Thương Tang Tri Cẩm Hoa

Chương 12

Đến buổi chiều, Bích Lạc chuẩn bị

thắp đèn, Mục Tử Thạch ngồi ngay ngắn ở bàn học chép sách ____ bởi vì người quá nhỏ, nên bàn bình thường hắn ngồi không tới, Tế Dư Phái cố ý phân phó người làm cái bàn vừa vặn cùng ghế dựa thấp cho hắn, Bích Lạc suốt đêm may một miếng đệm lót gấm, miễn cho hắn ngồi lâu sẽ đau.

Bích Lạc một bên lột hạt thông, vò nhẹ vỏ hạt bóc ra để vào chén

sứ nhỏ, lưu lại cho Mục Tử Thạch làm đồ ăn vặt, thỉnh thoảng đứng dậy nhẹ nhàng cắt bỏ tim đèn, vì hắn bưng đến chén chè bát bảo.

Noãn các một mảnh im lặng,

Mục Tử Thạch một khi ôn bài tập viết, liền tập trung tinh thần, hết sức chuyên chú, ngay cả Tề Dư Phái lặng lẽ đi vào cũng hoàn toàn không có phát giác.

Bích Lạc đứng dậy hành lễ,

Tề Dư Phái đưa ngón lên miệng, ý bảo nàng không cần lên tiếng.

Tề Dư Phái giờ mùi (3h – 5h chiều) đến Trì Bình cung phụ tá bên người Tề Cẩn nghe báo cáo và giúp hắn quyết định chính sự, Tề Cẩn một bên phê duyệt tấu chương xử lý văn kiện, một bên chỉ điểm hỏi ý, vài

chuyện không quá khó lo liệu sẽ để hắn tự mình xử trí.

Thẳng đến giờ dậu tam khắc (7h45 tối), Tề Dư Phái rời khỏi Trì Bình cung, chợt

nghe nói

Mục Tử Thạch hôm nay bị Ô Thế Quế đánh, nghĩ nghĩ không an tâm, định là đi đến Lưỡng Nghi cung, lại rẽ hướng tới nhìn

Mục Tử Thạch trước.

Đi đến sau lưng

Mục Tử Thạch, thấy hắn căn bản chỉ lo chép bài không mảy may hay biết

gì cả, nâng cao cổ tay từng chữ viết xuống, bút pháp như huyền châm thủy lộ, bàn tay nhỏ bé nắm chặt bút liều chết không buông, trái lại có chút thương tiếc.

Tề Dư Phái xem hồi lâu, thấy cổ tay hắn khẽ run, dường như đã mệt mỏi không chịu nổi, lập tức nở nụ cười, nhẹ giọng nói: “Ngươi như vậy không được.”

Dứt lời từ phía sau, bàn tay cầm lấy tay hắn,

Mục Tử Thạch ngoảnh đầu lại nhìn hắn, không khỏi vừa mừng vừa lo: “Điện hạ!”

Tề Dư Phái nói: “Ngươi cầm bút quá chặt, như thế cố sức mà không thông… Ngón tay phải mềm, bàn tay phải vững, bút phải thẳng, làm cho trái phải ý niệm trước sau đó hạ bút.”

Nói xong ngón tay đẩy đẩy lòng bàn tay hắn, ôn nhu nói: “Hiểu được không?”

Mục Tử Thạch gật đầu, nghe lời làm theo, thay đổi cách vận dụng ngòi bút, quả nhiên thư sướиɠ hơn rất nhiều,

Tề Dư Phái cầm tay hắn nhìn trang giấy đầy ắp chữ, nói: “Hình thức kết cấu tạo thành tự, mỗi hàng lối đều gắn bó chặt chẽ, người còn phải tốn nhiều công sức… Ngày

khác nhượng Ô tiên sinh chỉ dạy ngươi, hắn nhưng là đương thế bậc thầy về thư họa.”

Mục Tử Thạch bắt đầu viết tiếp, vui mừng phấn khởi nói: “Ô tiên sinh nếu đồng ý dạy, thì còn gì bằng!”

Tề Dư Phái thấy hắn nhắc đến Ô Thế Quế cũng không có dị trạng, liền

cười hỏi: “Ngươi nhiều ngày ở thư phòng, cảm thấy Ô tiên sinh là người thế nào?”

Mục Tử Thạch nói: “Tiên sinh vô cùng tốt, học vấn lại thâm sâu như trời biển.”

