Kỳ Tích bị ảnh hưởng khí tức của Kim Ô từ nhỏ, cũng hấp thu linh khí ngũ hành hỏa, tuy thể chất không hỏa linh như Thiện Tài, nhưng cũng được bồi dưỡng bản năng gần gũi với lửa.
Nước lửa bất dung, điều này dẫn tới việc khi Kỳ Tích xuống nước thì có vẻ rất ghét bỏ và hoảng sợ.
Trong khái niệm của nó, căn bản không cảm thấy mình gần gũi với nước, nó không được ba mẹ cánh cụt nuôi lớn, mà do Kim Ô ấp… bởi vậy nên, có lẽ nó cho rằng lớn lên mình cũng sẽ trở thành Kim Ô?
Nếu thật sự như vậy thì hiểu lầm to rồi. Chưa nói tới chuyện có bay được hay không, với tính khí của đạo quân, có lẽ dù có phải luyện pháp khí cũng muốn đưa cánh cụt lên trời, nhưng nhỡ con nó phun lửa thì biết làm sao đây.
Đoàn Giai Trạch còn đang đứng dưới hồ, anh gãi gãi đầu, thầm nghĩ nhưng ba ba cũng rất thích nước, sao con không được di truyền giống ba chút nào?
Tiểu Tô yếu ớt nói: “Vườn trưởng à, chim cánh cụt không học bơi được, có bị tính là tàn tật không?”
Đoàn Giai Trạch: “Chắc không tính đâu… mà không, anh tin nhất định Kỳ Tích sẽ học bơi được.”
Đoàn Giai Trạch suy nghĩ một chút, cảm thấy ghét và không học được hẳn là hai chuyện khác nhau, là một loài du cầm, tự do bơi lội dưới nước đã thấm nhuần trong gen của Kỳ Tích rồi mới phải. Một con cánh cụt hoàng đế lại không biết bơi, thì có thể nói được không?
Nghĩ như vậy, Đoàn Giai Trạch liền tìm một cái chậu, đựng đầy nước, “Nào đầu tiên qua đây làm quen một chút.”
Đoàn Giai Trạch đưa tay ra, Lục Áp liền ngồi xổm xuống, đặt Kỳ Tích xuống đất.
Hai chân Kỳ Tích đang đạp đạp, phát hiện Lục Áp muốn thả mình xuống, không thể làm gì hơn là rơi xuống đất, sau đó núp sau chân Lục Áp.
Đoàn Giai Trạch bế bé chim mập mạp này lên, hôn lên đầu bé một cái, bế đặt lên trên chậu nước, “Đừng nóng vội, bước từng bước một nào, hôm nay nhất định phải chạm vào nước, nước nông như vậy con sợ gì chứ?”
Đôi mắt đen như hai hạt đậu của Kỳ Tích nhìn Đoàn Giai Trạch chăm chú, dường như lóe lên tia nhìn đáng thương.
Đoàn Giai Trạch nghi ngờ nghiêm trọng rằng Kỳ Tích còn quá nhỏ, vẫn chưa phân biệt được các cảm giác không thích và sợ hãi.
“Nhìn ba cũng vô dụng,” Đoàn Giai Trạch nghiêm mặt nói, “Tới đây nào.”
Đoàn Giai Trạch lấy tay vốc nước.
Kỳ Tích duỗi đầu ra, cúi đầu xuống, cái mỏ nhọn chạm vào nước một cái, dính chút nước, sau đó lập tức rụt về. Thế rồi bé con duỗi cái chân mập mạp ra, đạp xuống nước một cái, lập tức rụt chân lại ngay.
Bởi vì động tác rụt về quá mạnh, trọng tâm bất ổn, còn ngã chổng vó, sau đó bé lại vội vã bò dậy.
Đoàn Giai Trạch thấy bé đứng bất động, lại đẩy một cái, Kỳ Tích bị đẩy dịch về phía trước, sau đó lại mặt dày lui lại một bước, bộ dạng không chịu đυ.ng vào nước.
