Thương Tang Tri Cẩm Hoa

Chương 8

Bích Lạc nghe không hiểu, cười duyên nói: “Tiểu công tử nói cái gì?”

Mục Tử Thạch ngẩng đầu nhìn nàng, cười cười: “Không có gì… Ánh mắt tỷ tỷ đã sáp đỏ lên rồi!”

Dứt lời cầm bút nhúng vào mực nước, tiếp theo viết xuống bức tranh: “Lòng trắc ẩn nhân từ, vội vàng chẳng rời xa, tiết nghĩa liêm rơi mất, khốn cảnh phỉ thiệt thòi.”

Hắn tuổi còn nhỏ, ăn được khổ nhưng không chịu nổi nhàm chán. Các tiểu cung nữ đứng một bên nín thở nhìn, im lặng thêm dầu vào đèn, bỏ thêm củi vào ngân sương, chỉ nghe tiếng tiểu thái giám ngoài điện vang lên: “Thế tử điện hạ! Điện hạ chậm một chút, nô tài liền sai người chuẩn bị nước tắm cho điện hạ.”

Nhãn tình

Mục Tử Thạch

sáng lên, đặt bút xuống, Bích Lạc không dám chậm trễ, vội vàng đem bút rửa sạch sẽ, thấm khô hết nước trên bút lông, sau đó nhẹ nhàng treo lên giá.

Tề Vô Thương đẩy cửa vào, mang theo hơi khí lạnh đêm

khuya,

Mục Tử Thạch nhào về phía trước đã thấy trên tay hắn cầm một cái mộc hạp, con ngươi cứng rắn sắc bén, quần áo dính đầy tro bụi, giống như vừa cưỡi ngựa đường xa trở về.

Mục Tử Thạch ôm hai chân hắn, chóp mũi ngửi được một cỗ khói lửa xen lẫn mùi tanh nhàn nhạt của máu, biết mọi chuyện không ngoài dự đoán của mình, trong lòng nhất thời kích động trái tim phanh phanh nhảy loạn, nhưng vẫn trầm tĩnh không để lộ ra, mặt dán vào trường y bụi bặm, đôi mắt một trận xót đau: “Cám ơn ngươi.”

Tề Vô Thương sờ sờ mái tóc đen mềm mại của hắn, ánh mắt chuyển nhu hòa: “Ta đã quên mua mứt quả cho ngươi.”

Mục Tử Thạch chỉ vào mộc hạp, nét cười vô cùng trong trẻo: “Nhưng ngươi tặng ta cái này.”

Khóe miệng

Tề Vô Thương hơi giơ lên: “Ngươi có biết đây là cái gì?”

Mục Tử Thạch nói: “Đoán được một chút”

“Ngươi không sợ?”

“Không sợ…” Trong thanh âm Mục Tử Thạch hàm chứa vài phần cấp bách cùng khẳng định: “Hắn đã chẳng còn có thể đánh ta, đúng không?”

Tề Vô Thương đưa tay “ba” một tiếng mở mộc hạp ra, hai cung nữ đứng bên cạnh mang theo sự tò mò nhìn qua, nhất thời kinh hô, mặt sợ hãi không còn giọt máu, phác thông quỳ xuống: “Điện hạ…”

Trong hạp là đôi tay liền với xương cổ tay, thô ráp già nua, mà

Mục Tử Thạch vô cùng quen thuộc, đúng là của Diêu Đại Đầu, nhịn không được khanh khách cười ra tiếng, tiếng cười lanh lảnh thanh thúy như chuông nhạc rung động trong gió, hai cung nữ cảm nhận sâu sắc được sự sợ hãi quỷ dị, siết chặt quần áo mà run rẩy.

Tề Vô Thương thấy hắn cười mãi không ngừng, khàn giọng chính mình không áp chế xuống được, không khỏi có chút lo lắng, tiến lên một bước đá văng hạp tử, ôm lấy hắn ôn nhu nói: “Xem xong thì vứt đi… Đúng rồi, ngươi sẽ không bị bắt đến địa phương quỷ quái kia nữa, bởi vì ta đã phóng hỏa đem trạch viện đó đốt sạch chẳng còn gì.”

