Tôn Dịch dùng hai ngón tay tách khe hở nụ hoa ra, dòng nước trong suốt theo ngón tay anh bắn ra ngoài. Hai ngón tay vui đùa xoa nắn điểm nhỏ bên trong, lại có thể sờ được dương v*t ướt đẫm đang thần tốc ra vào nụ hoa.
Cảm giác bị trêu đùa, nửa nhột nhạt nửa sung sướиɠ khiến Thôi Kiệu Hôn như lơ lửng trên không trung. Cô bị anh lắc lư đến choáng váng, gáy và vai bị anh liếʍ mυ'ŧ đến ướŧ áŧ, nụ hoa thì bị anh rót đầy nước đâm đến muốn thủng. “A... a... thật là... Tôn Dịch, Tôn Dịch...”
“Cục cưng, có thích không hả? Có thích không?” Hô hấp Tôn Dịch nặng nề, anh dùng lực đẩy mạnh eo về phía trước. Đỉnh đầu dương v*t chạm vào cửa tử ©υиɠ, liên tục ma sát vào trong khiến cho cả hai thích thú càng muốn thêm nữa.
Tôn Dịch xoay đầu Thôi Kiệu Hôn lại, dùng môi mình ngậm chặt lấy môi cô. Khi anh vừa cúi người xuống, dường như âm thanh của nước va chạm với da thịt càng lớn hơn. Làn môi của hai người mê đắm trong nụ hôn, lưỡi của cả hai quấn quýt lấy nhau, nước bọt qua lại kéo ra sợi chỉ dính lên má Thôi Kiệu Hôn.
Anh thở một hơi khí nóng bỏng lên mũi Thôi Kiệu Hôn, bàn tay kéo đỉnh hồng trên ngực cô, hung hăng véo mạnh vào, “Có thích không?”
“Thích a... Em thích... em thích...” Thôi Kiệu Hôn nức nở rêи ɾỉ, cặp mông bị bản thắt lưng anh va vào, thô lỗ tạo nên mấy dấu ấn kỳ lạ đỏ ửng, lại khiến Thôi Kiệu Hôn vui sướиɠ vểnh mông ra sau, muốn dương v*t to dài bên trong cơ thể mạnh mẽ va chạm hơn nữa. (Editor: Ai cũng có máu thích ngược._.)
Bốn phía vách nụ hoa ma sát với thân dương v*t nóng bỏng. dương v*t như một cây gậy thô dài không biết nương lực, chỉ một mực muốn nhắm đến cái nơi mềm mại nhất bên trong nụ hoa mà đâm mà chọc.
Những cánh hoa mềm mại bị sức công phá này gây đau đớn, cuối cùng không thể nào không tiết ra càng nhiều mật ngọt thêm nữa, cố gắng giúp cho dương v*t không biết thương hoa tiếc ngọc kia dễ dàng ra vào. Thân dương v*t cọ sát vào thành hoa, lớp cánh hoa bên trong bó ép đến mức Thôi Kiệu Hôn cũng có thể cảm nhận được độ nhám dưới đường gân của thứ khổng lồ kia.
Bỗng nhiên sau mông truyền đến cảm giác khó chịu dị thường, Thôi Kiệu Hôn giận dỗi ép chặt bắp đùi lại, làm cho nụ hoa mυ'ŧ chặt lấy dương v*t như muốn cắn đứt nó.
“A... Cục cưng, đừng sợ.” Ngón tay đẫm nước từ nụ hoa phía dưới của Tôn Dịch vuốt dọc khe nhỏ phía sau của cô. “Nơi nào của em cũng khiến anh yêu thích cả, cục cưng à...” Tôn Dịch thở mạnh, chiếc váy ngang eo cô chắn ngang tầm mắt của anh. Anh muốn nhìn thấy cái sống lưng mềm mại này dẻo dai cong lại, một đường lại một đường vì anh mà uốn éo qua lại.
Tôn Dịch không nghĩ ngợi trực tiếp dùng tay phải bóp mạnh ngực Thôi Kiệu Hôn, hiệu quả mang lại là tiếng nức nở mê người của cô gái nhỏ. Tay kia anh lại đưa lên phía trước, luồng xuống dưới một phen xoa xoa khe nhỏ, ngón tay vừa khô một chút lập tức lại đẫm nước như cũ. Anh liếʍ vai Kiệu Hôn một cái, lưỡi vừa dứt khỏi làn da mềm mại thì một ngón tay đã mạnh mẽ xâm nhập vào trong. Kết hợp với dương v*t thô dài, ngón tay như là thứ quái quỷ khiến nụ hoa Thôi Kiệu Hôn đau nhói.
