cầu đang ngày

càng tiến sát đến thân thể, “Cát bụi sau cùng cũng sẽ trở về với cát

bụi, không phải sao?”

“Bùm”

Hắc cầu nổ tung, khói bụi mờ mịt …