Cố Phi Yên giả vờ ngủ biểu thị, cô lúc này thực sự đen như chó!
Đợi Giang Đào đi, Chiến Mặc Thần một lần nữa quay đầu khỏi cửa xe, cô mới nhận ra một thân mình đổ mồ hôi.
Dưới con mắt người khác chính là vừa làm chuyện mờ ám, cô cực kỳ không muốn bị phát hiện a!
“Anh nói rồi, một đường nhỏ đâu có sao, Giang Đào căn bản sẽ không phát hiện…” Chiến Mặc Thần nắm cằm Cố Phi Yên, nâng mặt cô lên, nhìn sắc mặt của cô trầm thấp cười, âm thanh kìm nén vang lên, “Sao, sợ hại thế cơ à?”
“Em không có sợ.” Cố Phi Yên như con vịt chết mạnh miệng.
Trạng thái tâm lí thôi mà, cô nói không có là không có, có bản lĩnh anh tìm bằng chứng phản bác lại cô xem!
Nhưng hết lần này đến lần khác, Chiến Mặc Thần lại tìm được.
“Không sợ, em thế mà thong thả dễ dàng hơn nhỉ, hử? Cuốn anh gấp như vậy, chẳng lẽ không phải muốn anh ở lại làm chút gì đó?”
“…” Cố Phi Yên đỏ mặt, cuống quít lắc đầu, “Không, không hề!”
Bây giờ và trước đó không giống nhau, trước đó là chiếc xe đi trên đường nên xóc nảy, động tĩnh chập trùng lên xuống đó sự thực là do môi trường tự nhiên che giấu, nhưng bây giờ chiếc xe đứng im bên đường, cực kỳ không thích hợp làm chuyện xấu hổ nào đó.
Suy cho cùng, mục tiêu đã lớn hơn rồi.
Tay chân luống cuống, cô chống người xuống khỏi thân thể Chiến Mặc Thần.
Thân thể hai người đột ngột tách ra, còn kèm thêm âm thanh mập mờ, nghe thấy thế trsi tim Cố Phi Yên nhảy loạn, gương mặt xinh đẹp càng đỏ ác hơn. Tự trong lòng phỉ nhổ hành động này, nhưng cơ thể không khống chế được run sướиɠ.
Quả thực là mâu thuẫn.
Cô nhẹ nhàng thở mạnh hơn, bắt đầu sửa sang lại mình.
Khi hai người thu dọn xong, tiếp đó lau vệt nước trên ghế ngồi, carplay lần này mới xem như có kết thúc hoàn mỹ.
…
Xuống xe, Chiến Mặc Thần cả người nhẹ nhàng thong dong, mà Cố Phi Yên thì hơi run chân.
Nếu không phải Chiến Mặc Thần đưa tay nắm eo cô, để cô dựa chắc vào mình, có lẽ cô không có cách nào đứng vững như vậy, nói không chừng sẽ lập tức mềm nhũn ngã xuống đất.
Thấy bộ dạng cô, Chiến Mặc Thần liền biết mình đã hơi càn rỡ.
Tuy anh rất hưởng thụ, nhưng bây giờ xem chừng bộ dạng này của Cố Phi Yên, rõ ràng không thể lập tức đi bắt Lưu Á. Nếu như bây giờ miễn cưỡng đi, nói không chừng bọn họ một bên bắt Lưu Á, một bên còn phải phân tâm quan sát Cố Phi Yên mất sức.
Nghĩ vậy, Chiến Mặc Thần nhàn nhạt phân phó Giang Đào, “Đi tìm một tiệm cơm, trước chúng ta ăn rồi nói sau.”
Giang Đào đề nghị, “Chiến thiếu, hiện tại thời gian còn sớm, mới chưa đến 4h, không bằng chúng ta đi bắt người xong, rời khỏi huyện nhỏ này đi tìm chỗ ăn tốt hơn?”
“Tôi trước không suy xét chu toàn, Tiểu Yên buổi trưa chưa ăn gì, bây giờ sợ là rất đói bụng.”
“…” Khóe môi Cố Phi Yên giật giật.
Có điều, cô cũng không phản đối gì.
Không chỉ có bụng rất đói, bộ dạng cô hiện tại, thật sự cần nghỉ ngơi một lúc.
“A…” Giang Đào vỗ đầu bừng tỉnh, “Khó trách tôi thấy Cố tiểu thư hai chân như sắp nhũn, thì ra là đói bụng, không có sức hả.”
Vừa nói xong, Giang Đào liền bị Giang Lãng hung hăng vỗ đầu, “Nói nhảm nhiều thế làm gì, mau đi tìm!”
Chiến Mặc Thần, “…”
Cố Phi Yên, “…”
“Anh!” Giang Đào bi phẫn gào lên.
Giọng nói thảm thiết không chỉ không khiến Giang Lãng “tỉnh ngộ”, ngược lại càng khiến cho anh ta bị mắng nặng hơn.
Lại một cước nặng nhẹ đá vào mông Giang Đào, Giang Lãng nói, “Động tác nhanh lên!”
