“Là Cố Minh Châu nói với bà?” Cố Phi Yên rất ngạc nhiên.
Cố không ngờ lại nghe được đáp án này.
Chuyện này đã được cất giấu trong lòng cô mấy ngày nay, cô nghĩ rất nhiều khả năng nhưng chưa bao giờ đoán được là Cố Minh Châu đã kể cho bà Thẩm….. Không, thực ra cô nghi ngờ rằng bà Thẩm đã biết rõ mọi chuyện, thậm chí nghi ngờ cô có xâu chuỗi với Cố Minh Châu.
Bời vì cô luôn hoài nghi Cố Minh Châu mà biểu hiện của bà Thẩm cũng làm cô cảm thấy đáng nghi, vì vậy trong tiềm thức, suy nghĩ này của cô mặc dù cũng không chắc chắn nhưng đã đoán được dấu vết từ phương diện này, chỉ là cô mấy hôm nay không dám tìm hiểu sâu, không dám đối mặt.
Nhưng cô không nghĩ rằng sau khi hỏi câu này, bà Thẩm lại thẳng thắn vô tư như vậy, tự nhiên nói ra làm cô không còn cách nào chất vấn câu trả lời, còn nói ra tên Cố Minh Châu, một chút cũng không tránh né.
Xem ra, hình như bà Thẩm thật sự không bị Cố Minh Châu xúi giục, chắc không cố ý làm mối cô với Lục Tu Chi?
Bởi vì như vậy mới không chột dạ?
Nghĩ đến đây, Cố Phi Yên vẫn có nghi vấn.
“Bà, Cố Minh Châu đến thăm bà lúc nào vậy?”
Bà Thẩm từ lúc nào có quan hệ thân mật với Cố Minh Châu, cô tại sao không biết?
Cô có cảm giác bị lừa dối trong chuyện này, loại cảm giác không tốt đẹp gì.
Cô có thể không để ý Cố Kiến Quốc và Chu Cầm Tiên đối tốt với Cố Minh Châu, cũng không quan tâm Thẩm Cường và Vương Nguyên cũng đối tốt với cô ta nhưng cô lại để ý bà Thẩm có đối tốt với Cố Minh Châu không!
Cô không có vĩ đại như vậy, cô không muốn để tấm thân tình duy nhất này ra ngoài, cô chỉ muốn thuộc về cô, có một không hai!
Vậy mà….
Lúc cô không ý thức, thì đã không còn nữa sao?
“Minh Châu không có đến thăm bà, chỉ là….chỉ là đã gọi điện thoại cho bà.” Sắc mặt Bà Thẩm có chút bối rối, nắm chặt tay Cố Phi Yên, đôi mắt mờ đυ.c cẩn thận dè dặt nhìn cô hỏi, “Tiểu Yên, cháu có phải không thích bà với Minh Châu liên lạc? Bà, nhưng, cô ấy rốt cuộc cũng là cháu gái của bà, Ayyy….Đã nhiều năm rồi, bà cũng không tận lực làm tròn bổn phận của người bà, cô ấy gọi điện cho bà, bà không nghe cũng không được….”
“Tất nhiên là không rồi.” Cố Phi Yên miến cưỡng nở nụ cười, không có vết tích thu tay mình lại, “Bà nghỉ ngơi cho khỏe, cháu về đây.”
Đột nhiên nhớ lại tấm ảnh Cố Minh Châu được giấu dưới gối bà Thẩm, trái tim cô như bị đυ.c khoét một lỗ, trong lòng tức giận không thể phát tiết được, có chút khó chịu không nói lên lời.
Lạc long, khó chịu, hoặc là ghen tị…..
Đúng, cô rất ghen tị Cố Minh Châu!
“Tiểu Yên….”
“Được rồi, bà, cháu phải đi rồi, lần sau lại đến thăm bà.”
Bước nhanh ra khỏi phòng bệnh, Cố Phi Yên vội vàng bước đến góc ngoặt chỗ cầu thang, một mình trong xó xỉnh,nước mắt không ngừng rơi.
………
Đợi Cố Phi Yên vừa đi, bà Thẩm nặng nề hít một hơi thật sâu.
Trên khuôn mặt của bà ánh lên nụ cười đôn hậu, lúc này đây, lại tràn đầy sự day dứt, ánh mắt đấu tranh.
Từ chiếc tủ cạnh giường lấy ra một chiếc điện thoại dành cho người già, bà Thẩm mở danh bạ, tìm số điện thoại lưu sẵn tên “Tiểu y tá” liền ấn nút gọi.
Từ danh sách nhật ký cuộc gọi có thể thấy, số điện thoại này liên lạc với bà Thẩm rất nhiều lần, còn nhiều hơn Cố Phi Yên mỗi ngày gọi một lần.
Đợi một hồi lâu sau, điện thoại cũng có người bắt máy.
Khẩu ngữ nói chuyện không hay, “Alo? Bà tại sao lại gọi cho cháu, có chuyện gì không? Nếu có thì mau nói, không có thì cháu tắt đây, cháu ở đây đang rất bận!”
