Chào Anh, Thổ Hào!

Chương 26: Tay ấm áp

An Điềm Điềm vừa

đi

vừa tò mò hỏi Trương Kỳ Kỳ: "Chị Ngươi là cup B?"

Trương Kỳ Kỳ mắt nhìn Phương Chính Dương và Tô Khả gần trong gang tấc, duỗi ra ngón tay che ở

trên

môi, ra hiệu An Điềm Điềm

không

nên

nói

nữa.

An Điềm Điềm trợn tròn đôi mắt xinh đẹp: "Biết rồi! Biết rồi!"

Trương Kỳ Kỳ cảm thấy có chút lạnh, liền khép áo tắm càng chặc hơn, liền bị rơi xuống phía sau An Điềm Điềm.

Phương Chính Dương giơ tay lên chào hỏi An Điềm Điềm và Trương Kỳ Kỳ: "Đến bên này nè!"

An Điềm Điềm cười toe toét chạy tới, cởϊ áσ tắm để ở

một

bên, lộ ra Bikini màu xanh đá quý.

Phương Chính Dương lắp bắp kinh hãi,

anh

ta

không

nghĩ tới An Điềm Điềm xinh xắn hoạt bát dáng người lại có thể

nhỏ

bé nông sâu phù hợp như thế.

Hai mắt Tô Khả

không

chớp rơi vào

trên

người Trương Kỳ Kỳ sau lưng An Điềm Điềm.

An Điềm Điềm cẩn thận từng li từng tí vào trong nước, chậm rãi

đi

xuống, sau đó ngồi xuống bên trái Phương Chính Dương.

Phương Chính Dương lại nhìn về phía Trương Kỳ Kỳ.

Trương Kỳ Kỳ chậm rãi cởϊ áσ tắm để ở

một

bên, lộ ra áo tắm hai mảnh bảo thủ màu ngọc bích.

Mặt trời thu chiếu xuống, khuôn mặt của



hiện

ra nhàn nhạt đỏ ửng, da thịt trắng noãn tinh tế tỉ mỉ, trắng như muốn phát sáng, vòng eo mảnh có thể nắm chặt, hai chân dài trắng như tuyết. Chân thẳng tắp cân xứng, chậm rãi

đi

tới.

Phương Chính Dương "Oa nha"

một

tiếng, đưa tay thọc Tô Khả

một

cái bảo Tô Khả nhìn, hạ giọng

nói: "Bà mẹ nó, eo mảnh

thật! chân dài

thật!"

Tô Khả hình như xấu hổ giống như rũ mắt xuống,

không

nói

gì.

Trong bồn suối nước nóng hơi lạnh bốc lên thành từng làn khói trắng.

Trương Kỳ Kỳ trước thử nước

một

chút, cảm thấy độ ấm có thể tiếp nhận, liền rất nhanh

đi

vào trong bồn suối nước nóng, ngồi xuống bên trái An Điềm Điềm - - Bên ngoài lạnh lắm,



thật

sự

nhịn

không

được.

Bởi vì hai người cách nhau rất gần, ánh mắt Trương Kỳ Kỳ phức tạp nhìn thoáng qua cup C của An Điềm Điềm, nhìn nhìn l*иg ngực của Tô Khả và Phương Chính Dươngmột

chút, cuối cùng mới có chút an ủi, cảm giác mình tuy rằng

không

lớn, nhưng vẫnrõ

ràng

không

giống với đàn ông!

Phương Chính Dương nhìn An Điềm Điềm và Trương Kỳ Kỳ tụ cùng

một

chỗ

nóichuyện, nhớ tới Tô Khả

nói

Trương Kỳ Kỳ

không

thích con trai, lập tức có chút nhức cả trứng.

anh

ta hơi suy nghĩ

một

chút, liền mở miệng nhìn An Điềm Điềm đề nghị: "Điềm Điềm, hai chúng ta thi đấu

đi, xem ai bơi nhanh hơn!"

An Điềm Điềm vui vẻ đáp ứng.

Phương Chính Dương và An Điềm Điềm cùng

một

chỗ bơi

đi, chỗ này liền chỉ còn lại có Trương Kỳ Kỳ và Tô Khả.