Tề Dư Phái ân một tiếng, mang theo vài phần trêu tức: “Ngươi bị đánh lòng bàn tay, không ghi hận hắn?”

Mục Tử Thạch chẳng cần suy nghĩ nói: “Tiên sinh hôm nay đánh ta một gậy, Tử Thạch cam tâm tình nguyện. Thứ nhất Ô tiên sinh là thật tâm dạy bảo, thứ hai là do ta sai trước, nhưng hắn chỉ có thể đánh ta một lần này thôi, ta về sau tuyệt không để Ô tiên sinh tìm ra lý do để đánh ta nữa, vừa không tái bị đánh, ta cần gì ghi hận hắn?”

Tề Dư Phái cười đến ý vị thâm trường: “Nói như thế, nếu hắn tái đánh ngươi, ngươi sẽ ghi hận?”

Mục Tử Thạch ngẩn người, sắc mặt đột biến, xưa nay triều đình dân gian đều coi trọng tôn sư trọng đạo, tiên sinh đánh chửi đệ tử, giống như cha mắng con vậy, là lẽ thường phải làm, đệ tử dám mang lòng bất mãn, đó là tru tâm đại sai lầm, nếu còn có lời ngỗ nghịch chống đối, sẽ càng bị thế nhân chỉ trích dơ bẩn như giày rách đáng vứt đi.

Suy nghĩ đến đây, vội muốn thề thốt phủ nhận, rồi lại không muốn đối Tề Dư Phái nói dối, hắn lòng dạ thâm sâu, xác thực không chấp nhận được Ô Thế Quế tái đánh mình dù chỉ một lần.

Trên thực tế, từ lúc rời khỏi biệt viện Mục gia,

Mục Tử Thạch đã

âm thầm thề, thà rằng bản thân chết yểu, cũng tuyệt đối không cần bị người đánh chửi nhục mạ. Nếu trên trời ngày nào còn chút

mây xanh, hắn sẽ không bỏ qua cho những kẻ từng ác ý khi dễ mình.

Tề Dư Phái nhìn

Mục Tử Thạch cắn môi, vẻ mặt ngoan độc quật cường, trong lòng chẳng những không có chút nào phản cảm, ngược lại thập phần hợp ý tỉnh táo cùng thương tiếc, lẳng lặng nhìn ánh mắt hắn, trầm giọng nói: “Tử Thạch, ở trước mặt ta ngươi không cần sợ hãi hay giấu giếm… Ngươi vô luận như thế nào, ta đều thực thích.”

Mục Tử Thạch chớp chớp ánh mắt trong suốt, có điểm lưỡng lự, cuối cùng cực nghĩ muốn tin tưởng: “Điện hạ, ngươi không gạt ta?”

Tề Dư Phái nhớ lại lần đầu gặp hắn, hắn cũng nghẹn ngào hỏi: “Ngươi không gạt ta?”, không khỏi cười khổ: “Vì cái gì luôn nghi ngờ ta sẽ gạt ngươi a?”

Mục Tử Thạch do dự: “Có thể nói sao?”

“Đương nhiên có thể, Tử Thạch muốn cùng ta nói cái gì liền nói cái đó… Ngươi cùng Tề Vô Thương không phải chính là như thế sao?” Khi phun ra ba chữ

Tề Vô Thương, trong thanh âm

Tề Dư Phái hơi lộ vẻ

ghen tỵ.

Mục Tử Thạch suy nghĩ một lát, rồi ngưỡng mặt lên, nét cười trong veo giống như pha lẫn

đường phèn: “Bởi vì Thái tử

nhìn sẽ hội gạt người, còn Thế tử nhìn rất ngốc.”

Tề Dư Phái giật mình, theo quán tính cầm điển tịch sách luận lật xem, yên lặng không biết nói gì cho

phải, sau một lúc lâu thấp giọng khụ một tiếng: “Ngươi tiếp tục viết chữ.”

Bích Lạc nghiêm trang

đứng trước cửa noãn các cung tiễn Thái tử trở về, sau đó nhỏ giọng hỏi: “Công tử cùng điện hạ nói cái gì? Như thế nào điện hạ cười vui vẻ như vậy?”

Mục Tử Thạch chưa từng biết đánh cược, hơi có chút lo sợ, vội hỏi: “Thật sự? Hắn là cười rời đi?”

