Thiết Trụ ngẩn ra, vừa muốn mở miệng liền nghe Triển Linh tiếp tục nói, “ ta biết ngươi chán ghét các nàng phong trần lưu lạc, không biết tự trọng nhưng lại không nghĩ rằng các nàng nếu là có thể đứng đắn sống, lại có mấy người không làm nữ tử đàng hoàng mà lại cam tâm đầy đọa nơi đây? Đa phần là do các tú bà đem tới, lại có bao nhiêu người là do người thân nhẫn tâm đem bán chính là các ngươi trong lòng không phải rõ ràng lắm sao.”
Thế đạo này, những nữ tử tầm thường làm gì có khả năng đấu tranh cho vận mệnh của mình
Lại nói lui một vạn bước, các nàng dùng chính bản lĩnh của mình kiếm tiền, ngươi tình ta nguyện, có gì là không thể? Cũng không phải trộm hoặc là cướp? Nếu nói đồi Phong bại tục theo ta nghĩ tội lớn nhất vẫn là nam nhân. Nếu bọn họ giữ mình trong sạch chẳng lẽ những nữ tử nhu nhược này có thể cường bọn họ? Còn có thể gọi người trói bọn họ từ trong nhà mang tới?
“Nếu có sai, lại dựa vào việc gì chỉ đem nước bẩn hắt tới trên một hướng? Dù sao cũng là chọn quả hồng mềm mà bóp, khi dễ các nàng vô phương vì chính bản thân mình biện bạch, càng vô phương không có khả năng rửa sạch bản thân!”
Lại nói câu không dễ nghe, các ngươi ngày đó gọi là đường cùng mới vào nhà trộm cướp, đem so với những nữ tử không nơi nương tựa này chẳng lẽ cao quý hơn?
Thiết Trụ cùng Nhị Cẩu Tử nghe xong ngẹn họng nhìn Trân trối, tư tưởng biến rễ ăn sâu vào trong người, làm cho bọn họ theo bản năng muốn phản bác nhưng cố tình lại cảm thấy đối phương nói rất có đạo lý, nên không thể mở nổi miệng.
Triển Linh cũng không để ý trong lòng bọn họ sóng to gió lớn như thế nào, tầm mắt nàng ngựợc lại lại vô tình giao với tầm mắt của một kỹ nữ đang dựa vào cửa sổ có, nàng ấy có chút hoảng loạn khi nhìn thấy nàng nhưng sau đó lại hướng nàng lộ ra một nụ cười sáng lạn.
Kỹ nữ kia thời trẻ lưu lạc phong trần, đã sớm nhìn thấu thế gian nóng lạnh nhận hết lời lẽ khi nhục, chưa từng gặp qua một đôi mắt không mang theo khinh thường như vậy, nên nhất thời liền sửng sốt.
Triển Linh vẫn không chờ nàng đáp lại, cười xong liền đi. Nàng chỉ cảm thấy nàng kia thật đẹp, là loại đẹp dịu dàng ôn nhu lại mạnh mẽ, thân ở trong bùn lại nỗ lực giãy giụa sinh tồn, mềm dẻo mà cứng cáp.
Chính là nàng không biết, kỹ nữ kia sau khi lấy lại tinh thần bỗng nhiên hướng bóng nàng đi xa nở ra một nụ cười chân thành.
Nàng đã lâu chưa chân thành cười qua như vậy, lại cảm thấy có chút xa lạ mà cứng đờ, nhưng tâm tình lại vui sướиɠ chưa từng có, nơi đáy mắt hơi thấm nước mắt cũng không cảm thấy đau khổ.
Nhìn đi, trên đời này không phải tất cả đều là người nhẫn tâm, chỉ cần nhẫn nhịn, nhẫn nhịn qua đi liền tốt!
Ở khu vực này, có thể vào Phan Gia tửu lâu ăn cơm đều là người thập phần giàu có nhàn nhã, có mấy thực khách từ cửa sổ nhìn thấy lợn rừng bên ngoài nhất thời liền liên tiếp kêu lên, lại bất giác tới đây xem náo nhiệt.
“Hán tử kia, lợn rừng này của ngươi có bán hay không?”
Tuy rằng đi cùng còn có Triển Linh cùng Triển Hạc, nhưng mà ai sẽ nghĩ tới một cô nương cùng một tiểu oa nhi.
Thiết Trụ vội nói: “Chúng ta chính là tới bán!”
Người nọ lại cười hì hì: “Chớ có bán cho tửu lâu, nhà ta ngày mai mở tiệc, người đem lợn rừng này bán cho ta đi, ta liền làm một cái tiệc lợn rừng! Ngươi nếu đồng ý, ta nơi này liền trả năm luợng bạc ròng! Ngươi thấy như thế nào?”