Đoàn Giai Trạch tức đến mức bật cười, “Thế này coi như chạm vào nước chưa?”
Tiểu Tô nhìn mà cười to, sao lại có chuyện như vậy chứ.
“Con vào cho ba đi.” Đoàn Giai Trạch ôm Kỳ Tích, đỡ nó vào trong chậu nước.
Chỗ nước này cùng lắm cũng chỉ đến mông Kỳ Tích thôi, dù Kỳ Tích có nằm xuống cũng không sao. Nhưng bé đi vào, hai chân đạp ra sóng, như gặp chuyện gì mất mặt vậy, nước bắn tung tóe lên mặt Đoàn Giai Trạch.
“Khụ!” Đoàn Giai Trạch phải dùng hai tay ôm lấy Kỳ Tích, bé mới không hắt nước nữa.
Kỳ Tích oan ức kêu chít chít.
Lục Áp ở bên cạnh nhìn, nghiêm túc nói: “Nó không thích nước, ngươi cứ ép nó làm gì?”
Ngại rằng Tiểu Tô bên cạnh, Lục Áp không nói ra hết, hắn cảm thấy không biết bơi thì thôi, cả tam giới không dám vì con nuôi hắn không biết bơi mà bắt nạt nó, cũng không lo no không ăn không uống được.
Sau này con theo hắn học bay trên trời, chẳng phải tiền đồ xán lạn hơn hay sao.
“Có thể nó không thích, nhưng nó phải học bơi.” Đoàn Giai Trạch liếc hắn một cái, “Nó là chim cánh cụt, không thể làm vịt cạn… ngỗng cạn được.”
Lục Áp: “……….”
Đoàn Giai Trạch xoa xoa lông Kỳ Tích, lại bế nó vào trong chậu. Lần này động tác của Kỳ Tích không mạnh như trước nữa, chân chạm xuống, sau đó liên tục hất nước ra ngoài, thể như muốn hất toàn bộ nước ra ngoài vậy.
Đoàn Giai Trạch làm vậy thực ra không phải vì muốn con có thể toàn năng ở hải lục, chỉ là Kỳ Tích không thể cứ ở mãi trong phòng Lục Áp mà lớn lên được.
Bé đã bắt đầu thay lông, cơ thể càng mập mạp, lớp lông không thấm nước lạnh, qua một thời gian nữa, sẽ phải tới buồng ở khu cực địa ở, trong đó cũng có một cái hồ, sau này có lẽ sẽ có rất nhiều bạn bè.
Họ nuôi chim cánh cụt, chuyện nuôi ra cả bản tính nước lửa bất dung như vậy cũng là điều không thể ngờ tới, thế nhưng mặc dù sau này nó không dựa vào nước để săn mồi, thì cũng phải học bơi, chí ít sẽ không bị chìm chết chứ?
Bằng không thì chưa nói tới chuyện tìm vợ. Cánh cụt hoàng đế là do cha mẹ dạy con bơi.
Tiểu Tô quay video, lẩm bẩm nói: “Em chưa từng thấy chim cánh cụt sợ nước như vậy…”
Kỳ Tích lại thay phiên thu hồi chân, dáng vẻ vô cùng ghét nước, “Chít chít chít chít chít chít chít…”
Đoàn Giai Trạch lạnh lùng nói: “Nghe không hiểu.”
Kỳ Tích: _(:з” ∠)_
…
Cứ như vậy chừng mười phút, mới coi như kết thúc ngày đầu tiên của khóa học bơi. Đoàn Giai Trạch cầm khăn lông lau cho Kỳ Tích, phỉ nhổ: “Bộ dạng thế này, người không biết còn tưởng là chậu nước sôi.”
Khiến anh cứ có cảm giác như mình ngược đãi nó vậy.. thật là lúng túng.
Kỳ Tích thể như vừa trải qua chuyện gì khó khăn gian khổ lắm, mệt mỏi dựa vào cánh tay Đoàn Giai Trạch.
Lục Áp: “Ngươi còn muốn nó thế nào nữa? Đã rất ưu tú rồi!”