Mục Tử Thạch im lặng gác đầu trên vai hắn, mệt mỏi rã rời, khẽ ừ.

“Đáng tiếc, ngươi không chính mắt nhìn thấy.”

Mục Tử Thạch nói: “Thực đẹp mắt sao?”

Tề Vô Thương tán thưởng: “Ngươi không sợ gặp máu, so với lão Tứ còn cứng cỏi hơn nhiều.”

Ngoài cửa một thanh âm thản nhiên truyền đến: ” Nói ta cái gì vậy, Tam ca?”

Sau vãn thiện Tề Dư Phái cố ý lại đây xem

Mục Tử Thạch.

Vừa vào tới đã nhìn thấy hai tiểu cung nữ quỳ rạp dưới đất lạnh run, không khỏi ngạc nhiên: “Các ngươi nằm sắp úp trên mặt đất làm gì, đều đi ra ngoài đi.”

Hai cung nữ một bên lau nước mắt dìu dắt nhau chạy ra ngoài, Thế tử điện hạ và Mục tiểu công tử thật đáng sợ…

Tề Vô Thương nói: “Ta vừa mới ra ngoại thành đem ác nô kia làm thịt, còn đốt biệt viện của Thanh Bình hầu.”

Còn chưa dứt lời,

Tề Dư Phái thoáng nhìn đôi bàn tay bị chặt gãy kia, sắc mặt lập tức trắng bệch: “Ngươi lớn mật! Coi mạng người như cỏ rác, phóng hỏa đốt nhà, đây là chuyện vương phủ Thế tử ngươi nên làm? Có thể làm?”

Tề Vô Thương biết hắn nhìn không quen máu tươi xương cốt, vội đóng mộc hạp lại, rồi nói: “Làm cũng đã làm, như thế nào mà nên hay không nên?”

Tề Dư Phái thấy hắn hành sự cẩu thả theo cảm tính, nhíu mày: “Ngươi muốn thay

Mục Tử Thạch trút giận, chỉ cần phân phó nô tài trừng phạt mấy roi là được, nếu không thì nói với ta một tiếng, sao có thể lặng lẽ giải quyết như thế, tự mình đi gϊếŧ người phóng hỏa, tàn bạo chẳng kiêng nể ai, ngươi muốn cấp cho ngoại nhân cái nhược điểm sao?”

Đôi mày kiếm Tề Vô Thương nhướng lên: “Ta tự mình làm mới cảm thấy thống khoái.”

Buông Mục Tử Thạch ra, hai tay mạnh mẽ dùng chút lực,

Mục Tử Thạch kinh hô một tiếng, áo choàng cùng lý y (áo trong) đã bị xé toạc: “Ngươi nhìn vết thương sau lưng hắn… Còn có cánh tay, ở đùi…”

Trên da thịt mềm mại như tơ lụa dệt bằng tơ tằm hảo hạng, quả nhiên có vết tích bị đánh đập, đôi chỗ xanh tím ứ máu còn chưa kịp hồi phục, nếu hảo hảo dưỡng

thêm

vài ngày nữa chắc hẳn sẽ nhìn không thấy, chỉ là sau lưng có vết sẹo rộng bằng hai ngón tay, ngang vai dài hơn một thước, nhìn mà ghê người, đoán chừng cho dù dùng dược cũng e

khó có thể lành lại được.

Tề Dư Phái đưa tay chạm vào vết thương trên lưng,

Mục Tử Thạch lâm vào ngơ ngác tùy ý hắn,

Tề Vô Thương lại nói: “Ngươi tại sao lại khóc?”

Nói xong liền dùng ngón tay lau đi nước mắt trên mặt

Mục Tử Thạch, tay hắn dính không ít tro bụi, lập tức đem mặc

Mục Tử Thạch biến thành mặt mèo, hắn nhìn xem một hồi, bật cười, haha chỉ vào sau đó cười to.

Trong lòng

Mục Tử Thạch giống thuốc nổ tìm được ánh lửa, sẽ không… sẽ không bao giờ đau khổ nữa, rồi oa oa khóc rống.