Nói xong, hắn thế nhưng liền từ trong ngực móc ra một thỏi bạc sáng bóng.
Hắn còn có ý lắc lắc vài cái, thỏi bạc dưới ánh mặt trời nhất thời chiếu ra ánh sáng chói loá say mê lòng người. Làm tất cả mọi người măt đều muốn đuôi mù đâu!
Thiết Trụ cùng Nhị Cẩu Tử đã bao giờ gặp qua nhiều như vậy ngân luợng, nhất thời đôi mắt đều trợn lên, hô hấp cũng dồn dập theo.
Năm luợng, ước chừng năm lượng!
Quách gia bán bánh nhân thịt một cái sáu văn tiền, ngoài giòn trong mềm năm lượng có thể mua bao được nhiêu cái?
Còn có bánh bao của Vương bà bà bốn văn tiền một cái, cắm vào một miếng miệng đầy thịt năm lượng lại có thể mua được bao nhiêu cái?
Bọn họ thường ngày làm việc mệt đến sống đến chết, lên núi đốn củi cả ngày bất quá bán cũng được 100 văn tiền, năm lượng bán bao nhiêu bó củi mới được?
Không được không được quá nhiều tính không ra ra
Lúc này lại có một người khác châm biếm ra tiếng Quách lão nhị người này có tật xấu chiếm tiện nghi bao giờ mới có thể sửa lại? Cái gì không Nói một con lợn rừng lớn như thế này máy lọc da thịt cũng có thể bốn năm mươi cân, lông còn có thể đem bán để làm bàn chải xương cũng có thể hầm nước canh một con cá lớn cũng muốn 23 lưỡng bạc như ơi chả năm lửa như thế nào lại có thể mở miệng nói được chứ chứ
Mọi người cười vang ra tiếng Quách lão nhị trên mặt liền có chút ngượng ngùng nhỏ giọng lẩm bẩm vài câu
Thiết Trụ cùng Nhị Cẩu Tử bất giác có chút xấu hổ, tim lại thêm đập nhanh hơn một chút. Nếu nói như vậy năm lượng thế nhưng không đủ sao? Chẳng lẽ, chẳng lẽ còn có thể 10 lượng? Động tĩnh ở nơi này rất nhanh liền kinh động đến chưởng quầy. Chưởng quầy ra tới vừa thấy cũng bị hù nhảy dựng lên, lại ngẩng đầu nhìn mọi người rồi cười, “Thiết Trụ sao lại là ngươi? Nhanh như vậy lại có thể mang tới một con lợn rừng?”
Chưởng quầy hơn 40 tuổi, ăn mặc một thân tơ lụa trường bào lại đội thêm mũ tứ giác, khuôn mặt đôi mắt có trước rũ xuống nhìn bộ dáng thập phần ôn hoà.
Thiết Trụ lại đỏ mặt vội vàng xua tay, lại chỉ vào Triển Linh, “đây là Triển Linh cô nương.”
Trưởng quầy liền có chút kinh ngạc. Vội vàng làm một cái cái chấp tay, “ lão hủ là chưởng quầy của tửu lâu này, họ Phan không biết lợn rừng này chính là của Triển cô nương bắt được sao?”
Triển Linh khom lưng đem Triển Hạc bế lên, “nơi này không phải là chỗ tốt để nói chuyện.”
Phan chưởng quầy như vừa mới tỉnh mộng, liên tiếp gật đầu, “Phải rồi, phải rồi, nhưng thật ra là lão hủ sơ xuất, mời Triển cô nương vào bên trong.”
Qua một chút tiếp xúc, Triển Linh liền đối với vị Phan chưởng quầy này ấn tượng không hề tồi. Việc gì không nói, chỉ nhìn cách hắn đối xử với hai người Thiết Trụ cùng Nhị Cẩu Tử ăn mặc rách rưới như vậy đều có thể dùng thái độ ôn hòa, liền biết người này tự nhiên không phải là trông mặt mà bắt hình dong, là một người nông cạn. Còn nữa, hắn cũng không bởi vì mình chính là thân phận nữ tử mà sửa lại thái độ, lại là càng thêm đáng quý.
Phan trưởng quầy trực tiếp dẫn mọi người vào hậu viện, lại gọi người tới châm trà, lúc này mới chú ý tới có một tiểu hài nhi ở phía sau, lại còn cố ý gọi người cầm một đĩa bánh tới, lúc này mới tiếp tục vấn đề vừa rồi, “Xin hỏi con lợn rừng kia chính là Triển cô nương bắt được sao?”