Đoàn Giai Trạch: “………”
Đây là con hát cha khen hay à, đứng được dưới nước đã rất ưu tú, thế vườn trưởng tắm chẳng phải là quán quân Olympic hay sao?
…
Quay về, Tiểu Tô liền đăng mấy bức ảnh động lên weibo.
Vườn thú Linh Hữu: #Nhật_ký_trưởng_thành_của_Kỳ_Tích#
Hôm nay là ngày đầu tiên trong khóa học bơi của Kỳ Tích…
Chín bức ảnh động bao gồm rất nhiều cảnh tượng, Đoàn Giai Trạch ở dưới nước đón lấy Kỳ Tích, sau đó Kỳ Tích vừa dính một chút nước đã hoảng sợ, liền lăn tới chân của một người đứng trên bờ; Đoàn Giai Trạch đổi sang chậu nước; Kỳ Tích hất nước ào ào lên người anh; Đoàn Giai Trạch ấn Kỳ Tích xuống nước, hai chân Kỳ Tích ra sức hất nước…
Bình luận:
Sofa! Tới xem vườn trưởng play ướt người!
Hmmm có nhầm hay không vậy, đây mà là chim cánh cụt à? Đã nói là loài chim bơi nhanh nhất cơ mà?
Play ướt người là cái quần què gì vậy 23333 sai trọng điểm rồi chế ơi!
Được lắm, sóng rất tốt, con người dạy chim cánh cụt bơi.
Lầu trên ơi, cơ mà chim cánh cụt vẫn chưa học bơi được.
Đùa nhau hả, đây mà là bơi à? Ngoài bức ảnh đầu ra, phía sau toàn là rửa chân đấy chứ.
Trông Kỳ Tích có vẻ không thích nước, vì bé ấy do con người nuôi lớn à?
Có lẽ Kỳ Tích còn đang đần mặt: Sao hôm nay lại có nhiều nước uống như vậy?
Chết cười, đây rốt cuộc là khóa học bơi của Kỳ Tích, hay là nhật ký chịu khổ của vườn trưởng vậy? Quý vườn trưởng vất vả quá nhèo, bị hất nước đủ thứ!
Để con người nuôi Kỳ Tích có vẻ không dễ dàng gì, vừa phải làm cha làm mẹ, còn phải hướng dẫn chim cánh cụt tìm về bản năng~
Cố lên Kỳ Tích, dù quê em ở Nam cực hay là sinh ra ở Đông Hải, thì cũng không thể không biết bơi được!
…
Một con cánh cụt hoàng đế lại không thích hạ thủy, đề tài này rất gây hứng thú với mọi người. Rất nhiều người biết cánh cụt là loài chim bơi nhanh nhất, lặn sâu nhất, chim cánh cụt không thích nước, lại sợ đến như vậy, thật khiến người ta cảm thấy buồn cười.
Càng về sau càng có nhiều người động viên Kỳ Tích cố lên, dù sao thì họ cũng coi như được chứng kiến hành trình Kỳ Tích từ khi mới chào đời đến bây giờ, lại thấy một chuyện rất thú vị như vậy: Chứng kiến cảnh chim cánh cụt hoàng đế ghét nước học bơi.
Mỗi ngày Tiểu Tô đều quay lại cảnh Kỳ Tích học tập, đăng lên mạng. Đề tài này rất được ủng hộ, chú chim cánh cụt béo ục ịch vì đứng không vững mà cứ lật đà lật đật, trước đây nhật ký hằng ngày của Kỳ Tích được rất nhiều người đón xem, lần này lại càng đông đảo hơn nữa.
Nước trong chậu càng ngày càng nhiều, Kỳ Tích ở bên trong cũng càng ngày càng ấm ức.
Để bản thân không bị ướt nước, Đoàn Giai Trạch phải tốn rất nhiều thời gian để động viên Kỳ Tích, để khi bé xuống nước không kích động như vậy, cũng tránh tạo thành bóng ma trong lòng bé.