Nhất thời tiếng cười trộn lẫn với tiếng khóc hỗn loạn một mảnh, trước nay Đông cung chưa từng náo nhiệt như thế, bọn cung nữ thái giám canh gác ngoài cửa cũng trở nên ầm ĩ.

Mục Tử Thạch khóc đến kinh thiên động địa, khí thế giống như sông ngòi cuồn cuộn chảy ra biển, có thể nhấn chìm bảy đội quân.

Tề Dư Phái không thể tưởng tượng cổ họng hắn nhỏ nhắn yếu ớt thế mà có thể phóng ra âm thanh lớn như vậy, hung hăng trừng tên đầu sỏ

Tề Vô Thương một cái, vuốt lưng

Mục Tử Thạch hỏi: “Đây là bị cái gì đánh?”

Trong thanh âm

Mục Tử Thạch lộ rõ chán ghét cùng thù hận: “Thiêu hỏa côn.”

Tề Dư Phái là hoàng tử tuyệt không hiểu rõ việc nông gia hỏi tại sao không ăn thịt băm, thiêu hỏa côn này là khái niệm hoàn toàn mới đối với hắn, tuy rằng chưa từng tận mắt thấy qua nhưng cũng có thể suy đoán ra một phần, liền nhíu mi hỏi: “Vì cái gì lại dùng cái đó đánh ngươi?”

Mục Tử Thạch một bên khóc lớn vừa nói, dù khó khăn nhưng vẫn rất rõ ràng: “Nấu cơm khét, là ta cố ý. Ta muốn hắn phải ăn cơm khét.”

Tề Dư Phái hỏi đến đây đã cảm thấy đủ, không muốn hỏi nhiều thêm nữa, thân thể hắn vốn đã yếu, khí lực không đủ, vừa rồi nhu nhu yết hầu hỏi hai câu cổ họng đã ẩn ẩn đau.

Bên kia

Tề Vô Thương ôm lấy

Mục Tử Thạch, vẫn cười không chịu ngừng, cằm

Mục Tử Thạch gác trên vai hắn, bụng đầy oán hận không thể nào phát tiết, nhìn cơ thịt ở đầu vai

Tề Vô Thương, lập tức há mồm hung hăng cắn xuống, hai hàng răng nanh sắc nhọn mạnh mẽ cắm sâu.

Tề Vô Thương tê một tiếng, ánh mắt hiện vẻ trấn an của khuyên giải.

Tề Dư Phái lạnh mắt nhìn, trong lòng đã có vài phần minh bạch.

Không biết qua bao lâu, thẳng đến tiếng khóc

Mục Tử Thạch dần dần nhỏ lại, răng nanh cũng vô lực thả ra,

Tề Vô Thương phảng phất như chẳng có việc gì, hỏi: “Ngươi đã mệt mỏi chưa?”

Trong miệng

Mục Tử Thạch nhàn nhạt mùi vị tanh ngọt của máu, đánh một cái nghẹn ngào nói: “Ta cắn bả vai ngươi, có đau không?”

Tề Vô Thương thầm nghĩ, răng ngươi so với sói còn lợi hại hơn, cắn một miệng đầy máu còn hỏi đau không?: “A? Ngươi cắn sao?”

Tề Dư Phái quả thật nghe không nổi nữa, nhẹ nhàng bước ra ngoài phân phó hai cung nữ tiến vào, chỉ

Mục Tử Thạch: “Hầu hạ hắn an tẩm.”

Tề Vô Thương tự mình ôm

Mục Tử Thạch vào phòng trong đặt lên giường,

Mục Tử Thạch biết Diêu Đại Đầu đã chết, biệt viện cũng chẳng còn tồn tại nữa, mạnh mẽ thống khoái khóc lớn một hồi, đem thù hận oán khí nặng nề trong lòng xả hết ra, trước giường có thắp một cung đăng, vầng sáng hồng nhạt bao quanh l*иg đèn xuyên qua sa mạn mông lung ấm áp, bên cạnh có cung nữ Bích Lạc ôn nhu dịch hảo góc chăn cho hắn, lại nửa ngồi trên chiếc ghế nhỏ trước giường nhẹ nhàng vỗ vỗ chăn,

Mục Tử Thạch chưa từng được người hống ngủ bao giờ, cảm thấy như lọt vào hủ mật ngọt ngào vô cùng dễ chịu, cũng không quên cầu khẩn: “Tỷ tỷ, ngươi đừng tắt đèn, ta sợ bóng tối…”

Bích Lạc vội mềm giọng đáp: “Vâng, tiểu công tử yên tâm ngủ thôi, nô tỳ sẽ trông chừng.”

