Thời hạn trở về lần này của Chúc Kiếm Khác tương đối dài, lại ngây ngốc ở kinh thành ba tháng.
Phủ đệ tổ tiên của hắn bị dỡ xuống, Giang lão Vương Gia vẫn coi trọng Chúc Kiếm Khác, giữa bọn họ lại có giao tình thúc chất (*) nhiều đời, vì vậy mới mời hắn tới quý phủ bọn họ ở.
(*) chú cháu
Bởi vì Chúc Kiếm Khác và Hữu Nhàn từ nhỏ đã là bạn chơi rất tốt, lần này hắn tới kinh thành cũng là vì nàng.
Vài ngày sau tại Giang Vương Phủ, Chúc Kiếm Khách lấy danh nghĩ tới Thuộc Vương Phủ để gặp Hữu Nhàn.
“Khác ca ca, ca ca ở lại Thuộc Vương Phủ vài ngày đi, dù sao ca ca cũng có nhiều thời gian, hơn nữa chúng ta cũng đã lâu rồi không gặp, vừa hay có thể cùng nhau hàn huyên.”
Hữu Nhàn vẫn xem Chúc Kiếm Khác như ca ca, rất hiếu khách nói.
Chúc Kiếm Khác cười lãnh đạm một tiếng, lắc đầu.
“Không cần, ta ở tạm Giang Vương Phủ là thấy tốt rồi. Dù sao muội cũng đã xuất giá, chúng ta không thể thân thiết như trước đây nữa.”
Hữu Nhàn nghi hoặc mở to mắt.
“Tại sao không thể thân thiết như ngày nhỏ nữa? Ta vẫn là ta, vẫn là tiểu Hữu Nhàn mà ca chăm sóc năm đó.”
Hữu Nhàn chân thành nhìn Chúc Kiếm Khác, vẫn là hai má lúm đồng tiền trước đây.
“Phải không…” Trong mắt Chúc Kiếm Khác tràn ra một tia sáng “Muội thực sự cho là như vậy?”
Hữu Nhàn kiên định gật đầu.
“Đúng vậy, ca vĩnh viễn là Khác ca ca của ta, điều đó làm sao có thể thay đổi theo thời gian, không thay đổi đúng không?”
Ánh mắt Chúc Kiếm Khác dồn về một điểm.
“Hữu Nhàn, muội trở nên hiểu chuyện hơn rất nhiều rồi, đã ra dáng nữ nhân thành thục rồi!”
Nghe Chúc Kiếm Khác nói thế, Hữu Nhàn xấu hổ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên —
Ngoài bà bà ra, rất ít người khen nàng như vậy.
“Thuộc Phong muốn ta ổn trọng một chút, không nên chạy loạn gào to hô lớn cả ngày giống tiểu hài tử, ta thấy cũng đúng, nam nhân hẳn là thích những nữ hài tử như vậy.”
“Ai nói thế? Trong mắt ta, cho dù muội dịu dàng hay hoạt bát đều rất đặc biệt, tuyệt đối không giống người thường. Chỉ là cách thể hiện khác nhau mà thôi. Nam nhân thực sự yêu thương muội, tuyệt đối sẽ không vì thấy muội thoải mái mà không yêu thương muội.”
Vẻ mặt Chúc Kiếm Khác quá mức nghiêm túc, đôi mắt anh tuấn cũng chưa rời khỏi gương mặt Hữu Nhàn một giây.
Nàng lớn lên xinh đẹp thanh lệ như thế, hẳn là đã có vô số nam nhân khuynh đảo vì nàng rồi đúng không?
“À, có lẽ là…”
Hữu Nhàn giật mình, ngây thơ nhìn hắn, không có vì sao trong lúc hắn nói những lời này biểu tình lại nghiêm túc như vậy.
Đang lúc Hữu Nhàn thấy có gì không hợp lý, thì giọng của Ngọc Nhi đột nhiên truyền đến, cắt đứt đoạn nói chuyện giữa Hữu Nhàn và Chúc Kiếm Khác.
“Ha ha ha, tỷ tỷ hay thật, mới có mấy ngày không gặp mà bên cạnh tỷ đã có một nam nhân khác.”
Ngọc Nhi cười giễu cợt, nháy mắt ra hiệu, nàng ta mang thai vẫn chưa rõ bụng, cố tình ra vẻ kɧıêυ ҡɧí©ɧ Hữu Nhàn.
