Lí Nhược hàm dường như không dám tin Lương Dần có thể nói ra những lời như vậy với mình: “Lương Dần, chúng ta là vợ chồng đấy, anh đang uy hϊếp em đấy à?”
“Uy hϊếp? Anh thấy chắc chưa được tính, chỉ là nhắc nhở mà thôi.” Lương Dần liếc nhìn khắp người Lí Nhược hàm mà nói, nhưng trong lòng cô, thì anh đang rất khinh thường cô.
Lương Dần đút tay vào túi áo chuẩn bị đi vào công ty thì Lí Nhược Hàm bước đến chắn trước mặt: “tai sao bây giờ anh lại có thái độ như này với em vậy? Trước đây chẳng phải anh hy vọng chúng ta có thể sống như những cặp vợ chồng bình thường khác sao?”
Những lần trước không cần biết cô làm gì thì Lương Dần vẫn giữ nguyên nét mặt tươi cười sao, sao lần này lại khác?”
“anh từng cho em cơ hội. Nhưng hình như không có tác dụng.” Lương Dần trả lời Lí Nhược Hàm: “anh cho em cơ hội như thế, em đáp trả lại anh như thế nào?”
Lương Dần càng đối tốt với Lí Nhược Hàm, cô càng hống hách đố kỵ, cho rằng anh làm chuyện có lỗi với cô nên mới vậy. Anh đối tốt với cô nhưng cô lại chưa từng đáp lại, à lại càng giày vò anh. Đã vậy thì tùy tâm.
“Lương Dần, sao anh có thể nói vậy chứ? Chẳng nhẽ em đối với anh chưa đủ tốt sao? Chuyện mâu thuẫn giữa hai chúng ta em đa bao giờ kể lể với bố? Lần nào cũng bảo vẹ cho anh, nói anh là người chồng tốt, con rể tốt, còn anh thì sao?” Lí Nhược Hàm có chút không cam tâm, cô khân cần vẻ quan tâm và đối tốt giả tạo đó của Lương Dần, cô chỉ hy vọng anh có thể xuất phát từ trái tim mà toàn tâm toàn ý yêu cô.
“Chẳng nhẽ anh từng nói xấu em với mẹ rồi sao?” Lương Dần cười chua chát mà hỏi vặn lại.
“Mẹ anh là gì? Bố em là gì? Cho dù em có đối xử lạnh nhạt với mẹ anh thì bà ấy vẫn cứ sấn đến đấy thôi? Nhưng bố em thì khác, nếu như ấn tượng của anh đối với ông không đủ tốt, anh sẽ có được Những thứ như ngày hôm nay sao?”
Trước đây Lí Nhược hàm nói chuyện vẫn sẽ lựa lời một chút, sợ gây tổn thương đến lòng tự trọng của anh, nhưng bây giờ cô hình như không mấy quan tâm đến điều đấy nữa.
“Ha ha! Thế nên bố của cô mới là người, còn bố mẹ tôi thì không phải?” ánh mắt Lương Dần sắc như dao, trong ánh mắt đó không tìm thấy chút cảm giác yêu thích nào dành cho cô.
Thời gian trước, Lí Nhược Hàm nói chuyện không để ý, hỗn láo với mẹ anh, bây giờ nghe anh nói vậy như ý thức ra mình làm sai điều gì đó: “em....”
“Đây chính là vấn đề tồn tại giữa hai chúng ta, không phai ranh làm gì sai, mà là em, hiểu chưa?” Lương Dần không nghe Lí Nhược hàm giải thích, đưa tay chỉ vào cô sau đó quay lưng đi vào công ty.
Lí Nhược Hàm hối hận nhìn theo anh, cô nói những lời vừa rồi không kịp suy nghĩ, có thể cãi vã nhưng không nên nói những lời gây tổn thương như vậy.
“Nhược Hàm.”
Cô mải nhìn theo bóng lưng Lưng Dần mà không để ý thấy có người đang gọi mình.
Là Tống Xuyên, bây giờ đã đứng chắn trước mặt cô mà nói: “anh ta đối xử với em như vậy em vẫn muốn tiếp tục sao?”
“Sao anh lại ở đây?” Thấy Tống Xuyên xuất hiện, cô không khỏi cau mày thắc mắc.
“Anh không chịu được anh ta đối xử với em như vậy.” Ánh mắt của Tống Xuyên đầy vẻ đố kỵ đối với Lương Dần: “em nên được yêu thương, anh ta có được em, có quyền gì mà đối xử với em như vậy?”
Hơn nữa, bất luận từ phương diện nào, Lương Dần cũng không xứng với cô, cớ gì mà Lương Dần lại còn khinh thường cô chứ? Trong mắt Tống Xuyên, Lương Dần chỉ là một thằng ăn bám.
Những lời Tống Xuyên nói chạm đến tim Lí Nhược hàm, khiến cô đau nhói. Tại sao ngay cả Tống Xuyên còn nhìn ra cô nên được yêu thương mà Lương Dần chồng cô lại không biết điều đó....