Bích Lạc gật đầu: “Thật là hiếm thấy, Thái tử điện hạ tuy rằng trước nay ôn hòa, nhưng cũng vô cùng nghiêm trang… Có thể thấy được hẳn là trong lòng rất cao hứng.”

Mục Tử Thạch yên tâm, cắn đầu bút cười, nhất thời tỉnh ngộ cảm thấy thú vị, lại phát hiện miệng vừa đắng vừa lạnh, kia đúng là cắn một miệng đầy mực.

Bích Lạc bật cười, vôi lấy nước ấm cho hắn súc miệng, hắn lại bướng bỉnh, thừa dịp

Bích Lạc khom lưng

lau mực nước trên môi mình, nhanh chóng cầm lấy bút vẽ con rùa trên mặt nàng, ha ha cười to thanh âm giòn vang.

Bích Lạc vừa tức vừa cười, hơn một tháng ngắn ngủi, phát hiện hắn so với ngày đầu tiến cung đã hoàn toàn bất đồng, tay chân mặc dù vẫn còn gầy, nhưng gương mặt đã hồng nhuận viên viên, cởi bỏ sự trầm mặc rụt rè dè chừng, trở thành một hài đồng đáng yêu, thần thái tự nhiên sinh động.

Thừa dịp xung quanh không có người, một phen ôm

mặt hắn mà nhào nặn,

Mục Tử Thạch cười hì hì tùy ý nàng sờ mặt bóp má, dù sao bàn tay

Bích Lạc mềm mại mà ấm áp, bị chà đạp nhưng một chút cũng không đau.

Xế chiều, Tề Cẩn theo lệ ở Trì Bình cung phê duyệt tấu chương, sau khi đuổi đi Hạ bộ thượng thư, vừa quay đầu thấy sắc mặt Tề Dư Phái không tốt chao đảo ngồi thẳng, vội truyền thái y

viện chính Tôn Hạc Lâm đến bắt mạch.

Tôn viện chính tuổi cao râu bạc tiên phong đạo cốt, tới

cực nhanh, dáng đi vù vù như tên bay, tiểu dược đồng ôm hòm thuốc đi phía sau chạy đến hai chân run run, tâm

nói ông nội không phải lão đầu ni, rõ ràng là lão thỏ mà!

Tôn viện chính thường ngày có thói quen chơi chim cảnh, năm nay đã sáu mươi tuổi nhưng hạc phát đồng nhan (tóc bạc mặt hồng hào), đến liền thi lễ. hơi thở chưa từng loạn, chậm rãi thong thả tứ chẩn (nhìn, nghe, hỏi, sờ) _______ hắn lúc này không vội, ước chừng non nửa canh giờ, mới trả lời: “Thái tử gần đây lao tâm khổ trí quá mức, cảm thấy

mất ngủ nhiều mộng mệt mỏi không chút sức lực, nguyên là dinh dưỡng không đầy đủ máu huyết kinh mạch không lưu thông, lại thêm thời tiết chuyển lạnh cảm nhiễm phong hàn, cũng may không có gì trở ngại, nghỉ ngơi mấy ngày uống dược, dùng dược thiện tẩm bổ là tốt rồi.”

Tề Cẩn thở ra một hơi, sợ nhất là đứa con trai này sinh bệnh, Tề Dư Phái từ khi còn trong bụng mẹ đã yếu, may mắn hoàng hậu Lạc thị hiểu biết y thuật, trước ba tuổi hầu như đều tự mình chăm sóc, những khi hắn bệnh nặng Lạc thị suốt đêm không ngủ cũng là chuyện bình thường, vất vả qua mười tuổi nhìn đã tốt lên nhiều, nhưng mỗi ngày chưa thể ngừng việc uống dược.

Giờ phút này nghe Tôn viện chính nói như vậy, Tề Cẩn cảm thấy hơi an tâm, bất tri bất giác trên người đã

chảy một tầng mồ hôi lạnh: “Ngươi trở về Đông cung nghỉ ngơi đi, trước khi đến lễ mừng năm mới không cần đến cùng ta xử lí chính vụ… Ngày tết nhiều việc rắc rối, ta cũng không thể trông nom chỉ bảo ngươi nhiều, liền ở trong phòng đọc sách điều dưỡng thân mình, ngược lại sẽ thỏa đáng hơn.”

