âm
thanh bén nhọn mang theo tiếng khóc nức nở của Tiểu Trân từ trong phòng vệ sinh truyền ra: "Trương Lâm Lâm!
anh
mau tới đây! Mau tới đây!"
Trương Kỳ Kỳ thấy mẹ mặt mũi trắng bệch, vôi kéo tay mẹ qua con.
Mẹ Kỳ Kỳ lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi, sờ vào nghe ướt nhẹp lạnh băng.
Trương Kỳ Kỳ biết mẹ sợ hãi, vội nắm tay mẹ mẹ đến phòng ăn đối diện phòng vệ sinh. Nhìn thấy Trương Lâm Lâm
đã
đi
ra, vội
nói: "anh, nguyên nhân hẳn là uống canh ba ba!"
Trương Lâm Lâm khẽ gật đầu, vội vàng đẩy cửa phòng vệ sinh ra, thế nhưng bên trong bị
đã
khóa, căn bản vặn
không
ra.
Lúc này Tiểu Trân lại ở bên trong hét lên
một
tiếng: "Chảy máu! Chảy máu! Chảy
thật
nhiều máu!"
Trương Lâm Lâm nhanh chóng đầu dây mồ hôi,
anh
ta vừa gõ cửa vừa an ủi: "Tiểu Trân, nghe lời, em trước mở cửa! Trước mở cửa cho
anh!"
Trương Kỳ Kỳ thấy
anh
mình và Tiểu Trân vẫn còn cách cửa phòng vệ sinh lải nhải, liền dặn dò mẹ: "Mẹ, mẹ
đi
thu thập
đi, chi phiếu, giấy vệ sinh, chén nước gì gì đó đều được."
cô
cầm điện thoại của mình gẩy gẩy tìm số của tài xế taxi lưu trong điện thoại.
Bên kia trực tiếp tắt điện thoại.
Trương Kỳ Kỳ nhìn đồng hồ, phát
hiện
đã
mười giờ rưỡi, tài xế xe taxi hẳn là đổi phiên nghỉ rồi.
cô
đang
định bấm 120, cha Kỳ Kỳ
đã
đi
tới: "Xem nhà ai có xe, gọi điện thoại nhờ đưa
đi
dùm
mộtchút!"
Trương Kỳ Kỳ chợt nhớ tới điện thoại di động của
cô
tối nay có hai số
không
nghe,
một
là Tô Khả gọi tới, chính là lúc bảo
cô
nàng nhớ số điện thoại di động;
một
người khác là Hồ Hiểu Đông gọi tới, là lúc
cô
và ba ba ăn lẩu, nhưng
cô
không
nghe thấy.
cô
trực tiếp
đi
lục xem cuộc gọi nhỡ.
Hồ Hiểu Đông và Tô Khả đều cách nhà
cô
rất gần, nhà Tô Khả thực tế gần hơn, ngay ở bên cạnh tiểu khu nhà
cô, nhưng Trương Kỳ Kỳ nghĩ lại,
cô
và Tô Khả cũng
không
quá quen thuộc, hơn nữa người làm ăn kiêng kị cái này, cho nên liền
đi
nhấn dãy số của Hồ Hiểu Đông.
Bên kia vang lên hai tiếng chuông liên tiếp, có vài tiếng thở từ trong môi trường tĩnh lặng truyền đến: "Kỳ Kỳ?"
Trương Kỳ Kỳ: "..." A? Sao lại là giọng của Tô Khả?
cô
bấm chính là số của Hồ Hiểu Đông mà...
Nhìn màn hình điện thoại di động
một
chút, Trương Kỳ Kỳ xác định mình bấm sai rồi,
cô
không
biết
nóicái gì cho phải, vì che đậy che đậy, liền "Ách"
một
tiếng.
Tô Khả thở hổn hển
nói: "Kỳ Kỳ, có chuyện gì sao?"
Não Trương Kỳ Kỳ phình to ra, dường như nghĩ tới mấy thứ gì đó, vội
nói: "Xấu hổ quá, em gọi lộn số, gặp lại!"
cô
vội vội vàng vàng cúp điện thoại, định bấm 120, thế nhưng vừa bấm số 1 và 2, điện thoại của Tô Khả ngay sau đó liền gọi tới.
Trương Kỳ Kỳ luống cuống tay chân nhấn nút nghe.
Giọng Tô Khả trong trẻo mang theo uy thế
không
cho cự tuyệt: "Kỳ Kỳ, uy thế là chuyện gì?"
Trương Kỳ Kỳ trước
nói
câu "Em sợ quấy rầy
anh", thấy
anh
trai
đã
nâng Tiểu Trân
đi
ra, vội
nói: "Chị dâu em thân thể
không
thoải mái, vội vã
đi
bệnh viện, em
đang
muốn gọi 120 - - "
Tô Khả lúc này
đã
rõ: "Tôi
hiện
tại liền lái xe
đi. Ở cửa tiểu khu chờ tôi."
Trương Kỳ Kỳ sợ
anh
trai và Tiểu Trân nghe được lời của mình mất hứng, vội
đi
vào trong phòng mình, đóng cửa lại, hạ giọng
nói: "Tô Khả, chị dâu em nghi ngờ sanh non, nhà các
anh
có kiêng kị cái gì
không" Theo
cô
biết,
không
ít người làm ăn kiêng kị cái này. Hàn Nhã Kỳ chị dâu họ của
cô
lúc
đi
bệnh viện sinh con ngồi chính là Audi a6 của bác cả, về sau chiếc xe này
đã
bị bác cả
cô
Trương Thuận Bắc bán ra với giá hời.