Cô hét lên một tiếng, nụ hoa co rúm cắt đứt lý trí Tôn Dịch, cặp mông tròn trịa lui về phía sau, lại khiến cho dương v*t đâm sâu hơn nữa. Tôn Dịch phủ người lên lưng Thôi Kiệu Hôn, tay phải giữa chặt eo cô, một phen hung hăng hành hạ nụ hoa bên dưới, sức lực ngón tay châm vào càng mạnh hơn nữa.
“Đừng mà Tôn Dịch... A a, đừng... đừng a...” Thôi Kiệu Hôn nức nở van xin, tay cô bắt ngược ôm lấy hông anh, nhưng khó khăn thay Tôn Dịch lại không cho phép điều đó. Nụ hoa nhỏ đang điên cuồng mυ'ŧ liếʍ dương v*t, tử ©υиɠ tiết ra chất dịch làm ướt cả qυầи ɭóŧ của Tôn Dịch. Anh nhìn nơi giao hợp chặt chẽ của hai người, khuôn mặt nghiêm nghị nay sớm đã bị nhiễm đầy nɧu͙© ɖu͙© khoái chí, ngón tay cùng nhau ra vào nụ hoa của cô cũng không kiên dè.
Tôn Dịch nắm lấy tay Thôi Kiệu Hôn, kéo thân cô lên sát ngực mình, anh vòng tay ôm lấy ngực cô, một phen ép cô phải nhận đủ những cú xâm nhập va chạm da thịt mạnh đến mức bàn làm việc cũng phát động.
“Em làm anh không thể ngừng được.” Tôn Dịch nói trong hơi thở gấp gáp bị du͙© vọиɠ xâm chiếm, anh ngửa đầu, mắt nhắm lại hưởng thụ cực hạn sung sướиɠ từ người con gái dưới thân.
Thôi Kiệu Hôn ngoài rêи ɾỉ nức nở thì chẳng thể làm gì để kháng cự lại cái mạnh bạo thô lỗ này của anh. Từng đợt tấn công của Tôn Dịch đều mạnh hết cỡ, tưởng tượng như một người nông dân đang dùng hết lực để bổ củi. Thôi Kiệu Hôn nghĩ mình chính là khúc củi đó, Tôn Dịch thì đang dùng cây búi kinh người chẻ cô làm đôi.
Nước ra càng nhiều, kɧoáı ©ảʍ càng dâng cao. Điểm nhỏ ở giữa khe hở nụ hoa bị Tôn Dịch tàn nhẫn chà xát. Ngón tay cọ vào dương v*t, dùng sức ép chặt điểm nhỏ khiến dòng nước bắn mạnh ra ngoài, lại càng làm cho không gian nụ hoa như bị dãn ra. Thật sự mà nói, bàn tay của Tôn Dịch đúng là có nhiều tài nghệ, vừa làm cho Thôi Kiệu Hôn như chết đi sống lại, vừa tự tạo kɧoáı ©ảʍ cho dương v*t bản thân.
Thôi Kiệu Hôn dùng tay chống eo, bên ngực bị Tôn Dịch nắn đến đau đớn, dưới thân thì như bị tê liệt. Lưng cô dán sát vào l*иg ngực rộng lớn của anh, chất vải áo sơ mi ma sát vào da cô, ngược lại làm cô rất thích. Tôn Dịch nghiêng đầu hôn lên cần cổ cô, nụ hôn nhẹ nhàng khác hẳn những lần đẩy hông thô lỗ phía dưới.
“A... anh đừng đâm sâu như vậy...” Tử ©υиɠ bị anh đâm vào trướng trướng. Bàn tay đang đặt trên ngực Thôi Kiệu Hôn một đường đi xuống, dừng lại ở bụng dưới của cô. Tôn Dịch xoa nhẹ nơi đó, cảm nhận được dương v*t đang gồ lên bên trong, anh lại càng phấn khích đâm mạnh hơn nữa, hung hăng làm cho Thôi Kiệu Hôn ngửa đầu rêи ɾỉ liên hồi.
Nhiều lần va chạm như thế, tiếng rêи ɾỉ kèm theo âm thanh thịt nước lẫn lộn nhau vang khắp văn phòng làm việc. Hai người giống như làm chuyện này mà quên mất thời giờ địa điểm. Tôn Dịch chỉ biết điên cuồng dùng bản thân chọc ghẹo chà xát nụ hoa nhỏ hẹp của Thôi Kiệu Hôn. Bản thân anh dường như không thể nào dừng lại được hành động đẩy hông dùng lực, ngược lại càng làm cho kɧoáı ©ảʍ của Thôi Kiệu Hôn từ từ dâng cao.
