Bên Trái

Chương 9: Sống chung

Lại bị té xỉu, Trì Duẫn cười khổ từ khi nào mà cơ thể anh đã yếu đến này nhỉ? Mở bừng hai mắt, cảnh tượng trước mắt vô cùng xa lạ, phong cách lại quá ư quen thuộc. Anh biết, nơi này thuộc về Tiết Trích Dạ, phong cách mạnh mẽ nhường này không phải ai cũng thích.

"Cậu tỉnh rồi." Vẫn một câu lạnh lùng, Trì Duẫn cũng quá quen, nhàn nhạt "ừm" một tiếng coi như câu trả lời.

"Đây là một nơi khác của tôi, sau này cậu cứ ở đây đi. Và đừng quên, chuyện cậu đã đồng ý!" Tiết Trích Dạ không nhìn Trì Duẫn, chỉ lạnh lùng thản nhiên nói, không rõ yêu hay ghét.

Trì Duẫn gật gật đầu, nhìn Tiết Trích Dạ đầy cảnh giác.

"Em có thể làm việc ở bên anh, nhưng em không thể ở đây." Trì Duẫn nói, cực kì cứng rắn.

"Không ở đây thì tôi làm sao biết ngoài thời gian làm việc, liệu cậu có đi gặp "A Vẫn" của cậu hay không?" Tiết Trích Dạ nhìn chăm chú Trì Duẫn, ánh mắt mang theo tia nghiền ngẫm.

"Điều này quan trọng lắm sao?" Trì Duẫn hỏi lại, trong đôi mắt hiện ra tia quyết tuyệt.

"Đương nhiên quan trọng rồi! Mỗi hành động của cậu đều liên quan đến danh dự của Tiểu Mặc! Cậu thử nói xem có quan trọng hay không?" Tiết Trích Dạ cười khẽ, nghiêng người vừa hay để lộ đường nét tinh xảo của cái cằm hoàn mĩ.

"Quan trọng với anh, còn với em.....căn, bản, không, hề, quan, trọng!" Trì Duẫn chưa bao giờ đối chọi Tiết Trích Dạ, anh của bây giờ chỉ là một người có trái tim chết dần chết mòn nên nào cần điều gì nữa đâu, Trì Duẫn anh chỉ muốn chạy trốn Trì gia, chạy trốn khỏi cái l*иg của Tiết Trích Dạ.

Từng câu từng chữ kia làm Tiết Trích Dạ nhất thời hoảng hốt, từ trước đến nay Trì Duẫn chưa bao giờ dám nói những lời vậy với hắn, mà chỉ nhát gan dịu dàng đối xử với hắn.

"Anh đang ghen?" Trì Duẫn cũng không rõ phương pháp liệu có được không, nhưng vẫn đành phải mặt dày thử một phen.

"Nực cười, tôi mà ghen ư? Cậu không biết lượng sức mình à!"

"Vậy thì thả em đi đi! Anh bắt em ở nhà cũng được, lắp camera trong nhà cũng được! Anh làm gì cũng được, chỉ có điều em tuyệt đối sẽ không ở đây!" Trì Duẫn gần như gầm lên, chốn này làm anh nghĩ đến một thành ngữ —— "Kim ốc tàng kiều", nhưng mà bản thân anh đâu phải nàng "Kiều", đâu cần Tiết Trích Dạ dùng nhà vàng cất giữ làm chi. Tình trạng này càng giống với tình nhân không thể gặp mặt, cùng chia sẻ một người đàn ông với Trì Mặc.

Trì Duẫn anh không thể khốn nạn đến nỗi, cùng yêu chung một người với em trai mình được!

Tiết Trích Dạ cắn răng, mặc dù trong lòng cảm thấy bất thường song vẫn đồng ý.

"Được, cậu thích đi đâu thì cứ đến chỗ đó đi! Nhưng nên nhớ, cậu tuyệt đối trốn không thoát được lòng bàn tay tôi đâu!" Tiết Trích Dạ uy hϊếp, sau đó căm giận tiêu sái rời khỏi căn phòng.

Trì Duẫn thở dài một hơi, khí thế ban nãy chỉ là lừa người mà thôi, anh thở phì phò, mồ hôi thấm ướt lòng bàn tay, dính dính khó chịu. Lần cãi nhau với Tiết Trích Dạ này đã hao hết tất cả dũng khí của anh, may mắn là, anh đã thắng.

Trì Duẫn chậm rãi đứng dậy, rời khỏi căn phòng lạnh băng này như đang chạy trốn. Tiết Trích Dạ cần gì cứ chấp nhất với anh, suy cho cùng anh chỉ là cái người hạ tiện mặt dày mày dặn từng muốn lên giường của hắn mà thôi.

Tiết Trích Dạ hơi bực bội ngồi trong thư phòng, nhìn tấm ảnh chụp chung hồi thiếu niên cùng Trì Mặc, những thứ đồ này đã được hắn đặt trên bàn suốt mười mấy năm, không hề bỏ đi. Còn bây giờ, khi nhìn tấm hình đó trong lòng hắn chẳng có lấy một tia rung động, mà chỉ tràn ngập ánh mắt quyết tuyệt của Trì Duẫn.

Cậu ta làm vậy như muốn chạy thoát khỏi hắn........

