Thôi Kiệu Hôn rõ ràng là không thể từ chối được nụ hôn này. Cô ngẩng cao đầu, gương mặt ửng hồng nhìn chằm chằm khuôn mặt phóng đại trước mắt.
Vầng trán cao cương nghị, giữa hàng mày rậm là vết nhăn không hề nhỏ. Bất chợt Thôi Kiệu Hôn cảm thấy không hề muốn nhìn vết nhăn này.
Cô đưa tay, nhẹ nhàng vuốt lên mi tâm của anh.
Tim Tôn Dịch bị hành động này của Thôi Kiệu Hôn mà run lên. Anh ôm eo cô, kéo cô kề sát mình. Bởi vì Thôi Kiệu Hôn mới tắm vào, bộ đồ ở nhà vì ẩm ướt mà mỏng dính, da thịt ấm nóng dễ dàng áp vào người Tôn Dịch.
Anh cảm thấy cơ thể mình hơi nóng. Cái hôn nhẹ nhàng nhanh chóng trở thành một nụ hôn cuồng nhiệt không rõ đầu đuôi. Cái lưỡi mềm bên trong vì kích động mà quấy đảo, Tôn Dịch muốn thể hiện tình cảm, lại không biết nên thể hiện như thế nào, đành chọn cách này cho cô nhìn thấy.
Anh mυ'ŧ lấy phiến môi ướt, hàm răng nhẹ nhàng cọ, chiếc lưỡi linh hoạt cuốn lấy tâm trí Thôi Kiệu Hôn. Anh đẩy cô tiến đến gần giường, để cô chậm rãi tiếp nhận lấy.
Thôi Kiệu Hôn nhắm mắt, thân mình tựa vào anh cảm thấy ngột ngạt. Cô dùng tay đẩy eo anh, nào ngờ tự mình làm ngã chính mình xuống giường. Vậy mà môi anh lại không dứt ra.
Tôn Dịch nửa nằm nửa khụy chân, hai tay anh chống bên người Thôi Kiệu Hôn, hơi thở mê loạn lấn át xung quanh. Thôi Kiệu Hôn không biết mình nên làm gì, ban đầu vốn dĩ là đang giận dỗi, không ngờ chỉ một cái hôn lại khiến cả người nóng lên từng hồi.
Cô muốn chấm dứt, toan tính xoay người đẩy anh ra. Nhưng mà sức Tôn Dịch không dễ muốn đẩy là đẩy. Người anh nóng hổi, nấm tay hai bên thả lỏng, bất chợt anh thả người, nháy mắt đã ôm lấy Thôi Kiệu Hôn vào ngực.
Tôn Dịch không ép buộc nụ hôn, anh dời mặt, phiến môi rơi xuống bên tai nhạy cảm. Phụ nữ ấy mà, chỉ cần động chạm một chút liền có thể mềm lòng.
Tôn Dịch liếʍ nhẹ vành tai, chợt nghe Thôi Kiệu Hôn gọi khẽ: “Ngừng lại đi…”
Tâm trí anh muốn ngừng, nhưng mà cơ thể lại không ngừng được.
Tuy Thôi Kiệu Hôn nói vậy, nhưng tay lại không khống chế quấn lấy cổ anh. Tôn Dịch lấn tới, bàn tay thuần thục cởi bỏ từng khuy áo ngủ của người trong ngực. Anh dời nụ hôn, di chuyển hơi thở xuống cần cổ trắng nõn.
Một chút mềm mại, một chút dịu dàng, thêm du͙© vọиɠ điên loạn, càng nhiều hơn chính là yêu thương ngọt ngào.
Thôi Kiệu Hôn bị ngứa ngáy nơi cổ mà lắc lư thân thể. Bộ ngực đẫy đà bị áo ngực bó chặt, Tôn Dịch luồn tay xuống lưng cô, lại bị cô ép người xuống.
“Tôn Dịch.” Thôi Kiệu Hôn thở gấp, cơn mê loạn đáy mắt không che giấu hỏi anh: “Anh có yêu em không?”
