Tiệm Cơm Nhỏ

Chương 86

Editor: trucxinh0505

Trải qua buổi tối hôm qua ăn một lần như vậy, căn bản không cần Triển Linh thúc giục, sáng sớm Kỷ đại phu liền nhanh nhẹn đổi y phục: Đầu quấn khăn vải, tay áo cùng ống quần đều vén cao, cánh tay đeo túi bố nhỏ tùy thân, đứng ở cửa gấp không chờ nổi hô: “Đi bắt ve sầu cùng cua nhỏ đi!”

Triển Linh vừa thấy liền cười hỏng rồi, lại nhìn thấy Quách tiên sinh đi phía sau lão, tuy trang bị không chuyên nghiệp giống lão, nhưng chân đã đổi thành giày vải cũ, trên mặt cũng có chút nóng lòng muốn thử.

Nửa đời trước lão chỉ chăm đọc sách làm quan, thẳng đến năm nay bỗng nhiên mới ý thức được, kỳ thật nhân sinh còn có một loại cách sống khác, có điểm không thu chân được…

Ước chừng nhìn ra trong mắt nàng có chút chế nhạo, Quách tiên sinh liền ho khan một tiếng, nghiêm trang nói: “Nếu ve sầu kia không phải thứ tốt, nhân lúc còn sớm nên trừ bỏ mới tốt, bằng không chờ nó lớn lên, không biết nhiều cây cối bị nó làm hại đâu, các ngươi trồng cây cũng không dễ dàng.”

Kỷ tiên sinh liếc nhìn lão một cái, thầm nghĩ không hổ đứng bảng nhị giáp, tham ăn như vậy thế nhưng qua miệng lưỡi lại có chút hiên ngang lẫm liệt, là lẽ đương nhiên!

Lão cũng không dễ dàng, còn không biết tối hôm qua trằn trọc như thế nào đâu, Triển Linh cũng rất phối hợp không vạch trần, động tác trên tay nhanh nhẹn, nói: “Lúc này mát mẻ, muốn đi cũng được, bất quá bắt cua thôi, nhộng buổi tối mới dễ bắt. Bằng không ăn cơm rồi lại đi.”

Vốn dĩ tuổi đã lớn, vạn nhất đói lả thì biết làm sao.

Ai ngờ Kỷ đại phu chờ không được, xua xua tay, “Cơm nước xong trời nóng lên, đi liền lúc này, chúng ta đi sớm về sớm, trở về rồi ăn cơm!”

“Đi chỗ nào?” Vừa lúc Tịch Đồng cùng Tần Dũng mang theo Triển Hạc rèn luyện trở về, nghe xong lời này thuận miệng hỏi một câu.

Rốt cuộc da mặt Quách tiên sinh mỏng, lập tức mặt già ửng đỏ, không ra tiếng.

Nhưng Kỷ đại phu không quan tâm, đĩnh đạc nói: “Đi bắt ve sầu cùng cua nhỏ, cái kia thật tuyệt diệu!”

Triển Hạc ngửa đầu, nhìn cái này cái kia, đột nhiên hỏi Quách tiên sinh, “Tiên sinh, vậy chút có học không?”

Mặt Quách tiên sinh liền càng đỏ.

Triển Linh bật cười, mắt thấy hai vị lão tiên sinh khó được có hứng thú như vậy, liền chủ động nói: “Quách tiên sinh thấy hiện tại trời càng nhiệt, gần đây mọi người đều mệt, Hạc Nhi học cũng có chút mệt mỏi, nên hôm nay muốn mọi người giải lao một chút? Không phải làm việc và nghỉ ngơi cần phải phối hợp nhau sao!”

Quách tiên sinh còn chưa nói, Kỷ đại phu liền vui tươi hớn hở gật đầu trước, “Đúng đúng đúng, Triển nha đầu nói có đạo lý, liền thả lỏng một ngày đi!”

Nói xong, liền kéo tay nhỏ Triển Hạc đi.

Lão tuy cả đời trầm mê trong y thuật không thành thân, nhưng đối với một đứa trẻ dễ thương, ngoan ngoãn, thông tuệ thì rất là yêu thích. Đứa nhỏ này xuất thân danh môn, khó được lại hiểu chuyện như vậy, nhìn cùng cái… Thật giống cục bột nhỏ…

Thấy mọi người đều nói như vậy, Quách tiên sinh thuận nước đẩy thuyền, làm bộ làm tịch suy tư một lát, “Khụ khụ, vậy thả lỏng một ngày vậy.”

“Oa ~!” Triển Hạc vui vẻ nhảy cái cao.

Từ lúc có tiên sinh, ngày nào bé cũng đều phải đi học. Ngay cả hôm kia quá Tết Đoan Ngọ, cũng phải học xong khóa buổi sáng mới đi chơi.

Hai già một nhỏ đi ra ngoài, Triển Linh cùng Tịch Đồng rốt cuộc không yên tâm, liền ủy thác Tần Dũng đi theo, “Đợi chút thái dương lên cao, ngươi tốn nhiều tâm chút, đi sớm về sớm, đợi chút chúng ta ăn bữa hoành thánh lớn.”