“Đúng vậy, sao anh ấy lại không trân trọng em chứ.... rõ ràng em mới là người.....” yêu anh nhất.
Ba chữ cuối, cô không hề nói ra, cho dù nói với Tống Xuyên thì đã sao, Lương Dần cũng đâu có thể hồi tâm chuyển ý.
Vẻ mặt đau khổ của Lí Nhược hàm khiến tim Tống Xuyên thắt lại, hai tay đặt lên vai cô: “Nhược Hàm, đến lúc em nên bỏ cuộc rồi, chẳng nhẽ em định lãng phí cả đời với một người đối xử với em như vậy sao? Thật không xứng đáng!”
Để Tống Xuyên phải nhìn Lí Nhược hàm dùng cả đời để cố gắng lấy lòng người khác, anh không làm được.
“Nhưng em đâu còn cách nào khác? Bây giờ tất cả mọi người đều mắng em, những người khác nghe đến tên em cũng tránh xa, em đâu có thay đổi được gì.” Cô đã vì Lương Dần hy sinh như vậy, bây giờ bảo cô dừng lại, không thể nào.
“Em vẫn còn anh, cho dù người khác có chửi mắng, có phản đối, chỉ cần em đồng ý ở bên anh, anh nhất định sẽ giúp em xử lí chuyện này.” Tống Xuyên tưởng rằng cô đang ám chỉ mình, liền vội vàng ôm lấy cô mà thổ lộ.
Nằm gọn trong vòng tay ấm áp của Tống Xuyên, Lí Nhược Hàm bỗng ngây ra một lúc rồi nhanh chóng đẩy anh ra: “không, em không thích anh.”
“Không sao đâu, anh sẽ thương yêu em.” Tống Xuyên tin, chỉ cần Lí Nhược Hàm đồng ý ở bên anh, sớm muộn sẽ có ngày cô yêu anh.
Tống Xuyên vô cùng tự tin, cũng như Lí Nhược hàm cũng tin chắc cô không thể nào yêu Tống Xuyên được.
Trong lòng cô, Lương Dần đã bám rễ rất sâu, không cần biết đổi lại là ai cũng không thể thay thế vị trí của anh.
“Tống Xuyên, anh cũng không còn ít tuổi nữa, nên kết hôn rồi, không nên lãng phí thời gian với một người phụ nữ đã kết hôn như em.” Lí Nhược Hàm có thể lợi dụng bất cứ ai nhưng duy nhất Tống Xuyên thì không, cô thật lòng mong anh sống tốt.
Lí Nhược Hàm từng trải qua cảm giác đau khổ khi yêu một người mà không được đáp lại, cô hiểu cảm giác của Tống Xuyên. Cho dù là cô từ chối anh, cũng sẽ không nói những lời khó nghe làm tổn thương anh. Nhất là cô sẽ không lợi dụng cảm tình của anh, vì cô biết cảm giác bị người mình yêu lợi dụng đau khổ đến mức nào.
“Không, anh không làm được.” Tống Xuyên lắc đầu, nếu như anh có thể làm được như thế thì hôm nay đã không đến tìm cô làm gì.
Trước đây, anh đã nhẫn nhịn một thời gian dài, cố gắng không nghĩ đến cô nữa, nhưng anh phát hiện ra mình không làm được.
Anh vẫn muốn cố gắng khiến Lí Nhược Hàm hồi tâm chuyển ý, nếu như không thành công, ít nhất anh cũng muốn vì cô làm việc gì đó.
“Anh sẽ không không được bất cứ điều gì từ em đâu, em không yêu anh, nên đừng đến tìm em nữa.” Lí Nhược hàm nhìn Tống Xuyên mà nói một cách nghiêm túc. Nói xong câu này, cô quay lưng bỏ đi.
Cô lo sợ càng nói chuyện với anh lâu sẽ cho anh thêm hy vọng.
Tống Xuyên nhìn theo bóng dáng Lí Nhược Hàm, như người mất hồn mà rời đi.
Vạn Tố Y đang chuẩn bị ra ngoài xử lí chút việc, liền chạm mặt Tống Xuyên dưới lầu.
“Vạn Tố Y....” gặp Vạn Tố Y ở đây, Tống Xuyên có phần bất ngờ.
Vạn Tố Y chỉ mỉm cười với Tống Xuyên rồi gật đầu một cách lịch sự.
Tống Xuyên có chút ngại ngùng, vì trước đay từng làm vài chuyện có lỗi với Vạn Tố Y, anh biết lỗi nhưng chưa có cơ hội xin lỗi cô: “Vạn Tố Y, chuyện lần trước, đúng là thật sự xin lỗi.”
“không sao đâu,” Vạn Tố Y nhận lấy lời tạ lỗi của Tống Xuyên, dù sao cũng là chuyện cũ. Nhưng không có ý nán lại nói chuyện với Tống Xuyên: “Vậy tôi đi trước nhé, tôi còn có việc.”
“Được, không làm phiền cô nữa.” Tống Xuyên cười ngượng ngùng, anh vẫn cảm thấy sau lần xin lỗi này càng cảm thấy có lỗi hơn.