Tôn Dịch bị nɧu͙© ɖu͙© chiếm đi một nửa lý trí, chút suy nghĩ còn lại vẫn cho rằng anh rất tỉnh táo đáp: “Anh vốn đang thể hiện.” Sau đó lại ép môi mình xuống.
Lần này lưng Thôi Kiệu Hôn cong lên, giúp Tôn Dịch dễ dàng cởi bở thứ kiềm hãm bộ ngực đáng yêu của anh.
Nhũ hoa hồng nhuận, nằm giữa rãnh tay rộng lớn của người đàn ông. Tôn Dịch hôn cô đến tình mê ý loạn, hai mắt cô nhắm chặt, cảm nhận từng nụ hôn nặng nề rơi xuống cổ mình.
Chiếc hôn hòa với hơi thở trầm đυ.c, cắи ʍút̼, nhẹ nhàng tạo nên những dấu vết mờ nhạt. Vòng tay trên cổ Tôn Dịch càng chặt, bộ ngực bị anh bóp nắn chậm rãi đứng thẳng, chủ nhân của nó không ngần ngại dâng lên cho anh.
Tôn Dịch ngậm lấy bầu ngực, cái lưỡi dài quấn lấy đỉnh đầu to lớn. Anh mυ'ŧ lên, nhả ra, rồi lại ngậm lấy, đường chỉ từ miệng anh kéo dài xuống dưới, âm thanh mυ'ŧ lấy mυ'ŧ để khiến người ta ngượng ngùng.
Thôi Kiệu Hôn không muốn chỉ có một bên hưởng thụ, cô ôm đầu anh, đẩy anh qua bên ngực còn lại. Tôn Dịch mê đắm trong sự vui sướиɠ, anh bóp mạnh một bên ướt đẫm, miệng nhanh chóng mυ'ŧ lấy bên kia.
“Tôn Dịch, Tôn Dịch…” Thôi Kiệu Hôn cục cựa, dường như chỉ có ngực thôi không đủ, cô ưỡn người, phía dưới thân nổi lên một trận khó chịu khiến cô không ngừng rêи ɾỉ.
Tôn Dịch vẫn không nóng vội, anh nằm nghiêng người, bàn tay chậm rãi di chuyển xuống dưới. Quần cô khá mỏng, tay anh rất nhanh chóng đã lọt vào trong. Nghe thấy âm thanh ngọt ngào của Thôi Kiệu Hôn phát ra, anh không kiềm được cho hai ngón tay ở tay còn lại vào miệng cô, ép chiếc lưỡi xuống chặn lại những âm thanh kia.
Thôi Kiệu Hôn ôm chặt đầu anh, miệng bị hai ngón tay xâm phạm, vậy mà cô không khó chịu, ngược lại càng thấy thích thú. Tôn Dịch liếʍ mυ'ŧ bộ ngực, thứ mềm mại này thật sự quá lớn, ngay cả anh mở miệng rất rộng, vậy mà vẫn không dành hết được cho một bên.
Bàn tay sắp chạm đến nơi mẫn cảm của người yêu, Tôn Dịch bất chợt ngừng lại. Anh ngẩng đầu, giọng khàn khàn hỏi: “Em có muốn không?”
Ngay giờ phút này mà Tôn Dịch còn có thể hỏi được, Thôi Kiệu Hôn ngoảnh mặt sang chỗ khác, gò má đỏ bừng lắp bắp: “Em, em… muốn.”
Cô vừa dứt lời, lập tức cảm giác hạ thân bị ngón tay anh đưa vào trong. Rõ ràng ở dưới đã ra rất nhiều nước, cho nên anh mới dễ dàng đưa ngón tay vào được.
Thôi Kiệu Hôn ngượng ngùng, lại nghe anh nói: “Chỉ cần em muốn là được.”
Anh nói rồi cúi đầu hôn cô, nụ hôn táo bạo không chút nương tình. Ngón tay phía dưới dường như cũng phối hợp, bắt đầu khuấy đảo bên trong.