Đây là lần duy nhất Trì Duẫn kháng cự hắn, cái người không có liêm sỉ muốn trèo lên giường của hắn của ngày trước, bây giờ lại vội vàng muốn thoát khỏi hắn. Tiết Trích Dạ chưa bao giờ có cảm giác thất bại, hắn là loại người muốn gì dạng người đều có dạng người ấy cơ mà? Cần lựa ba chọn bốn với Trì Duẫn làm gì?

Xúc cảm lạnh lẽo trong tay kéo thần trí Tiết Trích Dạ trở về, bấy giờ hắn mới phát hiện mình vậy mà cầm bức ảnh Trì Mặc và đang nghĩ đến chuyện của Trì Duẫn.

Có chút nản lòng lấy điện thoại gọi cho Trì Mặc, đầu bên kia vang lên giọng nói thanh thoát lạnh lùng.

"Xin chào, số điện thoại bạn đang gọi hiện đã khóa máy, xin chuyển sang hộp thư thoại...."

Tiết Trích Dạ gác máy, nằm ở trên giường không nhịn được nhớ đến lần cuồng loạn trong văn phòng trong hôm nay, cơ thể trắng trẻo nhỏ bé giãy dụa vặn vẹo dưới thân mình, thế mà có một sự gợi cảm không thể ngờ được, cơ thể gầy gò dễ dàng khơi gợi du͙© vọиɠ làm nhục, chà đạp của hắn.

Hiện tại hắn phải chờ đợi, chờ đến ngày mai sẽ gặp được Trì Duẫn....

***

Trì Duẫn không có nuốt lời, hôm sau đúng giờ đến Tiết thị báo danh. Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng giản đơn, không có comple hay thắt cà vạt, cổ áo hơi mở rộng lộ ra một phần xương quai xanh, làm ánh mắt Tiết Trích Dạ không rời được....

Khoảnh cách gần như vậy, gần đến nỗi có thể trông thấy rõ làn da trên cổ Trì Duẫn, Tiết Trích Dạ có cảm giác bị mê hoặc.

"Tổng tài, tài liệu đã chuẩn bị xong, có thể bắt đầu hội nghị được rồi ạ." Trì Duẫn thái độ nghiêm túc giải quyết công việc, ánh mắt chưa bao giờ rơi trên người Tiết Trích Dạ.

Vừa mới vào công ty đã được Tiết Trích Dạ chỉ đích danh làm trợ lý tổng tài, không nghĩ cũng biết sẽ rước biết bao thị phi. Tiết Trích Dạ vì khống chế anh, không, nói đúng hơn là vì bảo vệ Trì Mặc, mà vứt tất cả áp lực của cả công ty lên người anh. Xem ra Trì Mặc thực sự rất quan trọng.

Trì Duẫn cười khổ, trước nay anh luôn là người chân thật nghiêm túc. Hơn nữa, so với Soul khá ồn ã, thì anh thực sự thích cuộc sống như thế này hơn.

"Hội nghị chuẩn bị bắt đầu." Tiết Trích Dạ khó khăn rời tầm mắt, đứng dậy hướng đến phòng họp. Trì Duẫn theo phía sau hắn, thần sắc bình tĩnh.

Anh không muốn sống như vậy nữa, Tiết Trích luôn có sức hút trí mạng với anh. Nhưng mà, ánh mắt của anh, nhất định không bao giờ đáp lại.

Tình yêu không thể có được, và anh đâu còn sức lực để kiên trì nữa.

Khẽ khàng xoa ngực trái, nơi đó có nhịp đập trái tim, nơi đó mãi mãi có vị trí của Tiết Trích Dạ, cho nên sẽ vĩnh viễn có cảm giác đau đớn quặn lòng. Chỉ là, đến cả vị trí bên trái của trái tim của Tiết Trích Dạ, cũng chưa bao giờ thuộc về anh.

Suốt cả hội nghị Trì Duẫn đều không có tinh thần, chỉ máy móc ghi chép kế hoạch làm việc của các bộ phận. Anh ngoài những lúc làʍ t̠ìиɦ, thì chưa bao giờ gần kề hắn như bây giờ, Trì Duẫn có chút mất tự nhiên, đành phải xê dịch vị trí.

Từng hành vi cử chỉ của Trì Duẫn đều rơi vào mắt Tiết Trích Dạ, mặt hắn sầm sì. Song không tiện phát tác ở đây, nên đành phải đưa tay khoác lên lưng ghế của anh, hạn chế hành vi của Trì Duẫn.

Hành vi này nhìn như lơ đãng, nhưng lại làm Trì Duẫn đứng ngồi không yên, cực kì không thoải mái. Hơi hơi khó hiểu liếc nhìn Tiết Trích Dạ, cũng không dám nhìn thẳng đôi mắt ưng đen huyền của hắn.

Trì Duẫn cuống quýt rời tầm mắt, chuyên tâm ghi chép nội dung cuộc họp, ý đồ xem nhẹ ánh mắt như muốn ăn thịt người của hắn.

Tiết Trích Dạ vừa nghe báo cáo chi nhánh vừa nhìn Trì Duẫn đang cúi đầu điên cuồng ghi chép, trong lòng không khỏi cảm thấy thỏa mãn. Cái lưng cong cong kia, cơ thể gần như nằm bò xuống bàn khiến hắn không thể không chú ý. Hắn, cứ thế ngắm nhìn Trì Duẫn đang ngây ngốc tại đó.