Tề Dư Phái đỡ trán, cười biện giải: “Nhi thần cảm thấy chính mình rất khỏe, đêm nay sớm đi ngủ, sẽ không gây ảnh hưởng

ngày mai phụ hoàng sai phái, phụ hoàng thức khuya dậy sớm cần mẫn lo lắng mọi việc cầu thiên hạ thịnh an, nhi thần có thể nào lười biếng? Hơn nữa lần trước phụ hoàng bảo nhi thần nghiền ngẫm sổ sách thu ngân của Hộ bộ, nhi thần còn chưa xem xong

đâu.”

Tôn viện chính viết xong đơn thuốc như rồng bay phượng múa, thản nhiên nói: “Điện hạ cảm thấy rất khỏe sao? Kia chẳng lẽ vi thần mắt mờ không dùng được nữa, ngay cả tiểu bệnh của chẩn sai rồi?”

Tề Dư Phái nhất thời ngậm miệng, Tôn viện chính này tuổi tuy lớn nhưng tính tình không nhỏ, hận nhất bệnh nhân không nghe lời đại phu, y thuật cao siêu hoàn mỹ mấy lần đoạt được người sắp chết từ tay Diêm La vương trở về, chức vị Thái y viện Viện chính đã ngồi vững vàng ba mươi năm, chưa từng chẩn sai

một ai, chưa từng nói bậy một câu, trong cung trên dưới đều cực kỳ kính trọng, ngày đó Lạc thị hoài thai Tề Dư Phái cửu tử nhất sinh, nếu không có vị Tôn viện chính này, Tề Dư Phái chỉ sợ xếp số thứ tự

cũng không cần, liền trực tiếp tiến vào hoàng lăng, bởi vậy dựa vào đoạn nhân tình ngày ấy, cũng không thể thẳng thắn đem lão nhân gia đuổi trở về, chỉ hướng Tề Cẩn làm mặt khổ, nói: “Không không, viện chính nói cái gì, ta nghe cái đó a.”

Tôn viện chính lúc này mới miễn cưỡng hài lòng: “Hoàng thượng vừa rồi nói rất đúng, thân thể điện hạ không khỏe, mùa đông thiếu nước lạnh lẽo, càng phải điều dưỡng khí huyết đúng mực sinh lợi mới tốt.”

Tề Dư Phái đành phải thuận theo, không nghĩ đến vừa trở về Đông cung chủ bộ trình lên thư cầu kiến của Thanh Bình hầu, mở ra nhìn, chữ viết hàng lối độ nghiêng cũng là nhất bút thẳng tắp kiệt xuất, không giống như quán các thể thông thường trong triều đình, thầm nghĩ Thanh Bình hầu này quả nhiên là người không màn

chính trị, nhất ý thanh cao, nói: “Mục Miễn đang ở đâu?”

Chủ bộ bẩm: “Đang chờ đợi trong noãn các Tây phối điện.”

Tề Dư Phái lược cân nhắc, nói: “Ngươi trước gọi Mục Tử Thạch tới, lặng lẽ thôi, đừng kinh động Mục Miễn.”

Khi

Mục Tử Thạch tiến vào, ý cười trong suốt, trong tay đang ôm vải nhung hình lão hồ bó bên ngoài noãn lô.

Tề Dư Phái thấy khuôn mặt hắn bị đông lạnh mà đỏ bừng phấn nộn, cả người ăn mặc xinh đẹp ấm áp, trên đầu còn đội cái mũ nhỏ mới, bên cạnh may một tầng da lông màu sắc sặc sỡ, phía sau rũ xuống những sợi mảnh như đuôi lão hổ, hoạt bát đáng yêu, xem ra Bích Lạc chiếu cố chuyện lặt vặt trong cuộc

sống hàng ngày của hắn

dị thường tỉ mỉ chu đáo, lập tức phân phó tiểu thái giám bên người gọi Hà Bảo Nhi, nói: “Bích Lạc hầu hạ Tử Thạch rất tốt, thưởng nàng ba tháng bổng ngân.”

Bích Lạc ôn như xinh đẹp, Đông cung tất cả mọi người thực thích, nghe Thái tử ban thưởng, Hà Bảo Nhi cũng thay nàng cao hứng, vội nhanh chân đi truyền lời.

Tề Dư Phái đem cung nhân bên người đuổi đi hết, hướng

Mục Tử Thạch vẫy tay: “Lại đây!”

