Chồng Yêu Bá Đạo

Chương 173

Muốn chết mà không chết được, sau lưng đúng lúc va vào góc nhọn của bàn, coi như da thô thịt dày được rèn luyện như nào, Du Diễm Phong cũng đau đến mức toát mồ hôi lạnh, cơn ho kịch liệt đau hai bên hông mỗi khi thở.

Anh vẫn còn chưa từ trên đất đứng dậy, bên tai đã nghe thấy giọng Cố Phi Yên hốt hoảng, “Chiến…Chiến Mặc Thần?”

Chiến Mặc Thần?

Du Diễm Phong ngẩng đầu nhìn, người đàn ông đứng ở cửa ra vào không phải Chiến Mặc Thần còn là ai nữa?

Cả cơ thể của nam nhân toát ra hơi lạnh, cao lớn mà nghiêm nghị chặn lấy cửa ra vào, mặt trầm như nước, bất nộ tự uy, giữa hàng lông mày bao phủ sự mỉa mai giễu cợt, dường như hai người bọn họ là vai hề nhảy nhót.

“Du Diễm Phong, lại là ngươi!”

Cũng không nhìn Cố Phi Yên, Chiến Mặc Thần ánh mắt lạnh lùng quét lên Du Diễm Phong một lượt, chỉ là ngừng lại một lúc, dáng vẻ tựa luồng điện cấp tốc lao đến, lại là một cú đấm móc mạnh mẽ dưới cằm hắn.

Vừa mạnh vừa đau, không có một chút dư địa nào, đánh đến nỗi hắn đầu óc quay cuồng choáng váng.

Vị tanh mùi máu, bao phủ cả răng lẫn môi.

“Chiến Mặc Thần, ngươi đừng hòng mang cô ấy đi!”

Bị đánh đến nỗi nộ khí chạy toán loạn, Du Diễm Phong tức giận nói.

Hắn cũng không phải ăn chay gì, tựa diều hâu từ trên mặt đất nhảy dậy, lạnh lùng tựa cơn gió quét chân Chiến Mặc Thần một lượt, giơ chân đạp vào lưng anh một cách mạnh mẽ mười phần mười công lực.

Hai người vừa gặp không nói một lời đã xông lên đánh nhau, căn phòng nhỏ bé rất nhanh biến thành đống lộn xộn.

“Các người dừng tay cho tôi, đừng đánh nhau nữa!” Cố Phi Yên nhức đầu nhưng căn bản cũng không ngăn được cục chiến này, chỉ có thể huy động cánh tay hét trong vô vọng, “Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!”

Chiến Mặc Thần làm sao mà đến nhanh như vậy?

Nơi này tại sao bị điều tra ra nhanh thế được?

Trong đầu Cố Phi Yên có rất nhiều câu hỏi nhưng bây giờ cái cô muốn nhất là hai người nam nhân này dừng lại, đừng tiếp tục đánh nhau nữa!

Đáng tiếc, cô hét thế nào cũng không chặn được.

Vào đúng lúc cô cấp bách đến lúc lục thần vô chủ, đột nhiên, cô nhìn thấy ánh mắt Du Diễm Phong âm thầm ám thị cho cô, “Ra ngoài cửa.”

“Ra ngoài cửa?”

“Ừm.”

Cố Phi Yên còn muốn hỏi nữa nhưng khi Du Diễm Phong đang bị phân tâm đã bị lĩnh hai cú đấm của Chiến Mặc Thần, cơn tức Chiến Mặc Thần đánh cho hắn quay một vòng, căn bản không kịp phản ứng với cô.

Được rồi, không quản nữa!

Cố Phi Yên bặm môi chạy ra phía cửa, định xem xem.

Cô không dễ di chuyển đến cửa, đột nhiên, Du Diễm Phong trong cục chiến giơ chiếc ghế ném về phía Chiến Mặc Thần, kéo tay của cô chạy ra ngoài cửa, “Đi!”

Hai người nhảy qua bậc cửa, mắt nhìn muốn rời xa khoảng cách với Chiến Mặc Thần, vậy mà, “Pằng!” âm thanh tiếng súng bất ngờ phá loạn tiết tấu, cũng làm cho trái tim Cố Phi Yên sững sờ lại.

“Du, Du thiếu….”

Cả người Cố Phi Yên cứng đờ, quay đầu lại một cách cứng nhắc, Du Diễm Phong đau đến méo mặt, sau lưng anh, Chiến Mặc Thần lãnh đạm đứng đó, sát khí trên người không ngừng toát ra ngoài, làm người ta ớn lạnh.

“Phịch!”

Du Diễm Phong đầu gối quỳ xuống đất, cả đùi truyền đến cơn đau dữ dội, máu từ vết thương chảy ra ngoài, tựa như dòng suối chảy cuồn cuộn, rất nhanh làm ướt sũng chiếc quần, dính lên chân.

Anh quỳ trên đất cùng Cố Phi Yên, ánh mắt lờ mờ nhìn về phía sau.

Miệng súng trong tay vẫn còn ra khói, Chiến Mặc Thần chậm rãi dắt súng vào sau eo, ánh mắt lạnh lùng tựa ma thần từ địa ngục bước ra, từng bước từng bước đến chỗ hai người.

“Đi cùng tôi!”