Thằng em trai ngu ngốc của mình, ngốc có chỗ tốt có chỗ xấu, mặc dù không nhìn rõ sự việc, lại có thể đánh bậy đánh bạ nói ra lời rất chân thực…
Nếu không, chỉ có nước bị thằng anh này giáo huấn thôi.
Bốn người ăn bữa cơm trong một quán trà, cũng không quá tệ, tuy khẩu vị không chắc chắn tốt hơn là bao, nhưng ít ra cũng coi như sạch sẽ.
Cố Phi Yên nghỉ ngơi chưa đến 1h, sức lực cũng khôi phục được khá nhiều.
Mắt thấy thời gian sắp đến số 5, mấy người bước ra từ trong quán, hướng thẳng đến chỗ Lưu A.
…
Tại thành huyện này kinh tế không quá phát đạt này, Lưu Á ở trong một tiểu khu coi như khác cao cấp.
Tiểu khu Vườn hoa Trúc Sơn.
“Một, hai, ba…”
Liên tục đếm đến tám,Giang Đào đột ngột thấp giọng, “Đến rồi!”
Có lẽ là do mê tín, Lưu Á ở tầng 8 tòa nhà cao 8 tầng, ở trong tiểu khu Vườn hoa Trúc Sơn cũng coi là gian phòng quý nhất.
Bước đến bên ngoài cửa nhà, Giang Lãng đã sớm chuẩn bị từ trước nhanh chóng thay đổi trang phục, đội lên một mũ lưỡi trai, trong nháy mắt thu liễm khí thế biến thành chuyển phát nhanh bình thường, lúc này mới ấn chuông cửa.
Không ai trả lời.
Lại ấn.
Liên tiếp ấn ba lần chuông, bên trong mới vang lên âm thanh bất mãn, “Ai đó?”
“Tôi là chuyển phát nhanh, làm phiền anh ký nhận một chút?”
“Ô, bây giờ chuyển phát nhanh sao chịu khó vậy, lại còn đưa hàng tới tận cửa?”
Cửa mở, một người đàn ông xấu xí xuất hiện, không phải là Lưu Á.
Hắn ta vươn tay muốn lấy chuyển phát nhanh, Giang Lãng lại trực tiếp giữ cổ tay hắn ta, bắt chéo hai tay hắn ra sau lưng, cổ tay Giang Lãng linh hoạt bổ xuống khiến hắn ta choáng váng.
Cố Phi Yên, “…”
Thủ pháp này, cô nhìn qua rồi than thở.
Hiếu kỳ nhìn về Chiến Mặc Thần, trong mắt Cố Phi Yên có thêm điều thắc mắc, muốn hỏi thử xem anh có phải chuyên nghiệp lợi hại giống như Giang Lãng hay không, Chiến Mặc Thần mặt đạm nhạt gật đầu, dáng vẻ bình thản như mây trôi nhưng cũng không nói lời nào.
Thấy thế, Giang Lãng cười, “Cố tiểu thư, Chiến thiếu là người lợi hại nhất U Minh, tôi cũng chỉ coi là một bộ hạ tương đối nổi dưới tay anh ấy thôi.”
“Thật à?”
“Đương nhiên là thật, tôi tuyệt không khoa trương!”
Đôi mắt trong veo đen bóng của Cố Phi Yên nhìn sang một thân đàn ông bên cạnh, sùng bái trong mắt càng đậm.
Còn Chiến Mặc Thần trong mắt hơi có ý cười, quyết định về sau hảo hảo bồi dưỡng Giang Lãng, có một người dưới trướng năng lực mạnh lại có tư duy nhạy bén là điều may mắn của anh, không chừng sau này sẽ trở thành cánh tay phải đáng tin.
Không tốn nhiều sức, mấy người tiến vào nhà, trong một căn phòng ngủ tìm được Lưu Á đang trên chiếc giường hỗn độn.
Vừa nhìn, Cố Phi Yên liền cảm thấy đau mắt.
Đếm đếm, hình như trên giường có 5 người, ba nam hai nữ, cộng thêm một người đàn ông bị Giang Lãng trói trước của nhà, tổng cộng là bốn nam hai nữ… Này, con mẹ cũng quá mạnh bạo rồi!
Nghe được tiếng bước chân, người bên trong cũng tỉnh mộng.
“A, a a!”
“Các người là ai? Sao xông vào được đây?!”
“Mẹ nó, đều cút ra khỏi đây cho tao!”
Tiếng thét chói tai, tiếng chửi rủa bốn phía.
Hai người phụ nữ vẫn còn xấu hổ, hét to lên kéo hai bộ lung tung mặc lên người.
Cửa bị chặn, các cô muốn trốn cũng không có chỗ trốn, càng không muốn bị cuốn vào vòng tranh chấp trả thù, dứt khoát chạy vào phòng vệ sinh, coi như tránh xa một chút, không bị liên lụy đến.
Lưu Á làm hoàng đế trên giường mới đầu không hoảng không loạn, nhưng mà, khi hắn ta trợn mắt nhìn thấy Chiến Mặc Thần, lập tức sợ sệt kinh hãi.
“Mày… Chiến thiếu, sao mày tìm được nơi này?!”