Tiếng rêи ɾỉ như con mèo nhỏ gãi vào lòng Tôn Dịch, anh dồn sức ra vào thêm vài lần nữa, lập tức xoay người cô gái xinh đẹp trước mặt này lại. Thôi Kiệu Hôn bị anh bất ngờ chuyển đổi, độ cong của dương v*t bên trong nhanh chóng thúc vào điểm nhạy của cô, làm cho cô ngứa ngáy uốn người, “Nhanh lên... Tôn Dịch, nhanh lên...”
Tôn Dịch đẩy máy tính trên bàn qua một bên, hai tay kéo thân Thôi Kiệu Hôn nằm lên bàn. Anh cúi đầu cắи ʍút̼ bên ngực căng đầy đã sớm cương thẳng, một phen làm Thôi Kiệu Hôn ưỡn người.
Hai tay cô ôm chặt đầu Tôn Dịch, chân cuốn lấy eo anh, cặp mông hùa theo mỗi lần va chạm của anh mà đưa nụ hoa đến gần. Bên ngực tự do bởi vì động tác kịch liệt của hai người mà lắc lư, đầu óc của Thôi Kiệu Hôn cũng như vậy mà lơ lửng nơi nào. Nụ hoa vì dương v*t rút ra hết rồi lại cắm sâu vào mà sung sướиɠ, hứng chịu đủ loại kɧoáı ©ảʍ mê người, Thôi Kiệu Hôn sắp đến cực hạn mà ngón chân cũng sắp co quắp, nụ hoa siết chặt dương v*t bên trong không chịu được phun ra nhiều nước rêи ɾỉ: “Em sắp không xong rồi... Tôn Dịch, nhanh lên... nhanh lên nữa.”
Tầng tầng lớp lớp cánh hoa đóng mở liên tục, da thịt bên trong bị ép đến lồi ra ngoài. Tử ©υиɠ đóng chặt lại, hai vách hoa liếʍ láp những đường gân trên thân dương v*t. Điểm nhỏ giữa khe hở run run, men theo đường đi của dương v*t mà chảy ra biết bao là nước.
Tôn Dịch thở gấp, anh ngẩng đầu hôn lên môi Thôi Kiệu Hôn, lưỡi dài quấn quýt lấy nhau, hai phiến môi điên cuồng cắи ʍút̼. Tôn Dịch dùng lực đẩy nhanh tốc độ thêm mấy lần nữa, cuối cùng đợi đến lúc nụ hoa đột ngột siết chặt lại, những cánh hoa gò bó run rẩy liên tục thì Tôn Dịch đâm mạnh dương v*t đến tận tử ©υиɠ. Anh ôm eo Thôi Kiệu Hôn, kéo cô đến bên mình để dương v*t có thể trực tiếp đẩy sâu vào trong.
“A...” Thôi Kiệu Hôn bấu lấy tay Tôn Dịch, chân mày chau lại cảm nhận tử ©υиɠ bị dương v*t anh làm cho trướng lên. Đỉnh đầu dương v*t nằm giữa bên trong, ngay lúc Thôi Kiệu Hôn đạt đến đỉnh điểm, dòng dịch trắng từ anh lập tức phóng hết ra, lấp đầy nơi nhỏ nhắn ấy.
Làn môi được phép tách khỏi, Tôn Dịch hôn nhẹ một lần nữa cảm thán, “Thật là sướиɠ chết anh.” Dịch trắng từ nụ hoa quá nhiều, chậm rãi len lỏi qua khe hở nhỏ chảy ra ngoài.
Tôn Dịch cúi đầu nhìn xuống dưới, anh bật cười vươn tay lấy khăn giấy chặn lại lối đi của dòng nước. Anh muốn nụ hoa này phải nhận hết dịch đặc của anh, anh muốn Thôi Kiệu Hôn phải nhận hết tình cảm của anh, một chút cũng không được sót ra bên ngoài.
dương v*t dù đã giải phóng nằm sâu bên trong, nhưng mà vẫn không thể nào thỏa mãn hết được. Nụ hoa ướt đẫm co rút từng đợt, khiến cho dương v*t to lớn bên trong càng thêm cương cứng. Tôn Dịch nhìn Thôi Kiệu Hôn như mệt sắp chết, anh không dám làm càn, chỉ có thể để yên bản thân cho tử ©υиɠ nhận đủ tϊиɧ ɖϊ©h͙, sau đó mới chậm rãi rút dương v*t ra.
“Chúng ta đi ăn nhé?” Tôn Dịch hôn nhẹ lên mí mắt đã khép kín của Thôi Kiệu Hôn. Anh lau chùi sạch sẽ dấu vết bên dưới, sau đó đặt cô ngồi lên ghế làm việc, phủ áo khoác ngoài của mình che lại cảnh xuân này, bản thân đi đến nhà vệ sinh chùi rửa.