Vì thế

Mục Tử Thạch thỏa mãn than nhẹ, chỉ trong chốc lát mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ.

Tề Dư Phái thở dài: “Thời điểm ngươi gϊếŧ người phóng hỏa, có bị ai nhìn thấy không?”

Tề Vô Thương

nói: “Ngươi cho ta là đồ ngốc sao?”

“Ngươi chẳng lẽ không ngốc?”

Tề Dư Phái ngay cả tức giận, nói chuyện vẫn không nhanh không chậm: “Nói như vậy, cho dù Thanh Bình hầu có lòng nghi ngờ, rốt cục ngươi chính là ỷ lại, vì ngày mốt đã có thể chạy về Ung Lương.”

Tề Vô Thương cười không có nửa phần đứng đắn: “Đúng vậy.”

Tề Dư Phái bình tĩnh nhìn hắn một khắc: “Tam ca, ngươi có ý làm hắn khóc lớn đi?”

Tề Vô Thương chẳng chút kiêng dè nói: “Tiểu quỷ đó tích tụ oán hận quá sâu, uất nghẹn đó nếu không được loại bỏ sạch sẽ, tuy rằng không bệnh nặng, cũng không thể sống thọ.”

Tề Dư Phái thản nhiên nói: “Ngươi vì hắn khổ tâm như vậy… May mắn là ngươi sắp rời đi, nếu không lưu lại vài ngày nữa, sợ rằng Tử Thạch cũng muốn đi theo ngươi.”

Ánh mắt

Tề Vô Thương chớp động, lại lắc đầu: “Tiểu quỷ này rất cố chấp, từ lúc ngươi nói muốn đem hắn về chiếu cố hắn, thì hắn đã nhận định ngươi. Ta cứu hắn, hắn lại hỏi vì cái gì ngươi không đến, mua trái cây bánh ngọt đều dùng bạc của ta, lại cố ý giấu đi để dành cho ngươi ăn.”

Trong lòng

Tề Dư Phái có điểm vui mừng, nháy mắt lại khôi phục vẻ lãnh đạm: “Nhưng ta hối hận, có lẽ nên để hắn cùng đi Ung Lương với ngươi… Hoàng cung này đúng như ngươi nói, nhìn qua như hoa tươi xinh đẹp rực rỡ, kỳ thực chẳng khác nào liệt hỏa dầu sôi, người đang ở trong nồi, chỉ có thể chờ đợi sự nung nấu dày vò.”

Vừa nghĩ như đã hạ quyết tâm: “Ngày mai phụ hoàng và mẫu hậu ở Lưỡng Nghi cung thiết gia yến để tiễn ngươi, lúc đó ngươi hãy tìm một cơ hội hỏi ta đem Mục Tử Thạch đi, như vậy sẽ tốt hơn.”

Tề Vô Thương nhìn ánh mắt hắn chớp cũng không chớp ngưng động nhìn mình, khóe miệng căng cứng thập phần khẩn trương, biết hắn căn bản cực kỳ không muốn, lập tức cười nói: “Không cần, ngươi đừng coi thường Tử Thạch, chỉ cần hắn cởi bỏ được khúc mắc, dù ở trong nồi cũng sẽ như cá gặp nước.”

Tề Dư Phái nhẹ nhàng thở ra, không khuyên thêm câu nào nữa, chỉ nói: “Hy vọng được như thế.”