Trước khi xuống nước anh cho bé ăn rất nhiều tôm, lại ôm vào lòng vỗ về, nâng má lên xoa xoa, cầm cái cánh vuốt vuốt.. Cứ như vậy từ mười phút đến nửa giờ, sau đó mới lưu luyến không rời mà xuống nước, đợi dăm mười phút lại kêu chít chít muốn đi ra.
Sau đó lại phải cho ăn nhiều tôm hoặc cá, rồi vỗ về một hồi, mới xem như xong việc.
Đoàn Giai Trạch nói là: Xuống nước mười phút, sạc điện hai giờ.
Mỗi lần Tiểu Tô nhìn chú chim cánh cụt moe như vậy, trái tim như nhũn ra. Trên weibo mọi người điên cuồng chia sẻ giới thiệu về chim cánh cụt hoàng đế, sao lại đáng yêu như vậy chứ? Trước khi xuống nước còn phải làm nũng để ba ba ôm ấp, bộ lông vừa mềm lại vừa dày được vườn trưởng xoa vuốt trông thật sự rất thích, cảm giác rất tốt!
Sau mấy ngày thích ứng với chậu nước, cảm giác như ngâm nước tắm bình thường, mới xem như kết thúc quá trình phổ cập trước khi học bơi, có thể chính thức đưa bé vào hồ bơi.
Đây mới thực sự là vất vả, Đoàn Giai Trạch cũng phải ngâm trong nước, đỡ Kỳ Tích nổi trên mặt nước, để bé tập dùng cánh của mình. Tuy rằng ở trên cạn không có tác dụng gì, nhưng khi xuống nước, hai cái cánh này rất đắc lực.
Lượng vận động mỗi ngày tăng lên, mỗi lần trước khi Kỳ Tích xuống nước đều cúi đầu, dựa vào đùi Đoàn Giai Trạch, bộ dạng không thể yêu thương cái cuộc đời này.
Trên thực tế, thông qua tiếp xúc trong nước, Đoàn Giai Trạch biết cái cánh này có lực rất lớn, chắc chắn là một cánh bơi đắc lực, chỉ là con nhỏ không chịu học.
“Đừng kêu chít chít nữa, không học được chẳng lẽ sau này ba phải giúp con tìm vợ, dạy con của con bơi? Nếu con không cẩn thận rơi xuống nước thì sao đây?” Đoàn Giai Trạch cúi đầu nói.
Kỳ Tích vẫn giữ bộ dạng mệt muốn chết, rất có lỗi với cơ thể lớn hơn các bạn đồng trang lứa một cỡ, bé chim này có cái bụng bự đến mức muốn dài che cả chân.
Nghĩ thôi cũng biết, với thể lực của Kỳ Tích, chắc chắn không thể mệt đến như vậy được.
Đợi cánh chèo nước quen rồi, Đoàn Giai Trạch còn cùng nó đồng thời lặn xuống nước, dùng cách làm khen thưởng. Khi ngậm bóng từ dưới nước lên, sẽ thưởng cho nó một con cá nhỏ.
Cứ như vậy, lặp lại một lúc, Kỳ Tích cũng ăn no, Đoàn Giai Trạch lại vuốt ve nó, kết thúc một ngày huấn luyện.
Kỳ Tích vẫn không thích nước như cũ, nhưng đã được kí©ɧ ŧɧí©ɧ bản năng, lúc bơi dưới nước cứ như cá bơi vậy. Đoàn Giai Trạch ba thúc bốn mời, mới chịu nhảy xuống nước, nhanh chóng bơi xuống đáy hồ, vẽ ra một quỹ tích bơi.
Học trình như vậy diễn ra hơn nửa tháng, có thể nói thật không dễ dàng gì.
Mà các cư dân mạng thông qua từng bức ảnh, cũng được chứng kiến Kỳ Tích từ ghét nước, đến khắc phục được tâm lý này, từ đạp nước trong chậu, tới lặn dưới nước, cuối cùng có thể bơi được với tốc độ rất nhanh, đều có cảm giác say mê.
“Thật chăm chỉ, chứng kiến một bé chim mập mạp trở thành kiện tướng bơi lội uhuhu,”
“Một chú chim mập mạp, nhìn xuống mỡ của mình mà muốn khóc ròng.”