Triển Linh liền cảm tạ, lại cầm bánh lên cho Triển Hạc ăn, lúc này mới quay trả lời vấn đề, “Phan chưởng quầy, mọi người đều biết trứng gà ăn ngon nhưng có mấy người lại đi truy cứu Gà và trứng cái nào ra trước?”
Phan chưởng quầy đã bao giờ nghe qua những lời như vậy, lập tức ngẩn ra, lại cười ha hả lên, “Diệu, thật sự là diệu, Triển cô nương nói được có đạo lý, nhưng thật ra lão hủ lại là cổ hũ. Lợn rừng này cực kỳ mỹ vị lại làm sao phải biết như thế nào mà có được.”
Sự thật Triển Linh cũng không phải là người da mặt mỏng, chờ hắn cười xong liền nói, “Lời này chính là một vị danh nhân nổi tiếng giảng, ta bất quá chỉ bắt chước lời người khác mà thôi.”
Phan chưởng quầy lại vuốt râu một phen, cảm khái nói, “Thật sự là kỳ nhân, nếu là có duyên có thể gặp được thì tốt rồi.”
Triển Linh hướng mày, chỉ sợ là không gặp được đi. Chúng ta là sinh sống ở thời không khác nhau, không diện đều thay đổi nào có thể gặp được. Cái này so với vượt qua sinh tử còn khó hơn.
“Nhìn ta xem, già rồi không khỏi nói nhiều một chút.” Thấy Triển Linh không có ý định tiếp tục nói chuyện, Phan chưởng quầy lúc này mới trở lại chuyện chính, “lão hủ thấy Triển cô nương mang đến món ăn thôn quê, liền ra giá đi.”
Kỳ thật Triển Linh cũng không am hiểu cùng người khác nói giá cả, cho nên cũng rất chân thành mà nói, “thành thật mà nói nói trên thị trường lợn rừng không nhiều lắm, ta cũng không biết nên chào giá bao nhiêu, bất quá nếu có thể bắt được một lần cũng chưa chắc sẽ không có lần thứ hai. Lại nghe nói Phan chưởng quầy làm người thành thật, ngài liền ra giá đi, nếu là thích hợp, ta cũng không cần đi tìm người thứ hai. Sau này sẽ thường xuyên tới đây.”
Phan chưởng quầy hơi hơi hạ mi mắt, lại nhìn hai người Thiết Trụ cùng Chị Cẩu Tử không được tự nhiên đứng ở bên cạnh, lại nhìn tiểu hài tử nằm ở trong lòng Triển Linh liền có chút nghi hoặc.
Người có khí chất như vậy, thậm chí phong phạm nói chuyện lẫn làm việc đều hoàn toàn bất đồng với hai người kia, đến tột cùng như thế nào lại đi cùng nhau tới?
Vị Triển cô nương này nhìn cũng còn trẻ tuổi, nói chuyện cũng dứt khoát nhưng vừa rồi nói những lời này đó thật sự có chút ý tứ.
“Lợn rừng không thường thấy”, tự nhiên là vạn vật lấy hiếm vì quý, đầu cơ kiếm lợi nàng tất nhiên không chịu bán rẻ.
“Chưa chắc sẽ không có lần thứ hai”, chính là về sau còn có, người nói lời này một là không biết trời cao đất dày hai là người có thật sự bản lĩnh.
“Người thành thật”, “Nếu là thích hợp, về sau thường tới”, trước cho mình một cái bánh ngọt sau lại muốn nói rõ ràng đạo lý công bằng, bằng không về sau liền không tới.
Hay, tiểu cô nương này có ý tứ, có chút cái ý tứ!
Phan chưởng quầy dựa ở trên ghế, tay mang theo ngọc chỉ ban gõ nhẹ nhàng vài cái, trong trong lòng liền rõ ràng.
“Tốt Triển cô nương sảng khoái nhanh nhẹn, lão hủ cũng liền đi thẳng vào vấn đề. 20 lượng như thế nào? Nếu là cô nương cảm thấy không thích hợp, Chúng ta mua bán không thành nhưng còn có tình nghĩa, về sau cũng thường xuyên lui tới. Bất quá Triển cô nương không ngại nghe lão hủ nói nhiều thêm một câu, chính là cô nương đi khắp Hoàng Tuyền Châu này cũng chỉ sợ không tìm được ra giá cao hơn.”
Thịt heo ngoài chợ cũng có người bán, một cân bất quá chỉ khoảng trên dưới 20 văn, béo một chút thì đến 30 văn. Một món ăn thôn quê, ví như một con lợn rừng nhỏ cũng có thể bán được trên dưới 10 lượng lợn rừng.