Tô Khả dường như
đang
xuống lầu, chỉ
nói
câu "Em đợi tôi", liền cúp điện thoại.
Trương Lâm Lâm ôm Tiểu Trân vội vàng
nói: "Mẹ, Tiểu Trân chảy
thật
là nhiều máu, phải nhanh
đi
bệnh viện!"
Trương Kỳ Kỳ vội
nói: "Tô Khả
đã
lái xe tới, ba ba giữ nhà
đi, mẹ với con
đi
theo
anh
đưa Tiểu Trân
đibệnh viện!"
Trong nhà vốn loạn thành
một
đoàn, ba mẹ cũng quên gọi 120, nghe được Trương Kỳ Kỳ phân công, rốt cuộc có chút trật tự. Trương Kỳ Kỳ từ trong tay mẹ nhận túi xách, kéo tay mẹ
đi
theo
anh
trai cõng Tiểu Trân
đi
xuống lầu.
Mẹ Kỳ Kỳ sắc mặt tái nhợt, trán đổ đầy mồ hôi lạnh, trong lòng cũng rất bối rối, tay của Trương Kỳ Kỳ mát lạnh, dùng sức nắm tay của bà, rốt cuộc cũng làm bà ổn định lại.
Lúc sắp đến cổng tiểu khu, Trương Kỳ Kỳ thấy được chiếc Range Rover màu trắng của Tô Khả.
Tô Khả mặc áo thể thao 3 lỗ màu trắng và quần thể thao màu xanh đậm
đang
dựa vào xe, trong miệng còn ngậm
một
điếu thuốc
đang
hút, nhìn độ dài của khói, hẳn là vừa đốt.
Trương Kỳ Kỳ chưa từng nhìn thấy Tô Khả ăn mặc tùy ý như vậy, liền hiểu
anh
đang
tập thể hình, nhận được điện thoại tùy ý tới, còn chưa kịp thay quần áo.
Nhìn thấy Trương Kỳ Kỳ, Tô Khả
không
nói
chuyện, vẫy vẫy tay, mở cửa xe ra hiệu Trương Lâm Lâm đặt bệnh nhân vào chỗ ngồi phía sau xe.
Thu xếp cho Tiểu Trân xong, Mẹ Kỳ Kỳ cũng
đi
theo Trương Lâm Lâm chen vào phía sau.
Trương Kỳ Kỳ ngồi ở vị trí kế bên tài xế: "đi
viện bảo vệ sức khoẻ bà mẹ và trẻ em."
Tô Khả hút
một
điếu thuốc, xe chạy nhanh ra ngoài.
Trương Kỳ Kỳ quay đầu lại nhìn, lúc này mới
nói: "Cảm ơn
anh, Tô Khả."
Tô Khả vừa lái xe, vừa ấn dập tắt thuốc lá ở trong gạt tàn thuốc: "không
cần khách khí."
Trương Kỳ Kỳ lấy điện thoại di động ra, bắt đầu lục số điện thoại của viện bảo vệ sức khoẻ bà mẹ và trẻ em..
Trương Lâm Lâm vừa nhấc mắt thấy Trương Kỳ Kỳ đến lúc này còn có tâm tư chơi điện thoại,
khôngkhỏi mở miệng
nói: "Trương Kỳ Kỳ, đến lúc này em còn có tinh thần chơi điện thoại?!"
Trương Kỳ Kỳ còn chưa kịp
nói
chuyện, Tô Khả liền trầm giọng
nói: "Làm sao
anh
biết
cô
ấy
đang
chơi điện thoại?"
Trương Lâm Lâm lập tức nín thinh.
anh
ta có chút sợ Tô Khả, cũng
nói
rõ
được nguyên nhân.
Trương Kỳ Kỳ nuốt xuống lời định phản bác, nhìn Tô Khả.
cô
cũng
không
mềm yếu, nếu như người khác công kích
cô,
cô
nhất định
sẽ
phản bác trở về; dù cho lúc ấy
không
đánh trả,
cô
sớm muộn gì cũng
sẽ
nghĩ biện pháp đánh trả đối phương.
Nhưng Tô Khả bảo vệ
cô
như thế, ngoài khiến cho
cô
cảm động, còn có
một
chút khác thường, hình như là
một
loại cảm giác ấm áp.
Tô Khả chuyên tâm lái xe, ngón tay thon dài đặt
trên
tay lái.
Gò má của
anh
nhìn rất đẹp, đường cong mượt mà, lông mi
thật
dài và mũi cao ngất làm cho gò má của
anh
lộ ra khí khái hào hùng bức người.
Trương Kỳ Kỳ
không
tự chủ được nuốt nước miếng
một
cái.
trên
đường vào mùa lúc đêm khuya ít thấy thấy bóng người, Tô Khả lái xe nhanh như chớp, rất nhanh liền đến bệnh viện.
anh
trực tiếp lái xe vào trong sân bệnh viện.
Trương Kỳ Kỳ chuẩn bị xuống xe, Tô Khả mở miệng hỏi
cô: "Tiền mặt mang đủ chưa?"
Trương Kỳ Kỳ: "...
không
phải có thể quét thẻ sao?"
Tô Khả liếc
cô: "Vẫn là tiền mặt thuận tiện hơn, trong hộp phía sau có, em tự
đi
lấy
đi."
Trương Kỳ Kỳ
không
khỏi nở nụ cười: "không
cần, cám ơn
anh!"
Tô Khả cũng
không
để ý tới
cô, tự mình xuống xe mở hộp phía sau, ôm
một
cái túi thể thao cực lớn màu xanh đậm ra, kéo khóa kéo.