Vừa nghe ba chữ “Hoành thánh lớn” động tác mọi người đều nhất trí ngừng bước chân, thập phần ăn ý quay đầu liếc mắt nhìn bên trong một cái, liền thấy bày bên trong có mộc nhĩ, cồi sò, nấm, nồi nước xương trên bếp đang tỏa hương ngào ngạt, lập tức cảm thấy có chút đói.

Lúc này mà thơm như vậy, khi ăn được thì thơm cỡ nào đây!

Triển Hạc có chút do dự, có đi hay không đây? Đi có phải trì hoãn việc ăn hoành thánh không?

Nếu nói không đi, vậy chờ đến buổi tối…

Ngay lúc mấu chốt Kỷ đại phu quyết định dứt khoát, bắt lấy tay Triển Hạc liền chạy ra ngoài, “Đi đi đi, chạy nhanh, còn về sớm ăn hoành thánh! Bắt được con mồi buổi trưa còn có thể làm đồ nhắm!”

Quách tiên sinh cũng tưởng tượng như vậy, liền cảm thấy sâu rượu trong lòng lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch, chạy nhanh đuổi kịp hai ông cháu kia.

Hôm qua không thể ăn tận hứng, hôm nay cần phải quy hoạch lại hợp lý, để buổi trưa uống mà buổi tối cũng có uống!

Tần Dũng ước gì cũng được uống, chạy theo hộ tống ba người kia, đi hai bước lại quay trở lại, cười hì hì nói: “Trưa nay có thể cho ta uống nhiều một ngụm không?”

Triển Linh bật cười, “Được!”

Tửu lượng hắn thật tốt, chỉ sợ nàng, Tịch Đồng và cả Tiếu Hâm đều so không lại người má lúm đồng tiền kia. Chớ nói hơn một ngụm, chỉ sợ nhiều hơn mấy ngụm, hắn cũng không có phản ứng gì.

Được bảo đảm Tần Dũng hạ quyền dùng sức nắm, vui mừng chạy đi, nhìn bóng dáng như trúng được giải thưởng lớn gì đó vậy.

Đảo mắt trong phòng bếp còn lại Triển Linh cùng Tịch Đồng, thật là khó có được thanh tĩnh.

Tịch Đồng đứng bên người nàng, nhẹ giọng nói: “Hôm qua ta tìm người xem ngày tháng, sáu tháng cuối năm chỉ còn có ba ngày hoàng đạo, một là qua trung thu nửa tháng, ta nghĩ khi ấy Tiếu đại ca chưa chắc đuổi về kịp. Hắn quan tâm chúng ta như vậy, thiếu hắn thật sự là không thể được.”

Trời nóng nực như vậy, người ta còn nhớ thu xếp mua mã cho mình đó! Người bình thường tuyệt đối không làm được.

Triển Linh cũng cảm thấy đúng là như vậy, “Vậy, chọn ngày sau đi.”

“Ngày thứ hai mười tám tháng 11 và 25 tháng chạp.” Tịch Đồng giúp nàng bao tốt hoành thánh, nói tiếp, “Tháng chạp có chút quá muộn, khi đó nước đã đóng băng, làm gì đều không dễ chịu, ta thấy mười tám tháng 11 là tốt nhất, muội cảm thấy sao?”

Triển Linh suy nghĩ một chút, hiện giờ mới đầu tháng tám, còn ba tháng, cũng đủ chuẩn bị.

“Được!”

Hai người cùng cười, trong lòng nóng hầm hập.

Đang bao bánh, Triển Linh bỗng nhớ tới một sự kiện, nghiêng đầu cười ngâm ngâm nhìn chàng, “Hai ta kết hôn rồi, sau xưng hô thế nào?”

Ngày thường bọn họ luôn hô thẳng tên họ đối phương, nếu cùng kết hôn, nên cần thay đổi thói quen này.

Tịch Đồng ngẩn ra, hiển nhiên cũng không nghĩ tới vấn đề này, nhất thời bối rối.

Triển Linh cười khanh khách, bỗng làm mặt quỷ nói: “Ca ca yêu à?”

Nói xong, hai người đều cười đến hỏng người.

Tịch Đồng đi đến sau lưng ôm nàng, nhẹ nhàng hôn hôn gò má nàng, mang theo ý cười nói: “Cái này chúng ta ngầm kêu không tồi, ta thích, nhưng nếu trước mặt mọi người, ta sợ dẫn phát nhiều người tức giận.”

Ô ô ô, người này thật đúng là muốn ăn đòn, được tiện nghi còn làm bộ khoe mẽ.

“Huynh tránh ra, ai muốn gọi trước mặt mọi người? Mặt mũi ta còn đâu!” Triển Linh dùng khuỷu tay không nhẹ không nặng thụi một cái, lại nhanh tay bao cái hoành thánh, cười nói, “Không bằng gọi là Đồng Đồng đi.”