Không cho phép giải thích, Chiến Mặc Thần kéo Cố Phi Yên ở bên cạnh Du Diễm Phong lại.

“Không, tôi không đi!” Cố Phi Yên vùng vẫy, “Đợi, đợi đã….Anh bỏ tay tôi ra trước,! Chiến Mặc Thần anh thả tôi ra, anh làm thương Du Diễm Phong, tôi muốn đưa anh ta đến bệnh viện, anh đồ khốn nạn!”

“Du thiếu gia, Du thiếu gia!”

Căn bản không ngờ rằng Chiến Mặc Thần sẽ nổ súng, Cố Phi Yên vừa sợ vừa ngạc nhiên lại tức giận, trong lòng hoảng loạn. Bị Chiến Mặc Thần kéo tay đi, cô gào khóc vùng vẫy, chỉ muốn chạy ra xem vết thương của Du Diễm Phong, nhưng vùng vẫy thế nào cũng không thoát khỏi xiềng xích của Chiến Mặc Thần.

Rất nhanh, cô không nghe lời đã bị Chiến Mặc Thần vác lên vai, mạnh mẽ đi về phía thang máy.

Nước mắt giàn dụa, cô chỉ nhìn thấy Du Diễm Phong quỳ trên mặt đất, dòng máu chảy ra từ chân anh không ngừng, làm ướt cả mặt đất dưới chân hắn, cô hét lớn, “Du Diễm Phong, anh mau đi bênh viện, mau đi!”

“Tiểu Yên!”

Mắt trừng trừng nhìn Cố Phi Yên bị mang đi, Du Diễm Phong muốn đuổi theo, nhưng vừa đi được hai bước, một đám hộ về áo đen chắn trước mặt hắn, “Chiến thiếu gia, mong anh đừng để chúng tôi khó xử.”

“Chết tiệt.”

Du Diễm Phong mạnh mẽ đập vào cánh cửa, chân không ngừng chảy máu đứng dậy, ánh mắt u tối tựa đêm đông lạnh lẽo.

……..

“Phịch!”

Bởi vì lực cực lớn của người đàn ông, Cố Phi Yên bị ném vào trong xe tựa như bay, đầu trực tiếp va vào cạnh xe, đau đến mức mắt nhìn thấy sao.

Tuy nhiên, đây là cơ hôi.

Cô quay người, Cố Phi Yên mở cánh cửa xe gần tay muốn chạy ra ngoài, đáng tiếc, tay của người nam nhân còn nhanh hơn động tác của cô.

Anh giữ bả vai cô lôi về sau, cô lại ngồi dậy làm lần nữa, mắt nhìn Giang Đào khóa cửa xe.

“Chiến Mặc Thần, anh rốt cuộc muốn như nào, anh điên rồi sao?” nhìn về hường người đàn ông trầm lặng, Cố Phi Yên càng phẫn nộ trong lòng nói, “Du Diễm Phong chỉ là giúp tôi, anh lại nổ súng, anh có còn là người không?”

“Ha…làm thương một chân hắn có là gì?” Chiến Mặc Thần kìm nén sát khí, điềm đạm liếc nhìn, “Tôi tính khí không tốt, nếu hắn lần sau còn dám phạm trước mặt tôi, tôi đánh không chỉ là chân nữa! Cô cũng tốt nhất làm rõ ràng một chút, nếu để bất cứ đàn ông nào khác động vào cô, tôi sẽ cho cô biết sự lợi hại của tôi, đừng cho rằng tôi sẽ không động vào cô!”

“Anh….”

“Lái xe!”

Lạnh lùng ra lệnh Giang Đào, Chiến Mặc Thần nhắm mắt dựa lưng vào ghế tựa như núi băng khổng lổ toát ra hơi lạnh lẽo, làm người ta khó mà dựa gần, cũng không dám đến gần.

Cố Phi Yên hô hấp nặng nề, nhìn vào anh, dũng khí trong người giờ như nước cuốn trôi hết.

Chiến Mặc Thần như này thật đáng sợ.

Ý thức được tình hình, cô chỉ biết bặm chặt môi.

Thời gian một chút trôi đi, cô càng ngày càng cảm thấy khó mà chịu đựng được, trong lòng dẫn đến sợ sệt, cơn giày vò càng lâu thay thế thành lo lắng.

Du Diễm Phong ra sao rồi, có đi bệnh viện không, bị thương có nặng không….

Đều là cô hại anh, cô làm sao vô tâm không hỏi thăm được?

“Du thiếu gia….” Thấp giọng xuống, Cố Phi Yên đột nhiên nhớ ra trong túi xách cô đang cầm trong tay, có điện thoại trong đó, vội vàng lôi điện thoại ra, bàn tay run run gọi cuộc điện thoại cho Du Diễm Phong, “Alo, Du thiếu gia anh đang ở đâu…”

“Cố Phi Yên!”

Lời vẫn chưa nói xong, điện thoại bị giằng lấy, người đàn ông nhìn cô chằm chằm, đôi lông mày lạnh đến nỗi có thể đóng băng lại.

“Chiến, Chiến Mặc Thần….”

“Đừng thách thức sự kiên nhẫn của tôi, hử?! Cô cho rằng tôi hết lần này đến lần khác dung túng cô, nhìn cô cùng thằng đàn ông khác nói chuyện, tôi có đấy như vô hình, cô nghĩ tôi là ai?!”