“Chim cánh cụt Kỳ Tích đúng là không phụ cái tên của mình, sinh ra như kỳ tích, ghét nước như kỳ tích, sau đó lại dốc lòng thành công, đây đúng là một kỳ tích mà!”
“Uhuhu, nếu có huấn luyện viên dốc lòng dạy như vườn trưởng, mị đã biết bơi từ lâu rồi!”
…
..
Đoàn Giai Trạch đẩy cái chân Kỳ Tích đè lên mình ra bên ngoài, Kỳ Tích lui lại mấy bước, té cái rầm.
Đoàn Giai Trạch nhìn thấy buồn cười mà cũng thật cạn lời, anh ngồi xổm xuống xoa xoa đứa bé mập mạp, “Không đau nữa rồi.”
Cánh cụt hoàng đế ngã chổng vó, đây cũng là chuyện thường như cơm bữa, đây cũng là do hình thể của nó quyết định, lúc ở trên đất bằng thì động tác chắc chắn không thể linh hoạt nhanh nhẹn như khi ở dưới nước. Thế nhưng đặt trên người Kỳ Tích, đây không phải chuyện gì to tát cả, bằng không nó đã chẳng làm nũng rồi.
Với độ tuổi của Kỳ Tích bây giờ, đã không hợp ở bên Đoàn Giai Trạch và Lục Áp nữa. Tuy rằng căn cứ theo tình huống hiện tại, một thân lông chim của nó không thể chống lại cái lạnh dưới 0 độ, càng bởi vì tiếp thu quá nhiều linh khí mà khi ở trong nhiệt độ thường không có gì khó chịu cả.
Nhưng mà đây không phải lý do để nó không di chuyển ra ngoài, nếu không chuyển tới khu cực địa thì sẽ lộ mất, chim cánh cụt tầm tuổi này, đổi lại ở vườn thú khác, đã đưa tới hoàn cảnh ít nhất dưới -20 độ rồi.
Bởi vậy nên, hôm nay Đoàn Giai Trạch đổi phòng ngủ cho Kỳ Tích, nhưng lại gặp một chút phiền toái nho nhỏ.
Đoàn Giai Trạch mặc áo khoác dày cộp, đưa Kỳ Tích tới buồng trong khu triển lãm cực địa, anh lui ra ngoài, Kỳ Tích liền bước từng bước theo sau, không để anh đi một mình.
Thấy không có ai bên cạnh, Đoàn Giai Trạch ngồi xổm xuống nói: “Con trai à, một mình con hưởng cả phòng lạnh, có gì không tốt đâu, giữ giá cho ba con nào.”
Khu cực địa còn chưa mở ra, bây giờ chỉ có mình Kỳ Tích, khoảng thời gian này mọi phục vụ cũng chỉ xoay quanh một mình nó, còn xa hoa sung sướиɠ hơn ba nó nhiều.
Kỳ Tích đã cao tới đầu gối Đoàn Giai Trạch, sau khi cánh cụt hoàng đế trưởng thành có thể cao 1m2, nó ngước đầu nhìn Đoàn Giai Trạch bằng đôi mắt đen nhánh đầy đáng thương, tỏ ý mình muốn ở trong ký túc xá.
Đoàn Giai Trạch nhìn mà đau lòng, mỗi lần Kỳ Tích nhìn anh như vậy, anh đều có cảm giác tội lỗi. Thế nhưng trải qua quá trình học bơi, Đoàn Giai Trạch đã có sức đề kháng nhất định, anh ôm Kỳ Tích xoa xoa mấy cái, nhẹ giọng an ủi đôi câu.
Kỳ Tích đứng tại chỗ, nhìn Đoàn Giai Trạch đi ra ngoài, phát ra tiếng kêu “Chít chít” tan nát cõi lòng, sau đó ngồi xuống, cái chân duỗi thẳng, cơ thể mập mạp trượt tuồn tuột trên mặt băng phi ra cả mấy mét.