Tịch Đồng bật cười, “Hạc Nhi gọi ta như vậy, muội đừng có mà học theo, bằng không cảm giác như nuôi con gái vậy…”

Hai người sến súa cách gọi nhau nửa ngày, đều hôn vài cái, vẫn không nghĩ ra được. Ngược lại cảm thấy hô thẳng tên khá tốt.

Tưởng tượng, người ngoài gọi họ như thế nào “Triển cô nương” “Tịch thiếu hiệp” “Chưởng quầy”, trên cơ bản không có hô thẳng tên thật, bọn họ gọi như vậy ngược lại có vẻ đặc biệt.

Hai người náo loạn một lát, sau nhắc nồi nước lên, nhanh nhẹn đem hoành thánh luộc.

Cái này tuy gọi là hoành thánh, nhưng cái đầu lại giống sủi cảo nhiều hơn, lớn gần bằng cái chén nhỏ, có thể ăn no.

Hoành thánh sôi một chút thì chín, Triển Linh mới vừa định vớt ra, liền nghe bên ngoài xôn xao một trận tiếng bước chân hỗn độn, từ cửa sổ nhìn ra vừa thấy, đi đầu là Tần Dũng cõng Triển Hạc ngồi trên cổ đang cười khanh khách, tốc độ đi như bay. Phía sau là hai lão đầu ngã trái ngã phải nâng đỡ nhau, vừa chạy vừa thở, mặt đầy tỏa ánh sáng hướng bên này kêu:

“Trở lại, chúng ta đã về rồi!”

“Ăn cơm!”

“A a a, ăn hoành thánh! Đệ không cần rau thơm!”

“Ba ba, chúng ta bắt được bắt được!”

Ba ba… Không phải đi bắt cua sao? Như thế nào đột nhiên là ba ba?

Trong phòng bếp mọi người phụt cười ra tiếng, chờ bọn họ vào cửa, quả nhiên liền thấy Quách tiên sinh thập phần cao hứng, từ túi bố lấy ra, còn trên mặt đất xoay tròn vài vòng.

Lý Tuệ liền cười, “U, đúng thật là ba ba, Quách tiên sinh cũng thật có bản lĩnh.”

Ba ba này, đừng nhìn trên mặt đất chậm rì rì, ở trong nước kỳ thật rất nhanh nhẹn, chớ nói Quách tiên sinh tuổi lớn như vậy, lại là người đọc sách, ngay cả người tập võ nhất thời nửa khắc cũng chưa chắc bắt được đâu!

Quách tiên sinh lúc này thở không ra hơi, nhưng trên mặt vẫn khó nén đắc ý, một bên nỗ lực bình phục hô hấp, một bên ra vẻ không thèm để ý nói: “Khụ, không có gì, hô hô, không có gì…”

Kỷ đại phu gạt xuống mồ hồ mở miệng phá đám, “Cái gì không có gì, cũng không biết mới vừa rồi là ai hưng phấn như hài tử hô to gọi nhỏ, ngao ngao…”

Mọi người nghẹn cười.

Triển Hạc bò từ trên cổ Tần Dũng xuống, phụ họa nói: “Vừa rồi sư phụ cùng chúng đệ xuống nước bắt cua, lơ đãng dẫm phải, vốn tưởng rằng là Cục đá, ai ngờ thế nhưng nó động, mọi người đều khϊếp sợ!”

Triển Linh cùng Tịch Đồng vội hỏi: “Không có việc gì đi? Không bị cắn đi?”

Ba ba cắn người rất tàn nhẫn!

Quách tiên sinh vội lắc đầu, “Không.”

Liền nghe Kỷ đại phu nói: “Ba ba này cũng thật xui xẻo, đang êm đẹp phơi nắng, ai ngờ bị người ta một chân dẫm xuống bùn…”

Mấu chốt người dẫm là một lão già, một lão thư sinh, ba ba dưới suối vàng nếu có biết, sẽ nhiều nghẹn khuất a!

Tần Dũng liền nói: “Lúc này quả nhiên không thuận tiện bắt nhộng ve, nhưng thu hoạch con cua thực không tồi, phỏng chừng có thể nấu hai bàn.”

Ôi trời, con cua còn bò loạn đầy đất, hắn lại nói đến bày hai mâm cỗ rồi.

Từ lúc chào đời tới nay lần đầu bắt được vật còn sống, Quách tiên sinh cũng kìm nén không được cổ hưng phấn kia, liên tiếp hỏi Triển Linh, “Nghe nói canh ba ba đại bổ…”

Đặc biệt là đích thân lão bắt, kia khẳng định bổ càng thêm bổ!

Triển Linh tinh tế nhìn một hồi, liền nói: “Vật nhỏ này cùng ngài có duyên, chủng loại không ăn được, nếu không ngài nuôi chơi đi?”

“A?!”

Mọi người vừa nghe, mặt đều lộ vẻ thất vọng, nhìn về phía rùa đen súc cổ giả chết kia thập phần khinh thường:

Làm một con rùa đen thế nhưng không thể ăn, ngươi rốt cuộc làm thế nào có mặt sống đến bây giờ vậy?