Trương Kỳ Kỳ buông lỏng giãn thân thể ra, thỉnh thoảng còn lặng lẽ dòm Tô Khả, thấyanh

nhắm mắt lại

không

biết suy nghĩ cái gì, da thịt hơi đen dưới ánh mặt trời mùa thu chiếu xuống, vậy mà giống như ửng sáng.

Chung quanh rất yên tĩnh, tiếng cười của An Điềm Điềm và Chính Dương dường như rất xa, chỉ có gió thu bỗng chốc thoáng qua, quét qua đôi má, mang đến từng cơn gió lạnh.

Trương Kỳ Kỳ cảm thấy bầu

không

khí có chút lúng túng, hơn nữa



cũng muốn hỏi Tô Khả

một

nhà Tiễn Tiểu Trân

đã

giải quyết như thế nào, phải biết rằng, dựa vào tính tình của Tiễn Tiểu Trân,



ta nhất định

sẽ

công phu sư tử ngoạm.

Nhưng,



trước tiên phải làm bầu

không

khí lúng túng lúc này cho thoải mái hơn, sau đó mới có thể mở miệng hỏi.

Suy nghĩ

một

lát, Trương Kỳ Kỳ lấy hết dũng khí nhìn Tô Khả, hỏi

một

câu: "Tô Khả, tất cả quần áo của

anh

đều là Gucci hay sao?"

Tô Khả mở to mắt ngồi dậy, suy nghĩ

một

chút,

nói: " loại quần áo thể thao

thì

khôngphải

anh

nhìn Trương Kỳ Kỳ: "Lười

đi

vòng vòng, lầu

một

công ty chuyên bán Gucci, có style mới phù hợp

yêu

cầu của

anh

bọn họ

sẽ

đưa đến công ty."

"anh

lười chọn lựa đúng

không, cho nên quần áo nhìn trúng

sẽ

lấy vài bộ?" Trương Kỳ Kỳ híp mắt cười, "Thí dụ như có

một

cái áo sơ mi trắng hợp ý

anh,

anh

ít nhất

sẽ

mua ba cái?"

Đôi mắt đen láy trong suốt của Tô Khả

hiện

lên ý cười: "Ừ. Giày cũng thế."

Trương Kỳ Kỳ nâng lên chân lên vỗ vỗ nước: "anh

là loại dáng người mặc quần áo nhìn gầy cởϊ qυầи áo có thịt, em muốn có dáng người giống

anh, em mới

không

lười vậy đâu,

sẽ

đi

dạo vóng vóng, có rất nhiều quần áo đẹp mà! Em có

một

lần

đi

dạo ở Thăng Long, nhìn thấy bên trong tủ kính có

một

cái áo sơ mi trắng, thêu vài dây leo xanh đậm, phối hợp quần jean hôm nay

anh

mặc,

anh

mặc nhất định rất đẹp!"

Đôi mắt Tô Khả chuyên chú nhìn Trương Kỳ Kỳ, trong đầu tưởng tượng tới cảnh tượng thấy mình mặc quần áo dựa theo

sự

an bài của Trương Kỳ Kỳ, cảm thấy dường như cũng rất tốt.

anh

luôn luôn chẳng muốn tốn thời gian phương diện này, đều là Lâm Lỗi dẫn theo vợ giúp

anh

chọn quần áo.

Trương Kỳ Kỳ bị Tô Khả nhìn đến mặt đỏ rần, chậm rãi dời ánh mắt.



lúc này mới phát

hiện

không

biết là



di chuyển, hay là Tô Khả di chuyển, bởi

hiệntại khoảng cách giữa



và Tô Khả rất gần.

Trương Kỳ Kỳ có chút lúng túng, lại giả vờ làm điềm nhiên như

không

có việc gì nhìn về phía trước, mở miệng hỏi Tô Khả: "Tô Khả,

sự

kiện Tiễn Tiểu Trân kia về sau giải quyết như thế nào?"

Tô Khả còn chưa kịp

nói

chuyện, Lâm Lỗi cầm điện thoại di động trong tay

đi

nhanh tới.

Đến bên cạnh Tô Khả,

anh

ta ngồi chồm hổm xuống, cầm lấy khăn mặt đưa cho Tô Khả thấp giọng

nói: " Điện thoại của chị Di, hình như rất gấp."

Tô Khả xoa xoa tay, nhận lấy điện thoại: "Chị?"