Đoàn Giai Trạch đứng cách cánh cửa nhìn cảnh này: “………”
Con trai anh cũng lắm trò lắm cơ.
..
Vừa ra khỏi khu cực địa Đoàn Giai Trạch liền cảm thấy có gì đó sai sai, bởi vì có rất nhiều du khách cùng chạy về phía trước, bộ dạng thể như muốn đi xem chuyện gì náo nhiệt.
Đoàn Giai Trạch cũng nhanh chân đi theo sau, sau đó tới khuôn viên vườn cũ thì thấy không biết ở đâu ra hơn chục con dê đang ăn cỏ, tất cả đều là dê núi, có lớn có nhỏ, bộ dạng rất nhàn nhã. Các du khách đều đi về phía chúng nó.
Thứ chúng nó ăn không phải cái gì khác, chính là cỏ nhận được từ nhiệm vụ phụ, tháng trước Đoàn Giai Trạch nhờ người ta bới thảm cỏ cũ để gieo xuống.
Loại cỏ này nhìn giống như cỏ hắc mạch, nhưng thấp hơn một chút, cao chưa tới mắt cá chân người, rậm rạp xanh tươi, nhìn vô cùng khả quan. Cũng không biết là giống cỏ gì, các đại thần trong vườn hoàn toàn không biết, mặc dù Cát Quang biết, nhưng không thể truyền đạt chính xác cho anh.
Nhìn sang đàn dê núi, con hình thể to nhất dẫn đầu đàn có đeo một chiếc chuông đồng trên cổ, vừa nhìn đã biết không phải thú hoang, hai cái sừng dài và to, bị bao người đứng xem mà không hề cảnh giác hay có ý định tấn công, dẫn các chú dê núi khác vùi đầu cặm cụi ăn cỏ.
Các du khách vây xem cảnh dê núi gặm cỏ, càng ngày càng đông người tới, bộ dạng ai nấy đều hưng phấn, còn liên tục chụp ảnh. Đoàn Giai Trạch chỉ có thể thầm mừng vì con dê đầu đàn không có tính công kích, bằng không với khoảng cách này rất nguy hiểm.
Đoàn Giai Trạch từng tận mắt chứng kiến cảnh dê núi đánh nhau, lúc hai cái sừng va vào phát ra tiếng vang lớn, khiến người ta nghe mà ê răng, thể như bản thân mình cũng thấy đau vậy.
Đồng thời anh cũng thấy rất khó hiểu, sao những du khách này lại kêu gọi bạn bè tới xem dê núi chứ? Lại còn chụp ảnh nữa, chẳng lẽ họ chưa từng thấy dê núi?
Lúc này, các du khách còn mồm năm miệng mười thảo luận:
“Mọi người nói xem bao giờ vườn thú đưa chúng nó đi?”
“Không biết, cũng không biết nhân viên chăn nuôi đi đâu rồi, còn chưa phát hiện động vật bị xổng nữa..”
“Ôi, rốt cuộc đây là giống dê gì vậy, nhìn chẳng khác gì dê núi bình thường.”
“Không phải châu Phi à? Nghe nói sắp mở khu triển lãm châu Phi, đây chắc là dê châu Phi.”
…
Đoàn Giai Trạch: “……..”
Củ lạc giòn tan, sao anh không biết vườn thú mình nuôi dê? Lại còn dê châu Phi nữa, đây vốn là dê núi bình thường mà. Chắc là nhân lúc người ở quầy soát vé không chú ý mà chạy vào vườn thú.
Nếu nói nguyên nhân, Đoàn Giai Trạch nhìn chỗ cỏ này một chút, không nói gì, có lẽ đây chính là nguyên nhân.
Cuối cùng Đoàn Giai Trạch cũng coi như biết vì sao các du khách lại vội vã tới đây xem cảnh dê núi ăn cỏ bình thường như vậy, hóa ra là có người hiểu lầm rằng những con vật này lén chạy ra ngoài, “tam nhân thành hổ”, thu hút một làn sóng người tới xem.