Lớp thịt mềm bị tách ra, mép thịt bị cọ xát cho ngứa ngáy. Thôi Kiệu Hôn muốn trốn tránh, lại không biết như vậy càng khiến cho người đàn ông nằm trên mình hưng phấn hơn.
Anh liếʍ môi cô, ngón tay phía dưới quét qua nửa thớ thịt. Anh mυ'ŧ lấy lưỡi cô, ngón tay phía dưới liền cong lại.
Cơ thể cô nóng bừng, bộ ngựa tựa vào lòng Tôn Dịch cọ tới cọ lui, mong muốn được anh yêu thương. Tôn Dịch làm sao có thể để cho cô khó chịu, anh nhả môi, dùng tay tách chân cô ra, sau đó nằm lên thân người con gái, tay rảnh rang bắt lấy cặp ngực đang cương cao.
Anh cắn nhẹ đỉnh đầu, Thôi Kiệu Hôn không kiềm được “A” nhỏ. Ngón tay anh dần dà trở nên mạnh bạo, nhanh chóng khuấy thành vòng tròn, sau đó không mạnh không nhẹ rút ra rồi đâm vào.
Thôi Kiệu Hôn thở dốc, chân không khống chế câu lên, lại bị Tôn Dịch đè xuống. Anh ngậm bên ngực, dưới tay lại cảm nhận sức nóng bên trong cô.
Một ngón tay đủ rồi, vậy thì hai ngón đi.
“Ưm…” Thôi Kiệu Hôn cong người, điểm ngụy phía dưới liền bị cọ xát mạnh hơn.
Tôn Dịch dùng lực, hai ngón tay nhanh chóng trôi tụt vào trong. Anh đẩy đẩy ngón tay, từ từ đẩy nhanh tốc độ đánh vào bên trong.
Ngón tay anh dài thẳng, bên trong cô nhỏ nhắn, lúc anh cong tay, vừa vặn chạm vào điểm nhạy cảm nhất của người con gái. Thôi Kiệu Hôn kéo anh lên, siết chặt tay ôm lấy anh.
Tôn Dịch cười khẽ, tay lại nhanh hơn nữa, liên tục động vào nơi mềm mại kia. Thôi Kiệu Hôn cắn môi, vành tai lại bị anh trêu đùa liếʍ láp.
Cô dùng móng bấu vào vai anh, không ngờ lại khiến anh điên cuồng quấy phá phía dưới hơn nữa. Tôn Dịch chịu đựng, đến khi ngón tay chạm đến giới hạn, Thôi Kiệu Hôn cong người, sức lực thả ra rên dài một tiếng, cùng lúc đó, tay anh lập tức cảm nhận được một dòng ướt đẫm nóng ẩm.
***
Thôi Kiệu Hôn không biết mình lại lêи đỉиɦ nhanh như vậy, cô đỏ mặt không muốn nhìn anh. Vậy mà Tôn Dịch vô cùng cố chấp, anh cọ mũi mình lên mũi cô, giọng ám muội gọi: “Kiệu Hôn.”
Tôn Dịch đưa tay lên, đôi mắt tình tứ híp lại, lưỡi nhẹ nhàng liếʍ một vòng ngón tay, “Thơm lắm.”
Thôi Kiệu Hôn rất muốn độn thổ, nhưng mà cô còn chưa kịp định thần, quần đã bị anh kéo xuống.
Tôn Dịch nhanh chóng cởi bỏ chướng ngại trên thân thể anh. Lúc cô còn kinh ngạc, thứ vật tàn phá cô đêm kia đã chống giữa hai chân cô.
Thôi Kiệu Hôn theo bản năng né tránh, nhưng Tôn Dịch đâu thể để cô dễ dàng làm như vậy.
Anh bắt lấy tay Thôi Kiệu Hôn, ép cô nhìn mình. Mắt anh như gió xuân, lúc nào cũng dịu nhẹ khiến người ta an tâm, vậy mà hiện giờ, nó vì du͙© vọиɠ mà đốt cháy thành một ngọn lửa.