Tề Dư Phái bệnh chống đỡ không được, nửa nằm hé ra mỹ nhân tháp thượng, trên người đắp chăn, mắt hàm thu thủy, cằm nhọn thanh tú, nhìn thật giống một bức tranh.

Mục Tử Thạch

tiến lại gần, vô cớ cảm thấy Thái tử như vậy thật sự gầy yếu đến đáng thương, liền đem noãn lô của mình nhét vào chăn của hắn, lo lắng bồn chồn hỏi: “Điện hạ, ngươi có phải bị bệnh rồi không?”

Tề Dư Phái ân một tiếng, xê dịch vào bên trong, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, cười nói: “Ngươi cũng lên nằm đi, rất ấm.”

Sau buổi trò chuyện chiều hôm đó,

Mục Tử Thạch đối với hắn mất đi vài phần kính sợ, nhiều hơn một chút tự do thân thiết, lúc này cũng không biết là vượt quá bổn phận, cho là thật liền bò lên đoản tháp, không chui vào chăn chỉ ngồi chồm hổm bên người

Tề Dư Phái, nghiêng đầu cẩn thận đoan

túc: “Ngươi hảo hảo ngủ đi, ta thấy mặt ngươi đều xanh… Điện hạ, có phải ngươi đang sốt không?”

Nói xong, đem bàn tay nhỏ bé ở bên ngoài bị đông đến lạnh ngắt dán lên trán

Tề Dư Phái,

Tề Dư Phái bị lạnh khẽ rên rĩ một tiếng, bắt lấy bàn tay hắn phóng vào chăn, nhẹ giọng nói: “Đừng nháo, ta sẽ càng mệt mỏi.”

Mục Tử Thạch lẳng lặng ngồi, một lúc sau mới nằm sắp xuống, dán tại ngực

Tề Dư Phái, cuộn thành một đoàn mềm mại ấm áp,

Tề Dư Phái ngửi thấy mùi mặc (mực) hương thản nhiên trên người hắn, phát hiện song cửa sổ chiếu vào dương quang, vào mùa đông khó có được ánh sáng vàng trong có thể nhìn rõ bụi phấn

li ti như thế.

Không biết qua bao lâu, thời gian giống như mật đường nhàn nhạt

giằng co, cảm thấy yên tĩnh an hòa,

Tề Dư Phái mơ hồ cho là mình đã

ngủ, bên tai lại vang lên tiếng ngáy thư sướиɠ của

Mục Tử Thạch …

Tề Dư Phái bừng tỉnh, dở khóc dở cười nhìn cổ mình bị đè lên, thấy lông mi hắn dày buông xuống, môi có hơi mở ra, quả nhiên

đã thập phần ngủ say.

Trong lòng tính toán,

Mục Tử Thạch sau khi vào Đông cung làm thư đồng, giờ hợi (9h – 11h đêm) đi ngủ, giờ mẹo (5h – 7h sáng) thức dậy, còn nhỏ tuổi mà mỗi ngày đều như thế, tuy rằng chưa từng oán hận nửa câu, nhưng cứ như vậy

mãi, chỉ sợ thương tổn đến căn cơ thân thể, xem ra sau này để hắn sau buổi cơm trưa nghỉ ngơi một chút.

Một tay

Mục Tử Thạch khoác lên vạt áo

Tề Dư Phái,

Tề Dư Phái nhất thời hứng khởi, gẩy gẩy chơi đùa ngón tay tinh tế của hắn, một ngón lại một ngón kéo ra,

phát hiện đúng là như cành liễu non mới mọc mềm mại xòe ra, đột nhiên nghĩ muốn, cho hai ngón tay hắn chạm vào nhau, sau đó buộc thành cái nơ (o_o) _____ lại quên hắn tuy là tiểu hài tử nhưng ngón tay vẫn có xương cốt.

Mục Tử Thạch cho dù là đầu heo, giờ phút này cũng bị gây sức ép đến tỉnh. Hai ngươi bốn mắt nhìn nhau một lát,

Mục Tử Thạch trừng mắt: “Điện hạ, ngươi bài ngón tay của ta làm cái gì?”

Tề Dư Phái đối hắn gần trong gang tấc con ngươi lộ vẻ long lanh trong suốt, vẫn còn đang buồn ngủ, lại kiên cường gắng gượng, hứng thú hỏi: “Tử Thạch, muốn gặp phụ thân ngươi không?”