(Tam nhân thành hổ: Ba người nói có cọp, thiên hạ cũng tin có cọp thật.)
Lúc bấy giờ, Đoàn Giai Trạch thấy mấy nhân viên cũng chạy tới.
Họ nhận được thông báo của du khách, nói ở đây có động vật lén chạy ra, nhất thời vã mồ hôi lạnh, đây là chuyện xưa nay chưa từng xảy ra, nên vội vã chạy tới.
Trông thấy đám dê núi trước mặt, các nhân viên cũng dở khóc dở cười giống như Đoàn Giai Trạch.
Đoàn Giai Trạch chào hỏi họ một chút, nói với các du khách: “Mọi người à, đây không phải động vật vườn thú chúng tôi nuôi, chắc là dê nhà gần đây nuôi lẻn vào..”
Nói tới đây, các du khách đều ồ lên một tiếng thất vọng.
Đoàn Giai Trạch: “………”
Quần chúng vây xem được tản đi rồi, nhưng không thể nào sơ tán đàn dê đi được, bọn họ thử đuổi dê ra ngoài, nhưng hết cách rồi, những con dê này muốn ở lại đây ăn cỏ, không đuổi đi được.
Nhân viên nói rằng: “Vườn trưởng à, báo cảnh sát đi! Xem nhà ai mất dê!”
“Báo cảnh sát thì không biết bao giờ chủ nhân mới tìm tới..” Đoàn Giai Trạch nói, “Xung quanh có mấy thôn dân nuôi dê, đều thả rông, thả lên núi ăn cỏ một ngày, buổi tối chưa chắc đã về, có lẽ mấy ngày nữa mới phát hiện ra mất dê. Hay là vào trong thôn hỏi thăm đi.”
Đoàn Giai Trạch giao thiệp nhiều với dân làng bên, đương nhiên biết những chuyện này. Mấy con dê này tới đây, chỉ e cũng phải tốn thời gian tới.
Để kết thúc triệt để chuyện này, Đoàn Giai Trạch không thể làm gì hơn là chụp bức ảnh dê, gửi tới điện thoại của bí thư thôn, nhờ họ hỏi thăm một chút, xem là dê nhà ai, mau tới nhận.
Thôn dân nuôi dê vui vẻ chạy tới, còn tốn nửa ngày mới có thể đưa dê ra ngoài, móng dê chỉ chiếu điều cào cái hố dưới đất, khiến thôn dân cũng rất buồn bực, “Vườn trưởng, cỏ chỗ cậu có chất gây nghiện à? Sao chúng nó ăn say sưa thế?”
Đoàn Giai Trạch cười ngượng hai tiếng, cũng không hề đề phòng. Không ngờ khoảng cách xa như vậy, dê núi cũng có thể lần theo dấu vết mà tới đây, quả nhiên sức hấp dẫn của đồ ăn không thể chối từ.
Đưa đám dê này về vẫn chưa xong chuyện.
Bởi vì Linh Hữu cỏ thơm nước sạch, sau đó, dê và trâu của cư dân trong thôn rất thích trèo non lội suối tới Linh Hữu, ăn ít cỏ thơm.
Mò vào thì thôi, các nhân viên không ở trung tâm phục vụ du khách có nhìn thấy cũng không ngăn cản được, sao có thể cản được? Làm thêm thanh bảo vệ dù có ngăn được con lớn cũng không cản được con bé.
Cho nên họ trông thấy cảnh dê bò bước từng bước tới, đành phải bất đắc dĩ gọi điện báo cáo.
Mới đầu các thôn dân còn hoảng hốt, thấy khó xử, sau đó mất cảm giác, họ cũng không ngăn cản được, cứ phải tới Linh Hữu hết chuyến này tới chuyến khác dắt dê bò về. Cũng may mà vào đây dắt dê bò về không thu vé vào cửa.
Đây cũng là một trong những câu chuyện thú vị ở Linh Hữu, “Chim sẻ lưu manh” và “Dê bò nhà ai” cùng trở thành một trong những cảnh động vật ngoại lai nằm ngoài biên chế của Linh Hữu.