Tô Di bên kia rất yên tĩnh, hẳn là ở trong phòng khách sạn,



vội vàng

nói: "Tô Khả, cha ở Hồng Kông nuôi bồ nhí, hình như còn có con riêng nữa!"

Tô Khả liền

nói

ngay: "Mẹ biết

không?"

Tô Di vừa

đi

vừa

nói: "Cha ban đầu đều ở cùng với mẹ, ngày hôm qua ông ấy lấy cớ

đitản bộ. Vừa vặn

anh

rể em ở khách sạn tứ quý

nói

chuyện làm ăn, nhìn thấy ông ấy vàmột

phụ nữ trẻ còn có

một

đứa bé

đi

vào khách sạn, thoạt nhìn rất thân mật!"

Tô Khả nhìn thoáng qua Trương Kỳ Kỳ, hạ giọng

nói: "Chị và

anh

rể cũng giả bộ nhưkhông

phát

hiện, đừng

nói

cho mẹ biết, chuyện này để em giải quyết."

anh

cúp điện thoại, đưa di động đưa cho Lâm Lỗi, hơi suy nghĩ

một

chút, trầm giọng dặn dò Lâm Lỗi: "Cậu

đi

gặp Hạ Bình, bảo

anh

ta

đi

đến làm chuyện này, toàn bộ cần phải điều tra cho



ràng."

Lâm Lỗi đáp "Vâng",

nhẹ

gật đầu với Trương Kỳ Kỳ, đứng dậy

đi

ra.

Trương Kỳ Kỳ và Tô Khả cách nhau rất gần,



trong lúc vô tình

đã

biết được

sự

thậtân oán của hào môn, lập tức

không

biết phản ứng như thế, liền giữ im lặng.

Tô Khả nhìn



một

cái,

nói: "Chúng ta

đi

nhé?" Bởi vì ba ba gần đây có tật xấu này, cho nên

anh

sớm

đã

bắt đầu đề phòng rồi, cho nên nước đến chân cũng rất bình tĩnh.



một

nơi khác, sau khi An Điềm Điềm và Phương Chính Dương chào hỏi xong

thì

chơi đùa vui vẻ, Tô Khả và Trương Kỳ Kỳ quấn áo tắm dày trở về nhà lầu phía sau.

Đến lầu hai, Trương Kỳ Kỳ vừa đẩy cửa ra,

đang

muốn

đi

vào, chợt nghe đến giọng

nóitrong trẻo của Tô Khả: "anh

nhớ sinh nhật em là mười sáu tháng mười

một?"

"Đúng vậy," Trương Kỳ Kỳ kinh ngạc gật gật đầu, "Tô Khả trí nhớ

anh

thật

tốt!"

Tô Khả sâu sắc nhìn



một

cái,

không

nói

gì.

Trương Kỳ Kỳ lập tức chân chó

nói: "Em cũng nhớ sinh nhật của

anh

là ngày

mộttháng chín!"



lúc học sơ trung có đoạn thời gian rất mê chòm sao, bởi vì cá tính phiền toái của Tô Khả, đặc biệt đến hỏi sinh nhật của

anh, xem

anh

có phải chòm sao xử nữ hay

không, kết quả đúng là như thế.

Tô Khả

không

khỏi nở nụ cười,

nhẹ

nhàng

nói: "Gặp lại nhé!"

Trương Kỳ Kỳ cười

nói." Gặp lại", liền vào phòng.

Sau khi tắm rửa xong Trương Kỳ Kỳ bận rộn cả buổi, đầu tiên là vỗ nước mấy lần

trênmặt, vừa làm khô tóc, lúc này mới đắp mặt nạ nằm xuống giường.

Ra giường trong phòng

cô, vỏ chăn và bao gối tất cả đều là tơ lụa màu xanh nhạt, nệm vừa dày vừa mềm, chăn màn mềm mại thơm nức, mang theo mùi nắng, Trương Kỳ Kỳ rất nhanh liền ngủ mất.

Chuông điện thoại di động đánh thức Trương Kỳ Kỳ.



cầm di động nhìn nhìn, phát

hiện

đã

hơn năm giờ chiều rồi.

Là Phương Chính Hương gọi điện thoại tới: "Chị Kỳ Kỳ, nhanh đến trước bãi cỏ tập hợp a!"