Thôi Kiệu Hôn bị ánh mắt đó xoáy sâu đến mất cả lý trí. Cô thấy thứ khổng lồ kia đang chậm rãi cọ xát nơi cửa huyệt mình. Thứ đó ấm nóng, to lớn, đứng giữa cửa huyệt ép điểm nhụy ngứa ngáy.
Cô như bị Tôn Dịch thôi miên, bản thân không còn nhận thức được chính mình còn đang ngượng ngùng.
Chợt Tôn Dịch mỉm cười, đỉnh đầu dương v*t lập tức nhét vào lòng nhụy hoa.
Nhụy hoa nhỏ hẹp, bị thứ to lớn chiếm lấy chậm rãi trướng ra. Thôi Kiệu Hôn khép mắt, mê mang rên lên một tiếng. Tôn Dịch lại tiến đến, d*m thủy chảy ra khiến cho dương v*t dễ dàng chui vào, nhưng anh lại không muốn mọi thứ diễn ra nhanh như vậy.
Tôn Dịch rút đầu dương v*t ra, sau đó chậm chạp tiến vào lần nữa. Anh nhìn khuôn mặt đê mê của Thôi Kiệu Hôn, không kiềm được cúi người hôn cô. Bản thân dương v*t vì sức ôm, một giây đã lao thẳng vào trong.
Thôi Kiệu Hôn bị công kích đột ngột, móng tay bấu vào vai anh, vừa đau vừa sướиɠ kêu to: “A.”
Tôn Dịch giữ nguyên dương v*t bên trong, hơi thở trầm trầm thổi lên gương mặt xinh đẹp của người trong lòng.
Anh nhích người, đỉnh dương v*t lại tiến sâu hơn nữa, dưới thân lại cảm nhận được tầng tầng lớp lớp thịt mềm của cô đang siết chặt anh.
dương v*t bị bó chặt, vậy mà lại không đau đớn, nó sung sướиɠ run rẩy, làm cho Thôi Kiệu Hôn thở mạnh.
Cô ôm cổ anh, lấy sự thỏa mãn đổi lấy một cái hôn triền miên. Thân cô không chịu được kí©ɧ ŧɧí©ɧ, vội vàng nhích lên nhích xuống muốn cây gậy to lớn bên trong di chuyển.
Tiểu nhụy hư hỏng, đã bị dương v*t chèn ép như vậy lại không biết xấu hổ mυ'ŧ lấy thân to lớn. dương v*t kéo lên, nằm bên trong nhụy hoa cọ xát, làm cho chủ nhân của chúng nổi lên trận sung sướиɠ không lời.
Chính bản thân Thôi Kiệu Hôn còn cảm nhận được chính mình chảy ra bao nhiêu nước. Cô đẩy thân mình ra sau, dương v*t không đi theo lại bị lấy ra ngoài, cảm giác trống trãi không bao lâu, Thôi Kiệu Hôn lập tức câu chân lên người anh, tự thân đón nhận một trận đòn sảng khoái.
Tôn Dịch rên lên, tay nắm lấy hông cô, bắt đầu rút dương v*t to lớn ra, sau đó nhanh chóng đâm mạnh vào.
Bởi vì đã từng bị đâm chọc, cho nên nhụy trong nhanh chóng thích ứng được kích cỡ to lớn của cây gậy này.
Nó mυ'ŧ lấy thân cây, dòng nước chạy theo từng đường gân trên thân mà chảy ra ngoài. Mép thịt ửng đỏ, cũng vì bị cọ xát mà dâng lên kɧoáı ©ảʍ. Đỉnh nhụy bị tách làm đôi, điểm nhụy nhỏ xíu trích ra ít nước, nhỏ xuống thân cây khi ra ngoài lại mang vào bên trong.
Tôn Dịch đẩy hông, cây gậy to lớn hết ra rồi vào, đỉnh đầu tiến sâu, thậm chí có thể cảm nhận được vì anh mà miệng tử ©υиɠ bị ép vào.
Cả thân hình xinh đẹp của Thôi Kiệu Hôn đong đưa, vì từng động tác của anh mà rêи ɾỉ.
---
Editor: Thịt ơi là thịt T_T.