“Ngươi không được nói bậy! Ta và Khác ca ca chỉ là bạn chơi với nhau từ nhỏ thôi!”
Hữu Nhàn phân trần.
“Bạn?” Ngọc Nhi nhướn mày “Ngươi cũng có nhiều bạn quá nhỉ? Trước có một “Hạ Phôi” (*) còn chưa đủ, giờ còn thêm Khác ca ca, xem ra ngươi rất được người khác hoan nghênh!”
(*) Tức là chỉ Hạ Kiếm Bội, trước đây hay bị Hữu Nhàn gọi là Hạ Gian Phôi
Ngọc Nhi ra vẻ ngượng ngùng nói, quay sang cười với Ly Ly bên cạnh.
Hôm nay nàng ta tới chuẩn bị tới miếu Quan Thế Âm cầu nam thai, đúng lúc đi qua hoa viên lại nghe thấy tiếng Hữu Nhàn và Chúc Kiếm Khác nói chuyện phiếm, lại muốn tới tìm cơ hội làm nàng tổn thương một phen.
“Ngươi là ai? Sao lại dám vô lễ với Vương Phi như vậy?”
Chúc Kiếm Khác tức giận thay Hữu Nhàn hỏi lại.
“Quên đi, Khác ca ca, không nên tranh luận với nàng ta.”
Hữu Nhàn kéo Chúc Kiếm Khác, bây giờ nàng ta đang mang thai, ngộ nhỡ động thai khí, sẽ hại tới hài tử vô tội.
“Hữu Nhàn! Như vậy không giống muội!’
Chúc Kiếm Khác trừng mắt, trên khuôn mặt đầy vẻ do dự.
“Nàng ta bây giờ còn là nàng ta nữa sao? Chỉ là nữ nhân không trọn vẹn không thể mang thai mà thôi, còn có thể kiêu ngạo ngẩng đầu sao?”
Ngọc Nhi khinh miệt chu môi, tà nghễ nhìn Hữu Nhàn.
“Vô liêm sỉ!”
Chúc Kiếm Khác vung nắm tay thay Hữu Nhàn xả giận.
“Ngươi, các ngươi muốn làm gì?!”
Ngọc Nhi ôm lấy đâu mình, trong lòng lo sợ, những vẫn cãi bướng.
“Làm gì à? Làm cho ngươi biết thế nào là lợi hai!”
Chúc Kiếm Khác nheo mắt, là bộ muốn đánh tiếp.
Kinh nghiệm sa trường của hắn, trên người hắn có loại khí chất võ tướng uy nghiêm, bình sinh hắn ghét nhất là có người ỷ mạnh hϊếp yếu.
“Đừng! Khác ca ca, nàng ta còn đang mang thai, không thể đánh được!”
Hữu Nhàn nhanh chóng cản hắn.
“Nhưng…Hữu Nhàn! Cái miệng nàng ta không sạch sẽ!”
“Không sao! Ta không để ý đâu!”
Hữu Nhàn nhìn Chúc Kiếm Khác cầu xin, loại ánh mắt bất đắc dĩ này khiến nắm đấm của Chúc Kiếm Khác đang giơ cao không tử chủ được mà buông xuống.
Ngọc Nhi kinh hồn còn chưa bình tĩnh lại, còn chưa kịp vỗ ngực bản thân đã liếc xéo bọn họ.
“Các ngươi, các người đừng có đắc ý! Nếu như ta thiếu một sợi tóc gáy, Vương Gia nhất định sẽ không bỏ qua cho các ngươi đâu!”
Ngọc Nhi to gan dọa, sau đó nhanh chóng cùng hai thị tì của nàng ta bỏ chạy, nhưng vẫn bất an quay đầu lại mấy lần.
“Hữu Nhàn? Rốt cuộc muội đã xảy ra chuyện gì? Vừa rồi “sẽ không thể mang thai” nữ nhân kia nói là có ý gì?”
Chờ mấy người Ngọc Nhi đi xa, Chúc Kiếm Khách nhíu chặt mày kiếm không hiểu chút nào hỏi Hũu Nhàn.
“Ta…”
Sắc mặt Hữu Nhàn đột nhiên tái nhợt, trước giờ nàng vẫn luôn không muốn nói chuyên này với người khác.
Nhưng hiện tại Khác ca ca đã biết, nàng không biết nên mở miệng nói chuyện khó nói này với người ngoài thế nào.