Ngày thứ hai quá nửa giờ thân (3h – 5h chiều),

Tề Vô Thương thay một thân bào phục Thế tử, cẩm phục màu quả hạnh, hai vai thêu ngũ trảo kim long, trước sau chòm mây ngũ sắc cùng bát bảo* (tám vật quý) bình thủy, giữa nhuệ khí càng tăng thêm vài phần quý khí, làm cho Tề Dư Phái quen

nhìn hắn mặc kỵ trang cũng phải triệt để thay đổi suy nghĩ một lúc lâu. Hai người cùng nhau đi đến Lưỡng Nghi cung, Tề Cẩn đang cùng nội các nghị sự chưa xong, hai người đang phải đi vấn an hoàng hậu, Lạc thị cười khanh khách nói: “Vô Thương mau ngồi đi, trước dùng chút điểm tâm… Ân, ta nhớ rõ ngươi thích nhất là thập cẩm mật thang, sớm đã cho người nấu sẵn, này củ tử (khoai từ) hầm với thịt bằm, còn có mai hoa cao, đều làm

rất ngon, ngươi có muốn nếm thử một chút?”

Tề Vô Thương ngồi trên ghế dựa, trực tiếp ngắt một miếng mai hoa cao mềm dẻo, mỉm cười: “Ta đây có lộc ăn, còn phải tạ ơn Tứ thẩm đã nhớ đến.”

Tề Cẩn đối với

Tề Vô Thương xưa nay vô cùng tốt, Lạc thị cũng tồn tâm tư yêu ai yêu cả đường đi, lại biết hắn tuyệt không phải vật trong ao, liền đem hắn như con ruột của mình đối đãi, ngày thường cùng Phong Tĩnh vương phi thư từ qua lại. Mà

Tề Vô Thương được sủng ái không kiêu, chỉ ha ha cười, tự do tự tại chưa bao giờ vượt qua khuôn phép, phụ thân Tề Tương thứ hai, trên Tề Cẩn thứ tư, nên gọi Lạc thị một tiếng Tứ thẩm thân thiết như người trong nhà.

Lạc thị thấy hắn ăn được đồ ngọt, cũng rất cao hứng, phân phó cung nữ đem Tề Thiếu Xung dẫn lại đây, nói: “Vô Thương, còn nhớ rõ Thiếu Xung không?”

Tề Vô Thương vội đứng dậy: “Tham kiến Thất điện hạ.”

Lạc thị cười cười: “Đều là huynh đệ một nhà, Thiếu Xung cùng Thái tử gọi ngươi một tiếng Tam ca cũng không quá đáng đâu.”

Ba năm trước

Tề Vô Thương theo phụ thân đến kinh thành,

Tề Thiếu Xung vừa mới đầy tháng, bất quá giống như một viên thịt heo (o_o), lúc này nhìn thấy, cư nhiên đã thành một “người” có thể đi có thể nhảy, trông cái đầu hắn so với Mục Tử Thạch cũng chẳng nhỏ hơn bao nhiêu, không khỏi nhìn chăm chú hắn đánh giá nửa ngày,

Tề Thiếu Xung cũng ngửa đầu, đôi mắt đen như hạt nho không lùi bước nhìn thẳng

Tề Vô Thương.

Một lát sau, lông mày

Tề Thiếu Xung đột nhiên giãn ra ánh mắt chớp động, cười cười la lớn: “Tam ca!”

Đồng âm non nớt không mềm mại yếu ớt mà giòn tan đầy sức sống, ý tứ hàm chứa kiên định,

Tề Vô Thương cảm giác được tiểu động vật này đã đồng ý thân cận với hắn, liền cười nói: “Tử thẩm, thất đệ thật sự làm người ta yêu thích.”

Lạc thị vô cùng vui vẻ không che giấu hạnh phúc cùng thỏa mãn, đưa tay sờ sờ đầu Tề Thiếu Xung, ôn nhu nói: “Đã đói bụng chưa? Có muốn uống chén mật thang?”

Tề Dư Phái lông mi rũ xuống, nâng chén thang chậm rãi uống, ở sườn tây hai má bị ánh mặt trời chiếu nghiêng, quang ảnh tạo thành độ cong bỗng dưng có chút trong trẻo mà lạnh lùng yếu ớt.