Sau khi Trương Kỳ Kỳ rửa mặt thay quần áo và giầy thể thao, vừa vào toilet cột tóc dài quăn

một

chút, lúc này mới ra khỏi phòng.

trên

đồng cỏ xếp

không

ít bàn màu trắng, lúc Trương Kỳ Kỳ

đi

qua, phát

hiện

Tô Khảđang

ngồi ở chỗ kia cầm di động cúi đầu

đang

chơi.

Bữa tối dự định là ăn đồ nướng ngoài trời, khi nhân viên phục vụ và đầu bếp

đangchuẩn bị, Trương Hoằng Hoằng đề nghị mọi người cùng

đi

rừng cây phía sau làng du lịch thám hiểm.

Tất cả mọi người đều hưng trí bừng bừng đồng ý.

Trương Kỳ Kỳ nhìn nhìn nắng chiều

đã

biến mất ở phía chân trời, hơi do dự, thấy Tô Khả

đang

ở bên cạnh, liền

đi

theo mọi người.

Sau khi

đi

vào rừng, dựa theo quy tắc Trương Hoằng Hoằng định ra, mọi người tách rađi

trên

con đường

nhỏ

khác nhau, rồi tập hợp ở suối phun giữa rừng cây.

Bầu trời thu giữ lấy những tia nắng cuối cùng, trong rừng rậm trở nên mờ tối, bốn phía vang lên tiếng tất tất tác tác, giống như là côn trùng mùa thu, lại giống như là tiếng bước chân của động vật

không

biết tên.

Sau khi rời

đi

được

một

đoạn đường, Trương Kỳ Kỳ phát

hiện

bốn phía trở nên mờ mịt, chỉ có tiếng bước chân của mình giẫm

trên

cỏ khô phát ra đặc biệt



ràng,



vội vàngđi

về phía trước, phát

hiện

trước mặt có

một

bãi đất trống, vội vàng chạy tới.

Đây

không

phải là suối phun tập hợp được hẹn sẵn!

Trương Kỳ Kỳ thất kinh đứng yên tại chỗ, nhìn bãi đất trống phía trước, cùng với cái nồi khổng lồ đặt

trên

bãi đất trống và chất lỏng màu vàng đất

không

biết tên trong nồi.

Trong đầu



hiện

lên cảnh tượng khủng bố được miêu tả tiểu thuyết, lập tức sợ tới mức

đi

không

nổi nữa.

Đúng lúc này ở phía sau



truyền đến

một

loạt tiếng bước chân, Trương Kỳ Kỳ sắp bị dọa đến co quắp rồi, nhưng vẫn quay đầu lại - - là Tô Khả!

Tô Khả đứng ở sau lưng

cô, khuôn mặt tuấn tú của

anh

trong ánh hoàng hôn mênh mông hết sức



ràng.

Trái tim căng thẳng của Trương Kỳ Kỳ lập tức buông lỏng xuống, lập tức xoay người lại nhào vào trong ngực Tô Khả, hai tay ôm chặt lấy rồi eo Tô Khả: "Tô Khả, làm em sợ muốn chết!"

Áo dệt kim hở cổ

trên

người Tô Khả

không

có cài nút, cách áo sơmi lụa hơi mỏng, Trương Kỳ Kỳ cảm thấy bộ ngực của

anh

rắn chắc,

trên

áo sơmi lụa tràn ngập mùi bạc hà nhàn nhạt, rất là dễ ngửi.

Trái tim của

anh

dường như đập cũng rất nhanh.

Trương Kỳ Kỳ rất nhanh liền bình tĩnh lại, cực kỳ nhanh buông Tô Khả ra, vẻ mặt sợ hãi: "Thực xin lỗi, Tô Khả! Thực xin lỗi! Em có chút sợ hãi, liền - - "

"không

sao." Tô Khả thấp giọng

nói.

anh

chăm chú nhìn khuôn mặt Trương Kỳ Kỳ dần dần biến mất trong bóng đêm, pháthiện

ánh mắt



phiêu di, dường như

sự

hoảng sợ vẫn còn ở đây, liền duỗi tay nắm chặt tay Trương Kỳ Kỳ, dắt



dọc theo đường

nhỏ

trong rừng

đi

ra phía ngoài.

Tay Trương Kỳ Kỳ mềm mại, có hơi mát.

Tay của Tô Khả bao lấy tay

cô, dùng sức nắm chặt, mong muốn mang đến ấm áp và an toàn cho

cô.