Thật là, làʍ t̠ìиɦ lâu như vậy mà cũng không xuống được, Tôn Dịch thật sự là muốn chết. Anh không thể mặc quần vào ngay được, chỉ có thể dùng tay vận cho hết lực bản thân, xong xuôi hết mới chỉnh chu quần áo đi ra ngoài.
Nhìn đến Thôi Kiệu Hôn mệt mỏi nằm đấy, Tôn Dịch cảm thấy trong lòng vô cùng thỏa mãn. Anh bước đến bên cô, một chân khụy xuống nhặt quần áo của cô lên, “Dậy nào cục cưng.”
“Em ghét anh...” Thôi Kiệu Hôn híp mắt nhìn, giọng ai oán mắng, “Vì anh mà em không thể đứng được nữa.”
Tôn Dịch bật cười thừa nhận, “Được rồi, là do anh. Anh xin lỗi, để anh giúp em mặc đồ.”
Nhưng mà muốn giúp Thôi Kiệu Hôn cũng thật là khó. Trong lòng Tôn Dịch thầm mắng, vì sao mỗi lần nhìn bộ ngực đong đưa kia của cô, anh chỉ muốn áp đến mà dày vò cô một trận vậy?
Bản thân Tôn Dịch có một thói xấu, đó chính là đã nghĩ thì phải làm. Tay anh cầm áo ngực của cô, nhưng đầu lại cúi xuống ngậm lấy đỉnh hồng bên ngực của cô. Thôi Kiệu Hôn giật mình, vội vàng đẩy đầu anh ra. Nhưng mà Tôn Dịch bị đẩy cũng không chịu buông, ngược lại còn ôm lấy cô cắи ʍút̼ ngực cô điên cuồng.
“Tôn Dịch!” Thôi Kiệu Hôn hét lên vùng vẫy, vung tay đấm lên vai Tôn Dịch mấy cái.
Anh hừ mũi né đòn, thả áo ngực cô qua một bên kiềm hãm hai tay cô lại. Tôn Dịch liếʍ dọc đỉnh hồng, rồi dùng môi mυ'ŧ vài lần, vẻ mặt anh mê mẩn, âm thanh kì lạ kí©ɧ ŧìиɧ khiến Thôi Kiệu Hôn đỏ mặt. Môi lưỡi của anh thật đúng là hư hỏng, như thế lại làm cho Thôi Kiệu Hôn không nhịn được than nhẹ một tiếng, “Tôn Dịch... A...”
Tôn Dịch hôn mạnh lên mảnh thịt ngực, răng cắn nhẹ rồi mυ'ŧ thật sâu, cứ làm đi làm lại như vậy đến khi có một dấu hôn đỏ sẫm trên đó mới thôi. Tay anh vuốt nhẹ eo Thôi Kiệu Hôn, lại không chịu an phận luồng vào làn váy cô.
Ngón tay chạm đến cửa hoa đã được chùi sạch, bây giờ bởi vì anh làm cho thích thú là động tình rỉ ra chút nước. Tôn Dịch gãi nhẹ điểm nhỏ ở khe hở đã bị ẩm nước, anh vuốt dọc một đường, ngón tay giữa dịu dàng xoa nhẹ rồi ấn vào.
“A...” Thôi Kiệu Hôn khép chặt hai chân lại, ngón tay Tôn Dịch lại ấn vào trong, sau đó lại lấy ra xoa xoa nắn nắn dọc theo khe hở.
Tưởng rằng ngón tay sẽ nhanh chóng đưa vào trong, nhưng mà lúc Thôi Kiệu Hôn đang chuẩn bị tiết ra thêm nhiều mật dịch nữa, Tôn Dịch lại một phen lấy ngón tay ra, sau đó nhanh tay mặc áo ngực vào cho cô.
“Không đùa em nữa, chúng ta còn phải đi ăn trưa.” Tôn Dịch hôn lên gương mặt ngẩn ngơ của cô gái đang ngồi trên ghế, anh trêu chọc nói: “Chẳng phải ban nãy còn nói dừng, hiện giờ lại muốn anh ‘yêu thương’ nữa phải không?”
Bấy giờ Thôi Kiệu Hôn mới biết mình bị anh đùa cợt, cô giận dữ ném cái áo khoác lên mặt anh, “Cút đi!”
“Ha ha.” Tôn Dịch cười ha hả, anh chồm người đến ôm chặt lấy cô, “Cục cưng thật là đáng yêu.” Nụ cười trên môi anh như có ngàn vạn ánh sáng, dịu dàng hôn mấy cái lên khuôn mặt đỏ bừng của Thôi Kiệu Hôn.