Lợn rừng tuy thiếu nhưng lại không phải không có. Nếu thật sự muốn, bỏ ra mấy lượng bạc kêu một vài thợ săn vào núi, cũng chưa chắc sẽ rời núi tay không. Nhưng chẳng qua lợn rừng trời sinh tính tình tàn bạo hung tàn, sống theo quần cư không dễ dàng gì mà bắt được, mặc dù miễn cưỡng bắt trở về cũng thường là huyết nhục mơ hồ, da lông căn bản vô pháp mà lấy được, cho nên thường không bán được giá quá cao.
Nhưng hôm nay lợn rừng cô nương này đưa tới không những to, mà trên người con lợn rừng này trừ bỏ một vài chỗ dính máu ra, phía ngoài lại không có vết thương da lông cũng sạch sẽ. Lợn rừng cũng hoàn chỉnh nhìn rất tốt. Bởi vậy giá mới được cao.
Triển Linh liền cười đứng dậy hướng hắn ôm quyền, “Đa tạ ý tốt của Phan chưởng quầy. Cứ như vậy đi, dư lại vài con thỏ gà rừng gì đó cũng không đáng giá tiền, liền để lại cho Phan chưởng quầy, sau này nếu thường xuyên lui tới còn thỉnh ngài chiếu cố nhiều hơn.”
Thỏ rừng cùng gà rừng gì đó lại đã chết, bất quá bán cũng được mấy trăm văn, so với con lợn rừng mấy chục lượng bạc hoàn toàn không thể so sánh cùng. Tính toán chi ly chi bằng Thuận nước đẩy thuyền mở ra một cái nhân tình cùng nhân mạch, về sau khi đến đây cũng dễ dàng nói chuyện.
Phan chưởng quầy cười đến sang sảng, cũng không nhiều lời chỉ nói Triển Linh thống khoái liền kêu Tiểu Nhị đến quầy lấy bạc.
Cho đến khi trên tay cầm hai thỏi bạn ròng nặng trĩu đè xuống, Triển Linh lúc này mới cảm thấy kiên định. Bất quá nhiều bạc như thế này không tiện cầm tới. Triển Linh suy nghĩ một hồi chủ động yêu cầu đổi thành 10 lượng ngân phiếu, đều có thể ở các tiền trang mà đổi. Lại muốn 5 lượng bạc nén cùng 5 lượng bạc vụn đều giữ lại ở trong túi tiền chuẩn bị tùy thời chi tiêu.
Lúc rời đi Phan chưởng quầy tử mình đưa ra cửa, còn cố ý kêu Tiểu Nhị gói lại một hộp bánh, một hộp mứt táo cùng 1 bao giấy ô mai vẻ mặt ôn hòa đối với Triển Linh nói, “Vừa rồi nhìn thấy tiểu công tử cũng thích, vả lại cũng không có giá trị gì nhiều làm cho tiểu công tử mang đi ăn. Nếu là cảm thấy ngon sau này chiếu cố tiểu điếm là được.”
Đến lúc này ở trong miệng hắn tiếng tăm lừng lẫy Phan Gia tửu lâu đã khiêm tốn biến thành tiểu điểm. Triển Linh cũng thích giao tiếp cùng những người thống khoái ngay thẳng như vậy, liền không cự tuyệt, lại vuốt đầu Triển Hạc kêu hắn nói lời cảm tạ.
Tiểu gia hoả rốt cuộc không mở miệng, chỉ là vụng về lại nghiêm túc đối với Phan chưởng quầy cúi đầu.
Phan chưởng quầy liền có chút minh bạch, hơi đề thấp âm thanh đối với Triển Linh nói, “ Lão hủ nhưng thật ra có biết một vị đại phu thập phần xuất sắc đối với bệnh của tiểu hài tử rất có tay nghề, Triển cô nương không bằng mang lệnh đệ đi nhìn một cái.”
Triển Linh cảm tạ lại lắc đầu, “Ta đã khám qua, hắn chỉ là không muốn mở miệng.”
Nhặt được tiểu gia hỏa này, ngày đầu tiên Triển Linh liền đơn giản kiểm tra cho hắn. Dây thanh quản cùng yết hầu không có vấn đề gì. Nếu nàng đoán không sai hiện giờ tiểu tử này vẫn ngậm miệng không nói chỉ là vấn đề tâm lý mà thôi, có uống thuốc cũng vô dụng.
Phan chưởng quầy liền lộ ra biểu tình phức tạp mà thở dài, bộ dáng có chút tiếc hận.
Nhìn tiểu oa nhi này thập phần thông minh lanh lợi, lại hiểu chuyện ngoan ngoãn, nghĩ đến đọc sách cũng có thể, nhưng lại là một cái cũng chịu mở miệng, liền hoàn toàn vô duyên với khoa cử.