Bà Thẩm cũng không kì kèo.
Ánh mắt phức tạp của bà hướng ra ngoài cửa phòng bệnh, chắc chắn Cố Phi Yên đã đi xa rồi bà mới bước ra ban công mở miệng, “Minh Châu à, chuyện đó không xảy ra vẫn đề gì chứ? Cháu lúc đầu không có nói bà biết tên Lục Tu Chi kia đã hạ thuốc Tiểu Yên, suýt nữa hại danh tiết của cô ấy, cháu chỉ nói lợi dụng thân phận Lục Tu Chi làm danh tiếng của Tiểu Yên khó nghe một chút, Chiến gia sẽ không chọn cô ấy làm con dâu nữa!”
Cố Minh Châu đầu dây bên kia sững sờ người, âm thanh thấp đi vài phần, tỏ ra đáng thương tội nghiệp, “Bà à, bà đang chỉ trích cháu? Chuyện này không phải bà sớm biết sao, bây giờ đi lật lại chuyện cũ?”
“Bà cũng không muốn nói nhưng hôm nay Tiểu Yên hỏi bà tại sao mấy ngày nay không thấy nhắc Lục Tu Chi nữa, bà lo cô ấy nghi ngờ bà!” bà Thẩm ánh mắt đau khổ, bàn tay nhăn nheo che mắt lại, “Nó là đứa bé bà nuôi từ nhỏ đến lớn, bà nhìn thấy nó có chút không đúng.”
Thật là đần độn!
Cố Minh Châu trong lòng thầm chửi một tiếng, nội tâm đối với bà Thẩm tràn đầy sự khinh thường.
Biết thế sớm nói với bà ta làm sao ứng phó Cố Phi Yên, giờ nước đến chân mới nhảy để lộ dấu vết, còn luống cuống gọi điện cho cô, đây không phải ngu xuẩn thì là gì? Không liên lụy đến cô còn may, đây ngộ nhỡ mang liên lụy đến cô, thật là phiền phức!
Trong lòng rất bực bội nhưng Cố Minh Châu đột nhiên nói dối không chớp mắt, “Cháu cũng không biết tại sao lại xảy ra như vậy, cái tên Lục Tu Chi rõ ràng chỉ cảm thấy thú vị với nam nhân, cháu trước đó đã hỏi rõ ràng rồi. Bà không phải đang nghĩ là cháu cố ý hại Tiểu Yên sao? Cháu làm sao có thể chứ? Cháu chỉ là không muốn mất Chiến Mặc Thần, cháu và anh ấy đã ở bên nhau lâu như vậy, Tiểu Yên lại cướp anh ấy khỏi cháu, cháu….”
Cố Minh Châu khóc rất rõ ràng, khóc như kiểu bị hiềm khích.
“Bà, bà không phải, Minh Châu cháu đừng khóc…..” bà Thẩm đột nhiên cuống lên, “Nhưng, Tiểu Yên bây giờ nghi ngờ bà, bà không muốn làm tổn thương Tiểu Yên! Bà bị bệnh, không có một ai để ý bà sống chết ra sao, chỉ có Tiểu Yên quan tâm, bà làm nó đau lòng, bà trở thành loại người gì đây?”
“Bà trước kia đối xử tốt với Tiểu Yên như vậy, xem cô ta như cháu gái, còn cứu mạng cô ấy, bây giờ cô ta đối xử tốt với bà một chút, báo đáp công ơn dưỡng dục của bà, không phải là nên làm sao?”
“Nhưng…..”
“Bà à, bà cứ nghĩ này, bà là bề trên, chúng cháu đối tốt với bà, tôn kính bà là điều đương nhiên. Tiểu Yên làm chuyện sai, ngay cả giường của anh rể cũng dám trèo lên, nếu đặt vào trước kia sẽ bị đánh chết, bà bây giờ làm chút nỗ lực này đều để bà cải tà quy chính, vì tốt cho bà. Cô ta nếu có trách bà, chứng tỏ suy nghĩ của cô ta có vấn đề, còn không nhận thức lỗi lầm của mình!”
“Thật sao” bà Thẩm có chút lưỡng lự.
“Đương nhiên là thật rồi!”
“Nhưng, lần này suýt nữa hại đến danh tiết của Tiểu Yên, nếu như nó tức giận bà, phải làm sao?” bà Thẩm vẫn rất rõ ràng. Tiền viện phí bây giờ của bà đều là Cố Phi Yên cầm, nếu Cố Phi Yên không nhận bà là người thân, bà căn bản chỉ còn một con đường chết.
Người già ngược lại càng sợ chết, bà không dám chịu đựng điều bất trắc!
“Cô ta làm sao có thể tức giận bà được? Cô ta nếu có tức giận, cũng là hại người cô ta, tuyệt vọng chả trách vào thân cô ta.” Cố Minh Châu rất chắc chắn nói, “Bà yên tâm đi, cháu đã tìm được người chịu tội thay rồi, chỉ cần chúng ta không phải lo lắng, tuyệt đối không có liên quan lên người chúng ta.”